Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 177

Quản Gia 5005 nhận được tiền thù lao tìm người của Tần Châu, tự giác rút lui, nhường không gian lại cho khách và nô lệ.

Lục Tiến đứng ở cửa, so với sự ôn hoà của Lâm Dị, Tần Châu khiến y cảm thấy có chút áp lực. Y lại ngó mắt nhìn Lâm Dị, phát hiện Lâm Dị cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt đánh giá, so với ánh mắt nôn nóng lúc trước ở một mình với y thì hoàn toàn khác nhau.

Lục Tiến biết nguyên nhân trong mắt Lâm Dị thay đổi, sở dĩ lúc y chui ra dưới gầm giường là vì y biết tác dụng của Nhân Ngư ngâm xướng ảnh hưởng tới người tham gia.

Hiện tại Nhân Ngư đã ngừng ca hát, Lục Tiến lại càng cảnh giác hơn, y không cảm thấy hai người tham gia này tiêu tiền bắt y lại là thực sự muốn trả y 20 vàng để đổi lại câu trả lời từ miệng y.

"Đàn anh Lục?" Tần Châu ngạc nhiên kêu một tiếng.

Không chỉ Tần Châu ngạc nhiên, mà Lục Tiến còn kinh ngạc hơn, đã lâu rồi y không nghe thấy xưng hô này.

Nhìn Tần Châu, trong đầu Lục Tiến lục lọi một hồi, nhưng trí nhớ xa xôi của mình lại không tìm được bất kỳ thông tin gì về Tần Châu.

Lục Tiến không biết Tần Châu.

Hơn nữa, nói thế nào nhỉ, y thấy Tần Châu rất xa lạ. Kỳ thật trí nhớ của y cũng không thuộc dạng tệ, tuy rằng ở trong thế giới Quy Tắc 1-3 lâu như vậy, nhưng nếu đã từng gặp qua, ít nhiều gì y cũng sẽ có ấn tượng, nếu cảm thấy xa lạ thì chắc hẳn chưa gặp bao giờ.

"Hội Sinh Viên nhỉ." Lục Tiến mỉm cười.

Y cố gắng hết sức để duỗi thẳng tấm lưng gù của mình, để bản thân thẳng hơn một chút, có lẽ là muốn ở trước mặt đàn em thì ít nhiều gì đàn anh cũng phải có tí mặt mũi.

Nhưng lưng y còng đã nhiều năm, dù có duỗi người thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể giống hai đàn em nhỏ trong phòng, sự thẳng đứng đã sớm không còn thuộc về y rồi.

Nhưng Lục Tiến vẫn kiên trì, ngẩng đầu hỏi Tần Châu: "Khoá mấy?"

Có lẽ hiện tại tên của y vẫn còn được lưu truyền trong Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên, nhưng không phải ai cũng từng nhìn thấy y. Y là chủ tịch Hội Sinh Viên khóa 12, không phải ai cũng có thể tùy tiện tra cứu thông tin của y, chức vụ phải đủ cao, ít nhất là từ phó chủ tịch Hội Sinh Viên trở lên.

Có thể nhận ra y, lại còn xuất hiện ở thế giới Quy Tắc 1-3, vậy thì thân phận của Tần Châu đã sáng tỏ.

Thấy Lục Tiến đã đoán được thân phận của mình, dù sao cũng không phải bí mật đáng giấu, Tần Châu nói: "Khoá 14."

"Ờ ờ ờ." Lục Tiến gật đầu, vừa định hỏi gì đó, Tần Châu đã mở miệng trước: "Đàn anh Lục chưa gặp qua chủ tịch Trương Dẫn Viễn sao?"

Sắc mặt Lục Tiến cứng đờ, cúi đầu.

Một lúc lâu sau, y mới thở ra một hơi: "Tên nhóc Trương Dẫn Viễn chắc là khoá 13 nhỉ? Là đứa trẻ ngoan, trước kia còn hay đùn đẩy công việc với tôi." Sau đó nghĩ đến lời đề cử của chính mình, giọng điệu Lục Tiến tràn đầy hối hận: "Cuối cùng... chính tôi đã buộc em ấy đi theo con đường này, là tôi hại em ấy."

