Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 151

Hô hấp của Lâm Dị trở nên chậm chạp và dài hơi, những người khác bị đôi mắt đột ngột xuất hiện phía sau cánh cửa nhỏ kia mà quên hô hấp trong chốc lát.

Đôi mắt đó dán chặt vào chiếc màn thầu trong tay A Hào, nhìn chằm chằm vào nó xong, ánh mắt lại quét qua ký túc xá một lần nữa.

Người đứng sau cánh cửa là ai, làm sao lại tự dưng xuất hiện đôi mắt, những người khác có thể vẫn mang hy vọng xa vời, đó là bọn trẻ bị đưa đến Học viện Tu Thân giống bọn họ mà thôi.

Lâm Dị rất rõ ràng, không phải vậy.

Vị trí của cửa sổ nhỏ trên cửa không phải ở trung tâm mà là ở phía trên, gần như sát với phần đỉnh.

Với chiều cao của một đứa trẻ thì không thể nào chạm tới độ cao của cửa sổ nhỏ được, hoặc dù có lót chân thì ánh mắt khi nhìn màn thầu hẳn phải là khao khát, chứ không phải như thế này, hưng phấn, trào dâng... như người yêu thích xem kịch, phấn khởi trước nỗi bất hạnh sắp ập đến với người khác.

Lúc này, đôi mắt biến mất, thay vào đó là tiếng chạy vội.

Mọi người trong ký túc xá đều biết "đôi mắt" đang làm gì.

A Hào sợ đến đái ra quần. Y nhéo nhéo cái màn thầu trong tay, ngơ ngác nhìn khung cửa nhỏ trên cửa, sau đó nhìn mọi người, nuốt khan mấy cái rồi nói: "Tôi... tôi sắp chết ư?"

Y cảm thấy mình sắp chết, bởi vì đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào y rất lâu, y và chiếc màn thầu đều bị bắt quả tang cả người lẫn vật.

Những người khác đều không nói gì, sợ hãi nhìn A Hào, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía người trụ cột để cầu cứu.

Nghĩ thôi cũng biết, không chỉ A Hào sắp chết, bọn họ cũng có khả năng sắp chết.

Ngay từ lúc đầu ở căn phòng kia, không phải tất cả mọi người đều lên tiếng, nhưng tám gã đầu trọc cầm roi xương lại không có chút phân biệt nào, bọn chúng đều "đối xử bình đẳng" với bọn họ.

Lâm Dị suy nghĩ rất nhanh, lại gần Tần Châu, muốn nói cho Tần Châu biết ý tưởng hiện tại của cậu.

Nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, đã bị người tham gia rốt cuộc không nhịn được nữa mà cắt ngang.

"Tần... Tần Châu làm sao bây giờ?" Hoa Hoa hỏi. Cô là người có lá gan lớn nhất trong số các cô gái, dũng cảm hơn rất nhiều so với một số chàng trai, nhưng lúc này giọng nói của cô cũng trở nên run rẩy.

Lâm Dị đang định mở miệng, Tần Châu lại nhanh hơn cậu một bước: "Đôi mắt không phải của tám tên kia, hiện tại có lẽ hắn đang đi thông báo cho bọn chúng."

Điều này chỉ cần tư duy nhạy bén một chút cũng có thể nghĩ ra được, nhưng hiện tại là từ miệng Tần Châu nói, nhất định phải có ý nghĩa gì đó, bọn họ không nghĩ Tần Châu sẽ lãng phí thời gian nói nhảm.

Mọi người nhìn Tần Châu càng thêm mong đợi. Trong mắt họ, Tần Châu chắc chắn là một tấm phao nổi giữa biển khơi bao la mà họ chỉ có thể dùng ánh mắt nắm chặt mới có thể sống sót.

Lâm Dị ngậm miệng, giống như những người khác, cậu biết rõ hơn ai hết Tần Châu sẽ không nói những lời vô nghĩa.

"Cửa sẽ mở, một chút nữa thôi cửa sẽ mở ra..." Ngữ khí Tần Châu nghiêm túc mà trịnh trọng nói: "Chạy!"

Lâm Dị nhìn Tần Châu, đây chính là điều mà vừa nãy cậu muốn nói cho Tần Châu. Bây giờ mọi người trong ký túc xá đều đã phạm sai lầm, cho nên bị nhốt lại bỏ đói, hiện tại "Đôi mắt" còn phát hiện bọn họ giấu màn thầu, tội càng thêm nặng.

Tám gã đó tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ, nhất định sẽ chết.

