Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 120

Rạng sáng, hai người bước ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, đi thẳng đến tủ chuyển phát nhanh.

Lâm Dị liếc nhìn phòng bưu điện, bọn họ đến rất sớm, cửa phòng bưu điện vẫn đóng chặt, xem ra bác gái trong phòng vẫn chưa dậy.

"Nhanh."

Lâm Dị nói.

Trình Dương trở nên căng thẳng: "Được... được."

Bọn họ kiểm tra những tủ mà tối qua vẫn chưa kiểm tra, nhưng sau khi tìm kiếm một lúc, vẫn không thấy gói hàng nào cả.

Trình Dương sắc mặt đột nhiên tái nhợt: "Lẽ nào... lẽ nào..."

Lâm Dị trầm mặc một lát, nói: "Chắc là không đâu."

Ngay khi bầu trời ló ra tia sáng đầu tiên, bọn họ đã phóng từ nhà vệ sinh công cộng đến thẳng đây, những người khác không thể nào có đủ thời gian lấy gói hàng đi được

Gói hàng biến mất, trừ khi đêm qua đã bị động vào.

Nếu vậy thì có hai khả năng.

Hoặc là Hạ Huy đã cất gói hàng ở một tủ chuyển phát nhanh của nơi khác vào tối qua, hoặc là thứ tối qua đuổi theo hai người đã chuyển gói hàng đi mất.

Lâm Dị nhanh chóng bác bỏ khả năng thứ nhất, trường trung học Báo Hương chỉ có một tòa dạy học, một con đường và một ký túc xá, Hạ Huy muốn chuyển gói hàng đi nơi khác thì không thể tìm được nơi nào phù hợp, chỉ có quầy chuyển phát nhanh mới có thể cung cấp hỗ trợ chuyển gói hàng đi nơi khác.

Vậy nên đáp án đã rõ ràng, là mấy thứ đó đã chuyển gói hàng đi mất.

Lâm Dị nhìn chằm chằm dãy tủ chuyển phát nhanh trước mặt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở tủ chuyển phát nhanh số 101.

Cậu ngồi xổm xuống, đến gần tủ 101.

Toàn bộ dãy tủ tạo cảm giác cũ kỹ rách nát, trên bề mặt cũng có rất nhiều bụi bẩn. Hiện tại, cũng may là nhờ có bụi bẩn mà Lâm Dị có thể nhìn thấy trên bề mặt tủ 101 có rất nhiều vết xước mới.

Những vết xước này có phần sắc bén, có thể thấy những chiếc móng tạo ra những vết đó dài và sắc nhưng không dày.

Lâm Dị suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu hỏi Trình Dương: "Anh Trình Dương, anh coi thử xem mấy vết này có giống móng vuốt của mèo không?"

Trình Dương vội vàng quỳ xuống, nhìn xong lập tức xác nhận: "Chính là mèo."

Trình Dương giải thích với Lâm Dị: "Mẹ tôi thích mèo cực luôn, trong nhà có nuôi vài con. Mỗi lần tôi chạm vào mấy con mèo, nó sẽ lấy móng vuốt cào tôi. Mấy vết cào trên người tôi với mấy vết xước trên này không khác biệt mấy."

Nói tới đây, Trình Dương vỗ đùi vỗ gối: "Chả lẽ thứ truy đuổi chúng ta tối qua là mèo ư?"

Mèo rất nhanh nhẹn, chúng có miếng đệm mỡ ở dưới ngón chân nên khi đi lại không gây ra nhiều tiếng động. Toàn bộ cấu trúc xương của mèo được giữ với nhau bằng các dây chằng chắc chắn và linh hoạt, hơn nữa các chi của chúng thon dài, khỏe mạnh, hỗ trợ cho bộ ngực hẹp và cột sống rất linh hoạt.

Nguyên nhân là bởi xương bả vai của mèo không được kết nối với khung xương chính nên điều này cho phép chúng dù di chuyển ở bất kỳ tốc độ nào cũng có thể duy trì độ linh hoạt và mềm dẻo. ①

Lâm Dị mím môi: "Mèo đen."

Trình Dương sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn vết xước trên mặt quầy: "Vậy mà cũng phân biệt được màu sắc của mèo hả? Thế anh có biết nó giống gì không?"

Lâm Dị nói: "Không phải."

Một số con mèo cả người màu đen rất khó phát hiện bằng mắt thường khi đứng trước TV với màn hình tắt vào ban ngày chứ đừng nói đến ban đêm. Lâm Dị đã biết được nguyên nhân đã khiến tầm mắt cậu không thấy gì vào đêm qua, nhưng cậu cũng không giải thích với Trình Dương, chỉ trả lời vấn đề "giống mèo" của cậu ta.

"Mèo điền viên Trung Hoa." Lâm Dị nói.

Trình Dương nhìn vết xước trên quầy, sâu sắc cảm thấy mình là một đứa phế vật: "Đờ mờ, sao... sao anh nhìn ra hay vậy?"

Lâm Dị cho biết: Trong bảng xếp hạng về sức chiến đấu của mèo, mèo điền viên Trung Hoa đứng đầu. "

Cho nên, những vết xước trên mặt tủ có phần sâu và mượt.

Giống mèo hay màu sắc gì đó không phải là chuyện đặc biệt nghiêm trọng bây giờ, Lâm Dị đưa tay mở tủ 101 lần nữa. Cậu và Trình Dương đang ngồi xổm trước tủ chuyển phát nhanh số 101, đầu gối khuỵu xuống nên vừa mở tủ số 101 đã ngửi thấy mùi mà lúc nãy họ không ngửi thấy.

