Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 141

Tới sáu giờ, Lâm Dị chuẩn xác tới phòng ngủ Tần Châu.

Cửa phòng Tần Châu khép hờ, dường như là để cửa cho Lâm Dị.

Lâm Dị gõ cửa, nhưng không có người trả lời, cậu suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Đàn anh."

Vẫn không có ai trả lời.

Lâm Dị nghĩ, nếu như Tần Châu có ở trong, cậu gõ cửa gọi hắn, Tần Châu sẽ không bơ cậu như vậy, chỉ có thể Tần Châu không có trong phòng.

Giữ cửa cũng không nhất định là giữ cửa cho cậu.

Lâm Dị thu tay lại, đứng ở ngoài cửa.

Đứng được một lúc thì điện thoại reo.

Lâm Dị nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhận được tin nhắn mới, nhưng không phải của Tần Châu mà là của Trình Dương.

Nhìn nội dung tin nhắn, Lâm Dị mất tự nhiên sờ sờ mũi, cất điện thoại lại.

Còn chưa kịp cất điện thoại vào túi, sau lưng vang lên giọng nói.

"Sao không đi vào?"

Lâm Dị quay người lại, nhìn thấy Tần Châu đi về phía mình, tay trái cầm đồ ăn, tay phải cầm trà sữa, tiến lại gần, thản nhiên hỏi: "Sao không đi vào?"

Giọng nói của Tần Châu rơi xuống, tai Lâm Dị ngứa ngáy.

Cậu nhớ lại những gì Trình Dương đã nói với mình: dùng cơ thể và các ngôn ngữ khác để tỏ tình, chỉ cần bày tỏ được tâm ý ra ngoài là thành công.

Lâm Dị nói: "Đợi anh."

Ngoài mặt cậu giả vờ bình tĩnh, nhưng nói xong câu này, ngón chân cậu bắt đầu cào xuống sàn nhà, cũng may mà con người cần phải đi giày, nếu không Tần Châu sẽ nhận ra sự xấu hổ của cậu mất.

Tần Châu liếc cậu một cái: "Đợi bao lâu rồi?"

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, đi vào trước, đặt đồ đạc trên tay lên bàn: "Thời tiết trở lạnh, nếu chuẩn bị bữa tối sớm quá, sợ nguội."

Đây là giải thích cho Lâm Dị nguyên nhân hắn đến muộn.

Thừa dịp Tần Châu đưa lưng về phía mình, Lâm Dị xoa xoa mặt: "Không lâu ạ, em cũng vừa mới đến thôi."

Cậu xoa mặt xong thì phát hiện Tần Châu đã xoay người, Lâm Dị nhanh chóng bỏ tay xuống.

Tần Châu nhìn cậu: "Không vào sao?"

Lâm Dị: "Ặc."

Lâm Dị bước nhanh vào, Tần Châu mở túi nhựa ra, lấy đồ ăn đã gói sẵn đặt lên bàn: "Tôi hỏi Trình Dương, Trình Dương nói em thích ăn những thứ này."

Lâm Dị bình tĩnh nói: "Dạ."

Cậu quay người đóng cửa, trong lòng tim đập thình thịch.

Chờ cậu xoay người đóng cửa xong, Tần Châu cắm sẵn ống hút trà sữa rồi đưa cho cậu.

Lâm Dị bước tới đưa tay nhận trà sữa, trong đầu hiện lên câu nói của Trình Dương: "Anh có thể dùng ngôn ngữ cơ thể và hành động thực tế của mình để truyền đạt tín hiệu, như vậy không phải là tỏ tình rồi sao".

Ngôn ngữ cơ thể, hành động thực tế.

Lâm Dị dừng một chút, ánh mắt rơi vào tay Tần Châu, cậu cố ý đụng vào một chút, sau đó nhanh chóng cầm lấy trà sữa.

Tay cậu rất lạnh, nhưng tay Tần Châu lại ấm áp, nhiệt độ gần như bằng với cốc trà sữa trong tay cậu.

Nhiệt độ này khiến Lâm Dị đỏ mặt, cúi đầu chuẩn bị uống một ngụm trà sữa để bình tĩnh lại.

Trước khi uống trà sữa, Lâm Dị lại nhớ đến lời nói của Trình Dương, nói rằng cậu nên dùng ngôn ngữ cơ thể và hành động thực tế để truyền đạt tín hiệu tỏ tình.

Lâm Dị đưa trà sữa đến trước môi Tần Châu: "Đàn anh, anh muốn uống một ngụm không?"

Tần Châu ngừng mở hộp cơm.

Tần Châu không nói, Lâm Dị cũng không nói.

Trà sữa cũng chỉ có một ly, Lâm Dị mời hắn là ý trên mặt chữ, không có khả năng là ý gì khác.

Bề ngoài Lâm Dị vẫn bình tĩnh nhưng nội tâm rít gào.

A a a a a a a.

Tía má ơi.

Cậu quá nhân cơ hội rồi.

Lâm Dị quyết định thừa thắng xông lên, lặp lại: "Đàn anh, anh muốn uống..."

Lời còn chưa nói xong, Tần Châu đã cúi đầu cắn ống hút.

Tần Châu thật sự nhấp một ngụm, ánh mắt của Lâm Dị từng chút một hạ xuống, quét qua quai hàm rõ ràng của Tần Châu, rồi nhìn xuống yết hầu nhô ra hoàn hảo giữa cổ hắn.

Lúc Tần Châu nuốt trà sữa, yết hầu hơi di chuyển.

Lâm Dị đột nhiên hiểu được lời Tần Châu nói, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, môi răng có chút nóng rát.

Thời gian nhấp một ngụm rất ngắn, Tần Châu buông ống hút ra, nói: "Tôi thử rồi, không nóng, có thể uống."

