Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 205

Bà ngoại không biết phải trả lời lời bác sĩ như thế nào, vừa vặn lúc này cậu cũng đưa mợ tới, bà ngoại cũng rất lo lắng, nhưng cảm xúc đã dùng hết, thấy mợ bụng phệ tới đây thì bất lực nói: "Sao lại chạy đến đây?"

Cậu nói: "Tiểu Diễm lo lắng cho chị, nhất quyết muốn đến xem."

Mợ gật đầu hỏi: "Mẹ, chị thế nào rồi?"

Bà ngoại thở dài một hơi, chỉ vào phòng khám: "Đứa bé ở đây, hai đứa xem đi, ta đi coi chị thế nào."

Nói xong quay người đi thẳng vào phòng cấp cứu.

Sau khi bà ngoại đi, cậu đi hỏi bác sĩ tình hình đứa bé. Mợ cũng lo lắng hỏi: "Là con trai hay con gái vậy?"

Bác sĩ liếc nhìn mợ: "Con trai."

Sắc mặt mợ có chút khó coi, lẩm bẩm: "Sao lại vượt qua được?" Sau đó nói với cậu: "Đứa con trong bụng này trở thành em trai rồi. Mẹ lại bất công thiên vị chị anh hơn, tương lai cái đại viện kia..."

Cậu mắng mợ: "Lúc nào rồi mà em còn nói cái này?"

Y tá trong phòng khám nghe xong cũng tức giận: "Khỏi cần cô phải sốt ruột! Con còn chưa sinh ra! Có điều cô cũng chẳng cần lo lắng vô cớ. Đứa bé này phát triển không đủ, sống qua ba ngày thôi cũng đã khó nói, mà kể cả có sống được, tương lai cũng sẽ sinh ra đủ loại bệnh tật. Cô cứ yên tâm, không tranh được cái gì với đứa trong bụng cô đâu, đừng có thù địch với một đứa bé mới sinh như thế."

Mợ bị y tá nói tới mặt mày đỏ ửng, lại có chút không phục: "Chuyện nhà tôi không cần tới lượt cô nói."

Cậu vội vàng chen lời: "Bác sĩ, bác sĩ nói đứa trẻ sau này sẽ có vấn đề. Vấn đề gì?"

Bác sĩ đáp: "Thông thường trẻ sinh non sẽ bị ảnh hưởng tới trí tuệ, sau đó là vấn đề về tim."

Mợ nắm chặt từ khóa: "Trí tuệ?"

Sắc mặt xấu hổ của cô theo những từ này mà biến mất vào hư không, nhưng do vừa bị y tá và bác sĩ xem thường, những lời muốn nói nghẹn lại vào trong lòng.

Nhưng trên mặt không kìm được niềm vui sướng.

Mợ không thích Tống Tinh, luôn cảm thấy chị gái của chồng có chút trịch thượng, coi thường cô. Hiện tại tốt rồi, người chị làm việc ở thành phố này sinh ra một đứa bé chậm phát triển về trí tuệ, nhìn thế nào cũng thấy cô ta phải chịu ác báo.

Ông trời có mắt! Thấu tình đạt lý!

Cậu vẫn đang hỏi bác sĩ liệu việc trị liệu kế tiếp có thể cứu được đứa bé sinh non bảy tháng tuổi hay không, mợ cũng nhanh chóng mở miệng: "Đúng, đúng, bao nhiêu tiền chúng tôi cũng chi được, cha mẹ đứa bé có tiền mà!"

Bác sĩ nói: "Đợi ba ngày rồi nói sau."

Ở phía sau bọn họ, Trình Dương không khỏi nói: "Sao tôi lại cảm thấy bà mợ này đang vui sướng khi người khác gặp hoạ nhỉ."

Nhậm Lê không có phán xét gì, anh nói: "Đi tìm gợn sóng trước."

Vì trong đình viện và ngoài đại viện không tìm được gợn sóng, hơn nữa cảnh tượng đã chuyển sang trạm cấp cứu, cho nên khả năng cao là gợn sóng ở trạm cấp cứu.

Trình Dương gật đầu: "Được."

Tựa như một vở kịch luân lý, khoảnh khắc Trình Dương xoay người rời đi, cậu ta quay người nhìn cậu mợ.

Cơ thể bọn họ đã bắt đầu dần dần hiện hình, việc cấp bách là phải tìm được gợn sóng.

Trình Dương nói: "Có đến phòng cấp cứu không?"

Nhậm Lê: "Đi xem thử."

Hai người đi tới phòng cấp cứu, khi tới nơi, cửa phòng cấp cứu vừa đúng lúc mở ra, Tống Tinh được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

Bà ngoại vội vàng chạy tới, Tống Tinh yếu ớt nhìn bà ngoại, bà ngoại nói: "Đứa bé không sao, đừng lo, ngủ một lát đi."

