Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 147

Nước rất lạnh, Lâm Dị không sợ lạnh mà vẫn cảm nhận được cái rét đến tận xương tuỷ, huống hồ là những người khác.

Tình trạng của họ sẽ chỉ càng trở nên tồi tệ hơn, bởi khi nãy bọn họ vừa mới bị đánh đập xong.

Lâm Dị tính thời gian, bọn họ đã bị nhốt trong Thuỷ Phòng được hai giờ đồng hồ rồi, nhưng đám đầu trọc lại không có ý định thả bọn họ ra ngoài.

Người bị ngâm trong nước bẩn lâu như vậy, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện.

Bao gồm cả Tần Châu.

Lâm Dị không dám để Tần Châu cứ thế mà tiếp tục đỡ mình, cậu vươn tay đụng vào thành bể, muốn xem thử bản thân có thể lên được hay không, dù sao tám tên đầu trọc này không có ở trong Thuỷ phòng. Nếu bọn họ có thể lên được khỏi mặt nước, vậy thì có thể nghỉ ngơi được một chút. Nếu tám tên đầu trọc lại quay lại Thuỷ phòng, cùng lắm thì bọn họ lại nhảy xuống nước là được.

Hồ nước hẳn là chưa từng được dọn dẹp bao giờ. Thành bể dính và trơn trượt, rất khó để bám được vào đó.

Nhưng cũng chỉ còn mỗi cách này để lên được khỏi hồ nước, Lâm Dị ở trong nước vỗ nhẹ vào tay Tần Châu, ra hiệu cho Tần Châu buông cậu ra. Cậu sẽ dọn dẹp mấy thứ ghê tởm trên thành bể, có lực ma sát thì hắn sẽ có thể lên bờ.

Nhưng Tần Châu lại không buông cậu ra, Lâm Dị ghé vào tai hắn nói: "Đàn anh, phải đi lên."

Cứ ngâm như vậy không phải là biện pháp, sẽ chết người.

Nói xong những lời này, Tần Châu vẫn ôm chặt cậu.

Lâm Dị ngẩn người, sau đó đưa mu bàn tay chạm vào trán Tần Châu.

Lòng cậu trầm xuống, chẳng trách cậu cảm thấy độ ấm trên cơ thể Tần Châu cao, Tần Châu đang sốt!

Tần Châu đã như vậy rồi...

Lâm Dị lo lắng nhìn Tần Châu, sau đó ngước mắt nhìn những người khác.

Bọn họ đều là những nạn nhân không hiểu gì cả, lúc này đều đang hỗ trợ lẫn nhau. Diện tích hồ nước rộng nhưng họ cũng có tới 27 người, chỉ cần chen chúc gần nhau là có thể tăng nhiệt độ, nếu ai bị trượt chân xuống nước cũng có thể hỗ trợ kéo lên.

Trong bóng tối, Lâm Dị nhìn thấy có người không kiên trì được lại một lần nữa ngã chìm xuống nước, nhưng người bên cạnh đã lâu không động đậy để kéo họ lên, cậu nhanh chóng duỗi tay giúp đỡ.

Sau đó người bên cạnh mới phản ứng lại, cùng Lâm Dị kéo người bị trượt xuống nước lên.

Bởi vì nước lạnh thấu xương, miệng vết thương trên da cùng thời gian ngâm mình rất lâu, tư duy của Tần Châu hiển nhiên đã bị trì hoãn, động tác của những người khác cũng bị đình trệ.

Lâm Dị xoay người tiếp tục lau chùi thành bể.

Trong số 27 người có quái vật, nhưng lúc này cậu có nổi bật hay không chẳng quan trọng nữa, cậu không muốn nhìn thấy Tần Châu xảy ra chuyện, cậu cũng không muốn nhìn thấy người khác chết. Hiện tại phải nhanh chóng dọn dẹp, sau đó lên bờ cứu những người bị ngâm dưới nước lên.

