Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 126

Lâm Dị vội vàng nghiêng đầu, quay mặt vào tường.

Cậu rất nhạy cảm với thị giác, cậu biết rõ rằng thứ kia đã nhìn thấy cậu rồi.

Trước khi cậu quay đi, cậu nghe thấy một tiếng "cạch" từ phía cửa, thứ đó đẩy cửa bước vào.

Nó chậm rãi đến gần Lâm Dị, bước chân không còn lộc cộc nữa mà cố ý nhẹ nhàng, cuối cùng dừng ở bên mép giường.

Nghe động tĩnh bên tai, Lâm Dị đoán thứ đó đang ngồi xổm xuống.

Có điều ngược lại, cậu thở phào nhẹ nhõm, ngón tay cuộn tròn lại cũng giãn ra.

Thứ đó quả thực đã nhìn thấy cậu, nhưng nó không thấy rõ mặt cậu, nếu không thì thứ đó đã không tiến vào, mà sẽ đi tìm Trình Dương, tối nay người cần giấu mạng không phải cậu, mà là Trình Dương.

Nhưng bây giờ thứ đó đẩy cửa đi vào, lại còn ngồi xổm bên cạnh cậu.

Điều này càng khiến Lâm Dị thêm chắc chắn rằng thứ đó chưa nhìn thấy mặt mình, cho nên hiện tại nó đang quan sát và xác nhận thân phận của cậu.

Có điều bị thứ đó nhìn chằm chằm, Lâm Dị không thể quay đầu lại để nhìn diện mạo của nó. Một khi thứ đó thấy cậu không phải Trình Dương thì sẽ quay lại tìm Trình Dương. Hiện tại cách bình minh vẫn còn một khoảng thời gian nữa. Cứ cho là thứ đó cần một lúc để tìm thấy Trình Dương nhưng nó vẫn sẽ có đủ thời gian để tìm được Trình Dương.

Lâm Dị vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu về phía tường. Cổ cậu cứng ngắc, nhưng thứ đó vẫn ngồi xổm ở một bên, quan sát cậu, chờ cậu quay mặt lại.

Vì thế trong lòng Lâm Dị xác nhận lại một vài suy đoán.

Mèo không giết người, tác dụng của mèo là chỉ đường.

Thứ kia có trí tuệ nhưng không nhiều lắm.

Nó sẽ chỉ giết người bị tờ giấy nguyền rủa. Kể cả người khác nhiễm mùi hương của người bị nguyền rủa cũng chỉ bị mèo truy đuổi vào ban đêm mà thôi, thực tế thứ kia sẽ không thể làm gì được.

Mà mắt của thứ này cũng không tốt lắm, ít nhất là không bằng cậu. Gầm giường và khe cửa chéo nhau, nếu cậu là người bên ngoài lén nhìn trộm qua khe cửa, liếc mắt là có thể nhìn thấy người dưới gầm giường, đồng thời cũng có thể nhìn thấy gương mặt của người dưới gầm giường trong nháy mắt.

Trong Thế giới Quy tắc 7-7, Lâm Dị có thể giằng co với Bình hoa Cô Nương trong vài đêm lận, giờ cậu chỉ bị đau cổ mà thôi, tình hình hiện tại so với việc giằng co với Bình hoa Cô Nương còn tốt hơn gấp trăm lần.

Lâm Dị không quan tâm, thậm chí cậu còn muốn cùng thứ này phí thời gian.

Lâm Dị thức suốt đêm là chuyện bình thường, cậu đã quen với việc mở mắt suốt cả đêm.

Sau khi xác nhận tính mạng của mình không gặp nguy hiểm, Lâm Dị cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Cậu không hề cảm thấy đêm trôi dài, thậm chí còn cảm thấy thời gian trôi qua rất ngắn.

Vào lúc bầu trời sắp lộ ra tia sáng đầu tiên, thứ đó đứng dậy.

Đến lúc phải rời đi.

Có điều, Lâm Dị cũng không nhân cơ hội thứ kia rời đi để quay đầu lại nhìn diện mạo nó, cậu lo rằng nó đang đi lùi.

