Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 159

Lâm Dị nhất thời có chút thất thần.

Cậu nhìn chằm chằm "đôi mắt huyết hồng" kia. Cậu chắc chắn "đôi mắt huyết hồng" đó chính là đôi mắt cậu đã gặp ở Tòa 2.

Lúc cậu đến Tòa 2 để tìm phóng viên, đôi mắt huyết hồng đã đi theo cậu nhưng không hề làm hại cậu.

Ánh mắt đi xuống, Lâm Dị nhìn vào cánh tay của "đôi mắt huyết hồng", máu thịt của "đôi mắt huyết hồng" mơ hồ, đầu và cơ thể không thể phân biệt được, duy chỉ có cánh tay trắng bệch là có thể nhận ra.

Đánh giá thông qua độ mịn cánh tay, người có "đôi mắt huyết hồng" rất có thể là phụ nữ.

"Lâm Dị."

Giọng nói của Tần Châu lọt vào tai cậu.

Lâm Dị tỉnh táo lại, Tần Châu nói: "Đi thôi."

Lâm Dị gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đàn anh, em nghĩ..."

Vốn dĩ cậu muốn nói với Tần Châu "có chỗ nào sai sai", nhưng sau đó lại nghĩ bọn họ đã qua sông rồi, cho dù thật sự có chỗ nào không đúng thì cũng hết cách, bọn họ không thể quay đầu lại nữa.

Nếu quay lại vào lúc này, thực sự sẽ là trở về chịu chết.

"Không có gì ạ." Lâm Dị đổi lời.

Trước mặt, người biết bơi sẽ giúp người không biết bơi qua sông, Lâm Dị cũng muốn bơi sang bên kia sông. Tần Châu nói: "Cho dù con đường này không đúng, cũng có thể khám phá được những thứ khác nữa."

Lâm Dị biết Tần Châu đang muốn an ủi mình, tâm tư của cậu bị Tần Châu phát hiện, cậu di chuyển về phía trước có chút mất tự nhiên: "Dạ."

Con đường này là do Lâm Dị đề xuất, bất luận là ai xảy ra chuyện, cậu đều có trách nghiệm.

Tần Châu nhìn cậu, đang muốn nói gì đó, đột nhiên bên kia sông vang lên tiếng động.

Lâm Dị và Tần Châu nhìn qua, thấy có người chạy ra khỏi thôn, nhìn thấy nhiều người như vậy dưới sông đều giật mình, sau đó nhanh chóng chạy tới hỗ trợ họ lên.

"Ai da, nhanh lên đi. Mấy hôm nay thượng nguồn xả nước, đừng để dòng nước cuốn trôi." Người hỗ trợ nói.

Nghe xong những lời này, Lâm Dị cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Người ở Học viện Tu Thân đại khái sẽ không quan tâm đến sự an toàn của người tham gia.

Tần Châu nói: "Đi thôi."

Đi dưới nước không nhanh bằng bơi nên Lâm Dị ở dưới nước bơi về phía bên kia.

Chờ Lâm Dị chuẩn bị ra khỏi sông, Tần Châu đưa tay kéo cậu lên khỏi mặt nước.

"Lạnh không?" Tần Châu hỏi.

Lâm Dị lắc đầu, thời tiết nơi này kỳ thật cũng không lạnh, ở thế giới thực cũng chỉ vừa mới lập đông mà thôi.

Sau khi người tham gia đều đã lên bờ hết, Lâm Dị quay đầu nhìn sang bên kia sông, "đôi mắt huyết hồng" chẳng biết đã biến mất từ ​​khi nào.

Đang lúc quan sát, một chiếc khăn được ném lên đầu Lâm Dị, sau đó đầu cậu bị một đôi bàn tay xoa xoa.

Lâm Dị kéo chiếc khăn che khuất tầm mắt mình, nhìn thấy Tần Châu đang lau tóc cho cậu.

"Của dân làng đưa." Tần Châu nói nguồn gốc của chiếc khăn tay trong tay.

Dân làng tới mang theo quần áo sạch ở nhà đến cho nhóm người tham gia thay.

"Ướt đầm dề thế này, nhưng đừng để bị cảm." Dân làng đưa hai bộ quần áo sạch sẽ cho Tần Châu, hỏi: "Mấy cậu ở bên kia sông bơi tới đây à?"

Dân làng cũng hỏi những người tham gia khác, nhưng không ai dám tùy tiện trả lời, chỉ có thể để dân làng hỏi trụ cột Tần Châu.

Tần Châu "ừm" một tiếng, nói: "Chạy trốn."

Cũng chẳng có gì phải giấu giếm, bọn họ hiện tại cần sự giúp đỡ của dân làng, cho dù dân làng không phải là người tốt thì bọn họ cũng đã đến trước mặt rồi, cũng không có cách giãy giụa, chẳng bằng cứ ăn ngay nói thật.

Đánh cược dân làng là người tốt.

Tần Châu kể lại tình huống này cho dân làng giúp đỡ bọn họ, dân làng hoảng sợ: "Ôi trời, biết ngay mà. Bình thường tôi hay nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, hoá ra là vậy."

Một dân làng khác nói: "Phải báo cảnh sát, phải báo cảnh sát. Bắt buộc phải báo cảnh sát."

Nghe xong những lời này, nhóm người tham gia như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng thở ra, trong khi Lâm Dị cứng đờ, tiếp tục cầm khăn xoa mái tóc ướt của mình.

Cậu vẫn cảm thấy bất an.

Bây giờ xem ra bọn họ thật sự đã trốn thoát khỏi học viện Tu Thân, nhưng bọn họ vẫn ở trong thế giới Quái vật, cốt truyện vẫn còn tiếp tục.

