Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 122

Hai người trở về ký túc xá, dì ở phòng bưu điện nhìn thấy bọn họ ở cửa ra vào, liền nhoài người ra khỏi cửa phòng, hỏi: "Sao lại quay về rồi?"

Nhìn dáng vẻ thì chắc là dì ở phòng bưu điện cũng đảm đương việc quản lý ký túc xá luôn.

Lâm Dị thản nhiên nói: "Có đồ quên mang theo ạ."

Dì ở phòng bưu điện "ừ" một tiếng rồi rụt đầu vào trong phòng.

Lâm Dị đứng bên ngoài nhìn vào trong, sau đó đi đến tầng hai của ký túc xá, lúc đi ngang qua quầy tủ chuyển phát nhanh, cậu cũng liếc qua nhìn mấy lần.

Trở lại phòng 202, Trình Dương đi theo cậu: "Anh Lâm Dị, không phải mình đi nẫng tay trên của người khác hả?"

Lâm Dị đáp: "Vẫn chưa đến lúc."

Nói chung là hàng chuyển phát nhanh cũng có thời gian giao hàng cố định. Cậu nhìn thấy bộ dạng dì trong phòng bưu điện tỏ vẻ lười biếng, phỏng chừng thời gian giao hàng hôm nay sẽ bị hoãn lại, nếu không dì trong phòng bưu điện đã phải có chuẩn bị rồi.

Trình Dương vừa nghe được câu "chưa đến lúc", sự căng thẳng trong lòng tiêu tan dần.

"Vậy giờ chúng ta làm gì?" Trình Dương hỏi Lâm Dị: "Lẻn ra khỏi lớp lâu như thế, có sợ bà giáo viên kia phát hiện không?"

"Chắc là không đâu." Lâm Dị nói.

Trước giờ học hôm nay, Lâm Dị vốn cho rằng nữ giáo viên là nhân vật chính trong Thế giới Quy tắc 8-4, sau giờ học Lâm Dị không còn nghĩ như vậy nữa, nguyên nhân chủ yếu là bởi cho đến hiện tại, những gì nữ giáo viên làm chỉ là đếm số mà thôi.

Hơn nữa điều này không chừng là đang gợi ý cho họ một thông tin, lớp 2-1 thiếu mất một người.

Trình Dương nói: "Anh Lâm Dị, có một chuyện tôi không biết có nên nói ra hay không."

Lâm Dị đi tới mở cửa sổ. Khu ký túc xá này là một tòa nhà cũ kỹ, cách âm không tốt lắm, cậu mở cửa sổ, để bọn họ có thể nghe thấy động tĩnh của phòng bưu điện ở tầng dưới.

Rầm--

Lâm Dị mở cửa sổ ra, nhìn xuống bên phải, đó là lối vào ký túc xá, trước mắt vẫn còn im ắng.

Sau đó Lâm Dị lại nhìn sang bên trái, đối diện cửa sổ phòng 203 là phòng 204. Thi thể Hạ Huy vẫn dán vào cửa phòng 204, hoàn toàn im lặng.

Quan sát xong, Lâm Dị dời tầm mắt nhìn về phía Trình Dương: "Sao lại không nói gì rồi?"

Trình Dương nói: "Chẳng biết có nên nói hay không. Có câu "lời nói như nước chảy, không thể lấy lại được". Ngộ nhỡ mấy lời mà tôi nói mang rủi ro gì, tôi... "

Trình Dương còn đang lảm nhảm, vốn dĩ Lâm Dị cho rằng, dù cậu ta có kêu "không thích hợp để nói chuyện này", căn cứ vào tính cách của Trình Dương thì vẫn sẽ tiếp tục nói mà thôi.

Vì thế Lâm Dị không trả lời mà đợi Trình Dương nói thẳng.

Nhưng Trình Dương bây giờ lại uyển chuyển như vậy, xem ra những lời cậu ta sắp nói thực sự không dễ nghe chút nào.

Lâm Dị ngắt lời Trình Dương, đáp: "Cứ nói thẳng đi. Nếu không lọt tai, tôi coi như chưa từng nghe là được."