Lời nói của Lục Tiến khiến Tần Châu và Lâm Dị đoán rằng y chưa từng nhìn thấy Trương Dẫn Viễn ở đây, nhưng Trương Dẫn Viễn quả thực đã bước vào thế giới Quy Tắc 1-3. Vì sao bọn họ gặp được Lục Tiến, còn Trương Dẫn Viễn thì không?

Lục Tiến giải thích: "Tôi bị người ta mua, mấy năm trước còn không có tự do cá nhân, mãi đến khi người mua chết, tôi mới thở được một chút."

Tần Châu và Lâm Dị nhìn nhau.

Tần Châu hỏi thẳng: "Hiện thực phỏng chiếu cái chết của đàn anh Lục, đàn anh Lục hiện tại là người, hay là thứ gì khác?"

Thấy câu hỏi này làm cho Lục Tiến cứng người, Tần Châu giải thích: "Xin lỗi, em cần phải làm rõ vấn đề này."

"Tôi hiểu mà." Lục Cẩn cười khổ: "Là tôi thì tôi cũng làm vậy."

Lục Tiến nói: "Tôi đoán cơ thể phỏng chiếu cái chết là bởi tôi đã trở thành nô lệ. Trong Bất Dạ Thành, nô lệ không được coi là con người. Dù sao thì tôi ở chỗ này cũng được..." Lục Tiến khó khăn suy nghĩ. Cơ chế thời gian trong Bất Dạ Thành và tốc độ dòng chảy khiến y không thể đưa ra một con số chính xác, cuối cùng y chỉ có thể mơ hồ nói đại khái: "Chắc là tám, chín hoặc mười năm."

Thời gian lâu như vậy, Lục Tiến tuổi thật chỉ mới 30 tuổi tóc đã bạc trắng, các chức năng cơ thể cũng nhanh chóng lão hoá dưới áp lực tử vong mà Bất Dạ Thành mang lại.

Trông như một ông già.

"Tôi biết các cậu muốn hỏi gì." Lục Tiến lại ngẩng đầu nhìn Lâm Dị: "Trước đó tôi có đòi tiền cậu nhóc này, doạ cậu rồi nhỉ."

Lâm Dị lắc đầu: "Đàn anh Lục, không có."

Thực ra lúc đó cậu không bị doạ, lúc ấy tư duy cậu đơn giản, không ngờ tiền bối lúc ấy lại dùng miệng lưỡi vô lại như vậy để đòi tiền cậu, trong lòng cậu chỉ tràn đầy mong muốn Lục Tiến giải đáp nghi vấn của chính mình.

Lục Tiến mỉm cười, coi lời phủ nhận của Lâm Dị là niềm an ủi.

Y nói: "Tôi thực sự rất cần tiền, tôi đang tiết kiệm tiền."

Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Tần Châu và Lâm Dị, Lục Tiến nói: "Trên tầng bảy của Bất Dạ Thành có hai phòng giao dịch, bên trái là nơi buôn bán nô lệ, còn bên phải có thể giao dịch bất cứ thứ gì."

Tần Châu nói: "Đàn anh Lục muốn rời đi?"

Lục Tiến tán dương liếc nhìn Tần Châu một cái: "Chắc chắn cậu quản lý trường học rất tốt."

"Đúng vậy." Lục Tiến nói: "Đúng là tôi đang tiết kiệm tiền để giao dịch rời khỏi thế giới Quy Tắc 1-3."

Lâm Dị nhịn không được nói: "Đàn anh Lục, thực sự có thể rời khỏi sao?"

Cậu cảm thấy phương thức rời khỏi thế giới Quy Tắc này nghe có vẻ rất hoang đường.

