Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 195

Tần Châu ngủ một giấc rất lâu, khi tỉnh lại đã là chạng vạng, hắn nhìn hoàng hôn mờ mịt, đột nhiên có cảm giác bị bỏ rơi.

Vẫn cứ nhìn như vậy cho đến khi mặt trời xuống núi, lúc này hắn mới đứng dậy đi đến bồn rửa tay rửa mặt.

Sau đó rời khỏi phòng ngủ, đi tới văn phòng Hội Sinh Viên.

Văn phòng cãi cọ náo nhiệt, lại có rất nhiều người, ồn ào đến mức khiến đầu óc Tần Châu đau nhức.

Nhưng nhiều người cũng là chuyện bình thường, vì còn có quá nhiều việc cần phải giải quyết gấp.

Tần Châu liếc mắt thấy Âu Oánh ở giữa đám đông ồn ào, hắn bước tới.

Đám đông im lặng, kéo ghế của mình ngồi xuống, lấy những việc cần làm trên bàn mà bọn họ vẫn chưa sắp xếp được vì có quá nhiều công việc cần xử lý, cúi đầu nhìn nó.

Những người khác nhìn Tần Châu, lại nhìn Âu Oánh, Âu Oánh nháy mắt với mọi người, ý bảo bọn họ có thể rời đi trước.

Mọi người ngoan ngoãn rời đi, chờ đến khi người cuối cùng đóng cửa văn phòng lại, Âu Oánh nhìn Tần Châu: "Anh Châu."

"Ừ." Tần Châu lên tiếng, nhìn tư liệu trong tay nhanh như gió: "Anh sẽ tiếp nhận một ít công việc, em sắp xếp một chút đi."

Âu Oánh nói: "Không muốn nghỉ ngơi thêm mấy ngày sao?"

Tần Châu hỏi: "Anh nghỉ mấy ngày rồi?"

Âu Oánh đáp: "Ba ngày."

Tần Châu bình tĩnh nói: "Ba ngày chưa đủ lâu à."

Chủ tịch Hội Sinh Viên bỏ lại công việc, tuỳ hứng ngủ trong ký túc xá ba ngày, chủ tịch Hội Sinh Viên khoá trước liệu có người nào dám như hắn không? Nhưng thời điểm hắn trở lại làm việc không đúng lắm, hiện tại đã là ban đêm, nào có chuyện bàn giao công việc vào ban đêm cơ chứ.

Mặc dù Âu Oánh không thể hoàn toàn đồng cảm với hắn, nhưng cô cũng hiểu được tâm trạng của Tần Châu lúc này.

Đây là một điều vô cùng đau đớn, thời điểm khi La Diệc chết, Âu Oánh đã từng trải qua như vậy. Thực ra trạng thái của cô cũng rất tệ, nhưng không còn cách nào khác, cô không thể giống như những người khác, xin nghỉ để điều chỉnh lại tâm tình. Thân phận và trách nhiệm của bọn họ buộc bọn họ phải kìm nén cảm xúc cá nhân, tiếp tục bước đi trên con đường vô tận phía trước.

Âu Oánh cúi đầu khoảng mười giây, bắt đầu sắp xếp lại một ít công việc rồi đặt lên bàn Tần Châu. "Thật ra gần đây cũng không bận lắm, chủ yếu là về một ít báo cáo manh mối 0-1, và cả quy tắc 1-3..."

Tay Tần Châu cứng đờ, giọng nói Âu Oánh nhỏ đi một chút: "Biện pháp đối phó."

Tần Châu không tổ chức họp phục bàn quy tắc 1-3, cho dù bọn họ biết thành viên đội tuần tra là Nhậm Lê cũng có mặt trong quy tắc đó, nhưng bọn họ cũng không dám tổ chức họp nếu không có sự đồng ý của Tần Châu. Tuy nhiên, thế giới Quy Tắc 1-3 vẫn luôn là mối đe doạ lớn nhất trong Nội Quy Trường, Tần Châu bình an rời khỏi thế giới Quy Tắc 1-3, toàn trường đều rất vui mừng. Nhưng nếu trì hoãn lâu ngày không công bố biện pháp đối phó, e rằng mọi người hiện tại vui mừng bao nhiêu, sau này sẽ biến thành thất vọng bấy nhiêu.

Những thành viên cốt cán khác của Hội Sinh Viên không dám tìm đến Tần Châu, chỉ có thể tìm đến Âu Oánh, hy vọng Âu Oánh có thể thuyết phục Tần Châu. Bọn họ hiểu sự vất vả của Tần Châu, nhưng không thể hiểu được vì sao Tần Châu vì không muốn đối mặt với thế giới Quy Tắc 1-3 mà lại giữ im lặng về quy tắc 1-3. Trong lòng bọn họ, chủ tịch Tần không phải như vậy.

