Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 171

Thế giới Quy Tắc 1-3 ngay từ đầu đã là đêm tối, không cho bọn họ có nhiều thời gian để suy nghĩ. Bởi vì ban đêm ẩn chứa nguy hiểm, khiến bọn họ không thể suy xét đến hướng lâu dài, mà là suy xét phải vượt qua đêm nay trước đã.

Dù sao tiểu nhị có nhắc tới thời gian chuộc đồ, chứng tỏ dù việc chuộc lại các bộ phận cơ thể có khó khăn đến đâu thì vẫn là còn cơ hội, vẫn nên vượt qua đêm nay trước đã, chờ tới ngày mai trời sáng rồi tìm hiểu về Bất Dạ Thành sau.

Tần Châu nói: "Cầm."

Hắn biết hành vi của mình sẽ làm gương cho người khác, cho nên ngay sau đó lại nói: "Cầm bộ phận cơ thể không đảm bảo sẽ sống sót qua đêm nay, thậm chí còn có thể là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tử vong của chính mình. Có cầm hay không, tự mình suy nghĩ kĩ."

Những người khác vốn tưởng rằng Tần Châu đã nhìn ra gì đó cho nên mới nói "cầm", nhưng lời nói bổ sung của Tần Châu lại giống như một chậu nước lạnh, tưới bọn họ lạnh đến thấu tim.

Vào lúc sắc mặt của mọi người trầm trọng suy nghĩ, Lâm Dị hỏi ý kiến Tần Châu: "Đàn anh, em đi nhé ạ?"

Tần Châu nói không sai, bởi vì bọn họ mới tiến vào thế giới Quy Tắc 1-3, tình huống thế nào còn chưa biết, cho nên không thể loại trừ việc cầm bộ phận cơ thể là quy tắc tử vong của đêm nay. Trong tình huống quy tắc tử vong của Schrödinger, cậu và Tần Châu không cần phải đi cầm đồ cả hai, bọn họ chỉ cần một người mạo hiểm là được, dùng cơ thể đổi lấy tiền rồi chia cho người kia, cũng coi như một loại tài sản chung.

(*): Là một thí nghiệm tưởng tượng. Theo đó, một con mèo còn sống sẽ được đặt vào trong một chiếc hộp kín với một loại chất nổ có 50% xác suất phát nổ giết chết con mèo khi đóng nắp hộp. Chiếc hộp được giả thiết là không thể phát hiện bất kỳ chuyện gì xảy ra bên trong cho tới khi mở nắp trở lại. Do đó, khi chưa mở nắp sẽ không ai biết con mèo còn sống hay đã chết. Điều này có nghĩa là khi nắp hộp còn đóng, con mèo sẽ có hai trạng thái sống và chết cùng một lúc.

Tần Châu không có ý kiến ​, chỉ hỏi cậu: "Muốn cầm chỗ nào?"

Lâm Dị còn chưa nghĩ tới, cúi đầu nhìn xuống tay mình, còn chưa kịp quyết định sẽ cầm tay, Tần Châu đã nắm lấy cổ tay cậu, nói: "Không biết tôi thủ khống à?"

(*): thích, mê bàn tay đẹp

Lâm Dị mím môi: "Không... Em không biết ạ."

Tần Châu mỉm cười: "Phải cầm một đôi tay xinh đẹp như vậy thì quả là đáng tiếc, để tôi đi."

Lâm Dị sửng sốt, vội vàng nắm lấy tay Tần Châu: "Đàn anh, em cũng thủ khống!"

Tần Châu giơ hay tay lên trước tầm mắt của hai người: "Tay ai đẹp?"

Lâm Dị lập tức muốn trả lời, nhưng Tần Châu lại nói: "Đừng nói dối."

Lâm Dị trầm mặc, Tần Châu dẫn cậu rời khỏi địa điểm tập trung tạm thời này, tìm một quầy cầm đồ ít người xếp hàng. Lâm Dị xếp hàng chờ một lát, sau đó đưa tay kéo vạt áo của Tần Châu.

Tần Châu nhìn động tác nhỏ của cậu, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu, Lâm Dị thấp giọng nói: "Đàn anh, anh có thể đáp ứng với em, quyết định thứ gì cũng phải thương lượng với em trước nhé anh?"

Tần Châu mềm lòng, nhẹ giọng hỏi: "Lần này tôi tới trước, lần sau đến em, được không?"