Thấy Trình Dương còn do dự, Lâm Dị lại nói: "Vậy thì thôi."

"Đừng, đừng đừng." Trình Dương nói: "Tôi nói, tôi nói."

Lâm Dị nhìn cậu ta.

Trình Dương nuốt nước bọt, rối rắm mở miệng.

Dù sao NPC cũng là công cụ giết chóc do quái vật quy tắc thiết lập nên, nữ giáo viên luôn nhấn mạnh thiếu mất một người, thoạt nhìn giống như một cái bẫy do quái vật 8-4 cố ý giăng ra vậy.

Rất nhiều chuyện xưa hoang đường cũng ngay mở đầu dựng lên một bí ẩn.

Các nhân vật trong truyện thường sẽ cảm thấy tò mò về bí ẩn này rồi khờ dại đi tìm cách giải quyết nó, nhưng kết cục thường sẽ chấm dứt bằng cái chết.

Điều mà cậu ta muốn nói là như vậy.

Dù sao những gì Lâm Dị đang làm hiện tại chính là tích cực tham gia vào giải quyết bí ẩn này.

Lâm Dị suy nghĩ một chút: "Có lý."

Trình Dương kích động: "Nhở, nhở?"

Trong khi họ đang nói chuyện thì có tiếng động ở tầng dưới.

Lâm Dị bước nhanh đến bên cửa sổ, nhìn thấy một chiếc xet ba bánh đang đi tới, sau đó dừng lại trước cửa ký túc xá.

Quả nhiên, hàng chuyển phát nhanh hôm nay tới rồi.

Cậu nhìn thấy người lái chiếc xe ba bánh bước xuống, đi đến khoang xe lấy ra một gói hàng. Lâm Dị nhìn thoáng qua, thấy gói hàng nho nhỏ.

Cậu miễn cưỡng do dự một chút, nói với Trình Dương: "Anh ở lại đây."

Cậu lao ra khỏi cửa, chạy thẳng xuống dưới tầng.

Trình Dương sửng sốt: "Không... không phải vừa bảo là có lý sao?"

Lâm Dị chạy xuống tầng một, nhưng không xuất hiện ở đại sảnh ký túc xá, cậu trốn ở một góc lén nhìn cảnh tượng trong đại sảnh ký túc xá.

Cậu nhìn thấy anh giao hàng đang đưa gói hàng cho dì ở phòng bưu điện, sau đó dì ta ký gì đó vào đơn đặt hàng của anh giao hàng kia.

Sau khi ký xong, anh giao hàng leo lên chiếc xe ba bánh rồi phóng đi mất.

Dì trong phòng bưu điện đi đến quầy tủ chuyển phát nhanh, tìm kiếm số tủ, cuối cùng tìm thấy tủ chuyển phát nhanh có đánh số cần tìm, dì ta trực tiếp mở tủ, đặt gói hàng vào bên trong.

Toàn bộ quá trình chỉ mất không quá mười phút, sau đó dì ta ngâm nga một bài hát rồi quay trở lại phòng bưu điện tiếp tục làm việc của mình.

Lâm Dị, người đang ở trong góc tối nhìn lén, mím môi, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

Cậu nhìn thấy gói hàng được nhét vào tủ chuyển phát nhanh số 203.

Số 203, là tủ của Trình Dương.

Cậu rũ mắt suy nghĩ một lát, Lâm Dị trở lại phòng, nói chuyện này cho Trình Dương biết.

Trình Dương nghe xong liền cho một chân ra ngoài cửa sổ, Lâm Dị sửng sốt một chút: "Anh... anh làm gì thế?"

Trình Dương nói: "Tự sát, cảm ơn."

Lâm Dị: "...Đừng, vẫn còn cứu được mà."

Cậu nhìn ra cửa sổ, nói: "Nhảy từ đây xuống không chết được đâu, sáng anh mới ngã xong đấy thây."

Trình Dương: "...anh Lâm Dị, không ai đi khuyên người kiểu vậy đâu."

Lâm Dị thúc giục: "Mau xuống đi, bây giờ còn cứu được, chậm trễ thêm chút nữa là hết cứu đấy."

