Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 53

Translator: Nguyetmai

Lối vào dãy núi U Hồn.

Bóng dáng Thất Danh xuất hiện ở đây.

Bởi vì nỗi hoang mang trong lòng không được giải quyết nên ông ta mới quyết định nhập thế, còn bảo con cháu chuẩn bị những thứ như mũ thực tế ảo để đăng nhập vào game.

Sau khi thể nghiệm nội dung trò chơi, Thất Danh đắm chìm trong khiếp sợ.

Tuy rằng ông ta chưa từng đến âm phủ bao giờ, nhưng ông ta vô cùng nghi ngờ rằng cảnh tượng trong game đều được tạo ra từ âm phủ chân thật.

Để tìm hiểu chân tướng, ông ta đã căn dặn cháu trai đi điều tra tình huống chân thật của người chủ đứng sau trò chơi này.

Kết quả lại là, người chủ của game này chỉ là một người bình thường mà thôi. Hơn nữa còn chẳng có bối cảnh gì cả, khiến mọi thứ có vẻ vô cùng quái lạ.

Còn đội ngũ nghiên cứu sau lưng hắn thì không hề để lộ một chút tin tức nào cả. Phong tỏa một cách kín đáo như vậy khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Vốn cháu trai của ông ta định điều tra tiếp, nhưng lại bị Thất Danh can ngăn.

Bởi vì trong mắt ông ta, người chủ của game bị điều tra ra chỉ là người đứng trước đài trên danh nghĩa mà thôi. Sau lưng hắn chắc chắn còn có một người tu luyện vô cùng đáng sợ khác.

Thậm chí ông ta còn nghi ngờ rằng, thực lực của kẻ đứng sau màn kia đã đạt tới cảnh giới Thông Cửu U rồi, đến mức có thể qua lại giữa âm dương, có thể nói là ngang ngửa với thần tiên sống trên đời này.

Ông ta không biết tại sao vị đại năng đó lại muốn chế tạo ra trò chơi như vậy, nhưng thân là truyền nhân của Quỷ Vận Đạo, ông ta rất tò mò về âm phủ. Dù thế nào đi chăng nữa, ông ta cũng phải đi thăm dò một phen.

Thế là Thất Danh lựa chọn nhập thế triệt để, cũng sống ở nơi mà cháu trai thu xếp.

Cháu trai của ông ta thì có vẻ rất sững sờ.

Phải biết rằng, trong ấn tượng của ông ta, ông nội luôn là cao nhân ẩn thế hạc nội mây nghìn, cao thâm khó dò. Nhưng bây giờ mỗi ngày ông ấy đều ở lì trong nhà chơi game, thậm chí tới mức đóng cửa không bước chân ra khỏi nhà.

Trong lòng ông ta không khỏi sụp đổ, hình tượng ông nội cũng dần vỡ nát, cảm thấy thế giới này cũng trở nên lạ lẫm hẳn ra.



Trong lúc thể nghiệm trò chơi, Thất Danh cũng hiểu được rằng lên level thì có thể giúp mình trở nên mạnh hơn.

Sau mấy lần lên level, ông ta cũng bắt đầu si mê cảm giác này. Bởi vì ông ta phát hiện ra rằng thuộc tính tăng mạnh lại thật sự có thể tăng cường độ thân thể của mình trong game, hơn nữa còn vô cùng chân thật. Điều này khiến ông ta càng tin chắc vào suy đoán trước đó.

Trong game, Thất Danh lựa chọn chức nghiệp pháp sư tương đối phù hợp với năng lực của mình, còn học được skill đầu tiên của mình là "Triệu Hồi Âm Binh" trong Tu Luyện Các.

Nhưng sau mấy lần sử dụng, Thất Danh đã bị rung động.

Bởi vì lúc phóng thích skill này, ông ta lại có thể gợi ra dao động năng lượng trong không khí. Người chơi khác không thể cảm nhận được điểm này, nhưng thân là người tu luyện có thần hồn mạnh mẽ nên ông ta có thể phát hiện rõ rệt.

Để nghiệm chứng điều này, ông ta mất ba ngày chỉ để phóng thích skill liên tục, sau đó thể ngộ quỹ tích vận hành năng lượng trong không gian.

Sau khi xác nhận mình đã nắm giữ quỹ tích vận hành của năng lực sơ cấp này, ông ta bèn bắt đầu tiến hành luyện tập trong hiện thực. Kết quả khiến ông ta phải khiếp sợ.

Tuy rằng ông ta đã làm sai rất nhiều lần, nhưng ông ta lại thật sự triệu hồi ra nửa con âm binh khuyết tật. Phải biết rằng đây chính là dương thế đó! Mà trò chơi chỉ là giả dối thôi. Nhưng đáng sợ là, năng lực triệu hồi âm binh lại thật sự có thể phóng thích trong hiện thực!

Phát hiện kinh khủng này khiến Thất Danh khiếp sợ, đồng thời cũng khiến ông ta ý thức được sự đáng sợ của trò chơi này. Ông ta nghi ngờ rằng cường giả cấp bậc đại năng đứng đằng sau trò chơi này có lẽ là muốn để lại truyền thừa thông qua nó.

Dưới sự kết hợp của nhiều nhân tố như tu luyện công pháp trong game, cũng vì truyền thừa nào đó có lẽ thật sự tồn tại, cùng với khát khao đối với âm phủ… Thất Danh đã triệt để đắm chìm trong game.