Tống Tinh lắc đầu, mở miệng nói gì đó, bà ngoại nhanh chóng nghiêng tai nghe.

Trình Dương cũng nằm xuống nghe, nghe thấy Tống Tinh nói: "Đứa bé... trí tuệ... có vấn đề sao?"

Phòng cấp cứu của hơn 50 năm trước rất đơn sơ, âm thanh bên ngoài phòng cấp cứu có thể truyền vào bên trong. Những lời vừa rồi bác sĩ vừa nói với bà ngoại đã truyền đến tai Tống Tinh, mắt cô đỏ hoe: "Mẹ, đúng không?"

Bà ngoại ngập ngừng, cảm xúc Tống Tinh trở nên kích động, lại hỏi: "Đúng không?"

Bà ngoại hết cách, đành phải nói: "Về sau kiểm tra lại. Bác sĩ cũng không nói chắc chắn việc sinh non sẽ ảnh hưởng đến trí tuệ của đứa bé."

Đôi môi Tống Tinh run run, trong mắt không giấu được sự thất vọng: "Không, không phải, con của con không thể như vậy. Con muốn đi xem đứa bé."

Cô ép mình ngồi dậy, bác sĩ nhanh chóng đè lên vai cô nói: "Đừng kích động, đứa bé đang ở trong lồng ấp, tạm thời..."

Lời còn chưa nói xong, Tống Tinh đã khàn giọng gầm lên: "Là như vậy! Là có vấn đề, đứa con tôi sinh ra có vấn đề!"

Bác sĩ thở dài, nháy mắt với y tá, mấy y tá bên cạnh nhận được tín hiệu, cưỡng chế đẩy Tống Tinh vào phòng bệnh. Tống Tinh còn chưa có được đáp án chính xác, nào có chịu rời đi: "Tôi không cần! Tôi không cần!"

Y tá đẩy cô cũng có chút không kiên nhẫn: "Đừng làm loạn nữa, kẻo vết thương lại làm sao."

Tống Tinh vẫn nói "Tôi không cần."

Y tá hỏi: "Cô không cần gì?"

Tống Tinh nói: "Tôi không cần một đứa có vấn đề về trí tuệ! Tôi không cần!"

Mọi người xung quanh đều nhìn về phía Tống Tinh, khung cảnh nhất thời trở nên khó xử. Sau khi Tống Tinh bị đẩy đi rồi, bà ngoại xin lỗi bác sĩ: "Xin lỗi, con gái tôi... kỳ vọng rất cao vào con mình."

Bác sĩ khó có thể thông cảm, nói: "Trước hết hãy trấn an bệnh nhân. La hét như vậy không tốt cho sự hồi phục của bệnh nhân."

"Vâng vâng vâng." Bà ngoại cười khổ.

Kỳ thật bà ngoại có thể thông cảm cho con gái mình, con gái bà từ nhỏ đã thích đọc sách học tập, là sinh viên đại học đầu tiên trong đại viện. Sau này tốt nghiệp rồi, cô ở lại trường làm giáo viên. Con gái bà có khi còn hiểu rõ sự đời hơn bà, sau khi nghỉ thai sản cũng thường xuyên nói chuyện phiếm với bà, tưởng tượng tương lai của đứa con trong bụng.

Con gái nói nhất định sẽ dạy dỗ đứa bé thật tốt. Cô đã nghiên cứu một loạt phương pháp giáo dục mới được truyền bá từ nước ngoài, không nên đánh mắng con cái mà nên bầu bạn với nó.

Con gái còn nói, ở nước ngoài phát triển rất tốt. Điều tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời cô là không được đi du học. Giờ cô đã trở thành người làm vườn, lý tưởng là truyền bá tất cả tri ​​thức của mình cho học trò, để cho học sinh ngày càng tiến xa hơn, vì đất nước phát triển, cho nên cô không thể rời đi, học sinh của cô cần cô.

Từ khi mang thai, cô đã nghĩ đến việc để đứa con trong bụng bù đắp tiếc nuối của mình là không được đi du học, rời quốc gia đi du ngoạn khắp nơi.

Nhưng bây giờ, trí tuệ của con cô bởi vì sinh non mà bị ảnh hưởng. Trong đại viện có một đứa bé sinh non, mọi người ai nấy cũng biết rõ như ban ngày, đứa bé sinh non này quả thực kém cỏi hơn người bình thường về mọi mặt. Đã lớn đến bảy tám tuổi mà họ tên mình thậm chí còn không viết được tử tế. Con gái bà kỳ vọng cao vào đứa bé như vậy, đương nhiên cũng không chấp nhận con mình sinh ra cũng sẽ như thế.

