Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 16

Lâm Dị cầm vào tay nắm cửa, cả cánh cửa bị cậu kéo rung lên rầm rầm, nhưng vì đã bị khóa nên không có cách nào để mở ra.

Cậu nghe thấy con quái vật 7-7 nói: "Anh Lâm Dị, em nè."

Là giọng của Trình Dương!

Thì ra là Trình Dương!

Giờ Lâm Dị mới cảm thấy mình thật may mắn, may mắn vì lập đội với Tần Châu, may mắn được Tần Châu thuyết phục, cũng không có vội vàng đi tìm cái thứ gọi là quái vật.

Nếu không, mọi người trực tiếp game over từ lâu rồi.

Khóa cửa rất chắc, Tần Châu vẫn đang giữ chân lão quản lý, nhưng trên thực tế, kể cả có bị lão ta bắt ngay tại trận thì tính mạng hắn cũng không gặp nguy hiểm. Dù sao thì quy tắc tử vong tạm thời được ấn định là "để Bình hoa Cô nương vào phòng" và "rời khỏi phòng vào ban đêm".

Nghĩ đến đây, Lâm Dị nhìn về phía cửa phòng trực, hai mắt dán chặt vào cửa, giống như muốn xuyên thủng cánh cửa dày dặn này để nhìn thấy con quái vật 7-7 ở bên ngoài.

Lòng bàn tay cậu vô thức đổ mồ hôi, trái tim như bị ai đó siết lại. Lâm Dị nắm chặt lòng bàn tay, âm thanh vang lên giống như bị hai tay bóp nghẹn, cậu nhìn chằm chằm cánh cửa, hỏi con quái vật 7-7: "Mày, mày biết tao à?"

Cả phòng trực ban rơi vào khoảng không tĩnh lặng, con quái vật 7-7 cũng không trả lời cậu.

Lâm Dị hỏi lại lần nữa nhưng bên ngoài vẫn yên tĩnh như cũ.

Sự im lặng chết chóc đó khiến Lâm Dị bình tĩnh lại, lúc Tần Châu nghi ngờ cậu, cậu cũng có nói thật đâu, toàn trả lời cho qua chuyện thôi.

Giờ bảo quái vật 7-7 trả lời cậu á? Có quỷ ấy.

Nghĩ tới đó, Lâm Dị bước lên một bước, đi về phía cửa sổ. Cửa đã bị khóa, và lối thoát duy nhất chỉ còn mỗi cửa sổ.

Đúng vào lúc tay cậu chuẩn bị chạm vào cánh cửa sổ kính, cậu bỗng khựng lại—

"Quái vật có khả năng bắt chước."

Những lời Tần Châu từng nói với cậu vang lên bên tai.

"Học cách con người nói chuyện, cách con người làm việc và biểu cảm của con người."

Học cách nói chuyện...

Lâm Dị nhìn chằm chằm vào cửa sổ, bên kia cánh cửa, quái vật 7-7 từ từ di chuyển chiếc đũa lên một chút, nó cảm nhận được Lâm Dị đang tiến gần tới đây.

Nó càng trở nên phấn khích hơn nữa, nhưng sự phấn khích này không kéo dài đến một giây, cái miệng đang cười toe toét của nó nhanh chóng xẹp xuống. Lâm Dị lùi lại như thể đang đề phòng.

Nó lại nói: "Anh Lâm Dị, là em mà."

Lâm Dị di chuyển đến vị trí cách xa cửa sổ nhất trong phòng trực ban, nơi có một chiếc giường đơn cho lão quản lý chung cư nằm nghỉ. Lâm Dị chẳng lăn lộn trên giường làm gì, cậu cố gắng co người lại, đứng ở chỗ đầu giường và hai bức vách tạo thành một hình tam giác.

Hiện tại cậu vẫn chưa chắc quái vật 7-7 có phải là Trình Dương hay không, hay nó chỉ đang học cách nói chuyện của Trình Dương. Nhưng không nghi ngờ gì nữa, quái vật 7-7 sẽ giết cậu.

