Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 149

Lâm Dị không muốn nghĩ tới việc nếu vô dụng thì sẽ như thế nào, mà cậu cũng chẳng có thời gian để nghĩ đến việc đó.

Bởi tám gã đầu trọc đã mở cửa bước vào.

Lâm Dị ngẩng đầu lên, nhìn tám gã đầu trọc, vẻ mặt của họ vẫn hung dữ như cũ, thậm chí Lâm Dị còn hoài nghi người sáng lập Học viện Tu Thân đi tới mấy nơi như võ đài ngầm để mời bọn chúng tới làm việc. Bởi trên người bọn chúng toát lên một vẻ tàn nhẫn, nếu không phải lưu lạc ở những nơi kiểu vậy quanh năm thì căn bản không thể nào lại lộ ra sự hung ác như thế được.

Hung ác đến mức vừa nhìn đã biết là kẻ xấu.

Kỳ thực thời gian hai phút là rất ngắn, Tần Châu nói: "Sau khi tám gã kia xuất hiện, đừng nói chuyện hay gây ra tiếng động, tốt nhất là nên điều chỉnh hô hấp nhẹ lại" Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, còn rất nhiều điều phải chú ý, chẳng hạn như thể hiện sự vâng lời, chẳng hạn như không dùng ánh mắt sợ hãi để nhìn bọn chúng, càng không cần phải nhìn thẳng vào mắt chúng, điều này rất có thể sẽ bị chúng coi là một loại khiêu khích, chẳng hạn như không cần sợ hãi quá mức, điều này sẽ khơi dậy dục vọng bắt nạt biến thái của bọn chúng...

Có quá nhiều thứ cần phải chú ý, đừng nói là hai phút, thậm chí hai mươi phút cũng chưa chắc đã nói hết được, bởi một số người trời sinh đã có thói hư tật xấu, rất nhiều thời điểm ác nhân thường đánh người bị thương mà không vì lý do gì cả.

Lâm Dị điều chỉnh hô hấp nhẹ nhàng, cậu liếc mắt đảo qua tám người, không nhìn mặt chúng nữa mà nhìn những chiếc roi xương trong tay chúng.

Roi xương là một sợi dây xích bằng inox, khi quật sẽ phát ra âm thanh lớn nên còn gọi là vang tiên (*).

(*): roi phát ra tiếng

Nhưng sau đó Lâm Dị mới phát hiện ra, roi xương trong tay tám người này không phải đều là dây xích inox, một số dây xích đã bị rỉ sét... là xích sắt.

Xích sắt không thể tạo ra âm thanh như xích inox, nhưng hai lần này, mấy gã đầu trọc tạo ra động tĩnh không nhỏ lúc vung roi, có thể thấy được bọn chúng dùng roi đánh người mạnh đến cỡ nào, hơn nữa cũng chẳng có gì gọi là lo lắng sẽ làm tổn thương người khác, bởi bọn chúng chỉ lo đánh người ta chết mới thôi.

Lâm Dị không khỏi siết chặt tay, chính cậu cũng có thể cảm nhận được lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Căn phòng rất yên tĩnh, nỗi bất an cùng sự sợ hãi theo đó mà dần khuếch đại lên.

Khi độ khuếch đại đạt đến mức sắp sửa khiến dây thần kinh người đứt ra, gã Hắc Long đầu trọc cuối cùng cũng mở miệng.

"Nam nữ tách ra xếp thành hai hàng——"

Hắc Long đầu trọc lên tiếng.

Lúc này, dây thần kinh căng thẳng của Lâm Dị cuối cùng cũng được thả lỏng trong thoáng chốc. Họ không còn bị đánh nữa, cũng đã tránh được phân đoạn bị đánh,

Nhưng dây thần kinh thực sự chỉ được thả lỏng trong thoáng chốc mà thôi, Lâm Dị lại bắt đầu căng thẳng, bởi những người khác cũng thả lỏng khi nghe Hắc Long đầu trọc nói những lời này.