Vì đã định sẵn sẽ bị tám gã đầu trọc đó tra tấn đến chết, còn không bằng chạy đi.

Lâm Dị biết rất rõ khả năng mọi người có thể trốn thoát khỏi Học viện Tu Thân là rất thấp, lúc sau nhất định sẽ khởi động lại. Nhưng khởi động lại sẽ không xóa đi ký ức trước đó của bọn họ, trong quá trình bọn họ chạy trốn sẽ tiếp xúc với Học viện Tu Thân, cho nên sau khi khởi động lại, bọn họ sẽ không bị động như lần này nữa.

Lâm Dị quay đầu nhìn về phía cửa, cửa sắt nhỏ hẹp, không thể nào toàn bộ 26 người trong ký túc xá đều chen chúc ra ngoài được.

Tần Châu sắp xếp: "Cậu, cậu, và cậu theo tôi xông ra ngoài."

Những người Tần Châu chỉ điểm đều là con trai, hơn nữa đều là nam sinh mang vóc dáng to lớn, Tần Châu nói: "Những người còn lại, trong lúc xảy ra hỗn loạn, Hoa Hoa đưa nhóm nữ sinh đi, em và cậu ta chăm sóc cho nhóm nữ sinh."

Lúc Tần Châu nói "em", nhìn về phía Lâm Dị.

"Cậu ta" là A Hào.

A Hào đang hoảng sợ, không thể làm những nhiệm vụ nguy hiểm được nữa.

Lâm Dị há miệng thở dốc: "Em có thể..."

Tần Châu không để ý tới cậu, nhìn nhóm nam sinh còn lại, cắt ngang lời Lâm Dị: "Sau khi nhóm nữ sinh rời đi, các cậu giúp bọn tôi thoát khỏi khống chế."

Ngay từ đầu chỉ có bốn năm người ngăn chặn đám bạo hành. Họ không có vũ khí trong tay, vóc dáng cũng không thể sánh được với bọn chúng. Việc họ bị đàn áp chỉ là vấn đề thời gian.

Lúc này, yêu cầu những người còn lại tham gia cùng họ.

Mọi người đều ngạc nhiên trước sự sắp xếp của Tần Châu. Họ chưa từng nghĩ đến việc chống cự, nhưng Tần Châu thì có, không chỉ vậy, trong khi họ vẫn đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi, Tần Châu đã tận lực sắp xếp kế hoạch một cách thoả đáng nhất.

"Rời khỏi ký túc xá thì tách ra, không..."

Tần Châu còn chưa nói hết lời, bên ngoài ký túc xá truyền đến tiếng bước chân.

Hô hấp của mọi người cứng lại, Tần Châu nhấn mạnh: "Nhớ kỹ lời tôi nói."

Lâm Dị liếc nhìn mọi người, nam sinh bị đánh chết và chàng trai trượt xuống đáy hồ vẫn còn hiện rõ trong đầu cậu. Không ai biết liệu bản thân có phải là người tiếp theo sẽ chết hay không. Những kẻ đó còn chưa xuất hiện trước mặt họ, chỉ là tiếng bước chân thôi đã khiến bọn họ cả người phát lạnh, tứ chi thì nhũn ra.

Nhìn thấy tình huống này, Lâm Dị biết mình không có thời gian cùng Tần Châu thương lượng lại vấn đề cậu ở lại hỗ trợ, cậu chỉ có thể nâng cao âm lượng: "Nhớ kỹ!"

Âm thanh này khiến mọi người phản ứng lại, Hoa Hoa điều chỉnh cảm xúc, lập tức nói: "Được!"

Kỳ thực, cả nhóm nam sinh một tổ đi ra ngoài trấn áp mấy gã đó là tốt nhất, nhưng Tần Châu sắp xếp như vậy là để nhóm nữ sinh thứ hai rời đi. Hoa Hoa biết lý do Tần Châu sắp xếp. Con gái không có lợi thế về chiều cao và vóc dáng, bọn họ cần nhiều thời gian hơn để trốn thoát nếu muốn rời khỏi Học viện Tu Thân.

Tần Châu đang cho bọn cô tranh thủ.

Có Lâm Dị và Hoa Hoa tham gia, nỗi sợ hãi của người khác dần dần tiêu tan, thay vào đó là cảm giác căng thẳng chưa từng có.

Cần phải được thực hiện theo lời sắp xếp của Tần Châu. Không thể có bất kỳ sai sót làm lỗi rớt dây xích, nếu không, kết quả lại là khởi động lại.