Cậu liều mạng dọn dẹp, dọn dẹp rồi lại dọn dẹp, chợt nghe thấy âm thanh "bụp" một tiếng.

Cho rằng có người khác chìm xuống nước, Lâm Dị quay đầu chuẩn bị đi vớt người, màng nhĩ bất chợt lại vang "ong" một tiếng, tiếng ù tai dai dẳng đột nhiên lại xuất hiện, bên tai lại một lần nữa bị ấn tắt âm. Tầm nhìn là dòng nước bẩn vô tận.

...

Ù tai và nước bẩn biến mất.

Lâm Dị chợt gỡ bịt mắt ra, lần này cậu là người nhanh nhất, mọi người lại trở về căn phòng kia, cậu thấy những người khác còn chưa kịp tháo bịt mắt ra, nên vị trí của mọi người vẫn chưa thay đổi, duy trì xếp hàng.

Lâm Dị mím môi.

Bọn họ không chỉ quay về căn phòng này mà dường như quay trở lại khoảnh khắc bước vào thế giới quái vật.

Hành động tháo bịt mắt của Tần Châu đã thu hút sự chú ý của Lâm Dị, Lâm Dị nhìn về phía Tần Châu, vết thương trên người Tần Châu lại một lần nữa biến mất.

Lần này Lâm Dị không lùi bước nữa, lúc trước trở lại phòng cậu đã cảnh giác, đề phòng hai mươi sáu người còn lại ở cùng mình không phải con người, nhưng việc mọi người cùng nhau trải qua về sau đã xua tan cảnh giác của Lâm Dị.

Trở lại phòng lần này, bao gồm cả Lâm Dị, tổng cộng còn lại hai mươi sáu người, người biến mất lần này cũng là một nam sinh.

Mặc dù Lâm Dị không biết tên anh ta, nhưng Lâm Dị có ấn tượng, là người mà cậu định kéo lên khỏi đáy hồ trước khi chứng ù tai xuất hiện.

Chờ Tần Châu tháo bịt mắt xuống, Lâm Dị liền nói điều cậu phát hiện cho hắn biết: "Đàn anh, khởi động lại rồi."

Tốc độ Tần Châu tháo bịt mắt không chậm, hắn cũng nhìn quanh phòng một vòng rồi nói: "Ừ."

Việc khởi động lại giống như một chuyện đã viết rõ rành rành, không chỉ họ mà cả những người tham gia hơi thông minh cũng đã phát hiện bọn họ trở lại điểm ban đầu.

Lại một lần nữa quay trở lại phòng, đối với những người vừa nếm trải một trận đòn và bị ngâm trong nước thì không khác gì một tầng bóng ma chết chóc.

Lâm Dị nhìn họ rồi rời mắt

Cậu nhìn Tần Châu, căng thẳng hỏi: "Đàn anh, là thời gian tuần hoàn ạ?"

Lâm Dị và Tần Châu từng đến thế giới Quy Tắc 4-4 có liên quan đến thời gian, vì vậy Lâm Dị nhanh chóng nghĩ đến thời gian tuần hoàn.

Tuy nhiên, thế giới Quy Tắc 4-4 so với nơi này có chút khác biệt.

Thời gian trong thế giới Quy Tắc 4-4 là thời gian hồi tưởng, từ hiện tại trở về quá khứ, do đó tạo ra một vòng lặp thời gian khép kín mà ở đó "hiện tại ảnh hưởng đến quá khứ, quá khứ ảnh hưởng đến tương lai và tương lai ảnh hưởng đến hiện tại".

Nơi này giống với dải Mobius hơn.

Dải Mobius là một mảnh giấy được xoắn 180° rồi dán lại với nhau ở cuối, tạo thành một vòng lặp vô tận. Điều đáng sợ là, dù chúng ta có xuất phát từ đâu trên dải Mobius thì vẫn luôn quay trở về điểm xuất phát. Bất luận là có quay mặt về hướng nào, bất luận có đi bao xa, cũng sẽ luôn quay về điểm ban đầu.