Lâm Dị: "Được ạ."

Tần Châu lại cùng Lâm Dị thương lượng: "Cầm hai ngón tay?"

Lâm Dị vừa mới kể lại, có người cầm một ngón tay để đổi lấy 3 vàng, điều này có đại khái có nghĩa 3 vàng là đủ để họ ở lại Bất Dạ Thành.

Cho nên Tần Châu cầm hai ngón, đổi 6 vàng.

Lâm Dị nhìn tay Tần Châu, bàn tay to rộng, khớp xương nhô ra, đường gân trên mu bàn tay kéo dài đến tận cánh tay, mang theo sức mạnh mãnh liệt. Thực ra tay Tần Châu cũng rất đẹp, Lâm Dị rất thích, đặc biệt là cậu thích độ ấm trên bàn tay Tần Châu.

Cậu gật đầu, đáp lại lời thương lượng của Tần Châu: "Ừm."

Cậu sẽ tìm cách chuộc lại ngón tay của Tần Châu.

Quầy cầm đồ hai người xếp hàng chính là quầy cầm đồ số 8 mà Lâm Dị từng đến trước đó. Con số "8" treo rất lớn phía trên đỉnh đầu của quầy.

Tốc độ cầm đồ không hề chậm, một lúc sau, phía trước chỉ còn lại vài người. Người ở đầu hàng càng ngày càng ít, Lâm Dị càng ngày càng căng thẳng.

Ba phút sau đến lượt Tần Châu, Tần Châu bước tới.

Tiểu nhị ngáp một cái, liếc nhìn Tần Châu, uể oải nói: "Trông khá lạ mặt. Mới đến Bất Dạ Thành nhỉ."

Nếu tiểu nhị đã nói vậy, Tần Châu cũng không giấu giếm, nói: "Phải."

Tiểu nhị hô: "Tôi phiền nhất là người mới. Để tôi nói trước cho cậu. Có cầm hay không thì suy nghĩ cho kỹ vào. Ở chỗ này đừng có kì kèo mặc cả với tôi."

Tần Châu nói: "Hai ngón tay."

Lâm Dị ở phía sau Tần Châu một chút, căng thẳng nhìn chăm chú bọn họ.

Tiểu nhị nhìn tay hắn: "Lại ngón tay? Dạo này nhận ngón tay nhiều quá rồi, tôi không muốn nhận nữa đâu. Nếu cậu một trái hai phải nhất quyết phải cầm, nể tình cậu là người mới, tôi cho cậu giá trọn gói, 3 ngón 5 vàng."

Trong lòng Lâm Dị bỗng nhiên trùng xuống, so với ngón tay của người kia, giá còn rẻ hơn đấy!

Hơn nữa, tiểu nhị còn nói là là giá trọn gói, nói cách khác bọn họ không thể nhận được 6 vàng. Nếu muốn đạt được số tiền này, bọn họ phải cầm 6 ngón tay để nhận 10 vàng.

Lâm Dị nhịn không được tiến lên một bước: "Rõ ràng là đang ức hiếp người mới."

Tiểu nhị nhìn qua Tần Châu, lại dừng trên người Lâm Dị, vui vẻ: "Tôi ức hiếp người mới bao giờ thế? Cậu sang quầy cầm đồ khác xem bọn họ có chịu nhận ngón tay nữa không, tôi cho cậu giá trọn gói như vậy là quá tốt rồi đấy! Cho nên tôi mới ghét người mới đấy, phiền chết."

Vừa nói vừa nhìn Tần Châu, khách khí nói: "Muốn thì cầm, không thì thôi. Người tiếp theo!"

Xếp hàng phía sau Tần Châu chính là Lâm Dị.

Tiểu nhị: "..."

Tiểu nhị úp mặt vào tay: "Được rồi, đây là lần xui xẻo nhất trong lúc làm việc của tôi."

Có lẽ muốn tống khứ hai bọn họ nhanh nhanh một chút, tiểu nhị nói với họ: "Muốn ra giá thì đem mấy thứ đầy đủ, thành đôi, mấy thứ làm tôi cảm thấy hứng thú để đến cầm đồ."

Tần Châu hiểu ý, đặt tay trái lên quầy cầm đồ, nói: "Bàn tay này."

Tiểu nhị nói: "Một bàn tay thì tôi không ra giá được, nhưng một đôi thì tôi có thể suy xét. Xét thấy các cậu là khách mới của Bất Dạ Thành, một đôi tay này tôi lấy 300 vàng, thời hạn một tuần, lãi một ngày 20 vàng."