Trình Dương nhấc chân ra ngoài cửa sổ, nhìn Lâm Dị vừa lo lắng vừa mong đợi, chờ Lâm Dị nói cho cậu ta biết biện pháp.

Lâm Dị kêu: "Vừa hay là gói hàng của anh, đi lấy đi."

Sở dĩ cậu không dám xuất hiện trước mặt dì ở phòng bưu điện là vì sợ dì ta ngăn cản cậu lấy gói hàng của người khác, hiện tại gói hàng đó đã thuộc về Trình Dương, Trình Dương đi lấy thì không có vấn đề gì cả.

Cũng chẳng còn cách nào khác nữa, Trình Dương chỉ có thể gật đầu đồng ý, hỏi Lâm Dị: "Nhận gói hàng xong thì đi đâu?"

Trong gói hàng có mùi, nếu mang về phòng thì sẽ bị ám mùi mất.

Lâm Dị nói: "Tôi ở nhà vệ sinh công cộng tầng một đợi anh."

Trình Dương: "...Được."

Hai người đi đến tầng một, Lâm Dị đi về phía nhà vệ sinh công cộng, Trình Dương đi nửa đường rồi rẽ vào quầy tủ chuyển phát nhanh.

Trình Dương lo lắng đi về phía tủ chuyển phát nhanh, nín thở lắng nghe động tĩnh trong phòng bưu điện, sợ dì ở trong phòng đột nhiên đi ra.

Cậu ta mở tủ của chính mình bằng lương tâm cắn rứt, ngón tay chạm vào bề mặt lạnh lẽo của quầy tủ thì co về như thể bị điện giật.

Trình Dương hít sâu một hơi, Lâm Dị nói đây là gói hàng của cậu ta, cậu ta đi lấy gói hàng của chính mình cũng là hợp tình hợp lý.

Vì vậy Trình Dương lại một lần nữa cố gắng lấy gói hàng ra, tuy đã chuẩn bị tinh thần nhưng lúc vừa mở cửa tủ chuyển phát nhanh, nhìn thấy gói hàng bên trong tủ 203, trong lòng cậu ta vẫn bị giật mình.

Trình Dương sợ thì sợ, nhưng lại không dám mất khống chế, nếu bây giờ cậu ta xảy ra chuyện gì ở đây, chưa nói đến bản thân toang, thậm chí còn có thể làm hại đến Lâm Dị nữa.

Tim cậu ta đập thình thịch, nhắm mắt một phen lấy gói hàng trong tủ ra, sau đó lao về phía nhà vệ sinh công cộng nơi Lâm Dị đang ở.

Nhà vệ sinh công cộng không đóng cửa, Trình Dương trực tiếp đi vào.

Sau khi bước vào, Lâm Dị vốn đang đợi cậu ta lập tức đóng cửa lại.

"Lấy được chưa?" Lâm Dị hỏi.

"Trong tay đây rồi." Trình Dương nói: "Anh... anh Lâm Dị, không phải anh nói lúc mở hàng thì sẽ thu hút thứ đó sao?"

Vừa nói, Trình Dương vừa nhìn chằm chằm vào gói hàng trong tay, sợ hãi hỏi: "Bây giờ mình... mở... mở ra hả?"

Lâm Dị suy nghĩ một chút: "Mở đi."

Trình Dương nói: "Anh à, không có ý gì đâu, tôi chỉ muốn xác nhận lại lần nữa, anh nói "mở đi" hay là "không mở" ấy nhỉ? Tôi sợ mình nghe lầm."

Lâm Dị: "Nếu giờ chúng ta không mở thì lũ mèo kia cũng đến mở ra thôi, đúng không?"

Mặt mày Trình Dương ủ rũ, chán nản nói: " Cũng đúng."

Lâm Dị đưa tay ra, yêu cầu Trình Dương đưa gói hàng cho mình.

Trình Dương đưa gói hàng cho Lâm Dị, ngay lúc Lâm Dị định nhận lấy, Trình Dương đột nhiên nghĩ tới gì đó liền thu tay lại.