Nhưng nơi này không hoàn toàn là dải Mobius, vì nó có thêm cơ chế kích hoạt.

Người chết.

Nếu có người chết, tất cả sẽ quay trở về điểm xuất phát, bắt đầu lại từ đầu.

Tần Châu "ừm" một tiếng: "Đây có phải thời gian tuần hoàn hay không không quan trọng."

Lâm Dị hiểu ý Tần Châu.

Thời gian tuần hoàn không quan trọng, quan trọng là ý nghĩa của thời gian tuần hoàn do con quái vật ngoài trường này thiết lập ra.

Bọn họ quá bị động, chưa làm được trò trống gì mà đã có hai người tử vong. Cho nên bọn họ nhất định phải làm rõ ý nghĩa của thời gian tuần hoàn mà con quái vật tạo ra, như vậy họ mới biết mình nên làm gì, có lẽ như vậy mới có thể nắm quyền chủ động.

Lâm Dị thấp giọng nói: "Quái vật ở trong chúng ta..."

Đây là ý tưởng nhằm tìm ra ý nghĩa của thời gian tuần hoàn do quái vật thiết lập.

Trong đầu Lâm Dị nhớ lại: Quái vật trong bọn họ cùng nhau bị đánh, cùng nhau ngâm nước, quái vật thiết lập thời gian tuần hoàn, đồng thời thiết lập cơ chế khởi động của thời gian tuần hoàn là khi có một người tử vong...

Tần Châu nói: "Trong một số trò chơi vượt ải, trò chơi sẽ kết thúc khi con rối do người chơi điều khiển chết."

Lâm Dị nhìn Tần Châu, nghe Tần Châu nói: "Trò chơi kết thúc không có nghĩa là trò chơi sụp đổ, người chơi vẫn có thể tiếp tục trò chơi."

Lâm Dị phản ứng lại, tiếp thu lời Tần Châu nói: "Sau trải nghiệm tử vong ở ván đầu tiên, người chơi sẽ tránh được điểm tử vong khi chơi ván thứ hai..."

Lâm Dị thoáng chốc nghĩ được rất nhiều.

Đây là một căn mật thất chạy thoát, mục đích thực ra rất rõ ràng. Họ muốn trốn thoát, thoát khỏi Học viện Tu Thân này.

Tình huống hiện tại là nếu trốn thoát không thành công thì sẽ có người chết, có người chết sẽ khởi động lại thời gian tuần hoàn. Thời gian tuần hoàn mở ra, đồng nghĩa với việc quay trở lại điểm ban đầu.

Lâm Dị dừng lại.

Như vậy xem ra, ý nghĩa của việc thiết lập thời gian tuần hoàn rất đơn giản - quái vật đang cho bọn họ cơ hội để quay lại.

Nghe có vẻ rất khó tin nhưng khi Lâm Dị đưa ra kết luận này, cậu gần như khẳng định kết luận này là chính xác.

Trước khi bước vào mật thất, nhân viên giới thiệu phó bản có nói một câu cuối cùng là.

"Mà bạn, hôm nay sẽ bị đưa đến Học viện Tu Thân..."

Hắn nói "bạn" chứ không phải "các bạn". "Bạn" đại diện cho số lượng một. Nói cách khác, vai trò của hai mươi mấy người trong số họ là như nhau, cho nên quái vật trà trộn trong số họ tất nhiên cũng sẽ sắm vai nhân vật giống bọn họ.

Bởi vậy, thay vì nói quái vật đang cho họ cơ hội để bắt đầu lại, không bằng nói quái vật đang cho chính nó cơ hội để làm lại từ đầu

Để bù đắp cho những thiếu sót mà bản thân lúc sinh thời đã không thể thoát khỏi nanh vuốt của quỷ dữ.
Bình Luận (0)
Comment