Theo kinh nghiệm từ quá khứ của cậu trong Thế giới Quy Tắc, cho dù một người bị quy tắc tử vong nhắm tới có sống sót qua đêm đầu tiên, thì đêm thứ hai vẫn sẽ bị tìm thấy.

Thứ này đã quan sát cậu cả đêm, Lâm Dị đoán nó đã ghi nhớ hình dáng của cậu, nếu cậu quay đầu đối mặt với nó, nó nhận ra cậu không phải Trình Dương, ngày hôm nay trôi qua, ban đêm tới, nó sẽ không bị lừa nữa.

Lâm Dị vẫn duy trì động tác này, đợi đến khi trời sáng hẳn mới từ dưới gầm giường chui ra.

Sau khi ra ngoài, cậu đến phòng 204. Cái cổ nhức mỏi cũng chỉ đơn giản dùng tay xoa nhẹ vài lần.

Tối qua khi đi ngang qua phòng 204, cậu thấy các khối thi thể có dấu hiệu ngưng hợp, các khối thi thể ở cổ cũng rung chuyển.

Nếu không phải cậu nhìn thấy Hạ Huy nở nụ cười quái dị với mình, cậu sẽ hoài nghi liệu Hạ Huy có khả năng trở thành NPC hay không, trong Thế giới Quy tắc 16-8, có người tham gia được viện trưởng Chu lựa chọn để trở thành một NPC.

Chỉ có người tham gia tử vong mới cười với cậu như vậy, cho nên Lâm Dị mới để Trình Dương đi đến phòng 204.

Dù sao Hạ Huy cũng không phải NPC, cho dù thi thể xuất hiện hiện tượng tụ lại khó hiểu, nó vẫn là thi thể của người tham gia. Người tham gia không thể tấn công người tham gia. Đây là một quy tắc lớn mà tất cả các Thế giới Quy Tắc phải tuân theo.

Biến số duy nhất là liệu Trình Dương có hét lên vì sự biến hoá của thi thể Hạ Huy mà thu hút thứ đó đến giết chết cậu ta hay không, nên cậu mới đặc biệt dặn dò Trình Dương giữ im lặng.

Nhưng tối qua thứ đó vẫn luôn ngồi xổm cạnh giường, chứng tỏ Trình Dương qua đêm không có nguy hiểm gì.

Điều lo lắng duy nhất của Lâm Dị bây giờ là liệu Trình Dương có bị doạ ngu người không mà thôi.

Chỉ vì Trình Dương sống sót qua một đêm không có nghĩa là sau đó cậu ta sẽ an toàn, ngược lại còn nguy hiểm hơn những người khác.

Nếu tinh thần của Trình Dương bị thi thể của Hạ Huy phá nát, vậy thì đêm nay sẽ chỉ đau đớn hơn đêm qua mà thôi.

Đến phòng 204, Lâm Dị đang định gõ cửa gọi Trình Dương thì Trình Dương đã mở cửa trước.

Cả hai đều sửng sốt.

Lâm Dị liếc nhìn Trình Dương, tuy sắc mặt tái nhợt, dưới mắt có vết bầm tím nặng nề, nhưng cậu ta vẫn có thể đứng dậy đi lại, điều này khiến Lâm Dị có chút ngoài ý muốn, cậu còn cho rằng Trình Dương sẽ bò tới mở cửa.

Trình Dương còn nhiều cảm xúc hơn Lâm Dị.

Đầu tiên là ngạc nhiên dữ dội. Ban đầu cậu ta vốn dĩ định sau khi thấy ánh mặt trời ló rạng qua tấm rèm cửa sổ đi xác nhận xem Lâm Dị có còn sống hay không. Đột nhiên không kịp phòng ngừa gì nhìn thấy Lâm Dị, cậu ta thậm chí còn muốn lao tới dành tặng người anh em hoạn nạn này một cái ôm như một tình bạn hữu nghị đầy trong sáng.

Có điều Lâm Dị đã nhìn ra ý đồ của cậu ta, lùi lại một bước.

Trình Dương cũng bởi vì thứ dính trên tay mà kịp ngừng lại.

Sau đó, tâm trạng của Trình Dương chuyển sang cảm thấy may mắn khi sống sót sau thảm họa. Sự xuất hiện của Lâm Dị chứng tỏ cậu đã sống sót.