"Có thể." Lục Tiến nói: "Tôi tận mắt nhìn thấy có người rời đi, lúc đó tôi cũng nghĩ giống cậu, đến tận lúc hắn thành công rời đi, tôi mới dám tin tưởng."

Tần Châu lại xác nhận: "Là thực sự rời đi?"

"Ít nhất là biến mất khỏi thế giới Quy Tắc 1-3. Rốt cuộc là rời đi hay đã chết, tôi không xác nhận được." Lục Tiến nói: "Chúng ta không thể tự sát. Cho dù loại giao dịch này có cạm bẫy, tôi cũng chấp nhận. Đôi khi ngẫm lại, sống mà người không ra người, quỷ không ra quỷ, chi bằng chết đi còn hơn."

Tần Châu và Lâm Dị không nói gì.

Hoàn cảnh như vậy, quả thực có thể khiến người ta mất đi ý chí chiến đấu.

Một giao dịch có thể rời khỏi đây ít nhất có thể mang lại hy vọng cho một người, dù không có gì đảm bảo rằng giao dịch đó sẽ có hiệu quả thực sự.

"Tôi nhớ số tiền giao dịch lúc hắn rời đi là một trăm triệu một ngàn vàng." Lục Tiến cười mỉa mai: "Con số trên trời đúng không? Tôi ở đây nhiều năm vậy rồi cũng mới chỉ tiết kiệm được có 3.000 vàng. Có khi sẽ ở đây đến hết đời mất."

"Đàn anh Lục..." Lâm Dị nhìn Tần Châu, sau khi được Tần Châu cho phép, cậu căng thẳng hỏi: "Người rời đi là ai ạ?"

"Lần đầu tiên tôi đến đây, hắn cũng ở được mười mấy năm rồi. Có lẽ là một khoảng thời gian quá xa..." Lục Tiến nghiêm túc nhớ lại, không chắc chắn mà nói: "Tôi nhớ... hình như... họ Lâm thì phải?"

Lâm Dị cúi đầu hít một hơi.

Tần Châu đặt tay lên vai Lâm Dị, nhẹ nhàng ấn xuống.

Lục Tiến và Lâm Quyến không phải người ở cùng thời. Trước Lục Tiến cũng chưa ai từng đề cập đến 0-1.

Nếu việc Lâm Quyến đặt tên cho Lâm Dị là để ám chỉ gì đó, như vậy sẽ có mâu thuẫn về thời gian. Dù sao, Lâm Quyến cũng không phải người ở Hội Sinh Viên, mà thời Lâm Quyến cũng chưa có giả thuyết 0-1.

Nếu Lâm Quyến và Lục Tiến gặp nhau trong thế giới Quy Tắc 1-3, mâu thuẫn thời gian này có thể được giải thích rồi.

"Họ Lâm" trong miệng Lục Tiến hẳn chính là Lâm Quyến, nhưng kỳ lạ là Lục Tiến lại không nhớ rõ tên họ của Lâm Quyến, điều này có nghĩa Lục Tiến không giao tiếp nhiều với Lâm Quyến lắm. Dưới tình huống như vậy, liệu Lục Tiến sẽ nói cho Lâm Quyến biết về giả thuyết 0-1, rồi đến khi Lâm Quyến rời đi đưa ra tên Lâm Dị để ám chỉ sao?

Căn phòng rơi vào im lặng.

Sau đó Tần Châu lại hỏi: "Đàn anh Lục, anh từng đề cập đến giả thuyết 0-1."

"Là nguyên nhân gì đã khiến anh đưa ra giả thuyết 0-1?"

Cùng lúc đó, Lục Tiến đột nhiên nghĩ tới điều gì: "Cậu nhóc này, trên người cậu không có tiền, chẳng lẽ cậu cũng là nô lệ?!"

Lâm Dị lắc đầu: "Không có."

Cậu nói một cách biết ơn: "May mà có anh nhắc nhở, trước khi bị bắt, em đến phòng cầm đồ vay tiền rồi ạ."

