Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 200

Cuộc trò chuyện của cụ già và con dâu cũng vì con dâu bỏ đi mà kết thúc, manh mối cũng không tăng thêm nữa.

Vương Phi Hàng nói: "Bọn họ rời đi khá lâu rồi, anh Châu, đi coi xem xảy ra chuyện gì?"

Tần Châu: "Ừ."

Hai người bọn họ rời khỏi đây để đi tìm ba người Nhậm Lê, Trình Dương và Trương Duy, xem xem bọn họ gặp phải chuyện gì.

So với cậu bé tìm người, bọn họ tìm người dễ dàng hơn nhiều, bởi vì bọn họ không thể tiếp xúc với người và vật ở đây, tựa như trạng thái linh hồn có thể đi xuyên qua tường.

Một lúc sau, hai người tìm thấy Nhậm Lê và Trình Dương. Bọn họ đang đi trên con đường nối hai hướng Bắc Nam, nhưng Trương Duy lại không thấy tung tích.

Vương Phi Hàng đi tới, nhìn trái ngó phải "Trương Duy đâu?"

Trình Dương đang sốt ruột thì nhìn thấy Tần Châu và Vương Phi Hàng, vội vàng nói: "Chủ tịch Tần, bọn em cũng đang tìm anh đấy!"

Trương Duy biến mất khiến hai mày của Tần Châu nhăn lại.

Nhậm Lê nói: "Cậu ta đi vào nơi này."

Vương Phi Hàng: "Nơi nào?"

Nhậm Lê và Trình Dương đồng thời chỉ vào gợn sóng nước lơ lửng giữa không trung trên đường.

Tần Châu và Vương Phi Hàng ngẩng đầu nhìn, lúc vừa mới tới nơi kỳ thực cũng có nhìn thấy gợn sóng, nhưng gợn sóng đó không phải "điểm xuất hiện" của bọn họ. Bởi vì bị cậu bé hấp dẫn sự chú ý, mà những gợn sóng này nhìn qua lại không có quan hệ gì với thật giả, cho nên bị bọn họ tạm thời gạt qua một bên.

Trình Dương kể lại tình hình: "Vốn dĩ bọn em đuổi theo cậu bé kia. Lúc quay trở lại, đột nhiên Trương Duy loạng choạng. Đây là vị trí cậu ta ngã đập đầu xuống, giống như một cánh cổng vậy, cả người cậu ta tiến vào luôn."

Bởi vì Trương Duy bị té, Trình Dương và Nhậm Lê cũng không tiếp tục đi theo cậu bé kia nữa, hiện tại cũng không rõ tình hình thế nào, cũng không dám tuỳ tiện xông vào gợn sóng trong không trung.

Tần Châu và Vương Phi Hàng đến gần, quan sát gợn sóng trong không trung.

Tần Châu mở miệng: "Cậu ta ngã vào?"

Trình Dương: "Đúng vậy!"

Tần Châu: "Làm sao lại ngã?"

Trình Dương nói: "Hình như bị cái gì vấp phải chân ấy." Vừa nói, Trình Dương vừa lần mò trên mặt đất, hẳn là do đã lâu năm, trên mặt đường có một viên gạch nhô lên.

Trình Dương chỉ vào chỗ nhô lên trên mặt đất: "Chắc là vấp phải cái này."

Nhậm Lê cảm thông với chỉ số thông minh của Trình Dương, nói: "Ý của chủ tịch là, chúng ta không thể động vào người và vật ở đây, làm sao Trương Duy lại có thể vấp ngã được?"

Trình Dương: "...Đúng nhỉ."

Vương Phi Hàng nhìn Tần Châu, ném ánh mắt "hình như cậu ta thực sự có vấn đề", nói: "Như là cố ý dẫn đường, cậu ta là quái vật 0-1 sao?"

"Quá rõ ràng." Tần Châu nói, dùng chân chạm vào khối gạch nhô lên, nói: "Mấy cậu thử xem."

Trình Dương ở gần nhất duỗi chân chạm vào, sửng sốt một chút: "Đệt mẹ, chạm vào được này?"

Nhậm Lê và Vương Phi Hàng thấy vậy cũng vội vàng tới chạm thử, phát hiện bản thân thật sự có thể chạm vào viên gạch trên mặt đất.

Trong lúc Nhậm Lê và Vương Phi Hàng đang kiểm tra, Tần Châu chạm vào vách tường ở một bên đường, có một số phần hắn không sờ được, nhưng một số phần thì có thể.

Hắn quay đầu nhìn gợn sóng lần nữa, hỏi: "Rơi vào trong bao lâu rồi?"

Nhậm Lê nói: "Được một lúc rồi."

Câu trả lời của Nhậm Lê khiến Tần Châu không quen lắm, trước kia mỗi khi hỏi về thời gian, hắn luôn nhận được một câu trả lời chính xác.