Nếu quái vật 7-7 chịu hợp tác với cậu và trả lời những câu hỏi đã khiến cậu băn khoăn trong nhiều năm nay, cậu có thể mở cửa sổ ra rồi ngồi tâm sự với con quái vật 7-7 này. Nhưng hình như nó không định hợp tác nên cũng đâu thể trách cậu được, cậu phải sống cho đến khi tìm hiểu được mọi chuyện.

Vừa rồi Lâm Dị vội vàng chỉ là nhầm tưởng bản thân nhất định sẽ tìm được đáp án, sau khi bình tĩnh lại cũng không còn căng thẳng nữa.

Cậu sẽ không ở đây quá lâu đâu, cậu bàn bạc với Tần Châu rồi nhá, nếu thuận lợi rời khỏi, cậu sẽ trở lại phòng 304. Nếu Tần Châu quay lại Phòng 304 không thấy, hắn nhất định sẽ quay lại tìm cậu.

Trò chơi trong Thế giới Quy tắc 7-7 này vẫn đang tiếp diễn, quái vật 7-7 sẽ không lộ diện sớm vậy đâu, chắc chắn sẽ rời đi trước khi Tần Châu đến tìm cậu.

Giờ chỉ việc câu thời gian thôi.

Nghĩ tới đây, Lâm Dị lại nhìn quanh một lượt căn phòng. Cậu không chắc quái vật 7-7 ngoài kia có mất kiên nhẫn đẩy cửa sổ vào đây hay không, nhưng hình như trong phòng trực không có gì để tự vệ.

Sau đó, ánh mắt Lâm Dị dán chặt vào cái gối trên chiếc giường đơn.

Cậu nghĩ đến chiếc đũa đã biến mất sau bữa sáng ngày hôm đó, đoán rằng vũ khí của quái vật 7-7 kia có lẽ chính là chiếc đũa này. Vì thế, cậu ôm chiếc gối trong tay, nếu quái vật 7-7 đột ngột mở cử xông vào, cậu sẽ dùng nó để bảo vệ bản thân.

Bỗng vang lên một tiếng "leng keng".

Lúc Lâm Dị cầm lấy chiếc gối, tự dưng rơi ra một chiếc chìa khóa. Lâm Dị bị âm thanh thu hút nên cúi đầu nhìn, khác với chìa khóa phòng bọn họ cầm trên tay, trên chiếc chìa khóa này không có đánh số nên không biết là của ổ khóa nào.

Lâm Dị còn chưa kịp nghĩ đến tác dụng của chiếc chìa khóa này, giọng nói ngoài cửa sổ lại vang lên: "Anh Lâm Dị?"

Lâm Dị ngẩng đầu: "Từ bỏ đi, tao không mắc bẫy đâu."

Dù sao cũng là người có IQ 143, thấy quái vật 7-7 liên tục dùng một chiêu để lừa cậu, Lâm Dị cảm thấy bản thân bị xúc phạm lắm luôn ấy.

Ngay khi vừa dứt lời, cửa sổ bỗng rung lên.

Như đang có ai đó đẩy cửa từ phía bên ngoài.

Lâm Dị nhanh chóng ôm chặt chiếc gối, tạo thành tư thế phòng thủ.

Cửa sổ mở ra, cánh cửa từ từ trượt sang một bên dọc theo ray cửa, để lộ một kẽ hở dài và hẹp.

Bóng người đổ qua khe cửa. Có vẻ con quái vật đã hết kiên nhẫn với cậu rồi. Lâm Dị vẫn muốn tiếp tục lùi về sau, nhưng giờ lưng cậu dựa sát vào tường lắm rồi, vậy nên cậu không thể làm gì khác ngoài việc tìm một chỗ thoáng để đứng, nếu con quái vật 7-7 có tiến vào thì cậu vẫn có không gian để di chuyển.

Bóng đen đổ xuống phòng trực ngày càng lớn, khoảng cách với con quái vật 7-7 ngày càng gần hơn.