Cậu sợ lúc này mà thả lỏng sẽ đổ sông đổ bể...

Đại khái là do tám người này quá cứng rắn và hung ác, những người khác căn bản không dám thả lỏng hoàn toàn. Nỗi sợ hãi và kinh khủng vẫn làm cho bọn họ phải cẩn thận như bước đi trên lớp băng mỏng.

Trải qua hai lần khởi động trước đó, hai mươi sáu người trong phòng biết rằng nếu lười biếng sẽ bị đánh, bởi vậy sau khi gã Hắc Long đầu trọc ra lệnh, bọn họ nhanh chóng làm theo yêu cầu của gã đi xếp hàng.

Lần trước, hàng nam có mười bảy người còn hàng nữ có mười người.

Hiện tại, hàng nam có mười sáu người, hàng nữ mười người.

Hơn nữa thứ tự xếp hàng không giống lần trước, Lâm Dị nhìn thấy Tần Châu xếp hàng ở phía trên, cậu vốn muốn đi theo Tần Châu, nhưng Tần Châu lại liếc mắt nhìn cậu.

Bước chân Lâm Dị chớp mắt dừng lại, sau đó làm theo yêu cầu của Tần Châu, di chuyển xuống cuối hàng.

Sau khi sống sót ở trận đòn roi lần trước, bọn họ cũng chia thành hai hàng như này rồi bị ném xuống hồ nước thanh tỉnh. Trong nhận thức của người tham gia, người ở đầu hàng sẽ bị ném xuống hồ đầu tiên, nói cách khác, những ai xếp trên cùng sẽ là những người gặp nguy hiểm hơn hết.

Có điều, Tần Châu dẫn đầu, bọn họ đều để ý tới quan hệ giữa Lâm Dị và Tần Châu, cho nên cũng không phản đối việc Lâm Dị xếp cuối.

Về phía con gái, Hoa Hoa đứng đầu hàng, lòng dũng cảm của Hoa Hoa đã quay trở lại sau khi thấy roi xương không quất xuống nữa.

Lâm Dị bất động thanh sắc mà thở phào nhẹ nhõm.

Thế giới quái vật này chỉ có thể tồn tại nếu người tham gia đoàn kết lại. Không ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhất hiện tại mọi người đã thể hiện sự đoàn kết.

Cậu bắt chước Trình Dương, cầu nguyện Bồ Tát và nữ thần may mắn phù hộ, hi vọng 26 người sẽ mãi đoàn kết như vậy.

Gã Thanh Long đầu trọc lớn tiếng nói: "Đi theo tao, đừng có tụt lại!"

Hiện tại nỗi bất an và căng thẳng của Lâm Dị đều đã không còn, bởi vì Hắc Long Đầu Trọc không sai Thanh Long đầu trọc đem bọn họ đi thanh tỉnh nữa.

Thanh Long đầu trọc đi phía trước hàng, theo sau là 26 người, bảy gã đầu trọc còn lại đi ở phía sau.

Tần Châu đứng ở đầu hàng, cho nên Lâm Dị xếp hàng ở cuối để ý, cậu nghe được bảy gã đầu trọc nói chuyện.

"Nhịn đói ba ngày mà vẫn không có quy củ gì?"

"Vậy cho đói thêm ba ngày nữa."

"Đói thì có gì thú vị. Không bằng..."

Lâm Dị không biết bọn chúng đang nói đến ai, nhưng Lâm Dị đã biết được một thông tin, đó là ngoài việc bị đánh và bị ném xuống nước, Học viện Tu Thân còn không cho ăn.

Bọn họ đi dọc hành lang, Lâm Dị ngước mắt lên, nhìn thấy phía trước vài mét là "Thuỷ phòng".