Tần Châu quay đầu nhìn Lâm Dị, dùng ánh mắt mong Lâm Dị đồng ý.

Trong lòng Lâm Dị do dự.

Nếu là tay của cậu, cậu khẳng định cậu sẽ cầm mà không do dự.

Bởi vì thời hạn một tuần khiến bọn họ lay động.

Tiểu nhị chớp mắt nói: "Không phải chứ, 300 vàng còn chê ít? Đến quầy cầm đồ khác xem người ta có chịu ra giá 300 vàng không." Vừa nói, vừa nhìn thấy Lâm Dị đưa tay kéo Tần Châu, Lâm Dị đang cùng Tần Châu thương lượng có thể để cậu đi được không.

Ánh mắt tiểu nhị dán chặt vào tay Lâm Dị, sáng lên: "Tay cậu ta không tồi, đôi tay này tôi có thể ra giá 500 vàng, lãi vẫn tính cho mấy cậu một ngày 20 vàng."

Tần Châu nghiêm túc nhìn tiểu nhị nói: "Em ấy không cầm."

Tiểu nhị nói: "Thế cậu có cầm không? Nhắc trước cho mấy cậu là, mấy cậu ở Bất Dạ Thành nếu không có tiền là không trụ được đâu."

Tần Châu đáp: "Cầm."

Lâm Dị im lặng.

Tiểu nhị "chậc chậc" hai tiếng, như thể tiếc nuối vì không thu được hàng tốt.

Tiểu Nhị viết phiếu cho Tần Châu, khom lưng "bịch bịch" dưới tủ cầm đồ một lúc rồi ném chiếc túi gấm đựng 300 vàng giống như túi tiền boa trên tờ phiếu, đẩy về phía trước: "Vốn 300, lãi 20 vàng một ngày. Trong vòng bảy ngày không trả đủ, đôi tay cậu sẽ về Bất Dạ Thành, không thể chuộc lại nữa."

Lâm Dị tiến nhanh tới một bước, nhìn chằm chằm vào tiểu nhị cầm đồ, hỏi: "Trong vòng bảy ngày phải tìm anh để chuộc tay sao?"

Chuyện liên quan đến Tần Châu nên cậu phải hỏi rõ ràng: "Nếu không chuộc được, ai sẽ tới lấy đôi tay đi?"

"Tôi đưa phiếu cho các cậu, tất nhiên là tới tìm tôi chuộc rồi."

Tiểu nhị trả lời câu hỏi đầu tiên của Lâm Dị. Về phần câu hỏi thứ hai của cậu, hắn cười đắc ý như không hiểu, lớn tiếng nói: "Tiếp theo!"

Những người tham gia xếp hàng phía sau bọn họ, có người cũng đi theo Tần Châu tới cầm cơ thể, có người không dám thử.

Họ không thể làm được như Tần Châu và Lâm Dị, một người cầm đồ hai người sử dụng, bảo đảm một người luôn được an toàn.

Những người khác cầm đồ xong, đều nhìn Tần Châu, bọn họ hiện tại đã có tiền, nhưng tiếp theo nên làm gì, đi đâu vẫn chưa có mục đích.

Tần Châu nói: "Lên tầng ba."

Bất Dạ Thành rất lớn, cho nên có rất nhiều bảng hướng dẫn, Tần Châu thấy bảng hướng dẫn viết tầng hai của Bất Dạ Thành là nơi ăn uống, tầng ba đến tầng năm là phòng khách.

Hiện tại trời đã tối, người trong Bất Dạ Thành quá nhiều, bọn họ tốt nhất nên tìm phòng khách để qua đêm.

Để đi thang máy lên tầng, nữ nhân viên thang máy tính phí 1 vàng mỗi người.

Người tham gia không cầm đồ bị mắc kẹt ở bước này, bọn họ không thể đi theo.

Nữ nhân viên thang máy nói với người thang gia đang ở ngoài thang máy muốn vào: "Dịch vụ thang máy có tính phí, nếu không chịu trả phí, có thể chọn cầu thang bộ để đi lên tầng. Xin hãy lui về sau, cửa thang máy sắp đóng lại."

Người tham gia ngoài cửa nhìn nhau khó hiểu: "Cầu thang...ở đâu chứ?"