Đúng lúc này, Tần Châu đột nhiên kêu một tiếng: "Trình Dương!"

Lâm Dị lập tức thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải trừ được nguy hiểm.

Lúc đó cậu mới chầm chậm bước gần về phía cửa sổ, nhìn thấy Tần Châu đang giữ lấy Trình Dương. Tần Châu cũng nhìn thấy cậu, dùng ánh mắt ra hiệu bảo cậu rời khỏi phòng trực.

Lâm Dị nhảy qua cửa sổ, vừa thoát ra ngoài, lão quản lý cũng nhanh chóng trở về phòng trực từ phía hành lang.

Lâm Dị vội vàng đóng cửa sổ lại trước khi lão đến.

Tần Châu nhìn cậu, thấy Lâm Dị không sao liền bế Trình Dương về Phòng 304.

Trình Dương khoát khoát tay nói: "Đại ca, em sắp không thở nổi nữa, bình tĩnh coi."

Lâm Dị đi phía sau, luôn để mắt tới Trình Dương.

Đến phòng 304, Tần Châu mới buông cậu ta ra. Trình Dương sờ sờ cổ họng, bị Tần Châu túm cổ áo làm cậu ta thở không ra hơi luôn rồi.

Hiện tại được Tần Châu tha, Trình Dương ho khan một tiếng, hờn dỗi nói: "Đại ca, sao lại đối xử với em thế chứ?"

Tần Châu nhìn chằm chằm Trình Dương: "Cậu ở đó làm gì?"

Thấy Tần Châu hỏi câu bản thân muốn hỏi, Lâm Dị im lặng lắng nghe.

"Để cứu anh Lâm Dị ạ." Trình Dương nói.

Vừa dứt lời, cậu ta nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Châu và Lâm Dị, có chút nao núng: "Em làm hỏng chuyện rồi sao? Không, chắc không phải đâu ha. Tại em nghe thấy động tĩnh ở tầng hai nên xuống xem thử. Em thấy đại ca đang cãi nhau với lão quản lý, nên cảm thấy có chút không đúng."

"Sau đó, em gõ cửa phòng 304 để tìm anh Lâm. Cơ mà không có ai mở hết nên thấy không ổn. Em không tìm thấy anh Lâm ở tầng ba, tầng hai thì bị khóa, bởi vậy chỉ còn tầng 1."

Trình Dương khổ sở giải thích, sau đó hỏi: "Đại ca, em làm vậy là sai ạ?"

Thấy Tần Châu không để ý tới mình, Trình Dương lại nhìn qua Lâm Dị: "Anh Lâm Dị, em thực sự đã làm hỏng chuyện rồi sao?"

Lâm Dị hỏi: "Sai chỗ nào?"

Trình Dương nói: "Đại ca khăng khăng muốn lên tầng hai để... đi tiểu, em nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không đúng. Tuy nhà vệ sinh ở tầng ba là hiện trường vụ án mạng, nhưng đại ca sẽ không phải kiểu nhát gan như vậy. Hơn nữa còn có nhà vệ sinh ở tầng một, hôm nay em toàn đi vệ sinh ở tầng một á, em còn biết ở tầng một có nhà vệ sinh thì đại ca không thể không biết được. Em nghĩ, chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó mới khiến đại ca lên tầng hai, nhưng em không thể nghĩ ra lý do sao lại như vậy, cho nên em nghĩ đến anh." Trình Dương nhìn Lâm Dị, nói: "Em nghĩ mình sẽ tìm đến anh Lâm Dị giúp đỡ, nhưng em không thấy anh ở đâu cả, sau đó em hiểu ra, anh Lâm Dị chắc chắn gặp nguy rồi, nếu không thì đại ca sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy được."

Lâm Dị quay qua Tần Châu, người vẫn đang chăm chú quan sát Trình Dương nãy giờ.

Cậu suy nghĩ một chút nói: "Anh Trình Dương, anh nhảy lên cho tôi xem."