"Đàn anh, anh không có khả năng ở lại nơi này với em."

"Anh còn có trách nhiệm."

"Còn có rất nhiều người đang đợi anh, chị Âu Oánh, đội trưởng Vương."

Giọng nói của Lâm Dị vang vẳng bên tai Tần Châu rồi biến mất.

Tần Châu đưa tay vuốt tóc, tựa trán vào lòng bàn tay, lộ ra sự mỏi mệt bất lực.

Lâm Dị nói đúng, hắn quả thực không thể ở lại thế giới Quy Tắc 1-3. Thậm chí hắn căn bản không dám đánh cược mạng sống của toàn bộ sinh viên trong trường rằng Lâm Dị sẽ không trở nên giống với những con quái vật ăn thịt người đó, mà không viết biện pháp đối phó ở Nội Quy Trường.

Hắn buộc phải viết, buộc phải tổ chức họp phục bàn. Đây là quy tắc 1-3 được chú ý nhất, hắn không thể tiêu hóa nó một mình một cách vô trách nhiệm như vậy.

Tần Châu đè nén cảm xúc cuồn cuộn như sóng biển trong lòng, cuối cùng nói: "Thông báo với bọn họ, cuộc họp phục bàn tổ chức vào 9 giờ sáng mai."

Nói xong câu này, Tần Châu cũng không thể trút được gánh nặng, ngược lại lý trí hoàn toàn bị cảm xúc lấn át, hắn sâu sắc nhận ra, vào thời khắc buổi họp phục bàn bắt đầu, chính hắn sẽ phá vỡ hy vọng và sự tin tưởng của bản thân đối với Lâm Dị.

Hắn chỉ có thể tiếp tục xem tài liệu đang được xử lý trong tay mà Âu Oánh sắp xếp cho. Trong khoảng thời gian này, Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên có một số điểm bất thường, ví dụ như hồ nhân tạo không gió lại gợn sóng, ký túc xá của sinh viên năm nhất xuất hiện một mùi hương không thể tìm ra nguồn gốc, những manh mối này được đính kèm với kết quả điều tra của Hội Sinh Viên – trước mắt không tìm thấy nguyên nhân.

Nhìn Tần Châu đắm chìm trong công việc, Âu Oánh cũng ngồi trở lại chỗ ngồi.

Cô vừa ngồi xuống liền nghe thấy Tần Châu mở miệng: "Không còn sớm nữa."

Ý là Âu Oánh có thể trở về nghỉ ngơi, Âu Oánh suy nghĩ một chút: "Vâng."

Biết tâm trạng của Tần Châu, nhưng cũng biết Tần Châu không phải là người cần người khác an ủi, Âu Oánh cũng không cố ý ở lại tăng ca, cô chừa lại một chút không gian cho Tần Châu, để hắn lẳng lặng đơn độc một mình.

Tần Châu dùng bút đánh dấu những điểm mấu chốt trong văn kiện, khoanh tròn xong vứt bút đi, đặt trọng tâm cả người lên lưng ghế, xoa xoa thái dương.

Trong đầu muôn vàn suy nghĩ phập phồng.

Lâm Dị nói cậu mạnh hơn quy tắc 2-6 ít nhất một nghìn lần, quy tắc tử vong trong thế giới Quy Tắc 1-3 không thể giết chết cậu.

Vậy thì quái vật 0-1 tất nhiên cũng như thế.

Kết quả này khiến cho mọi nỗ lực của Hội Sinh Viên tựa như một trò hề.

Đại học Kỹ Thuật Phi Tự nhiên vĩnh viễn tồn tại, bọn họ sẽ mãi mãi phải ở lại nơi này, là thức ăn cung cấp cho quái vật, để quái vật tuỳ ý lựa chọn và nhấm nháp.

Mà thân phận của Lâm Dị cũng đã là kết quả tồi tệ nhất, vậy bây giờ hắn đi tìm quái vật 0-1 có ích gì? Sau khi rời khỏi thế giới Quy Tắc 1-3, lại tiếp tục vào thế giới Quy Tắc 0-1 chịu chết sao?

Tần Châu hít một hơi thật sâu, hắn nhận ra mình có gì đó không ổn, tình trạng hiện tại của hắn không thích hợp để xử lý công việc.