Nữ nhân viên thang máy giữ nụ cười chuyên nghiệp, không mở miệng trả lời câu hỏi của bọn họ.

Cửa thang máy đóng lại, chặn lại sự ồn ào náo nhiệt ở tầng một của Bất Dạ Thành.

So với người gác cửa và tiểu nhị cầm đồ, thái độ phục vụ của nữ nhân viên thang máy quả thực là trên trời.

Dù sao thì cô cũng tính phí mà.

Lâm Dị đi thang máy là tiền của Tần Châu, sau khi nữ nhân viên thang máy đếm số tiền, cô hỏi người trong thang máy: "Xin hỏi các vị khách đây đi đến tầng mấy?"

"Tầng ba." Tần Châu nói.

Nữ nhân viên thang máy mỉm cười: "Được, không thành vấn đề."

Thang máy từ từ di chuyển lên, người tham gia trong buồng thang máy đều trầm mặc.

Mất hai vàng để đi thang máy khiến Lâm Dị hết sức đau lòng, nhưng hết cách, từ nữ nhân viên thang máy có thể thấy được, Bất Dạ Thành sẽ nghĩ mọi cách để thu phí của bọn họ, sẽ không có khả năng nói cho bọn họ biết vị trí của cầu thang.

Trời tối, loanh quanh ở Bất Dạ Thành càng lâu, càng thêm nguy hiểm.

Bọn họ chỉ còn cách tiêu tiền.

Đinh--

Thang máy lên tới tầng ba, nữ nhân viên thang máy làm động tác chào hỏi: "Đã tới tầng ba, vui lòng đi thong thả."

Bọn họ bước ra khỏi thang máy, nữ nhân viên thang máy tiếp tục vì người khác phục vụ.

Lâm Dị nhìn cảnh tượng trên tầng ba của Bất Dạ Thành.

Tầng ba quả thực là phòng khách, giống như một khách sạn bình thường có rất nhiều phòng.

Điểm khác biệt chính là hầu hết các phòng đều có một người đàn ông trung niên mặc trang phục lịch sự đứng trước cửa. Lúc họ đi ngang qua, những người đàn ông trung niên này sẽ nhìn bọn họ, đợi bọn họ đi qua mới rời mắt tiếp tục nhìn về phía trước.

Lâm Dị chú ý tới cửa mỗi phòng đều có một chiếc đèn mang hình dáng độc đáo.

Đèn ở cửa phòng không có người đứng là màu đỏ, còn đèn ở cửa phòng có người đứng là đèn tắt hoặc xanh lục.

Mà đèn tắt và đèn xanh lục cũng có sự khác biệt. Những người đứng trước đèn tắt sẽ không ngẩng đầu nhìn bọn họ. Chỉ những người đứng trước phòng có đèn xanh lục mới ngước mắt nhìn họ mà thôi.

Lâm Dị suy nghĩ một chút, nói với Tần Châu: "Đàn anh, hình như bọn họ đang mời khách?"

Tần Châu nói: "Hỏi thử là biết."

Tiểu nhị cầm đồ nhắc nhở bọn họ không có tiền thì một bước khó đi, nữ nhân viên thang máy nói cho họ biết về sự tồn tại của cầu thang, điều đó có nghĩa NPC trong Bất Dạ Thành sẽ tiết lộ một số manh mối cho bọn họ.

Tần Châu hỏi người đàn ông trung niên ngoài phòng 3011.

Người đàn ông trung niên nói: "Tôi là quản gia của phòng. Nếu quý khách nguyện ý ở lại phòng 3011, mỗi đêm chỉ cần trả 100 vàng, tôi sẽ tận lực vì ngài phục vụ."

Lâm Dị hiểu ý, cậu lại nhìn về phía đèn của cửa phòng.

Đèn xanh có nghĩa là phòng tạm thời không có người. Đèn tắt có nghĩa là phòng đã có khách và khách đang nghỉ ngơi, vui lòng không làm phiền. Đèn đỏ cũng có nghĩa là phòng đã có khách, có điều khách không ở trong phòng.

So với tầng một của Bất Dạ Thành, tầng ba yên tĩnh hơn nhiều.

Tần Châu hỏi Lâm Dị: "Ở một phòng?"

Lâm Dị suy nghĩ một chút: "Có phòng rẻ hơn không?"

Quản gia 3011 nói: "Có, nhưng hiện tại không còn phòng trống."