Trình Dương: "Hả?"

"Dạ."

Trình Dương nhảy lên, cậu ta mặc một chiếc áo phông to và quần dài. Vì sức nặng của cậu ta, Lâm Dị cảm thấy mặt đất như xảy ra một trận rung chấn luôn rồi.

Nếu như chiếc đũa ở trên người Trình Dương, lúc Trình Dương nhảy lên như vậy, chiếc đũa nhất định sẽ rơi ra, nhưng lại không có gì rơi xuống cả.

Sau khi kết thúc động tác "nhảy", Trình Dương hỏi Lâm Dị: "Anh Lâm Dị, xong sao nữa?"

Lâm Dị vẫn muốn nói tiếp, Tần Châu cướp lời: "Cậu ở phòng trực bao lâu?"

Trình Dương nói: "Em vừa mới đến thôi à. Em nghe thấy âm thanh trong phòng trực, sau đó em ngập ngừng gọi thử, lại nghe thấy giọng anh Lâm Dị trong phòng trực thật."

"Em chỉ muốn cứu anh Lâm Dị nên mới mở cửa sổ." Trình Dương giải thích xong, lại hỏi: "Anh Lâm Dị, đại ca, em thật sự làm hỏng việc của hai người rồi sao? Em... em không có cố ý mà. Não em cũng chỉ đến vậy, em muốn tìm cách cứu anh mà thôi."

"Anh Trình Dương." Lâm Dị gọi.

"Anh Lâm Dị, anh nói đi, anh nói đi." Trình Dương đáp.

Lâm Dị hỏi: "Lúc anh đến phòng trực ban, có thấy gì không?"

"Thấy gì ạ?" Trình Dương nhớ lại: "Hình như không có á."

Tần Châu hỏi rõ ràng hơn: " Người thì sao."

"Người? Em không thấy ai hết trơn, trước cửa phòng trực ban cũng không có người." Trình Dương suy nghĩ một chút, đột nhiên dừng lại: "..."

Tần Châu hỏi: "Ai?"

Trình Dương trả lời: "Chị Lý Dĩnh."

"Lúc đó em sợ lắm luôn, thú thật em có hơi do dự có nên cứu anh Lâm Dị hay không. Đang do dự thì thấy chị Lý Dĩnh đi ra từ nhà vệ sinh tầng một."

Trình Dương nói xong lại hỏi: "Cái này có tính là nhìn thấy không ạ?"

Lâm Dị nhìn chằm chằm Trình Dương một lúc, nhưng không phát hiện ra điểm gì khác thường.

Cậu đoán Tần Châu cũng giống cậu, cho nên Tần Châu không vui, hắn xua tay: "Cút."

Trình Dương tủi thân: "Vâng."

Tủi thân xong, cậu ta đi ra ngoài. Khi đi tới cửa, cậu dừng lại, quay đầu nhìn Tần Châu và Lâm Dị: "Ừm, mặc dù em ngu thật, nhưng nếu hai anh cần tới sự giúp đỡ của em thì em luôn sẵn lòng á."

Trình Dương nói: "Em thực sự... thực sự không thể chịu đựng được cảm giác ngồi chờ cái chết đến với mình đâu."

"Cút đi." Tần Châu vẫn nói như cũ.

Trình Dương mở cửa, đột nhiên sau lưng cậu ta chợt vang lên tiếng gọi.

Lâm Dị: "Anh Trình Dương."

Trình Dương quay đầu nhìn cậu: "?"

Lâm Dị hỏi: "Sao anh biết được tôi bị khóa trong phòng trực?"

Cậu nhấn mạnh từ "khóa".

Trình Dương nói: "Không phải em vừa nói rồi sao?"

"Không." Lâm Dị lắc đầu: "Anh trực tiếp đẩy cửa sổ ra cứu tôi, sao anh biết được cửa chính bị khóa, còn cửa sổ thì không?"

Trình Dương nhìn cậu.
Bình Luận (0)
Comment