Mỗi lần khởi động lại đồng nghĩa với việc ai đó trong số họ sẽ chết, mà một khi số lượng ngày càng ít đi, liệu họ có thể may mắn sống sót được bao lâu đây?

"Lạch cạch"——

Tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa ký túc xá. Âm thanh mở cửa đánh vào trái tim mỗi người, có người cả trán và sau lưng đều toát mồ hôi lạnh. Thần kinh căng thẳng quá mức khiến bọn họ lúc này quên cả cơn đói trong bụng, chỉ nhớ đến lời dặn của Tần Châu.

Phải xông vào đám bạo hành, phải áp chế đám bạo hành, phải cho nhóm nữ sinh trốn thoát, sau khi nữ sinh trốn thoát, giúp nhóm người đầu tiên lao ra khỏi ký túc xá trốn thoát...

Tất cả đều tập trung vào ổ khóa, Lâm Dị kéo A Hào từ trên mặt đất đứng dậy, hỏi: "Có thể không?"

A Hào lau mồ hôi trên trán, cứng ngắc gật đầu: "Có... có thể."

Lâm Dị liếc nhìn Tần Châu, lúc này cậu không kịp nói "Cẩn thận" với Tần Châu, cũng không muốn nói "em đợi anh", mấy kiểu này thường lập flag không có kết quả tốt. Cậu đi đến trước mặt Hoa Hoa, quay đầu để nữ sinh đứng sát nhau, tìm một vị trí thích hợp để cùng nhau lao ra ngoài.

Vị trí thích hợp để bọn họ lao ra khỏi cửa còn chưa tìm được, "Rầm"——

Cánh cửa bị đá tung ra, rồi đập mạnh vào bức tường của ký túc xá, bật nảy thêm vài lần nữa.

Tất cả 26 người trong ký túc xá đều nhìn ra ngoài cửa. Quả nhiên, tám gã đầu trọc đều ở đây, trên tay cầm roi xương. Mà không chỉ dừng lại ở tám người, bên cạnh tám gã đầu trọc, có một người dáng cao như cây trúc. Dáng người lấm la lấm lét đáng khinh, đây là "đôi mắt" vừa mới nhìn qua cửa sắt nhỏ.

Lúc này, "đôi mắt" đang giữ cửa.

Tổng cộng có chín người.

Lâm Dị không khỏi nhìn Tần Châu, sau đó hít một hơi thật sâu.

Đang lúc Lâm Dị quay người ra hiệu cho các cô gái chuẩn bị thì Tần Châu đột nhiên lao ra ngoài chạy vọt đi.

Lâm Dị sợ người khác không kịp phản ứng, vội vàng nói: "Mau!"

Mấy cậu nam sinh được Tần Châu chỉ điểm lần đầu lúc này mới phản ứng lại. Có lẽ Tần Châu đã quyết đoán lao tới, ấn Hắc Long đầu trọc vào bệ cửa sổ để làm gương, bọn họ lập tức lao ra ngoài.

Chín gã bạo hành ngoài cửa chưa kịp phản ứng, nhào tới.

Lâm Dị vội vàng nói với nhóm nữ sinh: "Chúng ta đi."

Trong nhóm người thứ hai rời khỏi ký túc xá, cậu trước tiên lao tới cửa, hung hăng đẩy mạnh "đôi mắt" đang một phen kinh ngạc xuống đất, sau đó cậu trực tiếp ngồi lên người "đôi mắt".

Hoa Hoa kéo một cô gái chạy ra ngoài, những nữ sinh khác cố gắng chạy theo.

Lâm Dị hét lên với A Hào: "Tôi cản phía sau, anh đi trước đi."

A Hào phản ứng lại, nhanh chóng lao ra ngoài.

Lâm Dị đè nặng "đôi mắt", ngăn "đôi mắt" có cơ hội đóng cửa, tất cả sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào nhóm nữ sinh đang chạy trốn, kể cả bên tai nghe thấy tiếng Tần Châu hét "đừng tấn công bọn chúng", cậu cũng không thể quay đầu lại xem tình hình của Tần Châu và những người khác.

Trong thế giới quy tắc, NPC không thể bị tấn công, nếu không quái vật sẽ trực tiếp trừng phạt người tham gia.

Ở đây, họ không biết có quy tắc như vậy hay không, nhưng họ không thể mạo hiểm tính mạng để thử được.

Không thể tấn công NPC, nhưng phải đàn áp bọn chúng. Nghĩ thôi cũng biết điều đó khó khăn cỡ nào.

Lâm Dị đợi tất cả nữ sinh rời khỏi ký túc xá, đứng dậy chạy ra ngoài, chạy đến một chỗ ngoặt, cậu không nhịn được mà quay đầu.

