Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 68

Translator: Nguyetmai

Nhìn con Ngao Ngư có vẻ rất yếu đang nhảy tanh tách trên tay mình, Thạch Hổ không khỏi đần mặt ra.

Anh ta liếc nhìn bảng điểm số, phát hiện tên mình đã bị xếp thứ nhất, khóe miệng co giật một chút. Nghĩ tới lời nguyền rủa vừa rồi của mình, anh ta bỗng dở khóc dở cười.

Sau khi Thạch Hổ câu được Ngao Ngư, trong khung chat sự kiện bắt đầu xuất hiện rất nhiều người hỏi giá.

Nhưng Thạch Hổ vẫn không để ý mà bỏ Ngao Ngư vào trong giỏ cá, tiếp đó xách lên đi về phía bờ biển.

Anh ta không có khả năng bán con cá này đâu. Tuy rằng trong hiện thực, anh ta không phải rất giàu có, nhưng vẫn có mười mấy căn hộ để thu tiền thuê, có thể nói là không cần lo chuyện áo cơm. Chơi game chỉ vì sở thích mà thôi, đương nhiên sẽ không suy xét đến vấn đề tiền nong rồi.

Thế là con cá cấp Hải Linh đầu tiên bị mang tới quán nướng xuất hiện.

Mấy người bạn nhỏ của Mộc Linh tộc cũng sợ ngây người vì hành động của Thạch Hổ. Thế mà lại chịu chơi nướng cả con linh ngư giá trị cực cao này, trong mắt họ quả thực là phá hỏng vưu vật.

Nếu là họ thì chắc chắn sẽ dùng nó để chế tạo linh dược, hoặc là nuôi nó để xem thử có cách nào đào tạo được hay không.

Nhưng nếu Thạch Hổ khăng khăng thì họ cũng không nói thêm gì nữa.

Sau đó không lâu, bên bờ biển cát trắng đã tràn đầy mùi thịt Ngao Ngư.

Nhìn khung chat còn đang spam hỏi giá, Thạch Hổ suy nghĩ rồi cười gian xảo, đưa con Ngao Ngư đã được nướng chín, cắm một cành cây làm tay cầm đến bên miệng, sau đó chụp màn hình.

"Crack!"

Ngay sau đó, Thạch Hổ đăng bức ảnh này lên khung chat sự kiện.

"Nghe nói mấy người đang tìm nó hả? Ừm! Mùi vị cũng OK đấy chứ!"

Đăng tấm ảnh này xong, Thạch Hổ bèn ngồi xuống bên cạnh quán nướng, vừa ăn vừa nhìn lời hồi đáp của những người chơi táo bạo trong khung chat.

Nhưng mới ăn mấy miếng, Thạch Hổ đã mở to mắt ra.

Con linh ngư này có vị mềm mại như lụa, vừa vào miệng đã tan thành từng sợi thịt nhỏ như tơ, vừa nhai đã nát, hương vị đậm đà tràn đầy khoang miệng khiến hắn anh ta thấy lỗ chân lông trên cơ thể mình như giãn ra theo.

Thể nghiệm cực hạn trên đầu lưỡi này khiến Thạch Hổ phải rung động.

Anh ta cảm thấy mình chưa bao giờ ăn thứ gì ngon đến vậy. Thế là anh ta ăn liên tục, mãi cho tới khi cắn trúng cành cây thì mới phát hiện là mình đã ăn xong rồi.

[Tiêu hóa Ngao Ngư, nhận được 15 điểm thuộc tính tự do!]

Lời nhắc nhở trò chơi xuất hiện, Thạch Hổ ném cành cây xuống, thở ra một ngụm khí nóng. Lúc này anh ta cảm thấy cơ thể mình rất thoải mái, trong lòng càng thêm khát vọng đối với linh ngư.

Thạch Hổ vẫn còn lưu luyến, đứng dậy nhìn chị gái Mộc Linh tộc rồi chỉ vào giỏ cá.

"Chị gái, giỏ cá này tặng chị đấy! Tôi đi câu cá tiếp đây."

Chị gái Mộc Linh tộc gật đầu một cách ngốc nghếch đáng yêu, trong lòng vẫn ngơ ngác, một con Ngao Ngư cấp Hải Linh cứ thế xong đời.

Sau khi ăn linh ngư, Thạch Hổ đã hoàn toàn bị chinh phục bởi sự hưởng thụ trên đầu lưỡi mà trong hiện thực không thể có được.

Ngay cả bữa tiệc hải sản mà anh ta vốn định ăn cũng không cần nữa. Lần này anh ta định lại ra bờ biển thử thời vận, không chừng hôm nay chính là ngày may mắn của họ Thạch anh ta đây cũng nên.



Cuộc thi câu cá tiếp tục tiến hành. Trong quá trình này, thông báo vang lên liên tục, kích thích khát vọng của những người chơi đối với linh ngư.