Đương nhiên Tần Châu biết rõ điều này, trên đường dân làng đưa người tham gia về nhà, Tần Châu nói với Lâm Dị: "Bọn họ quả thực đã gọi cảnh sát."

Chính mắt Tần Châu nhìn thấy: "Đợi xem cảnh sát nói thế nào."

Lâm Dị gật đầu: "Dạ."

Dân làng nấu một nồi canh gừng lớn, nhóm người tham gia cầm bát canh gừng mà nước mắt lưng tròng. Trong khoảng thời gian này, thần kinh của ai nấy đều rất căng thẳng, đã lâu rồi họ không cảm nhận được lòng tốt của người khác.

Mọi người uống xong canh gừng thì cảnh sát cũng đến.

Dân làng phẫn nộ nói với cảnh sát: "Đúng là đứa trẻ đáng thương. Trời lạnh như vậy mà còn phải ngâm mình dưới sông. Thượng nguồn thì còn đang xả nước nữa! May mà nó chưa bị cuốn trôi đấy. Đồng chí cảnh sát, mau đưa đứa trẻ về nhà đi, xa nhà lâu như vậy, hẳn là người nhà lo lắng lắm."

Lâm Dị đột nhiên ngẩng đầu, Tần Châu đặt canh gừng xuống, nghiêm túc nhìn dân làng.

Những người tham gia khác đều đang đắm chìm trong thiện ý nên không nhận ra có gì sai.

Tần Châu rõ ràng đã nói cho dân làng biết về học viện Tu Thân, nhưng khi dân làng trần thuật lại với cảnh sát thì lại im lặng không đề cập đến. Trong lời nói của bọn họ đều lộ ra sự lo lắng cho nhóm người tham gia, rõ ràng lời nói của bọn họ không phải là đạo đức giả, nhưng dường như học viện Tu Thân đã bị họ lãng quên mất.

Lâm Dị nhìn Tần Châu, Tần Châu nhẹ nhàng lắc đầu với cậu.

Lâm Dị đành phải im lặng, nhưng sự bất an trong lòng cậu đang chậm rãi lan tràn.

"Trước tiên lên xe, về đồn cảnh sát." Viên cảnh sát biết rõ tình hình xong, nói với nhóm người tham gia.

Những người liên quan không hề phản đối. Mọi người lên xe cảnh sát, khoảng thời gian này đánh một giấc yên bình ở trên xe.

Khoảng một tiếng rưỡi sau, bọn họ đến đồn cảnh sát.

Cảnh sát sắp xếp xong xuôi, nói: "Thông báo lại cho phụ huynh mấy nhóc rồi, chắc chỉ một lúc nữa là bọn họ tới đấy."

Ngay cả những người tham gia khác đang đắm chìm trong niềm vui trốn thoát cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn. Hoa Hoa sửng sốt: "Phụ huynh?"

Bọn họ đều là người trưởng thành, cách gọi "phụ huynh" đã không còn thích hợp để chỉ cha mẹ họ nữa.

"Đúng vậy, phụ huynh." Cảnh sát nói: "Còn bé mà đã bỏ nhà đi như vậy. Biết bên ngoài có bao nhiêu kẻ xấu không? Đúng là không biết trời cao đất dày là gì."

Hoa Hoa im lặng, sợ hãi nhìn hai người vẫn luôn trầm mặc từ lúc bước vào đồn cảnh sát Tần Châu và Lâm Dị.

Phụ huynh của bọn họ là ai? Vẫn là đám người ở Học viện Tu Thân kia sao?

Lâm Dị suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chú cảnh sát, chú biết tên cháu không ạ?"

Cậu giải thích: "Cháu sợ chú thông báo sai á."

Viên cảnh sát buồn cười nói: "Sao có thể chứ?"

Nhận ra Lâm Dị vẫn đang nhìn mình, cảnh sát nghiêm mặt nói: "Mấy nhóc tên Đường Phỉ, đúng không."

Sắc mặt những người tham gia lập tức tái nhợt, niềm vui trốn thoát khỏi học viện Tu Thân hoàn toàn biến mất.

Căn bản mọi chuyện vẫn chưa thành công chút nào, bọn họ vẫn đang ở trong cái thoát khỏi mật thất kia, vẫn đang sắm vai nhân vật.

Đường Phỉ...

Phản ứng nội tâm của Lâm Dị so với những người tham gia khác lớn hơn một chút, chỉ là cậu không thể hiện ra mặt mà thôi.

Trong cuộc phỏng vấn mà cậu mới nghe được, người phụ trách đã nhắc đến một cái tên, "Tiểu Phỉ".

Người phụ trách nói, mẹ của cậu bé thất vọng về cậu bé, đã đổi xưng hô từ "Tiểu Phỉ" thành "Ác Ma".

Bọn họ sắm vai Đường Phỉ, rất có thể là Tiểu Phỉ này...

Nếu bọn họ là Tiểu Phỉ này, mà cảnh sát lại giao bọn họ về với người mẹ đã thất vọng về bọn họ, kết quả rất rõ ràng, bọn họ sẽ lại tiến vào Học viện Tu Thân lần thứ ba.

Tần Châu chú ý tới sắc mặt khó coi của Lâm Dị, đang định hỏi tình huống thì có cảnh sát bước vào: "Đường Phỉ, mẹ mấy nhóc đến đón này."

Ngay sau đó là âm thanh của gót giày chạm đất, bước chân nặng nề.

Mọi người ngước mắt nhìn về phía cửa, trước mặt bọn họ xuất hiện một người phụ nữ.

Nhìn rõ dung mạo của người phụ nữ này, đầu óc Lâm Dị "ong" lên một chút.
Bình Luận (0)
Comment