Lục Tiến gật đầu: "Cẩn thận một chút. Quy tắc tử vong lớn nhất ở đây chính là không phải nô lệ mà lại không có tiền. 7 giờ mỗi tối mấy kẻ đó sẽ đến bắt, 8 giờ sẽ đưa cho phòng giao dịch."

Lâm Dị lại nói: "Cảm ơn anh nhắc nhở."

Sau đó Lục Tiến nhìn Tần Châu nói: "À, đúng rồi, cậu vừa nói gì cơ?"

Tần Châu đang định lặp lại thì nghe thấy bụng Lục Tiến kêu lên.

Lục Tiến đỏ mặt, tấm lưng vốn luôn thẳng tắp lại khom xuống thêm một chút, mặt mũi trưởng bối bởi cơn đói cồn cào trong bụng mà biến mất không còn lại gì.

"Tôi... tôi đi trước." Lục Tiến đứng dậy, đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn Tần Châu: "Tôi thường nghỉ ngơi ở hành lang tầng ba hoặc tầng bốn. Lần sau cứ trực tiếp tới đó tìm tôi. Đừng có tiêu tiền để mấy NPC đó đến bắt tôi nữa. Đừng lãng phí linh tinh, ở Bất Dạ Thành này, nhiều tiền mới có thể sống sót."

"Vâng, em biết." Tần Châu nhìn chằm chằm đàn anh Lục: "Nhưng mời đàn anh Lục một bữa cơm cũng không tính là tiêu lung tung nhỉ."

Lục Tiến xua tay ra hiệu từ chối.

"Đàn anh Lục." Tần Châu gọi Lục Tiến: "Chủ tịch Trương Dẫn Viễn thường xuyên nhắc đến anh, anh vì Hội Sinh Viên mà trả giá những gì, em cũng đã nghe được. Lúc anh tiến vào thế giới Quy Tắc 1-3, chủ tịch Trương luôn vì náo loạn với anh và về việc chủ tịch kế nhiệm đời tiếp theo của Hội Sinh Viên mà thấy không thoải mái. Sau khi em tiến vào Hội Sinh Viên, chủ tịch Trương dạy em rất nhiều điều, ít nhiều gì cũng hãy để em mời anh một bữa cơm."

"Em ấy chỉ không muốn tôi bước vào thế giới Quy Tắc 1-3 thôi... Nào có gì mà không thoải mái, tôi không so đo với em ấy đâu." Lục Tiến nhìn Tần Châu, lại thở dài: "Hội Sinh Viên... cũng là chuyện rất lâu về trước rồi."

Y cười tự giễu, chỉ vào toa ăn của họ: "Tôi thấy cậu còn dư nhiều thế, tôi ăn cái này cũng được."

Nói xong y đi đến toa ăn, Lâm Dị nhanh chóng nhường chỗ cho y.

Có thể thấy, sức khỏe của Lục Tiến đã đến mức cực hạn, động tác cầm đũa của y run rẩy, y ăn thức ăn thừa của Tần Châu và Lâm Dị.

Lâm Dị quan sát mà trong lòng cảm thấy khó chịu, ngẩng đầu nhìn Tần Châu.

Sắc mặt Tần Châu ủ dột, nhìn chằm chằm Lục Tiến đang ăn uống say sưa: "Đàn anh Lục, để em chuộc lại thân phận cho anh."

Lục Tiến ngẩng đầu nhìn Tần Châu, nuốt đồ ăn trong miệng nói: "Có tác dụng gì chứ? Cơ thể của tôi không phải xuất hiện phỏng chiếu tử vong rồi à? Với số tiền này, tốt nhất là cậu nên giữ nó bên mình đi. Thế giới Quy Tắc 1-3 rất lớn, NPC lại còn nhiều như vậy, đến giờ tôi cũng chưa thể tìm được tuyến chính đây này."