Sau đó, Trình Dương cảm thấy tủi thân: "Âu mai chuối, anh Lâm Dị, anh biết đêm qua tôi chịu đựng kiểu gì không?"

Lâm Dị đương nhiên biết, cậu đẩy mạnh Trình Dương vào phòng 204, sau đó cũng theo cậu ta tiến vào trong.

Sau khi đóng cửa lại, Lâm Dị hỏi Trình Dương: "Ở đâu?"

Trình Dương chỉ vào gầm giường.

Cậu ta có thể đảm bảo rằng cảnh tượng cậu ta nhìn thấy đêm qua là cảnh tượng kinh hoàng nhất mà mình từng thấy trong cuộc đời.

Nếu không phải khối thi thể tổ hợp kia vẫn luôn ở dưới gầm giường không chui ra ngoài, Trình Dương có thể đã chết ngất rồi, ấn huyệt nhân trung hay mang mặt nạ dưỡng khí cũng không tỉnh lại nổi.

Nhìn thấy Trình Dương còn nguyên vẹn, cũng không bị thương gì, Lâm Dị đoán chừng "Hạ Huy" hiện tại sẽ không làm hại ai, liền ngồi xổm xuống, nhìn tổ hợp "Hạ Huy" dưới gầm giường.

Trình Dương không dám nhìn thêm lần nữa, ở bên cạnh nói: "Tôi thề, khẳng định đây chính là bóng ma lớn nhất cuộc đời này, nhất định kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa phải chữa lành nó."

Những gì Lâm Dị nhìn thấy cũng giống với những gì Trình Dương nhìn thấy đêm qua, điểm khác biệt duy nhất là khuôn mặt Hạ Huy vẫn đang cười hung ác với cậu.

"Meo." Hạ Huy kêu một tiếng, lại thu mình vào trong góc.

Lâm Dị quan sát một chút rồi đứng dậy, Trình Dương nghe thấy một tiếng của Hạ Huy, co rúm lại vì sợ hãi, nói với Lâm Dị những gì cậu ta nghĩ đêm qua: "Anh Lâm Dị, thứ đã giết chết Hạ Huy là mèo ha."

Lâm Dị sửng sốt một chút, hỏi: "Anh nhìn thấy?"

Trình Dương nói: "Tôi không thấy gì hết, nhưng nhìn Hạ Huy như vậy, không phải là có đáp án rồi sao?"

Lâm Dị lại liếc nhìn gầm giường, nhưng không hiểu.

"Là sao?" Lâm Dị khiêm tốn thỉnh giáo, không ngại học hỏi kẻ dưới.

Trình Dương ở chung với Hạ Huy cả đêm, quả thực sẽ có khả năng nhìn ra gì đó.

"Zombie cắn người sẽ biến thành zombie. Theo logic lây nhiễm này, Hạ Huy có lẽ đã bị mèo giết chết." Trình Dương nói: "Tại sao anh ta không bắt chước tiếng chó sủa mà lại bắt chước tiếng mèo kêu, vậy không phải bị mèo giết chết à?"

Lâm Dị: "..."

Lâm Dị đau lòng vì bị Trình Dương làm hao tổn vài giây thời gian, nhưng cậu vẫn thảo luận cùng Trình Dương, chủ yếu là vì ở đây không còn ai nữa rồi.

Lâm Dị nói: "Có đạo lý."

Ba từ này là ám chỉ câu nói của Trình Dương: "Tại sao không bắt chước tiếng chó sủa mà lại bắt chước tiếng mèo kêu".

Tại sao thứ đánh hơi gói hàng vào ban đêm là mèo mà không phải chó? Rõ ràng trong nhận thức phổ biến, chó có khứu giác nhanh nhạy hơn.

Sau đó Lâm Dị lại nói: "Nhưng thứ kia hẳn là con người, cho dù không phải con người, thì cũng là một thứ mang hình người."

"Nó ấn vào tay nắm cửa, tiếng bước chân của nó vang lên như tiếng đế giày trên sàn."

Trình Dương nói: "Miêu yêu?"

Nói xong hai từ này, Trình Dương lập tức khẳng định nói: "Chuẩn, nhất định là miêu yêu. Nếu không thì sao những con mèo kia lại chỉ đường cho nó?"