Mùi còn lưu lại của gói hàng.

Đêm qua Hạ Huy đã để gói hàng vào tủ 101.

Việc Hạ Huy chuyển gói hàng đến tủ 101 cũng phù hợp với suy đoán của Lâm Dị, tủ chuyển phát nhanh số 101 nằm ở phía dưới bên trái tính từ chính giữa, khi lấy gói hàng cần phải ngồi xổm, như vậy sẽ ít có khả năng thu hút sự chú ý hơn, hơn nữa so với tủ 204 thì miễn cưỡng có thể coi là một đường chéo, nó nằm cách xa tủ số 204 của Hạ Huy nhất.

Lâm Dị nhìn tủ 101 trống rỗng, sau đó quay lại quay đầu nhìn bốn phía tủ chuyển phát nhanh.

Trình Dương nói: "Anh tìm gì thế?"

Cậu ta cũng muốn giúp đỡ.

Lâm Dị nói: "Xem xem có sót lại hộp gói hay gì không."

Mùi của gói hàng không phải là mùi của hộp gói mà là mùi của đồ vật ở bên trong, nói chính xác thì không phải hộp gói thu hút mấy con mèo đen này mà là thứ ở bên trong gói hàng.

Kể cả mèo đen có cạy mở tủ 101 rồi lấy gói hàng bên trong ra, nó sẽ tiếp tục xé rách gói hàng cho đến khi nào thứ bên trong gói hàng lộ ra mới thôi, như vậy thì xung quanh hẳn là phải xót lại mảnh vụn của hộp gói.

Quả nhiên, Lâm Dị tìm được mấy mảnh hộp giấy ở dưới chân bên phải của tủ chuyển phát nhanh.

Cậu đứng dậy bước tới nhặt những mảnh vỏ hộp lên, đưa lên chóp mũi rồi nhẹ nhàng ngửi.

Mùi xộc vào xoang mũi khẳng định mảnh vỏ chính là gói hàng xuất hiện trong tủ chuyển phát nhanh, Lâm Dị cũng phát hiện ra một điều - bên trong mảnh vỏ có dính máu.

Trình Dương đi tới, từ tối hôm qua đến giờ cậu ta đã hỏi Lâm Dị nhiều thứ lắm rồi, ngượng quá thể luôn.

Nhưng hết cách rồi, chỉ số IQ chỉ có vậy thôi.

Trình Dương ngượng ngùng xoa xoa gáy: "Anh Lâm Dị, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Lâm Dị đặt những mảnh vỏ xuống, nhìn sang phòng bưu điện.

Cậu nhìn thấy đèn đã bật, hẳn là bác gái trong phòng bưu điện đã tỉnh dậy.

Dù sao đây cũng là phòng bưu điện, không phải phòng trực hay phòng ký túc xá, bọn họ ở đứng ở trước quầy tủ chuyển phát nhanh lâu như vậy, có thể sẽ khiến dì ấy nghi ngờ bọn họ muốn trộm đồ của người khác.

"Đi xem Hạ Huy." Lâm Dị nói.

Trình Dương: "...Được."

Hai người họ đều cho rằng Hạ Huy lành ít dữ nhiều nhưng vẫn gõ cửa phòng 204 nơi Hạ Huy ở.

Sau khi gõ mấy lần, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Trình Dương và Lâm Dị nhìn nhau, Trình Dương hét: "Hạ Huy, mở cửa, là tôi đây."

Phòng 204 vẫn yên tĩnh, không có người đáp lại tiếng gọi của Trình Dương, cũng chẳng có ai đến mở cửa cho họ.

Hiện tại Lâm Dị càng thêm chắc chắn, Hạ Huy có lẽ đã gặp phải chuyện bất trắc gì rồi.

Lâm Dị nhìn xuống ổ khóa, ổ khóa là ổ khóa cấp A, lõi khóa chỉ có một hàng viên bi, tuy nhiên Lâm Dị lại không có dụng cụ nào trong tay có thể mở được ổ khóa. Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Qua cửa sổ."

Ký túc xá này được xây dựng từ nhiều năm trước, chiều cao mỗi tầng cũng không cao, Lâm Dị cao như vậy đứng trong phòng làm cậu cảm thấy có chút ngột ngạt, cậu nghĩ nếu là Tần Châu, có lẽ hắn còn cảm thấy ngột ngạt hơn.

Trước khi trèo qua cửa sổ, Lâm Dị đi tới nhà vệ sinh công cộng ở tầng một, đây là nhà vệ sinh duy nhất trong toàn bộ ký túc xá.

Vừa mới chạm vào mảnh hộp gói, trên tay đã ám mùi hôi, nếu không rửa sạch mùi hôi, nói không chừng lúc về phòng có thể sẽ khiến cả căn phòng bốc mùi.

Rửa tay xong, Lâm Dị cùng Trình Dương đi đến phòng 203 của Trình Dương. Phòng 204 ở ngay bên cạnh, bọn họ có thể dễ dàng trèo ra ngoài cửa sổ, đi vào phòng của Hạ Huy.

Lâm Dị dẫn đầu nhảy ra, theo sát là Trình Dương.

Bước lên bệ cửa sổ rộng bằng lòng bàn tay, Lâm Dị cẩn thận đi về phía phòng 204. Sau khi đến nơi, Lâm Dị ngẩng đầu lên, trong lòng bỗng nhảy dựng.

Bên cạnh, Trình Dương cũng ở cửa sổ nhìn thấy cảnh tượng trong phòng 204, cậu ta "ối" một tiếng, chân mềm nhũn giẫm xuống chân không, trực tiếp rơi từ tầng hai xuống.
Bình Luận (0)
Comment