Lâm Dị vội vàng nhìn sang nơi khác, cắn ống hút, nhấp vài ngụm.

An ủi, khô khan.

Chờ cậu lấy lại bình tĩnh, Tần Châu đã ngồi xuống, trên tay đang tháo đũa vệ sinh.

Lâm Dị nhanh chóng ngồi xuống, Tần Châu đưa cho cậu chiếc đũa vệ sinh đã bẻ ra: "Ăn chút gì đó rồi uống tiếp. Kẻo tí nữa lại ăn không được."

"...Cảm ơn đàn anh."

Lâm Dị cầm đũa, đặt trà sữa sang một bên.

Quả thực đồ ăn là món cậu thích. Cậu gắp một đũa đặt vào bát.

Tần Châu nói: "Còn chưa phải đông chí, căng tin chưa chuẩn bị thịt dê, đến đông chí sẽ có, lúc đó tôi đi cùng em."

Lâm Dị: "A, vâng ạ."

Một lúc sau, Lâm Dị mới tỉnh táo lại: "Đàn anh, không phải anh không ăn được thịt dê sao?"

Tần Châu nhìn cậu nói: "Ý đi cùng em là, tôi không ăn, nhìn em ăn."

Tim Lâm Dị đập thình thịch: "Ồ."

Cậu cúi đầu ăn.

Ăn được một lúc, Lâm Dị cảm thấy có gì đó không đúng.

Cậu đến tỏ tình nhưng trạng thái của cậu lại giống như đang được tỏ tình thì đúng hơn.

Hơn nữa cậu phát hiện Tần Châu hình như không hiểu ý cậu.

Bởi vì mọi chuyện phát triển không thích hợp, Tần Châu nói về công việc gần đây của mình.

Tần Châu nói: "Âu Oánh bận quá nên giao cho tôi một ít công việc."

Tần Châu nói: "Nghe Vương Phi Hàng kể em hỏi chuyện về 1-3? Là em hỏi, hay là giúp khối băng kia hỏi?"

Lâm Dị nhìn thấy môi Tần Châu mấp máy, nhưng cậu căn bản không có nghe Tần Châu nói.

Lâm Dị đang suy nghĩ gì đó.

Cậu cảm thấy việc mời Tần Châu uống một ngụm trà sữa hình như không đạt tới mong đợi của hắn.

Vì thế Lâm Dị duỗi tay, thử thăm dò cầm chiếc đũa lên, cẩn thận đặt món ăn vào bát Tần Châu.

Làm xong, Lâm Dị ngước mắt nhìn biểu cảm của Tần Châu.

Sắc mặt Tần Châu không thay đổi nhiều, hắn chỉ vì động tác gắp đồ ăn mà tạm dừng lại, nhưng chỉ dừng lại trong chốc lát, Tần Châu lại tiếp tục nói.

Lâm Dị vẫn không bỏ cuộc, liền tiếp tục cầm đũa gắp đồ ăn đặt vào bát Tần Châu.

Gắp xong, cậu lại ngẩng đầu nhìn phản ứng của Tần Châu, lần này Tần Châu thậm chí còn không thèm dừng nói chuyện.

Lâm Dị suy nghĩ một chút, lại gắp thêm một đũa cho Tần Châu.

Cậu gắp thức ăn rất chân thành, chỉ mới ba gắp mà bát của Tần Châu đã đầy ụ, sợ đồ ăn rơi ra, cậu còn cẩn thận đè nó xuống.

Tần Châu nhìn cậu: "..."

Lâm Dị rụt tay lại, nhưng Tần Châu không rời mắt, vẫn chăm chú nhìn chằm chằm cậu.

Dưới ánh mắt trực tiếp của Tần Châu, Lâm Dị không chắc ngôn ngữ cơ thể của mình có tác dụng hay không, cậu mở miệng thở dốc, nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi một câu: "Đàn anh, anh biết em đang làm gì không?"

Tần Châu không lập tức trả lời, ánh mắt quét qua người cậu một lần, hỏi: "Em đang làm gì?"

Lâm Dị nghẹn ngào: "Không... không làm gì cả."

Sớm biết thì đã không hỏi rồi, cậu nghĩ.

Tỏ tình khó quá đi mất.

Sử dụng ngôn ngữ cơ thể với hành động thực tế thậm chí còn khó hơn.

"Đàn anh, dùng bữa."

Nhận ra Tần Châu vẫn nhìn mình không rời mắt, Lâm Dị chuẩn bị gắp đồ ăn cho Tần Châu.

Nhưng lần này, cậu còn chưa kịp đưa đũa ra, bả vai đột nhiên bị một lực kéo lại.

Bụp.

Lâm Dị không chút phòng bị, chiếc đũa trong tay rơi xuống đất, người cậu cũng bị Tần Châu ép vào bức tường phía sau bàn.

Cậu còn chưa kịp phản ứng, Tần Châu đã áp sát cậu.

"Nhóc thiên tài."

Lúc này khoảng cách giữa cậu và Tần Châu cực kỳ gần, gần đến mức Tần Châu chỉ cần rũ mắt là nhìn thấy cậu: "Em cảm thấy tôi biết em đang làm gì?"

Lâm Dị có thể cảm nhận được nhiệt độ của Tần Châu trước mặt, hơi thở của Tần Châu phả vào cổ cậu, khiến cậu có chút hoảng sợ: "Em..."

"Đương nhiên là tôi biết."

Tần Châu gắt gao nhìn cậu, từng chút một nhích lại gần, mặt hắn kề sát mặt Lâm Dị, thì thầm vào tai cậu: "Từ khi tin nhắn kia bắt đầu, tôi đã biết em đang làm gì."
Bình Luận (0)
Comment