Liệu có thực sự không còn phòng trống giá rẻ hay không, bọn họ không thể biết được. Tần Châu nói với Lâm Dị: "Ở đây một đêm trước, mai xem thế nào."

Lâm Dị gật đầu, cũng chỉ đành vậy thôi.

Nhìn dáng vẻ xem ra quản gia sẽ không quấy rầy khách trong phòng, bọn họ có thể tạm thời có được một không gian riêng tư trong Bất Dạ Thành này.

Tần Châu nói với quản gia 3011: "Tôi muốn một phòng."

Quản gia 3011 thu của Tần Châu 100 vàng, sau khi thu tiền xong, mở phòng cho Tần Châu nói: "Chúc ngài vui vẻ, nếu có chuyện gì thì hãy gọi cho tôi."

Tần Châu và Lâm Đị đang muốn đi vào, quản gia 3011 duỗi tay ngăn cản Lâm Dị.

"Xin lỗi, đây là phòng đơn, chỉ cho phép một người vào ở."

Lâm Dị: "..."

Tần Châu hỏi: "Phòng đôi ở đâu?"

"Xin lỗi, đây là quy định của Bất Dạ Thành." Quản gia 3011 rút tay lại rồi nói: "Phòng khách ở tầng năm là phòng dành cho nhiều người, phòng đôi giá thấp nhất là 250 vàng một đêm."

Lâm Dị sửng sốt: "Đắt vậy á."

Quản gia 3011 trả lời: "Giá là do ông chủ đặt ra. Ai biết ông chủ nghĩ gì. Có lẽ ông chủ không ủng hộ vận động nhiều người chăng."

Một đôi tay của Tần Châu mới đổi được 300 vàng, Lâm Dị không thể để Tần Châu tiêu nhiều tiền, cậu định ở đại sảnh ứng phó một đêm, kể cả đại sảnh không có chỗ, Bất Dạ Thành lớn như vậy, kiểu gì cậu cũng sẽ tìm được nơi để nghỉ chân.

Tần Châu liếc cậu một cái: "Nghĩ gì thì đừng nghĩ nữa."

Sau đó hắn nhìn sang phòng 3012 cạnh phòng 3011. Quản gia 3012 nhìn sang nói: "Chào ngài."

Tần Châu lại trả thêm 100 vàng.

Quản gia 3012 mở cửa phòng cho Lâm Dị nói: "Cảm ơn ngài đã lựa chọn phòng 3012. Trong quá trình ngài lưu trú, tôi sẽ hết lòng vì ngài phục vụ."

So với giá phòng đôi thì hai phòng đơn rẻ hơn 50 vàng.

Hơn nữa, Tần Châu đã thanh toán tiền phòng cho 3011, nhìn dáng vẻ của 3011 trông không có ý định hoàn tiền để bọn họ sang phòng đôi.

Đến bây giờ, tổng 300 vàng, Tần Châu đã chi 2 vàng cho phí thang máy, 200 vàng cho phí phòng, còn lại 98 vàng.

Những người khác nhìn thấy Tần Châu xử lý chỗ ở, vì thế cũng đi theo tới tầng ba của Bất Dạ Thành.

Tần Châu ngoắc ngoắc tay gọi Lâm Dị: "Đi nghỉ sớm đi, sáng mai gặp lại, tôi ở bên cạnh phòng em."

Trước một đêm bọn họ tiến vào thế giới Quy Tắc 1-3 vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt.

Lâm Dị gật đầu.

Tần Châu nâng cằm: "Vào đi."

Hắn muốn tận mắt nhìn Lâm Dị vào phòng 3012.

Lúc Lâm Dị bước vào phòng 3012, quản gia 3012 chu đáo đóng cửa lại cho Lâm Dị, nói "chúc ngủ ngon" với cậu nghe còn ấm lòng hơn cả Tần Châu.

Tần Châu liếc nhìn quản gia 3012 rồi quay lại phòng 3011 của mình.

Phòng đáng giá 100 vàng mỗi đêm, trang trí xa hoa lãng phí, cấu hình tinh tế.

Có điều Lâm Dị cũng không để ý đến điều kiện trong phòng, có lẽ cậu muốn đi ngủ để dậy sớm một chút, đợi đến lúc rạng sáng mới có thể hăng hái tinh thần tìm kiếm manh mối với Tần Châu, cậu rửa mặt xong liền nằm phịch xuống giường.