Lâm Dị nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu là miêu yêu, khứu giác của nó hẳn phải tốt hơn mèo mà không cần dựa vào mèo đánh hơi dẫn đường, khứu giác của nó không tốt. Bằng không, lúc nó ở gần tôi như vậy thì nó cũng phải ngửi được mùi hương trên người tôi."

Sự chắc chắn của Trình Dương biến mất: "Có lý."

Lâm Dị liếc mắt nhìn Trình Dương.

Trong đầu cậu có nhiều suy nghĩ vụn vặt, nhưng chúng không liên kết thành một mảnh với nhau.

Mèo, phòng bưu điện, gói hàng, nữ giáo viên, năm học sinh có gương mặt rõ ràng, những học sinh mất tích luôn được nữ giáo viên nhấn mạnh.

Lâm Dị đột nhiên nhớ Tần Châu cực kỳ.

Nếu Tần Châu ở đây, nhất định sẽ giúp cậu kết nối những ý nghĩ này lại.

Nhưng nghĩ lại, Lâm Dị cảm thấy mình quá vô lý, theo cách nói của Trình Dương, cậu giống một tên tra nam.

Vào ngày cậu bước vào thế giới Quy Tắc 8-4, cậu có nhìn trộm Tần Châu. Cậu thấy Tần Châu xoay người rời khỏi hiện trường quy tắc 8-4.

Chắc chắn Tần Châu đang tức giận, đó là điều lúc đó Lâm Dị nghĩ, hẳn là tức giận vì cậu không thèm tiếp đón hắn một câu.

Nhìn thấy Lâm Dị mím môi, Trình Dương tưởng cậu đang suy nghĩ điều gì đó nên không dám xen vào.

Chờ hồi lâu, Lâm Dị nói: "Tôi biết rồi."

Trình Dương vội vàng nói: "Sao cơ sao cơ?"

Lâm Dị nghiêm túc nói: "Tôi thích đàn anh."

Trình Dương: "..."

Nỗi sợ hãi còn sót lại của Trình Dương tối qua đã bị câu nói của Lâm Dị xua tan: "Giờ anh mới biết á?"

Lâm Dị nghe thấy giọng điệu của Trình Dương liền cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu lo lắng hỏi: "Trễ rồi sao?"

"Vẫn chưa trễ, chúng ta ra ngoài rồi thổ lộ ngay." Trình Dương giơ ngón tay cái lên với Lâm Dị, nói: "Anh Lâm Dị, sao chúng ta không hạ gục chủ tịch Tần trong một đòn luôn? Sắp tới mình có kỳ nghỉ đông hai tháng mà? Hai tháng nghỉ đông đó không phải là có thể rời khỏi trường sao? Chủ tịch Tần chúng ta đã làm việc vất vả cả một học kỳ rồi, anh có thể ra ngoài đi chơi với chủ tịch Tần một chuyến, tất cả chi tiêu để tôi bao cho, coi như là báo đáp ân cứu mạng. À phải rồi, không phải anh muốn ăn bánh kếp nhân cua hả? Đi ăn với chủ tịch Tần đi! Anh cứ ăn những gì anh muốn, tôi nhiều tiền mà."

Lâm Dị suy nghĩ một chút, nói: "Đêm nay sẽ có quy tắc tử vong thứ hai. Khả năng cao là..."

"Chờ đã, anh Lâm Dị, tôi không cố ý ngắt lời anh." Trình Dương sửng sốt nói: "Nhưng anh không cảm thấy anh nhảy chủ đề hơi nhanh à? Người anh em à, tôi không theo kịp tốc độ của anh."

Lâm Dị nói: "Tôi cảm thấy vẫn ổn."

"Tôi biết rồi! Anh Lâm Dị!" Trình Dương đột nhiên cười lớn, dùng bả vai đụng vào vai Lâm Dị, nói: "Ai da, chúng ta cố gắng xong sớm để ra ngoài thổ lộ ha?"

Tâm tư Trình Dương đều lộ ra, Lâm Dị giả vờ bình tĩnh: "Đêm nay sẽ có quy tắc tử vong thứ hai."

Trình Dương gật đầu: "Ừm, là cái gì?"