Cho dù không câu được linh ngư, nhưng chỉ cần có thể xuất hiện trên bảng thì ít nhất cũng được một món vũ khí trang bị tương đương với linh ngư bình thường. Tất cả người chơi đều khát vọng trở thành người may mắn đó.

Bờ biển khu Lưu Ly lại càng náo nhiệt ngất trời. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cần câu, mong chờ con cá tiếp theo sẽ là linh ngư.

Trong khu vực hải vực Vọng Hư, tuy rằng có rất nhiều cá, nhưng cũng sẽ ngẫu nhiên có hải quái xuất hiện.

Gặp phải hải quái loại nhỏ, những công hội cỡ lớn này đều không phải ăn chay, trực tiếp lái Tàu Ma tông thẳng vào.

Đối với chiến hạm có năng lực tự phục hồi như Tàu Ma mà nói, va chạm bình thường hoàn toàn không ảnh hưởng nhiều lắm.

Từng cuộc hải chiến cỡ nhỏ bắt đầy xảy ra trong hải vực Vọng Hư.

Tuy rằng những người chơi đều rất lạ lẫm và không quen với hải chiến, nhưng cũng rất thích thú, vui cười đùa giỡn với nhau.

Thậm chí có người chơi còn chụp một bức ảnh mình làm trò với con hải quái bị câu lên rồi đăng lên khung chat sự kiện. Bầu không khí tết nhất trong game vô cùng ấm áp và vui vẻ.

Quán nướng của Mộc Linh tộc bên bờ biển cũng vì kín chỗ nên không thể tiếp đãi người chơi khác được nữa. Rất nhiều người chơi thông minh cũng học theo bày quán nướng. Nhưng họ không nhiệt tình như Mộc Linh tộc, đều là phục vụ có thu phí, cũng kiếm được rất nhiều hồn tệ.

Chỉ cần đã từng nếm hương vị của linh ngư thì không ai là không bị mùi vị tuyệt vời đó chinh phục.

Lục Vô cũng rất đồng cảm với điều đó. Lúc này hắn đang quan sát tình huống bên trong trò chơi cùng Bắc Ly, đồng thời còn ăn linh ngư mà một người chơi ngốc đáng yêu nào đó bán cho Thương Thành.

Hương vị của linh ngư khiến Lục Vô cũng vì thế mà say mê, huống chi là Bắc Ly tham ăn.

Sau khi ăn xong cả con linh ngư, Bắc Ly thì không có cảm giác gì cả, nhưng Lục Vô thì mặt mày đỏ chót, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm đang chảy trong cơ thể mình khiến hắn vô cùng thoải mái.

Lục Vô xoa bụng, đã bắt đầu suy xét xem phải làm thế nào để lừa mấy con linh ngư trong tay người chơi tới tay mình.



Sự kiện lần này diễn ra vô cùng thuận lợi. Sau khi tiếng chuông báo sự kiện kết thúc vang lên bên tai người chơi, bảng điểm số cũng dừng lại.

[Cuộc thi câu cá Nguyên Đán đã kết thúc. Thứ hạng lần này như sau]

Hạng nhất: Tang Du

Hạng nhì: Thạch Hổ

Hạng ba: Diệp Tĩnh Tĩnh

Hạng bốn: Tôn Khởi (Cún trắng)

Hạng năm: Phong Tiểu Tân



Sau khi sự kiện chính thức kết thúc, tất cả con thuyền đều bắt đầu trở về bến.

Bên bờ biển, vô số người chơi đang ngồi quây quần bên nhau, chia sẻ thu hoạch hôm nay với nhau, khoác loác với mọi người về những điều mà mình đã nhìn thấy, nghe thấy trên biển.

Trong game, quan hệ giữa họ vô cùng phức tạp, vừa là chiến hữu kề vai chiến đấu bên nhau, nhưng cũng là kẻ thù chém giết lẫn nhau khi giành quái vật, song đồng thời lại là bạn bè chia sẻ món ngon cho nhau trên bờ biển.

Nhưng trong xã hội càng ngày càng lạnh lùng này, việc đối xử với nhau một cách chân thành và không hề gò bó này lại khiến họ cảm thấy rất thoải mái, cũng rất quyến luyến.

Vứt bỏ chiếc mặt nạ dối trá trong hiện thực, tuy rằng biểu hiện ra ngoài sẽ rất là tục tĩu, nhưng sao phải sợ hãi chứ?

Nói chuyện to tiếng, uống rượu to mồm, ăn nói thoải mái, ngồi dưới ánh trắng, tổ chức một trận PK giúp vui bên lửa trại, để mọi người ủng hộ cho mình, đối với mọi người mà nói, cảm giác này rất tuyệt vời, cũng thật hưởng thụ!

Gió biển hiu hiu, mọi người cứ thế say khướt trong đêm Nguyên Đán chờ bình minh lại đến!
Bình Luận (0)
Comment