Cậu nhìn thấy nhóm nam sinh còn lại lao ra ngoài, nhưng tám gã đầu trọc cũng đã phản ứng lại. Bọn chúng đã thoát khỏi áp chế, giơ roi xương lên, tiếng roi vang vọng khắp hành lang.

Những người bị đánh ngay lập tức mất khả năng chiến đấu. Lâm Dị cũng từng bị đánh bằng roi xương, những nơi bị đánh có cảm giác xương cốt và da thịt như đứt gãy.

Lâm Dị không dám trì hoãn quá lâu, quay đầu tiếp tục chạy về phía trước, đuổi kịp nhóm nữ sinh đang chạy phía trước.

"Tách ra chạy." Lâm Dị nói: "Không thể để mọi người ở cùng nhau được."

Người quá nhiều, mục tiêu quá lớn, rất dễ để tiêu diệt toàn bộ, hơn nữa cũng không dễ dàng ẩn thân.

Hề Hề nói: "Nhưng... tôi không dám ở một mình."

Hoa Hoa không khỏi gật đầu.

Bọn họ đã chạy ra bên ngoài, cho nên có thể nhìn thấy đại khái Học viện Tu Thân.

Họ chỉ cần nhìn xa cũng có thể nhìn thấy dãy núi trong đêm, điều đó có nghĩa vị trí của Học viện Tu Thân nằm sâu trong núi. Hơn nữa, Học viện Tu Thân lớn hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng. Không chỉ có tòa nhà nơi họ bị nhốt, còn có một tòa nhà khác cách tòa nhà họ đang ở khoảng bốn năm trăm mét, và một tòa nhà khác cách đó bốn năm trăm mét nữa.

Đằng sau tòa nhà nơi bọn họ đứng là một bãi đất bằng phẳng rộng lớn, mênh mông bát ngát.

Cổng của Học viện Tu Thân ở đâu, bọn họ không biết.

Hơn nữa, còn có tiếng chó sủa trong đêm đen dày nặng, những tiếng động lạ do vật gì đó không biết phát ra, kỳ quái đến mức khó diễn tả.

Lâm Dị suy nghĩ một chút, nói: "Chia làm hai nhóm."

"A Hào, anh đưa mấy cô ấy đi trước." Cậu duỗi tay chỉ về phía trước mặt.

A Hào khẩn trương gật đầu, Lâm Dị lại nói với năm cô gái còn lại: "Chúng ta đi phía sau."

Phân phối chậm trễ thời gian, xong xuôi, Lâm Dị tiến về phía hành lang.

Bọn họ nhanh chóng bước xuống cầu thang, khi đến tầng một của tòa nhà, cậu và A Hào mỗi người mang theo năm nữ sinh tách ra.

Nơi Lâm Dị nói phía sau là bãi đất bằng phẳng của Học viện Tu Thân.

Kỳ thật cậu nên đi phía trước, cậu biết rất rõ cả lũ sẽ không trốn thoát được, cho nên trước khi khởi động lại cần phải ghi nhớ địa hình càng nhiều càng tốt. Nhưng nói là vậy, trước cổng lớn rất hiếm khi lại có một bãi đất bằng phẳng, bởi vậy vị trí của cổng có khả năng ở nhóm A Hào đi phía trước. Lâm Dị nghĩ mặc dù theo lẽ thường sẽ có người canh gác cổng, nhưng những nơi khác lại không an toàn, chỉ cần A Hào và những người khác có thể thoát ra ngoài, rời khỏi ranh giới của Học viện Tu Thân là có thể an toàn.

Cho nên, cậu mới giao lại phía trước cho A Hào.

Sau khi đám người A Hào rời đi, Lâm Dị dẫn năm cô gái đi ra phía sau.

Cậu hiện tại chỉ có thể đi xem bãi đất bằng phẳng kia, nếu bãi đất ấy không có tác dụng nào cả, Học viện Tu Thân không cần thiết phải cho bãi đất ấy vào trong diện tích của trường làm gì.

Chưa kể đến công trình chế tạo bãi đất bằng phẳng này trên núi sâu khó khăn cỡ nào. Kể cả nó vốn là một mảnh đất bằng phẳng, việc xây tường bao quanh nó vẫn yêu cầu tài chính.

Bãi đất bằng phẳng cách tòa nhà của họ không xa, sáu người chạy chậm đến đó mất hơn mười phút là đến.