Hắn mở ngăn kéo, lấy ra một bao thuốc lá, rút một điếu rồi kẹp giữa các ngón tay, bước đến bên cửa sổ, cúi đầu châm lửa.

Trời đã khuya, ngoại trừ con người, không có sinh vật sống nào khác ở trong trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, mùa hè không xuất hiện rắn trong bụi cỏ rậm rạp, kể cả là ở căng tin nơi rác thải chất đống cũng sẽ không xuất hiện chuột ăn vụng.

Những thứ gây đau đầu trong cuộc sống đời thường biến mất ở nơi đây nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy tốt đẹp. Bởi vì cùng với đó, bọn họ không còn nghe được tiếng ve kêu vào mùa hè, không còn thấy tiếng chim bay lượn trên bầu trời, không còn thấy chuồn chuồn, bươm bướm đùa giỡn bên ao.

Bên ngoài yên tĩnh đến mức khiến người ta có cảm giác sởn tóc gáy.

Tần Châu ấn bật lửa, chỉ có âm thanh của ngọn lửa bập bùng.

Sau khi châm một điếu thuốc, Tần Châu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Văn kiện phía sau lưng bị một cơn gió mạnh từ cửa sổ thổi vào mà xốc lên vài tờ.

Trước khi bị ngôi trường này lựa chọn, Tần Châu không phải là người nghiện thuốc lá, thỉnh thoảng chỉ hút một hai điếu thuốc coi như là có mặt mũi. Sau khi vào trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên, hắn mới dần dần trở nên nghiện hút thuốc bởi vì nhiều chuyện khác nhau xảy ra. Mỗi khi bực bội hay suy nghĩ hỗn độn, hắn sẽ hút một điếu thuốc, như thể hết thảy mọi chuyện đều đã được giải quyết.

Hắn biết hút thuốc có hại cho sức khỏe. Trên bao thuốc lá đều ghi như vậy.

Nhưng không còn cách nào khác.

Trong danh sách mua hàng hàng năm của Bộ phận Mua Sắm, mặt hàng được mua nhiều nhất là thuốc lá. Trong trường đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, có rất nhiều người dùng thuốc lá để giải quyết vấn đề tinh thần như hắn.

Một điếu thuốc rơi xuống mặt đất, hai điếu, ba điếu...

Chẳng mấy chốc, trong bao chỉ còn lại vài điếu thuốc.

"Khụ khụ——"

Hút thuốc quá nhiều, cổ họng cảm thấy không thoải mái.

Tần Châu ho khan vài tiếng, nhưng vẫn không buông điếu thuốc trên tay.

Đợi đến khi hắn quay lại hút một ngụm thì khói đã tắt.

Hắn lại mở bật lửa, một cơn gió thổi vào, ngọn lửa của bật lửa căn bản không thể chịu nổi cơn gió.

Lại ấn tiếp mấy lần, như cũ.

Hắn trở lại bàn, thay chiếc bật lửa khác.

Thử xem chiếc bật lửa thay thế có tác dụng gì không, Tần Châu cảm nhận rõ ràng một cơn gió lướt qua tay mình, hướng về ngọn lửa trong tay.

Sửng sốt một chút.

Tần Châu bỗng nhiên ngẩng đầu.

Văn phòng như nào thì vẫn nguyên dạng như vậy, cũng vẫn chỉ còn lại cái bóng lẻ loi của hắn bị ánh đèn kéo lê trên sàn nhà.

Cũng không có thêm người nào mà hắn muốn, hay nói cách khác là quái vật.

Chưa từ bỏ ý định, Tần Châu lạnh lùng nói: "Lâm Dị!"

Không có bất kì thứ gì đáp lại, ngay cả gió cũng ngừng thổi.

Lúc sau, chính hắn một mình cầm cự, chẳng biết qua bao lâu, Tần Châu cúi đầu nhìn chiếc bật lửa trong tay. Hắn thực sự rất muốn thử lại xem nó có cháy được không, nhưng lại sợ nó thực sự bốc cháy, chứng tỏ thổi tắt ngọn lửa chỉ đơn thuần là gió lạnh mùa đông, mà không phải thứ gì khác.

Cuối cùng Tần Châu ném bật lửa đi, ngồi trở lại ghế dựa, hắn hít một hơi, lại cầm bút viết một số điểm mấu chốt của Bất Dạ Thành lên giấy.

Vừa viết, hắn vừa suy nghĩ làm thế nào để bỏ qua Lâm Dị.

Cuộc họp phục bàn sắp diễn ra, nhưng hắn lách luật vì lợi ích cá nhân, không có ý định công bố đáp án quái vật 1-3 là ai.