26 người tham gia đều đã nếm trải cảm giác ở trong Thủy phòng, cho nên trước khi tới Thủy phòng, Lâm Dị có thể nhìn thấy mặt của bọn họ bởi vì căng thẳng quá mức mà căng ra.

Cũng may mà bọn họ chỉ đi qua Thuỷ phòng, rất nhanh đã bỏ lại Thuỷ phòng ở phía sau.

Thanh Long Đầu Trọc không có dẫn đội đi tới "Thủy phòng", mà là dẫn bọn họ đi xuống tầng, xuống tầng là căng tin.

Nói thì lại bảo là mỉa mai, nhưng căng tin này còn không to bằng Thuỷ phòng, nhét đủ 26 người đã là quá đông đúc rồi, huống chi căng tin hiện còn đang có người nữa.

26 người trong số họ đều là người lớn, mà người ở căng tin đa phần là trẻ con.

Đứa lớn nhất khoảng chừng mười sáu tuổi, đứa nhỏ nhất cũng có vẻ là tầm bảy tám tuổi.

Trẻ vị thành niên, quyền giám sát con ở trong tay nhà trường, cho nên phụ huynh đương nhiên sẽ cảm thấy mình có quyền gửi con đến học viện Tu Thân để tôi luyện thành đứa trẻ ngoan.

26 người lúc này tạm thời không có biện pháp thương xót cho những đứa trẻ này, cũng không biện pháp trách cha mẹ chúng, tự bảo vệ mình thôi đã là khó khăn lắm rồi.

Thanh Long Đầu Trọc nói: "Tự tìm chỗ ngồi, tác phong nhanh lên."

26 người nhanh chóng ngồi xuống. Điều kiện trong căng tin rất đơn sơ. Ghế là những chiếc ghế dài bằng gỗ, 26 người không dám chậm chạp, dù không ngồi được thì cũng phải chen vào mà ngồi.

Mà một số đứa trẻ ban đầu ở căng tin chỉ có thể đứng.

Gã đầu trọc xăm hình Địa Tạng Bồ Tát cầm bát ném xuống trước mặt bọn họ. Gã đầu trọc xăm hình đại bàng cầm lấy thùng cơm inox, ném mấy chiếc màn thầu đã cứng lại vào bát bọn họ, dù có rơi xuống đất cũng chẳng thèm để ý, chỉ cần trừng mắt một cái là người tham gia vội vàng nhặt chiếc màn thầu đó lên.

Hắc Long đầu trọc nói: "Bọn mày nhìn chúng nó ăn, khi nào nhận sai thì mới được ăn lại."

Câu này rõ ràng không phải dành cho người tham gia mà là dành cho những đứa trẻ kia.

Nói xong, gã hung tợn nhìn người tham gia: "Dám chia đồ ăn của mình cho bọn nó, tao cho chúng mày nhịn đói!"

Nhóm người tham gia cúi đầu không dám nói gì.

Uy hiếp xong, đám đầu trọc bỏ đi.

Giờ là thời điểm ăn cơm, bọn chúng cũng chẳng muốn đứng canh cái lũ trẻ phản nghịch này, thay vào đó chúng ngồi xuống một chiếc bàn tám người bên ngoài căng tin. Có người gọi vài món, có đậu phộng, còn có một vài chai rượu..

Nốc xong hai chén rượu xuống bụng, tiếng nói chuyện ầm ĩ vang vọng vào căng tin.

"Tần Châu."

Hoa Hoa thấp giọng nói: "Ăn được không?"

Tần Châu giúp bọn họ tránh được trận đòn và ngâm nước, cho nên kế tiếp như thế nào, bọn họ đều phải hỏi qua Tần Châu một lần.

Hoa Hoa hỏi xong, những người khác cũng nhìn về phía Tần Châu.

"Ăn." Tần Châu nói.

Màn thầu hấp là do tám gã cường tráng kia chuẩn bị, nếu không ăn, sẽ khiến bọn chúng cảm thấy khó chịu.