Lâm Dị nói: "Rất có thể là một câu khác trên tờ giấy."

Trong tờ giấy có hai dòng chữ.

Dòng đầu tiên, đến lượt ngươi giấu mạng rồi.

Quy tắc tử vong là không thể bị thứ đó tìm thấy.

Câu thứ hai, muốn sống thì truyền đi.

"Cho nên quy tắc tử vong thứ hai là không truyền tờ giấy đi?" Trình Dương hỏi.

Lâm Dị lắc đầu nói: "Tôi không chắc lắm."

Cậu nói: "Bản chất của thư nguyền rủa trong phương thuật gọi là "truyền hầu"."

Trình Dương "a" một tiếng: "Ý anh là gì?"

Lâm Dị đáp: "Nói cách khác, một chuyên gia sẽ đặt một lời nguyền bẩn thỉu vào trong thư rồi đem nó gửi đi. Người nhận được thư nguyền rủa xuất phát từ tâm lý bảo vệ mình sẽ khuếch tán thư nguyền rủa đi. Kiểu như một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn mà khuếch tán. Cuối cùng, chuyên gia đó, tức là người viết lá thư nguyền rủa đầu tiên sẽ sử dụng một số đạo cụ thu thập linh hồn, thu lại sự khuếch tán dơ bẩn đó, tạo thành vận may cho riêng mình."

Lâm Dị nói: "Trong phương thuật, nội dung của thư nguyền rủa thực ra không thực sự là có năng lực. Những người nhận được thư mà không để trong lòng thì chẳng sao hết. Ngược lại, người truyền thư nguyền rủa sẽ bị hút vận may"

Trình Dương giống như nghe được câu chuyện: "Đờ mờ, anh Lâm Dị, anh không chỉ trên thông thiên văn, dưới tường địa lý mà anh còn biết cả kỳ hoàng chi thuật nữa hả? Cho nên như nào?"

Lâm Dị gãi đầu, cũng lười sửa lại ý kỳ hoàng chi thuật, nói: "Có câu "không làm việc xấu thì không sợ ma gõ cửa". Người chuyển làm trái lương tâm cho nên bị ma gõ cửa."

Trình Dương quyết định: "Vậy tôi không gửi đi nữa."

Lâm Dị suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng câu đầu tiên không phải gạt người."

Dòng đầu tiên của tờ giấy nói rõ ràng là Trình Dương giấu mạng, quả thực Trình Dương trốn đi nên mới không chết.

Trình Dương sửng sốt một chút: "Vậy gửi hay không gửi?"

Lâm Dị đáp: "Chúng ta cần điều tra xem người viết bức thư nguyền rủa đầu tiên có muốn gửi cho người tiếp theo hay không."

Ngay lúc Trình Dương đang định nói gì đó thì cửa phòng 204 bị gõ vài cái.

Lâm Dị không nói nữa, Trình Dương thu lời nói lại vào trong bụng: "Ai?"

Ngoài cửa, "Tằng Nam Nam."

Trình Dương thấp giọng hỏi Lâm Dị: "Mở không?"

Lâm Dị suy nghĩ một chút: "Ừ."

Trình Dương đi mở cửa cho Tằng Nam Nam, vừa lúc Tằng Nam Nam chuẩn bị đi vào, cô bị mùi hôi thối trong phòng buộc phải lui ra ngoài, sặc đến nỗi chảy nước mắt: "Tôi xin lỗi... tôi..."

Lâm Dị nói: "Đi sang bên cạnh đi."

Sau khi đóng cửa phòng 204, ba người đi đến phòng 203.

Sau khi vào trong phòng, Tằng Nam Nam nói: "Thật ra cũng không có gì hết, tối hôm qua tôi đã nhìn thấy... tôi chỉ muốn xác nhận xem các cậu... còn sống hay không thôi."

Lâm Dị cũng đoán được Tằng Nam Nam đến đây vì mục đích này, tối qua Tằng Nam Nam muốn mở cửa sổ cho cậu vào.

Nhưng Lâm Dị vẫn hỏi: "Giọng bọn tôi lớn lắm hả?"