Sau khi nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Lâm Dị thoáng nhìn thấy một bức tranh đối diện cửa phòng. Đây là điều không tốt duy nhất trong căn phòng, không có cửa sổ.

Bức tranh mang phong cách cổ tích, vẽ lâu đài và biển rộng xanh thẳm cho dù trời có tối. Điều kỳ quái duy nhất là một nhân vật ọp ẹp trong bộ quần áo rách rưới không phù hợp với phong cách của bức tranh, nhân vật đang hướng mặt về phía cậu, tựa như là đang quan sát cậu vậy.

Lâm Dị xoay người, cuối cùng cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, nếu bây giờ mà suy tư tại sao bức tranh lại kỳ quái như vậy, cậu nhất định sẽ không ngủ được, cậu phải ngủ ngon, để đầu óc nghỉ ngơi đầy đủ, như vậy mới có thể duy trì bộ não tỉnh táo vào ngày mai.

Cậu nhớ lại nội dung của MP4, dần dần, hô hấp trở nên đều đặn.

"A a a a ——"

Tiếng ngâm xướng vang vọng từ phía xa vào căn phòng, tới phòng 3012 thì âm thanh mỏng manh hơn.

Lâm Dị mở mắt, cậu nghe được tiếng ngâm xướng.

Thực ra cả đêm qua đều có âm thanh rất nhỏ vang vọng vào, căn phòng không được cách âm hoàn toàn.

Lâm Dị ước tính, hẳn là cậu đã ngủ được năm hoặc sáu giờ. Tinh thần cậu hiện tại không tồi chút nào.

Trời hẳn là sáng rồi.

Lâm Dị nhìn về phía bức tranh, khi nhìn thấy sắc trời đen kịt trên bức tranh mới nhớ ra trong phòng không có cửa sổ.

Cậu vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường rửa mặt, sau đó đi tìm Tần Châu.

Tay vừa chạm vào góc chăn, như thể bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, Lâm Dị khựng lại, sau đó đột ngột nhìn về phía bức tranh.

Người trong tranh đã biến mất!

Lúc này Lâm Dị không khỏi chú ý đến sự kỳ quái của bức tranh, nhảy ra khỏi giường, chạy về phía bức tranh.

Cả người như chết lặng trước bức tranh.

Có gió biển từ trong tranh thổi vào, mang theo mùi mặn chát.

Lâm Dị cẩn thận đưa tay chạm vào bức tranh, cậu tận mắt nhìn tay cậu xuyên qua bức tranh, lơ lửng trong không trung.

Hình... hình như đây không phải là tranh.

Lâm Dị ngẩn người, cao giọng nói: "Quản gia 3012!"

Trong phòng vang lên tiếng gõ cửa, ngoài cửa vang lên giọng nói của quản gia 3012: "Tôi có thể vì ngài phục vụ điều gì?"

Lâm Dị hỏi: "Trong phòng có cửa sổ không?

Quản gia 3012 nói: "Có, thưa ngài."

Lâm Dị hít sâu một hơi: "Trong phòng có tranh không? Vẽ lâu đài với biển cả ấy?"

Quản gia 3012 nói: "Như vậy thì sẽ không phù hợp với Bất Dạ Thành, nhưng lâu đài và biển... ngoài cửa sổ quả thực là có lâu đài và biển cả."

Lâm Dị trầm mặc.

Cậu nhìn chằm chằm bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của mình.

Đây không phải là bức tranh, mà là cửa sổ phòng.

Lâu đài và biển cả chỉ là khung cảnh ngoài cửa sổ, nhưng Lâm Dị lại coi đó là bức tranh.

Người trong tranh không phải là giống như đang nhìn cậu, mà là thực sự có người đang đứng ở cửa sổ nhìn vào trong phòng.

Lâm Dị cúi đầu, bởi vì góc độ, cậu nằm trên giường không thể nhìn thấy bệ cửa sổ.

Lúc này, trên bệ cửa sổ để lại hàng loạt dấu chân.

Mũi chân hướng lên trên chứng tỏ người này hướng về phòng 3012.

Hơn nữa người này đã thành công trèo qua cửa sổ, bởi vì trên mặt sàn phòng 3012 cũng để lại hàng loạt dấu chân.

Lâm Dị lần theo từng dấu chân, thấy dấu chân tiếp tục tiến vào trong phòng, cuối cùng dừng lại ở...

Dưới gầm giường cậu.
Bình Luận (0)
Comment