Vương Phi Hàng nhìn gương mặt lộ ra vẻ trầm tư của Tần Châu, hỏi: "Anh Châu, thế nào? Tiến hay không tiến?"

Bọn họ ở đây đã chậm trễ quá lâu, bầu trời đang chuyển từ chạng vạng sang đêm đen, dựa vào việc ban đêm xuất hiện quy tắc tử vong, việc không thu được gì đã khiến bọn họ nửa thân bước vào nguy hiểm, thật giả tạm thời không có manh mối có thể gạt sang một bên, nhưng bọn họ cần phải tìm manh mối liên quan đến quy tắc tử vong.

Mà cái nơi tìm được này cũng không khác biệt lắm, ngoại trừ việc không tìm được manh mối, thứ duy nhất còn sót lại chính là gợn sóng này.

Nhưng mặt khác, người phát hiện ra manh mối về gợn sóng lại là Trương Duy. Bản thân Trương Duy đang bị Tần Châu và Vương Phi Hàng nghi ngờ, hành động của cậu nhìn ngang nhìn dọc gì thì cũng giống như đang dẫn dắt bọn họ.

Trong gợn sóng có thứ gì, bọn họ không ai có thể biết được.

Hơn nữa, sự dao động của gợn sóng mang đến cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm.

Tần Châu nói: "Để anh đi."

Vương Phi Hàng nói: "Anh Châu, em đi với anh."

Tần Châu: "Không cần."

Nói xong, Tần Châu vươn tay về phía gợn sóng, ba người còn lại nhìn hắn chạm vào gợn sóng, sau đó đưa tay xuyên qua gợn sóng. Tần Châu không cảm giác được trong cơ thể có gì khác thường, hắn càng đi sâu vào trong gợn sóng hơn, sau đó cả người xuyên qua gợn sóng này.

Thứ nằm trước mặt hắn, vẫn là đường đi này, bao gồm cả viên gạch nhô lên mà hắn vừa thử kiểm tra.

Nếu không phải trên đường còn có Trình Dương, Nhậm Lê và Vương Phi Hàng, Tần Châu còn ngỡ rằng bản thân vẫn đang ở vị trí ban đầu.

Hắn quay đầu nhìn gợn sóng, lại một lần nữa xuyên vào, sau đó trở về trước mắt mọi người.

Trình Dương: "Đờ mờ, đã ra rồi? Nhanh thế!"

Trình Dương tò mò hỏi: "Chủ tịch Tần, bên trong là gì?"

Nhậm Lê và Vương Phi Hàng nhìn chằm chằm hắn.

Tần Châu không chắc chắn: "Tựa như..."

Hắn nhất thời không biết diễn tả thế nào, chỉ có thể đưa ra một ví dụ: "Như thế giới song song".

Vương Phi Hàng nghi hoặc: "Trong trí nhớ có thế giới song song sao?"

Nghe có vẻ cực kì không nhất quán.

Tuy chỉ trong thời gian khá ngắn, Tần Châu cũng coi như là đã tiến vào trong gợn sóng, không phát hiện thấy nguy hiểm gì. Vương Phi Hàng duỗi tay chạm vào gợn sóng, cũng không có gì ngăn cản anh.

Sau khi Vương Phi Hàng tiến vào gợn sóng, Trình Dương cũng tò mò tiến vào, nhìn thấy Trình Dương tiến vào, Nhậm Lê cũng tiến vào.

Tần Châu tiến vào cuối cùng.

Vừa tiến vào đã nghe thấy giọng nói bối rối của Trình Dương: "Chúng ta thật sự... tiến vào rồi hả?"

Thứ hiện ra trước mắt bọn họ vẫn giống như khung cảnh bên ngoài gợn sóng. Trước mặt bọn họ là cổng lớn của đại viện, ở giữa có một con đường phân chia hai hướng nam bắc.

Ngay cả sắc trời bên ngoài gợn sóng cũng giống, sắc trời đang dần lắng đọng theo hướng ảm đạm.

Vương Phi Hàng nhìn Tần Châu: "Anh Châu, tới nhà nhóc đó xem thử."

Tần Châu cũng nghĩ như vậy.

Vì vậy mọi người đi về phía nhà của cậu bé, lần này bọn họ đi không thuận tiện cho lắm. Không phải bức tường chắn đường nào trước mặt cũng có thể xuyên qua được, giống như bọn họ dần dần có được thực thể, mỗi bước chân đi trên mặt đất đều có cảm giác rất vững chãi.

Khi đến nhà cậu bé, mọi người nhìn thấy Trương Duy.

Trương Duy nhìn thấy bọn họ thực sự rất kích động, vội vàng chạy đến chỗ mọi người: "Chủ tịch, mấy anh đi đâu vậy?"