Nhưng điều khiến người cháu trai Thất Lộ của Thất Danh cảm thấy sụp đổ là ông nội của ông ta lại không cần sĩ diện hỏi ông ta có tiền hay không. Lúc đó ông ta còn không để bụng, nhưng khi hỏi ông nội cần tiền làm gì thì Thất Danh lại trả lời bằng một câu học được trên diễn đàn game: "Mua hồn tệ, sau đó nạp tiền để trở nên mạnh hơn!"

Thất Lộ trợn con mắt há hốc mồm!

Giây phút này, ấn tượng về ông nội trong lòng ông ta đã quay ngược 180 độ!

Thất Danh lại không thèm quan tâm điều đó.

Đúng như lời nói của người chơi trên diễn đàn: "Không nạp tiền thì sao mạnh được!", huống chi mình còn phải học skill, phải mua trang bị, chỗ nào cũng cần tiền hết, không có tiền thì sao thăm dò trò chơi này được.

Thân là người đã hơn trăm tuổi, vào lúc này, Thất Danh đã hiểu sâu sắc một chân lý, nạp tiền mới có thể nâng cao thể nghiệm trò chơi được.

Lần này đến dãy núi U Hồn, Thất Danh vẫn đi vào dãy núi một mình như thường ngày.

Khi sắp đi vào sâu trong dãy núi, hắn bỗng phát hiện bên cạnh đống đá chồng chất lại có một con Lực Sĩ U Minh đang đứng.

Bởi vì thường xuyên trà trộn trong diễn đàn nên Thất Danh biết Lực Sĩ U Minh là một trong những loại quái vật hiếm hoi có rơi vật phẩm. Ông ta nhất thời vui vẻ, đang định tiến lên đánh quái thì lại thấy một bóng người xuất hiện gần đó, cũng đi ở trước mặt ông ta.

"Đó là của ta!" Người kia quay đầu, hờ hững nhìn Thất Danh rồi định đi về phía Lực Sĩ U Minh.

"Ai đến trước là của người đó, chút lễ nghĩa đó mà ngươi cũng không hiểu sao?" Thất Danh vẫn không giận, nhưng không định nhường quái, quyết đoán đi theo ngay.

"Roẹt!" Một thanh trường kiếm màu đỏ không biết xuất hiện từ đâu, bây giờ lại nằm trong tay Ngạo Kiếm.

Cùng lúc đó, có tám thanh linh kiếm màu sắc khác nhau hiện lên sau lưng anh ta, cứ thế lơ lửng đằng sau, tản ra từng tia kiếm khí sáng ngời.

Thấy cảnh này, Thất Danh không khỏi cau mày. Ông ta có thể cảm nhận được kiếm khí xung quanh, hơn nữa cảm thấy người chơi này hình như hơi khác biệt với những người chơi mà ông ta từng gặp.

"Ngươi muốn chết à?" Ngạo Kiếm cầm linh kiếm, nhìn Thất Danh bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Ta thường xuyên thấy người khác tranh đấu giành quái vật trên diễn đàn, nhưng đây là lần đầu tiên đích thân gặp phải. Vậy thì hãy chỉ giáo một phen đi." Thất Danh mỉm cười, đâm pháp trượng xuống mặt đất, nhất thời khói đen cuồn cuộn, từng con âm binh chui lên từ bùn đất.

Hai người tu luyện trong hiện thực, cứ thế bắt đầu cuộc chiến đầu tiên trong game.

Thấy người nọ còn không chịu nhường, Ngạo Kiếm không khỏi lạnh lùng, thanh kiếm đỏ thẫm rung lên, vạch ra một đạo kiếm khí, thân hình chạy về phía Thất Danh như sấm chớp.

Thất Danh thấy vậy cũng không sợ mà bắt đầu thao túng âm binh ngăn cản, đồng thời phóng thích "Ăn Mòn Vẩn Đục" ngay tại chỗ, còn bản thân mình thì lùi về sau liên tục.

Trong lúc chiến đấu, Ngạo Kiếm kinh ngạc phát hiện ra rằng, âm binh mà Thất Danh triệu hồi hoàn toàn khác với những âm binh do những người chơi pháp sư khác thao túng mà anh ta từng gặp được.

Cứ như thể mỗi con đều có ý thức riêng biệt, thậm chí còn chủ động né tránh đòn tấn công, hơn nữa còn né tránh theo dự đoán, có vẻ rất kỳ dị.

Ngạo Kiếm đương nhiên không biết rằng trong hiện thực, Thất Danh vốn là một người tu luyện, thần hồn mạnh mẽ, hơn nữa còn tu luyện đạo thuật pháp, đối với ông ta mà nói việc điều khiển nhiều thứ cùng một lúc là quá đơn giản.

Nhưng trong lòng Ngạo Kiếm cũng có chút suy đoán, thân hình lóe lên, xông thẳng tới chỗ Thất Danh.

Thất Danh thấy vậy vẫn không kích động mà dựa vào độc tính và làm giảm tốc độ của Ăn Mòn Vẩn Đục để bắt đầu đọ sức với Ngạo Kiếm. Đồng thời, âm binh của ông ta luôn có thể xuất hiện vào thời điểm quan trọng để ngăn cảm một kích chí mạng của Ngạo Kiếm.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai phe lại không phân rõ thắng bại.

Sau khi lại giao thủ thêm một lát, Ngạo Kiếm bỗng dừng đòn tấn công: "Ngươi là người tu luyện?"

Thất Danh mỉm cười: "Nếu ta đoán không nhầm thì hẳn là kiếm pháp của nhà họ Ngạo!"
Bình Luận (0)
Comment