"Bỏ đi." Vẻ mặt Trình Dương như đưa đám: "Để tôi."

Đây vốn là gói hàng của cậu ta, theo lời Lâm Dị nói, tên của cậu ta đã được ghi trong Death Note, dù sao cũng đã như thế rồi, để cậu ta mở là hợp lý nhất.

Lâm Dị rút tay lại, nhìn chằm chằm vào cái gói trong tay Trình Dương, trên mặt cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.

Gói hàng trong tay Trình Dương giống như "con mèo của Schrödinger".

"Con mèo của Schrödinger" là một thí nghiệm tưởng tượng đại khái có nghĩa là đặt một con mèo vào một hộp kín có chứa một lượng nhỏ radium và chất độc. Radium có khả năng phân hủy, một khi radium trong hộp kín phân hủy, cơ chế này sẽ được kích hoạt để làm vỡ chai chứa chất độc và con mèo trong hộp kín sẽ chết.

Nếu radium không phân hủy, lọ chứa chất độc sẽ vẫn còn nguyên vẹn và con mèo sẽ sống sót.

Nhưng người ở ngoài hộp kín không thể biết được radium có bị phân hủy hay không, cũng không biết con mèo có chết hay không. Vì vậy, "con mèo của Schrödinger" theo cách nói thông thường có nghĩa là con mèo có thể chết hoặc có thể không.

Giống như hiện tại.

Việc mở gói có thể khiến thứ bên trong gói hàng thoát ra ngoài, nhưng không chắc có thứ gì ở bên trong hay không. Việc mở gói hàng có thể giải phóng vật đó hoặc cũng có thể là sợ bóng sợ gió mà thôi.

Điều dày vò chính là quá trình mở nó ra.

Lâm Dị nói: "Thôi để tôi đi."

Nghe vậy, Trình Dương tăng tốc unbox: "Để tôi, để tôi."

Lâm Dị suy nghĩ một chút, an ủi cậu ta: "Hiện tại vẫn là ban ngày, cách buổi tối vẫn còn một khoảng thời gian, nếu thật sự thứ bên trong thoát ra, chúng ta vẫn còn thời gian cho nó trở lại chỗ cũ mà."

Trình Dương nói: "Được."

Thực ra gói hàng không khó mở, không giống như những món đồ dễ vỡ được gói kín nhiều lớp từ trong ra ngoài khi gửi qua đường bưu điện, trên hộp gói hàng chỉ có một dải băng rộng màu vàng để dán kín.

Đánh giá từ hành động mở gói hàng khéo léo của Trình Dương, có vẻ cậu ta mua hàng online rất nhiều. Tuy nhiên, do tính chất đặc biệt của gói hàng này, trán Trình Dương nhanh chóng lấm tấm mồ hôi như đang gỡ bom hẹn giờ.

Lâm Dị cũng không thúc giục cậu ta, mặc dù trong lòng cậu không thể bình tĩnh được nữa, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ Trình Dương mở gói hàng.

Hai phút sau, Trình Dương đã mở xong.

Ngay lập tức, một mùi hôi thối toả ra.

Vì cả hai đều đang tập trung vào gói hàng nên không bịt mũi để chặn mùi hôi thối nồng nặc.

Trình Dương dùng tay lau mồ hôi trên mặt, căng thẳng nuốt khan vài lần, sau đó liếc nhìn Lâm Dị.

Lâm Dị khẽ gật đầu.

Sau khi nhận được sự chỉ dẫn của Lâm Dị, Trình Dương đưa ngón tay run run đưa ngón tay vào bên trong, lấy thứ ở bên trong ra.

Nhìn đồ vật trong tay Trình Dương.

Hai người nhìn nhau, hai mặt nhìn nhau.

Không như Lâm Dị nghĩ, trong gói hàng là xác chết bị chặt thành từng mảnh.

Mà là một tờ giấy.

Trình Dương mở tờ giấy ra, nhìn nội dung bên trong sắc mặt tái nhợt: "Anh Lâm Dị, trong tờ giấy viết... viết..."

Kinh khủng đến nỗi Trình Dương nhất thời không dám đọc.
Bình Luận (0)
Comment