Xét theo biểu cảm của Trương Duy, cậu không có ý thức được mình đã xuyên qua gợn sóng đến một không gian khác, cậu tưởng rằng bản thân đã lạc mất mọi người mà một mình sợ hãi.

Cho nên sau khi tiến vào gợn sóng lâu như vậy, Trương Duy vẫn chưa đi ra.

Biểu hiện này của cậu bình thường đến mức không thể bình thường hơn, dù sao viên gạch cũng thực sự nhô lên, nếu không chú ý quả thực là sẽ bị vấp ngã.

Trong lòng Tần Châu có một cảm giác thất vọng không thể nói nên lời, hắn kìm nén.

Cũng may trước mặt có thứ để hắn di chuyển sự chú ý, trong tầm nhìn, cậu bé đang quét lá rụng ở đình viện, bà nội đẩy đẩy kính viễn thị, cậu bé thấy vậy, bèn bật đèn lên.

Bà ngoại nói: "Tắt đèn đi, lãng phí điện."

Cậu bé do dự một chút, bà ngoại buông kim chỉ xuống, nói: "Con đi coi xem, mợ con và Viên Viên đứng ở ngoài đại viện đợi cậu con trở về, sao lâu vậy rồi vẫn chưa quay lại?"

Cậu bé nói vâng rồi đặt cây chổi lại chỗ cũ, chuẩn bị đi ra ngoài tìm người.

Vừa bước tới cửa liền nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền đến.

Nó dừng lại, quay sang nói với bà ngoại: "Về rồi."

Vừa dứt lời, cậu mợ và Viên Viên đã xuất hiện ở cửa, bọn họ một nhà ba người nói nói cười cười. Trong tay Viên Viên là phần tào phớ mới mua, đã ăn được một nửa.

Trình Dương "đờ mờ" một tiếng: "Thế giới song song thật à?"

Cốt truyện trong gợn sóng rõ ràng không giống với cốt truyện bên ngoài gợn sóng, ngoài gợn sóng là ngày cậu trở về, mợ ở nhà chuẩn bị đồ ăn, biết hôm nay tào phớ có bán, mợ đặc biệt buông công việc trên tay xuống để đi mua cho con trai một phần tào phớ.

Mà nơi này, cậu nhóc Viên Viên không biết chạy đi nơi nào đã ăn tào phớ rồi.

Duy nhất một điểm tương đồng đó là, dù ở ngoài hay trong gợn sóng, cậu bé cũng không có tào phớ để ăn.

"Hữu Nhi." Mợ gọi một tiếng: "Dẫn Viên Viên đi rửa tay rồi ăn cơm. Hôm nay chúng ta có món ngon ăn đó."

Cậu bé nhìn tào phớ trong tay Viên Viên, Viên Viên vẫn đang ăn, nào có rảnh đi rửa tay.

Người cậu nói với nó: "Hữu Nhi, đói rồi đúng không, mau đi rửa tay ăn cơm."

Cậu bé bước đến bên bồn, múc một gáo nước rửa tay. Cậu mợ và Viên Viên đi về phía phòng bếp, mợ lấy ra một chiếc khăn sạch lau miệng cho Viên Viên: "Có ai cướp của con đâu. Ăn từ từ thôi, vương hết ra cổ áo rồi này."

Lại nói: "Để anh anh trai giúp con rửa tay rồi gặm đùi gà nhé."

Người cậu cũng hô lên với bà ngoại: "Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ."

Thế là bà ngoại cũng bước vào trong gian phòng này, còn lại cậu bé lẻ loi, một mình xoa bọt trong tay.

Cậu liên tục xoa, xoa cho đến khi tay đỏ bừng.

Trình Dương nhìn vậy, không khỏi nói: "Sao cảm thấy đáng thương quá vậy?"

Trương Duy kỳ lạ hỏi: "Không phải cậu nhóc đang đi tìm em trai à? Sao lại xuất hiện bên cạnh người lớn?"

Tần Châu, Vương Phi Hàng, Nhậm Lê nhìn cảnh tượng trước mắt một lúc, bà ngoại bước ra khỏi phòng, phát hiện cậu bé vẫn đang rửa tay.

Bà bước tới chỗ cậu bé, lấy ra một cái đùi gà: "Rửa sạch bọt đi, ăn đùi gà thôi nào."

Cậu bé gật đầu: "Vâng."

Phát hiện tâm trạng cậu bé không được tốt, bà ngoại nhẹ nhàng hỏi: "Con cũng muốn ăn tào phớ à?"

Cậu bé khựng lại: "Không phải."

Bà ngoại suy nghĩ, quay vào bên trong nhà, cao giọng nói: "Mua tào phớ ở đâu?"