Lúc này đây, con gái bị té ngã sinh non khiến cô khó có thể mang thai lần nữa, những tưởng tượng về tương lai của cô cũng tan biến trong đêm mưa ào ạt này.

Bà ngoại thở dài nặng nề, nhìn về nơi đứa bé được đưa tới: "Đã bảo rồi mà con không chịu nghe, hiện tại phải làm sao chứ!"

Lẩm bẩm câu này xong, bà theo con gái đi vào phòng bệnh.

Bên ngoài phòng cấp cứu cũng không có gợn sóng, Nhậm Lê nói với Trình Dương: "Chắc là ở bệnh viện. Đi xem thử."

Trình Dương gật đầu: "Được."

Hai người tìm kiếm khắp bệnh viện vài lần, cuối cùng nhìn thấy gợn sóng trong phòng bệnh của Tống Tinh.

Lúc này trong phòng bệnh của Tống Tinh, cậu mợ cũng đi đến, mợ nói với Tống Tinh: "Chị, em vừa hỏi bác sĩ, đứa bé vẫn khỏe mạnh, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì cả. Anh rể biết đêm nay chị sinh con chưa. Chị muốn gửi thư cho anh rể không?

Tống Tinh quay đầu lại nhìn mợ: "Còn những vấn đề khác thì sao?"

Mợ mỉm cười ngượng ngùng, không trả lời.

Cậu nói: "Chị đừng lo lắng, bây giờ còn quá sớm để đưa ra phán xét. Đợi mấy năm nữa rồi thất vọng vẫn không muộn."

Tống Tinh lạnh lùng nhìn cậu: "Đến bú sữa cũng không biết, còn gửi hy vọng cái gì? Đợi thêm mấy năm nữa để thất vọng tiếp sao?"

Cậu nói: "Không chắc chắn mà..." Rồi đổi chủ đề: "Đặt tên cho đứa bé nhé? Nghe mẹ nói chị với anh rể đã quyết định tên cho con rồi. Tên là gì?"

Tống Tinh nhắm mắt lại: "Không, không có tên."

Bà ngoại nói: "Giang Du, nghĩa là "kế hoạch" hay là "mưu đồ"."

Cậu đang định nói cái tên này hay, Tống Tinh lại đột nhiên trở nên cuồng loạn: "Nó không có! Tôi không muốn, tôi không cần nó, tôi không cần!"

Nhìn thấy Tống Tinh kích động, bà ngoại vội vàng trấn an: "Được rồi được rồi, con không cần, con không cần."

Mợ lẩm bẩm: "Sinh cũng sinh rồi, chẳng lẽ ném đi à?"

Tống Tinh vẫn hét lên "Tôi không cần", mợ nói: "Chị! Dù sao cũng là miếng thịt từ trong bụng rơi ra. Sao có thể nói không cần là không cần được, chị như này không phải vứt bỏ..."

"Em bớt tranh cãi đi!" Cậu trừng mắt nhìn mợ.

Bà ngoại vỗ vỗ vai Tống Tinh: "Con không cần thì thôi, cùng lắm để mẹ nuôi. Nếu mẹ già quá không chăm sóc được thì để em con với em dâu nuôi! Nếu có người không đồng ý, đừng hòng có được căn đại viện kia!"

Mợ sửng sốt, "xì" một tiếng, quay người bước ra ngoài.

Bà ngoại ra hiệu cho cậu đuổi theo, dù sao mợ cũng đang mang thai.

Cậu cũng lo lắng, vội vàng đuổi theo: "Em nháo cái gì?"

Mợ: "Em nháo? Rõ chị anh mới là người hài hước ở đây! Dựa vào đâu mà chị ta không cần thì mình phải nuôi? Mẹ anh quá thiên vị! Chuyện gì cũng chiều chị anh, cho nên chị anh mới mới kiêu căng không biết trời đất đấy. Bây giờ sinh con xong thì kêu không cần, vậy mà còn đáng làm mẹ à?"

"Trình Dương."

Nhậm Lê đi tới gợn sóng, gọi Trình Dương một tiếng: "Đừng nhìn nữa, đi thôi."

Trình Dương tặc lưỡi hai lần: "Tôi có chút cạn lời, cũng không biết phải cạn lời với ai."

Trình Dương không thể hiểu nổi loại người nhà này.

"Tới liền."

Trình Dương biết vì sao mẹ cậu ta thường thích xem phim drama gia đình, đôi khi một số mâu thuẫn xích mích trong gia đỉnh đúng là một vở kịch lớn.

Không chần chừ thêm nữa, hai người xuyên qua gợn sóng.