Trình Dương không nghe hiểu ý trong lời nói của Lâm Dị, nhưng Tằng Nam Nam hiểu được. Lâm Dị đang thắc mắc làm sao Tằng Nam Nam biết bọn họ ở phòng 204.

Tằng Nam Nam vội vàng giải thích: "Tôi không nghe thấy gì cả, chỉ là tôi đến gõ cửa phòng của cậu. Cửa phòng của hai người đều mở, nên tôi đoán các cậu đang ở phòng 204 hoặc đang đi đến khu dạy học nên tôi mới thử gõ cửa, không ngờ các cậu lại thật sự có ở trong."

Lâm Dị còn chưa kịp hỏi cô căn cứ vào đâu để suy đoán, Tằng Nam Nam đã chủ động nói: "Bởi vì các cậu không có khả năng ở phòng khác."

Lâm Dị không hiểu Tằng Nam Nam có ý gì.

Trình Dương càng không hiểu nổi.

Tằng Nam Nam nói: "Nhậm Lê hình như nghi ngờ hai người có vấn đề, tôi nghĩ người khác sẽ không dám để các cậu vào."

Trình Dương nói: "Ảnh mới có vấn đề ấy, thật sự có vấn đề lắm luôn rồi."

Lâm Dị mím môi hỏi: "Anh Nhậm Lê nói thẳng là hai bọn tôi có vấn đề à?"

Với tính cách của Nhậm Lê, anh sẽ không làm loại chuyện hắt nước bẩn sau lưng, cho dù bây giờ anh có là quái vật 8-4 đi chăng nữa, con quái vật này cũng dựa vào ký ức nó thấy được để hành động.

Quả nhiên.

"Cũng không hẳn." Tằng Nam Nam nói: "Mọi người nhìn ra được."

Lâm Dị hỏi: "Là sao?"

"Trong chúng ta thiếu mất một người." Tằng Nam Nam nói: "Mọi người đều biết anh ấy đã chết, cho nên sau giờ học có người đến gặp anh Nhậm Lê, hy vọng anh Nhậm Lê có thể dạy cho mọi người một phương pháp sống sót."

Lâm Dị có dự cảm không tốt: "Anh Nhậm Lê nói?"

"Ừm." Tằng Nam Nam đáp: "Anh Nhậm Lệ thoạt nhìn có vẻ rất không kiên nhẫn, nhưng lúc này, thể diện sao mà quan trọng bằng mạng sống được. Dây dưa với mọi người xong, anh Nhậm Lê nói cho bọn tôi là, nếu có thư của bạn học Trình Dương chuyển tới thì từ chối."

Sắc mặt Trình Dương đột nhiên tái nhợt.

Lâm Dị cũng trầm mặc.

Ngay từ lúc bắt đầu Thế giới Quy tắc 8-4, cậu đã cố ý đưa Nhậm Lê ra mắt mọi người, để Nhậm Lê phải suy nghĩ kỹ trước khi tấn công cậu và Trình Dương.

Cậu đã xem nhẹ một vấn đề: quái vật sẽ dẫn dắt người tham gia vi phạm quy tắc tử vong.

Ví dụ như lúc này lời Nhậm Lê nhắc nhở chính là hướng dẫn người tham gia vi phạm quy tắc tử vong.

Tằng Nam Nam nói: "Tôi cảm thấy các cậu không có vấn đề, cho nên muốn ở cùng các cậu."

Câu này giúp Lâm Dị biết được một điều, nhóm người tham gia đã chia phe.

Trình Dương cảm kích nói: "Đôi mắt quần chúng quả là sáng như tuyết!"

Lâm Dị lắc đầu: "Không thể."

Chưa nói đến việc Tằng Nam Nam ở cùng bọn họ rất nguy hiểm, một mình Lâm Dị không thể bảo vệ an nguy của hai người được.

Lâm Dị suy nghĩ một chút, lễ phép nói: "Bạn học này, cậu có nguyện ý làm mật vụ không?"

Trình Dương thầm nghĩ, Tằng Nam Nam sửng sốt một lát, sau đó lập tức hiểu ra. Trình Dương và Lâm Dị là hai người duy nhất ở đây, nếu cô công khai tham gia cùng họ, cũng chỉ là tăng thêm một mục tiêu khiến mọi người bài xích mà thôi.