Giọng nói của mợ truyền ra: "Bên ngoài đại viện, vừa vặn gặp phải."

Bà ngoại nắm lấy tay cậu bé, nói: "Bà ngoại dắt con đi mua."

Cậu bé vùng vẫy: "Bà ngoại, con không ăn."

Nhưng bà ngoại lại nắm chặt cổ tay cậu bé: "Bà ngoại có tiền."

Nghe thấy những lời này, cậu bé ngoan ngoãn để bà ngoại dẫn đi.

Nhìn cậu bé cùng với bà ngoại đi ra ngoài, Trình Dương quay đầu nhìn Tần Châu và Vương Phi Hàng: "Có đuổi theo..."

Lời còn chưa nói xong, Tần Châu đã đi theo, có Tần Châu dẫn đầu, mọi người cũng nhanh chóng đi theo.

Nhưng bà ngoại là dẫn cậu bé ra ngoài đại viện, còn Tần Châu thì đi về phía gợn sóng.

Trình Dương nghi hoặc, Trương Duy cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, Tần Châu là người đầu tiên dừng lại ở gợn sóng, theo sau là Nhậm Lệ và Vương Phi Hàng, ba người bọn họ đều quan sát gợn sóng trước mặt.

Dấu vết gợn sóng càng lúc càng mờ nhạt, dường như là đang dần dần biến mất, cảm giác vững chắc khi bước chân đi trên mặt đất cũng ngày càng nặng nề hơn.

Những ngọn đèn điện treo bên đường có thể kéo một phần bóng của họ xuống mặt đất.

Vương Phi Hàng nói: "Chẳng lẽ là như mình nghĩ."

Nhậm Lê nghe Vương Phi Hàng nói, nhìn về phía Tần Châu: "Chủ tịch, tôi cũng nghĩ như vậy."

Trình Dương: "Cái gì cái gì?"

Nhậm Lê đáp: "Thứ gợn sóng kết nối không phải hai thế giới song song, mà là hai ký ức. Một là tồn tại chân thật, một là hoang tưởng. Điều cần phân rõ thật giả chính là cái này, hiện tại chúng ta cần phải phân biệt đâu là thật, đâu là giả, trước khi gợn sóng này biến mất."

Trương Duy đơn phương biết Nhậm Lê ở trong đội tuần tra. Cậu nỗ lực tiêu hóa những gì Nhậm Lê nói: "Bạn học Nhậm Lê, ý cậu là chúng ta thông qua gợn sóng đi từ ký ức này sang ký ức khác. Chẳng trách lúc tôi đến nhà cậu bé để tìm các anh, rõ ràng là tìm thấy cậu bé đang quét sân, nhưng tôi không hiểu nửa câu sau cho lắm."

Tần Châu nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên hỏi: "Không hiểu chỗ nào?"

Trương Duy không ngờ Tần Châu lại hỏi mình, thụ sủng nhược kinh, kinh hãi nói: "Chỉ là... chỉ là em không hiểu tại sao trước khi trời tối cần phân biệt cái gì, làm sao để phân biệt, phân biệt với ai. Xin lỗi chủ tịch, em hỏi hơi nhiều."

Tần Châu nói: "Trời sắp tối rồi, thấy không?"

Trương Duy ngẩng đầu nhìn: "Ừm."

Tần Châu nói: "Khi trời tối, chúng ta dần dần có được thực thể, hơn nữa gợn sóng cũng sẽ biến mất. Mà điều này mang ý nghĩa gì, biết không?"

Trương Duy trầm tư suy nghĩ, Trình Dương bỗng nhiên chợt loé lên linh cảm gì đó, mở miệng muốn đáp, nhưng Nhậm Lê lại nói ở bên tai: "Chủ tịch không hỏi cậu."

Trương Duy lắc đầu, xấu hổ nói: "Xin lỗi, em không hiểu lắm."

"Khi gợn sóng biến mất, sẽ không thể xuyên qua nó để đến được một phần ký ức khác được nữa, điều đó có nghĩa cần phải chọn một ký ức để qua đêm." Tần Châu nhìn về phía Trương Duy: "Mà dần dần thực thể hoá, có nghĩa chúng ta sẽ bị phát hiện và bị nhìn thấy. Nếu nơi chúng ta lựa chọn là ký ức hoang tưởng, có nghĩa là chúng ta đã phân biệt sai, vi phạm quy tắc tử vong, sẽ bị NPC hoang tưởng giết chết.

Trương Duy cuối cùng đã hiểu, nhưng hiện tại cậu tình nguyện không hiểu, vô tri mới không sợ, biết càng nhiều sợ hãi càng lớn.

Cậu hỏi: "Vậy... chủ tịch, bây giờ chúng ta đang ở trong ký ức chân thật hay ký ức hoang tưởng ạ?"
Bình Luận (0)
Comment