Nhưng màn thầu thì cứng, đã biến vàng, lại còn tản ra mùi gì kỳ lạ nữa. Đây là thứ mà bình thường bọn họ tuyệt sẽ không ăn.

Tần Châu bổ sung: "Không ăn được thì giấu đi."

Tám gã chặn ở bên ngoài căng tin, nơi duy nhất bọn họ có thể giấu chính là bên trong căng tin, nhưng căn tin không lớn, giấu một cái còn được, chứ giấu 26 cái thì không có cách nào cả.

Cho nên cuối cùng ánh mắt của mọi người lại đặt lên Tần Châu, muốn xem Tần Châu làm thế nào.

Tần Châu xé màn thầu ra thành miếng, phần giữa của chiếc màn thầu không quá cứng, Tần Châu xé thành nhiều miếng nhỏ rồi cho vào trong túi quần áo.

Ở đây có hình phạt bỏ đói, tốt nhất là nên giấu một ít thức ăn trên người, bằng không, dựa vào thủ đoạn của Học viện Tu Thân, bọn họ có khả năng bị đói chết.

Có Tần Châu dẫn đầu, những người khác cũng học theo hắn.

Lâm Dị xé nhỏ màn thầu, chợt nghe thấy bên cạnh có tiếng nuốt nước miếng.

Đến từ đứa trẻ bị phạt đứng trong căng tin.

Hẳn là bị bỏ đói lâu lắm rồi nên mới có thể thèm thuồng một chiếc màn thầu như này.

Lâm Dị quay người nhìn bọn chúng, giờ thì cậu đã biết người mà lũ đầu trọc vừa thảo luận là ai, chính là bọn nhỏ bị phạt đứng ở căng tin hiện tại.

Bỏ đói thì có gì thú vị, cho nên không chỉ bỏ đói, mà còn để bọn nhỏ đứng trơ mắt nhìn người khác ăn.

Lâm Dị cúi đầu nhìn chiếc màn thầu trong tay. Cậu tự nhủ, bọn nhỏ rất đáng thương nhưng cũng là NPC trong thế giới quái vật. Giờ vẫn chưa rõ tốc độ dòng chảy thời gian trong thế giới này như thế nào, cậu và Tần Châu chỉ có thời gian một ngày, nếu không thể rời khỏi đây sớm để tìm mọi người ở bộ phận Mua Sắm, thứ chờ đợi họ chính là cái chết.

Khởi động lại chắc chắn sẽ lãng phí thời gian, cho nên bây giờ cậu không thể làm ra bất cứ hành vi gì dẫn đến việc khởi động lại.

Nhưng những người khác lại không biết những đứa trẻ này là NPC do quái vật thiết lập, Hoa Hoa nhịn không được mà hỏi Tần Châu: "Tần Châu, tôi có thể đưa màn thầu cho bọn nhỏ ăn không? Nếu chúng không ăn gì..."

Tiếng cười ha ha ha từ bên ngoài truyền vào, cắt ngang lời Hoa Hoa.

Sau khi tiếng cười kết thúc, Hoa Hoa cũng không tiếp tục nữa, cô nghĩ tới lời uy hiếp của Hắc Long đầu trọc, vẻ mặt hiện rõ sự do dự bối rối. Cuối cùng, một đứa trẻ không chống cự nổi nữa, sắp ngất đi, Lâm Dị đã đưa tay giúp nó một phen.

Hoa Hoa cũng không nhìn nổi nữa, bèn chia màn thầu trong tay thành nhiều phần đưa cho bọn trẻ.

Những người tham gia khác không ngăn cản, vì Hoa Hoa đang làm điều mà bọn họ muốn làm.

Tần Châu liếc nhìn Lâm Dị nhưng không ngăn cản, Lâm Dị cũng không.

Cả hắn và Lâm Dị đều biết rõ rằng, nơi này là một thử thách mới.