Không bằng là đi nằm vùng, như vậy thì tình hình ở bên kia như nào cô còn có thể nắm bắt được.

Tằng Nam Nam gật đầu: "Được."

"Vậy tôi không ở lại với hai người nữa, sắp đến giờ vào lớp rồi, đừng để bọn họ phát hiện."

Trình Dương: "Được rùi!"

Lâm Dị gật đầu, chào tạm biệt Tằng Nam Nam.

Sau khi Tằng Nam Nam rời đi, Trình Dương khôi phục vẻ mặt ủ rũ: "Phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc là gửi hay không gửi đây?"

Vừa rồi Lâm Dị còn chưa xác định được, nhưng lúc này cậu gật đầu: "Gửi."

Nhậm Lê đang theo dõi hai người họ, việc điểm danh báo tên ngăn cản những người tham gia khác kí nhận hàng chuyển phát nhanh của Trình Dương. Cho nên, có thể chứng minh được quy tắc tử vong mới ngày hôm nay là: không thể gửi hàng chuyển phát nhanh đi.

Ngay từ đầu Trình Dương đã nghĩ đến việc gửi gói hàng này cho Nhậm Lê nhưng Lâm Dị lại phủ quyết.

Quái vật 8-4 trong cơ thể Nhậm Lê là người tạo ra Thế giới Quy Tắc, nó sẽ không tự đào hố chôn mình. Hiện tại Lâm Dị đã hiểu, thư nguyền rủa không phải cứ dễ dàng gửi đi như vậy, muốn thư nguyền rủa có hiệu lực, bọn họ cần tạo thêm ô uế vào thư nguyền rủa.

Thư nguyền rủa Trình Dương nhận được có mùi sơn và máu.

Cho nên, thư nguyền rủa Trình Dương gửi đi chắc chắn sẽ có hai thứ này.

Không chỉ vậy, cách duy nhất để truyền thư nguyền rủa là qua đường bưu điện, hơn nữa người nhận có thể từ chối nhận chuyển phát nhanh.

Trong ký ức của Nhậm Lê nhất định phải rõ ràng, Lâm Dị sẽ không làm loại chuyện hại người khác như vậy, hơn nữa Trình Dương và Lâm Dị là bạn tốt, vật họp theo loài, người phân thành nhóm, Trình Dương sẽ không gửi thư nguyền rủa đi hại người.

Lâm Dị phỏng chừng chỉ có Nhậm Lê biết phương pháp từ chối thư, quái vật không thể nào lại nói cho người tham gia biết cách sống sót được. Lâm Dị nghĩ, sở dĩ Nhậm Lê đề cập đến việc từ chối nhận thư là để nhắc nhở họ đừng lãng phí công sức trong việc gửi chuyển phát nhanh cho anh ta, điều này còn khiến những người tham gia khác né xa bọn họ, hoặc ít nhiều gì cũng sẽ gia tăng độ khó trong việc tìm kiếm tuyến chính và phục bàn.

Lâm Dị cảm thấy khó xử.

Quả thực, quái vật lựa chọn người tham gia có năng lực cao, độ khó của toàn bộ thế giới Quy Tắc cũng theo đó tăng lên.

Có điều Lâm Dị vẫn thấy tốt chán, khó đến mấy thì cũng được cậu nghiệm qua rồi.

Khó nhất phải kể đến Tần Châu bị quái vật 2-6 bám vào, cậu mém thì ngỏm trong tay Tần Châu.

"Cho ai?"

Trình Dương nói: "Chưa nói đến Nhậm Lê, giờ những người tham gia khác cũng không thèm nhận chuyển phát nhanh của tôi đâu."

"Có thể đưa cho NPC không?" Trình Dương vừa nảy ra ý tưởng này, nhưng Lâm Dị chưa kịp trả lời thì bản thân đã tự phủ nhận.

Người tham gia không thể giết NPC, mặc dù không biết dùng phương pháp này có tính là giết NPC hay không, nhưng Trình Dương không dám liều lĩnh thử, Lâm Dị cũng sẽ không đồng ý.

"Có một người có thể gửi." Lâm Dị nói.

Trình Dương kinh ngạc: "Ai, ai, ai?"
Bình Luận (0)
Comment