Nói xong, y cảm thấy những lời này sẽ đả kích đến Tần Châu với Lâm Dị, Lục Tiến nói: "Không tìm được tuyến chính là do năng lực tôi kém cỏi, tôi tin hai cậu chắc chắn có thể rời khỏi đây."

Tần Châu và Lâm Dị đều im lặng.

Nhìn vẻ mặt Tần Châu, Lục Tiến đặt đũa xuống: "Không cần thương hại anh mày, so với mấy người đã chết thì tôi tốt hơn nhiều rồi, ít nhất tôi còn sống. Nếu cậu một trái hai phải muốn đền bù tiếc nuối của tên tiểu tử Trương Dẫn Viễn kia, vậy thì thuê cho tôi một phòng đi, đã lâu tôi chưa có giấc ngủ ngon rồi."

Tần Châu thuê cho Lục Tiến một phòng ở tầng bốn, vừa lúc còn có một phòng đơn giá rẻ, Lục Tiến nhất quyết muốn ở phòng giá 50 vàng một đêm, không để Tần Châu tiêu nhiều tiền.

Tần Châu cũng không giằng co với Lục Tiến, sau khi Lục Tiến vào phòng nghỉ ngơi, liền đưa cho quản gia phòng Lục Tiến 500 vàng, bảo quản gia gọi đồ ăn cho Lục Tiến.

Hắn và Lâm Dị cũng chẳng dư lại nhiều đồ ăn mấy, Lục Tiến hẳn cũng chưa ăn no.

Làm xong việc này, Tần Châu và Lâm Dị liếc nhìn cửa phòng Lục Tiến rồi mới rời đi.

Sau khi họ rời đi, cánh cửa phòng mở ra.

Lục Tiến nhìn bóng lưng bọn họ, sau đó lại nhìn quản gia, duỗi tay nói: "Tôi không ăn, đưa vàng cho tôi."

Lấy được 500 vàng, Lục Tiến nhìn số vàng trong tay.

Thổn thức nói: "Dẫn Viễn à, em đã tìm được một cậu bé ngoan đấy. Nếu có thể, anh muốn tận mắt nhìn thấy đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên hiện tại trông như thế nào, đáng tiếc anh lại không thấy được."

Với số vàng trong túi, y rời khỏi phòng, đi thang máy lên tầng bảy của Bất Dạ Thành.

Đi thẳng đến phòng giao dịch bên phải.

Xếp hàng một lúc, đến lượt y.

Y trả cho ông chủ 200 vàng phí dịch vụ, ông chủ lười biếng liếc nhìn y: "Cậu muốn làm gì?"

Trong phòng 5005, Tần Châu thay thuốc cho Lâm Dị.

Lâm Dị nhìn mặt mày Tần Châu, hỏi: "Đàn anh, anh cảm thấy ai là nhân vật chính của thế giới Quy Tắc 1-3?"

Câu nói của Lục Tiến "đến tận bây giờ vẫn chưa thể tìm ra tuyến chính" khiến Lâm Dị cảm thấy bất an. Lục Tiến có thể đưa ra giả thuyết 0-1, tất nhiên năng lực không tồi, nhưng y lại lưu lạc đến tận đây, quả là làm lòng người đau xót.

Tần Châu nói: "Dựa vào chủ đề của quy tắc 1-3, ông chủ Bất Dạ Thành."

Quy tắc 1-3: Trong trường, tiền không thể mua được mạng sống. Nếu giao dịch đó xảy ra... (chờ bổ sung)

Quản gia 3011 cho biết, tiền phòng là do ông chủ quy định. Không chỉ tiền phòng mà nhiều nội quy cũng do chính ông chủ đặt ra.

Lâm Dị gật đầu, cậu cũng nghĩ như vậy, đang định nói gì đó thì cửa bị gõ.

Giọng nói lạnh lùng của Lục Tiến vang lên: "Là tôi."

Lâm Dị nhìn Tần Châu, thấp giọng nói: "Đàn anh Lục phát hiện bọn mình mua đồ ăn cho ảnh rồi ạ?"