Trẻ em cũng là NPC, quái vật thiết lập sự tồn tại của chúng hẳn là có ý nghĩa nhất định. Có cho bọn nhỏ ăn màn thầu hay không chính là một thử thách mới, một sự lựa chọn của thử thách mới.

Cho ăn hay không cho, 2 chọn 1, xem xem lựa chọn nào là con đường sống, lựa chọn nào là con đường chết.

Hoa Hoa nhỏ giọng nói với bọn trẻ: "Ngoan, bé tiếng một chút."

Bọn trẻ nhận được màn thầu xong liền ăn ngấu nghiến.

Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm. Bọn trẻ đã ăn hết màn thầu, vậy thì sẽ không bị tám gã đầu trọc phát hiện ra.

Cậu nhanh chóng xé nhỏ màn thầu, chia cho bọn trẻ một ít rồi nhét một ít còn thừa vào túi quần.

Sau đó, nhóm người tham gia trong căng tin mắt to trừng mắt nhỏ, không dám nói gì vì sợ bị tám gã đầu trọc đang ăn uống bên ngoài nghe thấy.

Ngồi một lúc, tám gã đầu trọc cuối cùng cũng ăn xong, Hắc Long đầu trọc bước vào, tuỳ tiện xách một đứa trẻ lên để dọn dẹp bữa ăn hỗn độn cho chúng.

Thanh Long Đầu Trọc nói với nhóm người tham gia: "Xếp hàng, theo tao."

Lâm Dị hoàn toàn thở phào. Xem ra bọn họ lựa chọn đúng rồi.

Bọn họ không phải chịu hình phạt bỏ đói.

Sau khi xếp hàng, Thanh Long Đầu Trọc dẫn bọn họ đến ký túc xá.

Thanh Long Đầu Trọc nói: "Mau đi ngủ. Mai năm giờ sáng dậy tập thể dục. Dậy không nổi thì tao làm chết chúng mày."

Thốt ra những lời tàn nhẫn này xong, Thanh Long đầu trọc khóa cửa rời đi.

Bọn họ trước mắt vẫn chưa phạm phải sai sót nào nên ký túc xá tuy đơn sơ nhưng vẫn có thể ở được một chút, giường chuẩn bị sẵn cũng không nhiều lắm, cần hai đến ba người nằm chung một chiếc giường đơn.

Nhóm người tham gia đều nhìn ra mối quan hệ giữa Tần Châu và Lâm Dị, hai người họ không cần phân cũng được một chiếc giường đơn.

Còn lại tự chia nhau.

Thời gian thức dậy buổi sáng quá sớm, bởi sợ dậy muộn mà bị trừng phạt nên nhóm người tham gia không cởi giày mà trực tiếp nằm luôn trên giường.

Tần Châu cởi áo sơ mi, gấp lại làm gối cho Lâm Dị.

Giường rất cứng, Lâm Dị vừa mới nằm xuống, đã bị Tần Châu ôm vào trong lòng, trên trán cảm nhận được sự ấm áp, Tần Châu hôn lên trán cậu.

Lâm Dị suy nghĩ một chút, ngẩng đầu hôn lên môi Tần Châu.

Ký túc xá yên tĩnh, không ai có thể ngủ được, cũng không ai dám nói chuyện.

Một lúc lâu sau mới xuất hiện âm thanh.

"Tần Châu."

Có người gọi Tần Châu, Lâm Dị vội vàng cúi đầu, kết thúc nụ hôn.

Tần Châu đáp lại.

Hoa Hoa hạ giọng hỏi: "Chúng ta cứ tiếp tục như vậy sao? Ở lại nơi này?"

Mơ hồ, có thể nghe thấy vài tiếng nức nở rất khẽ.

Tần Châu đang muốn nói chuyện, đột nhiên cửa ký túc xá bị đá tung ra.

