Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 42

Translator: Nguyetmai

Thành viên tiểu đội đã triệt để cạn lời đối với Diệp Thần.

Bạn thân của gã, Vương Tả Thủ thì tiếp lời: "Diệp huynh, lắp nắp trượt hay là nắp bật?"

Diệp Thần nghẹn họng.

"Màn hình cảm ứng có vẻ hiện đại hơn đấy." Bắc Ly vẫn yên lặng đứng nhìn bỗng chen mồm nói.

Thấy mọi người dồn mắt về phía mình, Bắc Ly giơ pháp trượng thẹn thùng lùi về sau.

"Sao bây giờ? Có báu vật mà không thể lấy, thế này thì khó chịu quá!" Diệp Thần dời mắt về phía em gái Diệp Tuyết Nhi.

"Xem ra chỉ có thể bỏ cuộc thôi. Nhớ kĩ vị trí này, chờ khi nào chúng ta mạnh lên thì lại quay về mở quan tài." Diệp Tuyết Nhi cũng bất đắc dĩ nói.

Tuy rằng không mở nắp quan tài nữa, nhưng mọi người vẫn tiếp tục tìm kiếm trong mộ thất này, muốn xem thử có bỏ sót vật báu nào không.

Kết quả lại thật sự tìm thấy ba vò đá bịt kín.

Sau khi gõ một lúc, mọi người phát hiện vò đá này lại được làm từ cùng một loại chất liệu với quan tài đá, hoàn toàn không đập được.

"Thật ra, trong vò này chưa chắc đã có báu vật. Ở thôn bọn tôi loại vò này cũng được chôn rất nhiều. Nếu mà may mắn thì mở ra là rượu lâu năm mà người khác ủ." Một Cuồng Chiến Sĩ diện mạo hàm hậu trong đội ngũ nói.

"Nếu không may thì sao?" Mọi người hiếu kỳ dồn mắt về phía anh ta.

"Nếu không may thì có lẽ sẽ là tổ tiên."

Mọi người câm nín.

Nghe thấy Cuồng Chiến Sĩ hàm hậu nói vậy, ánh mắt mọi người nhìn ba vò đá đều biến thành kỳ lạ. Nghĩ đến việc bên trong chứa tro cốt thì mọi người lại rùng mình, đều đặt vò xuống đất.

Thấy hành động của mọi người, Bắc Ly lặng lẽ tiến lên mấy bước, ôm lấy ba cái vò: "Nếu mọi người không cần thì tôi lấy nó nhé!"

Nhìn Bắc Ly vóc người thấp bé ôm ba cái vò, cảnh tượng không hài hòa này khiến mọi người dở khóc dở cười, đều lắc đầu.

Bắc Ly lộ ra nụ cười, sau đó một quầng sáng xanh thoáng hiện lên, vò trong tay cô đã biến mất, bỏ vào không gian thần khí.

Mọi người đều không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Dù sao thì mỗi người chơi đều có không gian cá nhân của mình. Chẳng qua họ không biết rằng không gian cá nhân này thực tế chính là không gian bên trong thần khí chinh chiến, chẳng qua là phân chia cho từng người chơi mà thôi.

Lại càn quét mộ đá một lượt, sau khi xác định không bỏ sót thứ gì cả, thành viên của tiểu đội lập tức đi theo Diệp Tuyết Nhi rời khỏi mộ đá, đồng thời ghi nhớ nơi này, chuẩn bị khi nào thực lực mạnh lên rồi quay lại mở quan tài tìm báu vật.

Mới ra khỏi hang động, mọi người đã cảm nhận được gió mạnh và hơi nóng phả tới.

Ngẩng đầu nhìn thì thấy nơi xa có một con rồng lửa khổng lồ đang lao xuống dưới đất. Bên dưới rồng lửa là hơn mười người chơi đang ra chức chạy như điên. Người chơi dẫn đầu còn ôm một quả trứng đỏ rực như lửa trong tay.

"Các anh em, cứu với, cứu tôi với!" Thấy bóng dáng đám người Diệp Tuyết Nhi, trên mặt người chơi dẫn đầu lộ vẻ mừng như điên, lập tức thay đổi phương hướng chạy về phía họ.

"Trời đất, người anh em, mày đừng tới đây!"

Thấy vậy, Diệp Thần giơ kiếm chỉ về phía đội ngũ người chơi đó, điên cuồng hét toáng lên.

"Người anh em, cứu tôi với!"

"Đừng tới đây!"

Người chơi hai phe đều gào lên.

"Đây là Boss, cho các anh first blood của nó đấy, cứu tôi với!" Người chơi dẫn đầu tiếp tục hét lên điên cuồng.

"Tao đậu xanh nhà mày, sao mày không tự giết nó đi, đừng có tới gần bọn này nữa! Tao giết mày đấy mày tin không?" Diệp Thần quát lên.

Người chơi phe Diệp Tuyết Nhi nhìn rồng khổng lồ càng ngày càng đến gần họ, đều gào đến mức khàn cả giọng, hy vọng mấy thằng khốn ăn trộm trứng kia đừng tới gây họa cho họ.

"Mau, vào hang động đi!"

Thấy rồng lửa càng ngày càng gần, Diệp Tuyết Nhi lập tức nói, sau đó dẫn dắt đội ngũ lại chui vào trong hang động.

Chưa đầy năm giây sau, một trận động đất rung chuyển, đá vụn rơi xuống liên tục từ trên đỉnh đầu.