Tần Châu trầm mặc một chút, đi đến mở cửa.

Lục Tiến nhét túi gấm trở lại vào trong ngực Tần Châu: "500 vàng, đếm đi."

Tần Châu: "..."

Lâm Dị: "..."

Lục Tiến có vẻ rất tức giận, nhất quyết bắt Tần Châu mở túi gấm ra, đếm 500 vàng.

"Tôi đã nói đừng thương hại tôi, cũng đừng tiêu tiền bừa bãi mà." Y hung hăng nói: "Đếm."

Tần Châu nói: "Đàn anh Lục, không phải như vậy, anh đừng nghĩ nhiều."

"Cậu không đếm tức là khinh thường tôi!" Lục Tiến kích động nói: "Đúng, hiện tại tôi là nô lệ không có nhân quyền, dù tôi nói gì thì người khác cũng không để trong lòng phải không."

Lâm Dị ăn nói vụng về: "Đàn anh Lục, anh hiểu lầm rồi."

Lục Tiến kiên trì nói: "Đếm! Đếm đủ 500 vàng rồi nói tiếp chuyện khác!"

Hết cách, Tần Châu mở túi gấm ra.

Một mùi hương quỷ quái toả ra từ túi gấm, Tần Châu ở gần mùi hương nhất, hắn "bịch" một cái, ngất xỉu dưới mặt đất.

Lâm Dị sửng sốt: "Đàn anh Lục, anh..."

Cậu cũng ngửi thấy mùi hương của túi gấm, nói được nửa chừng, hôn mê bất tỉnh.

Lục Tiến nhanh chóng buộc túi gấm lại, cái lưng vẫn luôn chống cự đó giờ hoàn toàn khom xuống.

Nhìn thấy hai người nằm trên sàn, y nhẹ nhàng thở ra.

"Con trai à." Lục Tiến nhìn Tần Châu nói: "Hết cách rồi, đàn anh không muốn làm hại mấy đứa đâu. Nhưng khổ nỗi đàn anh không có tiền, đã lâu rồi chưa tới Nhân Ngư Thính nữa."

Y mò mẫm khắp cơ thể Tần Châu, tìm thấy chiếc túi gấm chứa vàng của Tần Châu, sau đó lại sờ soạng người Lâm Dị, lấy đi số vàng mà Tần Châu đã đưa cho Lâm Dị.

Một vàng cũng không để lại cho họ.

Từ lúc lấy trộm tiền cho đến khi rời đi, thậm chí cũng không thèm nhìn họ một lần.

Thay vì lo lắng Tần Châu và Lâm Dị nếu không có tiền sẽ phải làm sao, Lục Tiến lại quan tâm đến việc liệu y có thể dùng số tiền này để gỡ vốn trong Nhân Ngư Thính hay không.

Sắc trời ngoài cửa sổ tối tăm đến đáng sợ.

Chủ tịch Hội Sinh Viên khoá 12 đưa ra giả thuyết 0-1 đã lấy số tiền trộm được, chạy nhanh lên tầng sáu của Bất Dạ Thành.

Y hưng phấn kích động.

Giải thích cho việc một người bị tha hóa bởi dục vọng tiền tài và cờ bạc đến đáng sợ.

Trên đường đến Nhân Ngư Thính, Lục Tiến nhớ tới Tần Châu hỏi vì sao y lại phát hiện ra quái vật 0-1 tồn tại.

Đúng vậy, sao y phát hiện được?

Lục Tiến sớm đã quên từ lâu nên y mới đổi chủ đề.

Y lợi dụng tối đa sự thiện lương của người tham gia khi tới Bất Dạ Thành.

Y là người phát hiện ra quái vật 0-1. Năng lực của y có kém cỏi không?

Không, thế nên y dễ dàng chiếm được lòng tín nhiệm của hai đàn em nhỏ trong phòng.

Sở dĩ tiền bối là tiền bối, bởi vì y lợi hại hơn hậu bối.
Bình Luận (0)
Comment