Hoa Hoa sợ tới mức ngồi dậy, Lâm Dị cũng ngồi dậy, lần này cậu xông tới trước mặt Tần Châu, chặn hắn lại trước khi Tần Châu lại tiếp tục bảo vệ cậu.

Người tới là Hắc Long đầu trọc.

Hắc Long đầu trọc hung ác nói: "Lời lão tử nói như gió thoảng qua tai đúng không? Cho rằng lão tử nói giỡn à? Được, vậy nhịn đói đi. Lão tử muốn xem xem bọn mày có thể sống sót bao lâu! Sống được qua ba ngày thì coi như bọn mày lợi hại!"

Nói xong cánh cửa lại đóng sầm lại.

Những người tham gia hai mặt nhìn nhau.

Có người bất an hỏi: "...Bị phát hiện rồi sao? Do chúng ta cho lũ trẻ... màn thầu?"

Không ai trả lời, nhưng đáp án đã quá rõ ràng. Hắc Long đầu trọc từng nói, nếu chia màn thầu cho lũ trẻ, bọn họ sẽ là người bị phạt đói. Hiện tại Hắc Long đầu trọc tuyên cáo bọn họ bị phạt, tất nhiên là do đã phát hiện bọn họ cho lũ trẻ màn thầu.

"Làm sao lại phát hiện được... đám trẻ đó đã phản bội mình à?" Có người hỏi lại, giọng điệu có chút hối hận.

"Không." Lâm Dị nói, Tần Châu đưa tay đè lên vai Lâm Dị, đáp lại lời của Lâm Dị: "Đám trẻ không cần thiết phải bán đứng chúng ta, có chúng ta ở đó nên tụi nhỏ mới có được đồ ăn, mà nếu chúng muốn phản bội chúng ta thì lúc chúng ta cho đồ ăn đã trực tiếp hét lên gọi người rồi."

Tần Châu nói xong, mọi người đều đồng ý với lời nói của Tần Châu.

Có người vẫn không nhịn được mà hỏi: "Vậy làm sao bọn chúng biết được chứ, đều được ăn hết xuống bụng rồi mà..."

Tần Châu: "Có rất nhiều nhân tố dẫn đến nôn mửa."

Mọi người im lặng.

Một lúc sau, Hoa Hoa hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Tần Châu nói: "Chịu đựng."

Hắc Long đầu trọc nói thời gian, ba ngày.

Chỉ cần sau ba ngày này không có người chết, sẽ không khởi động lại.

Hơn nữa, nhịn đói ba ngày đối với bọn họ cũng chẳng phải trăm hại mà không có một lợi, mọi người ở bên nhau, càng có thể dựa dẫm vào nhau, xác suất thành công trốn khỏi Học viện Tu Thân sẽ cao hơn.

Hoa Hoa hỏi: "Ba ngày thì hẳn là... không ổn lắm nhỉ."

Tần Châu: "Ừ."

Chắc chắn sẽ rất khó khăn, nếu không Hắc Long đầu trọc sẽ chẳng thèm nhắc đến "ba ngày" mà là trực tiếp bỏ đói bọn họ.

Hoa Hoa ngượng ngùng nói: "Tôi hiện tại có hơi đói rồi."

Không chỉ Hoa Hoa, mọi người đều cảm thấy đói bụng, mà hơn nữa chẳng phải là đói một hai bữa, bọn họ tựa như đã mấy ngày không ăn cơm, nghĩ lại cái màn thầu cứng vàng kia, tự dưng cũng biến thành mĩ vị.

Tần Châu nói: "Ai để lại màn thầu? Giơ tay."

Lâm Dị giơ tay, vốn tưởng rằng chỉ có mình cậu giơ tay, nhưng cũng có người giơ tay trước cả cậu, cũng có người giơ tay sau cậu.

Chỉ cần trong người giữ màn thầu, đều sẽ không do dự mà giơ tay.

Cho dù bọn họ biết mục đích của Tần Châu khi hỏi câu hỏi này.
Bình Luận (0)
Comment