"Grào!" Tiếng rít gào của rồng lửa vang lên từ bên ngoài.

Hang động lại rung lên, lắc lư, đá vụn rơi càng ngày càng nhiều.

Mọi người lảo đảo giữ thăng bằng, lại phát hiện bên cạnh mình dư ra ba người chơi.

Nhìn người chơi ôm trứng rồng, hai phe đều im lặng trong chốc lát. Sau đó, Diệp Thần giơ cự kiếm lên.

Nhìn viên trứng rồng rực rỡ, thoáng có tiếng rồng ngâm non nớt truyền tới, lúc này Diệp Tuyết Nhi không khỏi động lòng.

Giết người cướp của các thứ, cô là chuyên nghiệp mà. Cho nên cô vẫn chưa ngăn cản Diệp Thần ra tay.

"Người anh em, có gì thì từ từ rồi nói, đừng động thủ chứ!" Cuồng Chiến Sĩ dẫn đầu cười xấu hổ, rụt tay ôm trứng rồng ra đằng sau.

"Giao trứng ra đây!" Diệp Tuyết Nhi rút dao găm ra, nói với vẻ không hề khách sáo.

Cuồng Chiến Sĩ dẫn đầu nghe vậy khóc không ra nước mắt. Tiểu đội bọn họ vốn tưởng rằng trộm trứng xong rồi chạy trốn thì sẽ không có việc gì, nhưng không ngờ rằng viên trứng rồng này lại không thể bỏ vào trong không gian cá nhân được. Mà sau khi rồng lửa phát hiện trứng rồng bị đánh cắp thì lại ngửi theo hơi thở của trứng rồng để đuổi theo tới tận đây.

Đến bây giờ, trong tiểu đội của họ chỉ còn lại có ba người. Nếu thật sự đánh nhau thì anh ta biết rõ phe mình chắc chắn không phải là đối thủ của đám người Diệp Tuyết Nhi.

Nhìn đám người Diệp Tuyết Nhi đang giơ vũ khí, chuẩn bị ra tay, khóe miệng của Cuồng Chiến Sĩ dẫn đầu co giật một chút, đang định bật mode võ mồm thì thân hình bỗng nghiêng ngả, hang động lại bắt đầu chấn động.

Lần chấn động này còn mãnh liệt hơn cả lần trước. Theo tiếng rít gào của con rồng, cả hang động lắc lư như thể sắp vỡ thành từng mảnh vậy.

Thứ rơi xuống lần này không phải là đá vụn nữa, mà là đá tảng.

"Cộp! Cộp! Cộp!"

Một đám người chơi bị đá chôn vùi. Chấn động vẫn còn tăng thêm, rõ ràng con rồng lửa bên ngoài đã lâm vào điên cuồng triệt để rồi.

Đúng lúc này, Diệp Tuyết Nhi thả người nhào về phía trước, thừa cơ đạp ngã tên Cuồng Chiến Sĩ đang ôm trứng rồng kia, cướp lấy viên trứng trong tay anh ta.

Cuồng Chiến Sĩ thấy thế, khóe mắt như muốn nứt ra. Phải biết rằng, vì quả trứng rồng này, cả tiểu đội của họ đã hy sinh gần hết rồi. Giá trị của trứng rồng thì không cần suy nghĩ cũng biết, chắc chắn là vô cùng quý giá.

Nhưng khi anh ta muốn đứng dậy cướp lại thì một tảng đá lớn rơi xuống từ trên cao, đập thật mạnh lên người anh ta.

Diệp Tuyết Nhi cướp được trứng rồng, lập tức dùng không gian cá nhân để bỏ nó vào. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là viên trứng rồng này lại không thể bị bỏ vào không gian được. Đồng thời, không gian còn nhắc nhở.

[Không gian riêng tư không thể chứa những vật phẩm có dấu hiệu của sinh mệnh.]

Trong thời điểm đầy nguy cơ này, một tiếng rồng ngâm lanh lảnh truyền ra từ trong quả trứng. Quầng sáng màu lửa đỏ bắt đầu xoay chuyển bên ngoài vỏ trứng.

"Rắc!"

Trên vỏ trứng bỗng xuất hiện một vết nứt, sau đó vết nứt nhanh chóng mở rộng.

"Bịch!" Đúng lúc này, vỏ trứng vỡ vụn, một con rồng lửa nho nhỏ có ngoại hình ngốc đáng yêu bay ra từ bên trong.

"Au… Au…" Rồng lửa nhỏ vừa xuất hiện liền ngửa đầu kêu một cách sung sướng.

"Bặp!" Diệp Tuyết Nhi bóp chặt lấy cổ rồng lửa nhỏ, xách nó tới trước mặt mình.

Diệp Tuyết Nhi không cam lòng, lại thử nhét con rồng lửa nhỏ này vào trong không gian cá nhân.

Lần này, cảnh tượng khiến cô kinh ngạc xảy ra, con rồng lửa nhỏ lại biến thành một tia sáng chui vào trong cơ thể cô rồi biến mất.

[Thông báo toàn server: Chúc mừng người chơi Diệp Tuyết Nhi đã ấp ra thú cưng đầu tiên: Phệ Hỏa Long (Ấu thể)]

Khi thông báo xuất hiện, cùng lúc đó bên ngoài hang động lại truyền tới một tiếng rít gào. Sau đó cả hang động sập xuống, mà lúc này Diệp Tuyết Nhi cũng bị đá rơi chôn vùi.
Bình Luận (0)
Comment