Lâm Dị luôn là thành viên nổi tiếng trong đội tuần tra. Mọi người đều thích và tôn trọng cậu.

Tần Châu muốn duy trì hiện trạng, hắn không muốn nghe thấy bất kỳ lời nói xấu nào về Lâm Dị.

Viết viết, ngòi bút ngừng lại.

"Không phải bọn anh muốn rời khỏi trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên sao? Sẽ luôn có biện pháp để rời đi. Chẳng phải nhân loại có câu "công phu không phụ lòng người" đấy ư?"

Tần Châu nhớ lại những lời Lâm Dị nói với mình.

Hắn bị từ "nhân loại" làm cho đau xót, hiện tại nhớ lại mới hiểu hơn ý nghĩa của từ đó.

Dường như Lâm Dị đang an ủi hắn với tư cách là một con người, dường như cũng đang ám chỉ hắn là một con người.

"Em đã từng ăn ai chưa?"

Lúc đó Tần Châu hỏi Lâm Dị.

Không nên hỏi, đây là một câu hỏi đã biết trước câu trả lời, chẳng bằng nói thứ gì khác vào giây phút cuối cùng ấy.

Vừa bực bội vừa tiếc nuối, Tần Châu theo bản năng muốn sờ vào điếu thuốc lần nữa, nhưng lại nghĩ tới gì đó, cuối cùng rút tay lại.

Đèn trong văn phòng vẫn sáng, hắn tiếp tục xử lý công việc.

Mãi cho đến khi độ sáng của ánh đèn bị ánh sáng mặt trời làm suy yếu, cuối cùng hòa vào ánh sáng mặt trời, báo hiệu một đêm mùa đông không rõ ràng ở trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên đã trôi qua.

Bây giờ là tám giờ sáng, cách một tiếng nữa là đến cuộc họp.

Đây là thời gian làm việc, ngoài cửa sổ có tiếng ồn ào. Sinh viên đến khu dạy học để bắt đầu một ngày bình thường mà lại thận trọng.

Tần Châu buông thành quả một đêm xuống, sau đó cầm lấy bật lửa ấn xuống.

"Cạch", nhưng cũng không có ngọn lửa nào bùng lên.

Lúc này hắn mới để ý chiếc bật lửa trong tay không còn dầu, hắn thay một chiếc bật lửa khác. Chiếc bật lửa này có dầu, nhưng hỏa lực được điều chỉnh quá cao, luồng không khí di chuyển quá nhanh, ngọn lửa trong trời đông lạnh giá chợt loé lên rồi lại tắt.

Ấn mấy lần, Tần Châu cất bật lửa đi, rửa mặt bằng nước lạnh, để bản thân tỉnh táo khỏi ảo mộng.

Bật lửa không thể bật lên, là vì một nguyên nhân khác không như hắn tưởng tượng, không có ai tới hết. Hắn là người duy nhất ở đây trong văn phòng rộng lớn như vậy vào tối qua.

Hắn phải mau chóng chấp nhận sự thật này, trên người hắn còn có trách nhiệm, hắn không thể bởi vì nhớ nhung mà phát điên được.

Dòng nước lạnh buốt khiến hắn tỉnh táo hơn rất nhiều, đợi đến khi quay lại văn phòng, Âu Oánh đã tới,

Âu Oánh cầm bữa sáng trong tay, nói với Tần Châu: "Cả đêm không chợp mắt à? Ăn sáng rồi nghỉ ngơi đi."

Tần Châu cau mày nhìn cô.

Âu Oánh nói: "Em biết anh muốn nói gì, em không quên buổi họp phục bàn, nhưng họp phục bàn quy tắc 1-3 không cần mở nữa đâu."

Hô hấp Tần Châu trở nên dồn dập: "Có ý gì?"

Âu Oánh mở Nội Quy Trường ra, đưa cho Tần Châu: "Vương Phi Hàng vừa gọi điện tới, nói cho em biết chuyện này. Anh xem đi."

Tần Châu cúi đầu nhìn.

Quy tắc 1-3: Không có (quái vật 1-3 còn).

Âu Oánh nói: "Phỏng chừng là khiêu khích, nhưng dù thế nào, quy tắc 1-3 không còn là tốt rồi."

Tần Châu nhìn chằm chằm quy tắc 1-3, khàn giọng nói: "Không phải khiêu khích."

Âu Oánh không hiểu: "Không phải khiêu khích? Vậy là gì?"

Quái vật 1-3 sợ hắn hiểu lầm bản thân đã chết, đang hướng hắn báo bình an.
Bình Luận (0)
Comment