Lúc tới gần hơn, Lâm Dị mới nhận ra tại sao Học viện Tu Thân lại bao bọc thêm bãi đất này. Với bãi đất này, Học viện Tu Thân không cần tốn tiền xây dựng tường vây. Kể cả những đứa trẻ bị đưa đến Học viện Tu Thân muốn chạy trốn, cũng không dám tiếp tục đi về phía trước.

Bởi bãi đất bằng phẳng này là——

Gò mộ.

Bia mộ cong vẹo, cứ một chỗ cách một chỗ lại nhô ra một ụ đất.

"Nơi này... sao lại có gò mộ vậy..." Hề Hề có chút suy sụp.

Một cô gái nói: "Phải làm sao bây giờ..."

Một cô gái khác nói: "Hay mình cũng đi ra phía trước đi?"

Một cô gái khác nói: "Hiện tại cũng có thể đi qua ư?"

Một cô gái khác nói: "Nhưng phía trước có thể cũng không an toàn mà...nếu chúng ta bị bắt..."

Cô gái thứ sáu rùng mình: "Tôi từng nghe nói có nhiều trường học... tiền thân đều là gò mộ."

Đây là Học viện Tu Thân, cũng coi như là một nửa trường học, nên việc giải thích sự hiện diện của gò mộ cũng hợp lý không ít.

Lâm Dị mím môi. Quả thực là vậy. Hiện tại thành thị mở rộng, các khu vực nông thôn hoặc vùng đất hoang sẽ được đưa vào làm một phần của thành phố. Người chết về cơ bản được chôn trong đất.

Việc phá bỏ đất hoang, núi trọc ngày càng dễ dàng hơn nông thôn, cũng chẳng cần phải bồi thường gì cả, vào thời điểm đó chưa có kế hoạch hóa gia đình, số tiền bồi thường không hề nhỏ nên nên những dãy núi, rặng núi cằn cỗi là sự lựa chọn hàng đầu cho bất động sản lúc bấy giờ.

Nhưng mâu thuẫn chính là ngành bất động sản rất coi trọng phong thủy, cũng tương đối kiêng kỵ những điều này, đào mộ xây lại không may mắn, cũng sẽ ảnh hưởng đến giá nhà. Cho nên, xây trường học là lựa chọn tốt nhất. Bất động sản chỉ cần xây dựng các khu dân cư xung quanh trường, thậm chí có thể đẩy giá nhà lên cao dưới danh nghĩa nhà ở khu vực trường học.

Cho nên, tin đồn tiền thân của trường học là gò mộ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng ở đây lại khác, Lâm Dị nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.

Đỉnh núi ở ngay góc đường chứng tỏ Học viện Tu Thân nằm sâu trong núi. Vì nơi này vẫn còn nằm sâu trong núi, đồng nghĩa với việc thành thị vẫn chưa mở rộng đến đây, cho nên bất động sản không cần thiết phải biến gò mộ thành trường học.

Học viện Tu Thân có diện tích rất lớn, cũng có nhiều hơn một tòa nhà. Chi phí xây dựng một trường học như vậy trên núi không hề thấp. Đó là điều mà bất động sản sẵn sàng làm nhưng Bên A không sẵn lòng chi trả.

Vì vậy, việc lựa chọn địa điểm của Học viện Tu Thân nghe có vẻ mâu thuẫn. Nó không nên tồn tại ở giữa vùng núi sâu rừng già như này mới đúng.

Nhưng vị trí của Học viện Tu Thân quả thực là ở trong núi sâu rừng già, bởi vì đây là thế giới do quái vật tạo ra, hết thảy cảnh tượng đều là do quái vật bịa đặt.

Lâm Dị biết tại sao quái vật lại bịa đặt như vậy.

Học viện Tu Thân nằm trong núi sâu rừng già, là bởi vì quái vật lúc sinh thời cảm thấy bị cắt đứt khỏi thế giới bên ngoài.

Núi sâu rừng già thể hiện sự cô lập với thế nhân.

Tại sao trước mặt họ lại là gò mộ?

Lâm Dị đoán những kẻ bạo hành ở Học viện Tu Thân cố tình đe dọa giam cầm bọn trẻ. Trong trường có gò mộ, nếu chúng không vâng lời mà còn muốn trốn thoát, chúng sẽ bị ném vào gò mộ.

Cho nên quái vật bịa đặt gò mộ ở đây.

Tại sao cậu chỉ dẫn theo năm cô gái mà bây giờ lại có tận sáu cô gái đang nói chuyện với cậu.

Bởi vì trong nhận thức của quái vật, gò mộ chắc chắn phải tồn tại——

Quỷ.
Bình Luận (0)
Comment