Bên kia gợn sóng cũng là phòng bệnh Tống Tinh, điểm khác biệt so với bên này là, tuy sắc mặt của Tống Tinh cũng xanh xao tái nhợt, lộ ra vẻ yếu đuối, nhưng khi nghe tin đứa bé được đưa vào lồng ấp, liền bảo bà ngoại đẩy mình ra khỏi phòng bệnh đi xem đứa bé.

Nhậm Lê và Trình Dương cũng thuận thế đi theo.

Khi đến phòng khám, gia đình có đủ điều kiện cho con mình vào lồng ấp không nhiều lắm, cũng không cần bà ngoại chỉ, Tống Tinh liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy đứa bé.

Không khóc không quấy, chỉ nằm lặng lẽ trong lồng ấp, làn da tím tái, trông rất ốm yếu.

Lúc này, cậu dẫn mợ tới bệnh viện, mợ cũng hướng mắt vào lồng ấp: "Sao lại nhỏ thế?".

Cậu nói: "Không đủ tháng."

Mợ nói: "Không khóc không quấy, chẳng lẽ là người câm."

Tống Tinh lạnh lùng nhìn cô một cái, mợ lúng túng giải thích: "Có đứa bé nào sinh ra mà không khóc đâu, em chỉ lo lắng thôi."

Đúng lúc này, một bác sĩ từ phòng khám đi ra, mọi người nhanh chóng tiến tới hỏi thăm tình trạng của đứa bé.

"Đứa bé bình thường không khóc không quấy quả thực là bất bình thường." Bác sĩ trả lời: "Có điều là sinh non, dây rốn quấn quanh cổ, cho nên suy yếu. Quan sát một đoạn thời gian trước."

Bà ngoại trừng mắt nhìn mợ: "Có vài người thích xem náo nhiệt mà không chê lớn chuyện."

Mợ định nói gì nhưng cậu đã lên tiếng: "Đừng đứng nữa, anh đưa em qua bên kia ngồi một lát."

Sau khi cậu đưa mợ đi, Tống Tinh hỏi bác sĩ: "Bình thường trẻ sinh non có trí tuệ không cao. Liệu con tôi cũng sẽ như vậy chứ?"

Bác sĩ nói: "Bây giờ còn quá sớm để đánh giá."

Sắc mặt Tống Tinh tái nhợt, rất rõ ràng, đáp án mà cô muốn nghe không phải những lời này: "Cảm ơn."

Bác sĩ nói: "Đừng ở đây nữa, quay về nghỉ ngơi đi."

Tống Tinh: "Ừm."

Bà ngoại đẩy Tống Tinh trở lại phòng bệnh, trong quá trình này, Tống Tinh không hề quay đầu dù chỉ một lần.

Trình Dương và Nhậm Lê không đi theo nữa, nhìn đứa trẻ trong lồng ấp.

Ký ức hai bên gợn sóng đồng thời phát triển, bọn họ đã ở bên kia quá lâu, cho nên bọn họ không biết nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Họ chỉ biết đứa bé cũng là sinh non, cũng là có nguy cơ chậm phát triển về trí tuệ. Tống Tinh không chấp nhận tình huống này, chẳng qua bên kia phản ứng lớn hơn một chút, mà bên này dịu hơn một chút.

Không dễ để phân biệt đâu là ký ức chân thật, đâu là ký ức hoang tưởng.

Cảm xúc của thai phụ thực sự rất nhạy cảm, ở ký ức bên kia, việc Tống Tinh không chấp nhận con mình có trí tuệ kém mà hét khản cả giọng cũng là phản ứng bình thường, Tống Tinh bên này khó kìm được thất vọng mà không quay đầu cũng là phản ứng bình thường. Dù sao, với trình độ học vấn của cô nên cô không thể hét như một con điên ở nơi công cộng được.

Trước đây bọn họ đánh giá ký ức thật giả dựa vào việc cậu bé nhận được tào phớ. Tình huống tốt hơn là ký ức hoang tưởng, còn tình huống tệ hơn là ký ức chân thật.

Nhưng bây giờ xem ra, dựa vào ký ức hai bên gợn sóng của cậu bé không nhận được cái gì, nó vừa sinh ra bị phán đoán là trí tuệ kém, nói nó không sống nổi ba ngày. Nó sinh ra không mang lại niềm vui cho gia đình, chỉ có sự ghét bỏ thất vọng của mẹ, và người mợ dùng làm vũ khí để công kích người khác.

"Xin nhường đường."

Trong lúc đang suy nghĩ, một bác sĩ vỗ nhẹ vào vai Trình Dương.

Sắc mặt Nhậm Lê lập tức tối sầm lại. Bọn họ đã thực thể hoá đến mức có thể bị nhìn thấy và bị chạm vào. Nếu không phân biệt được bên nào là ký ức chân thật và ký ức hoang tưởng, bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi quyền chủ động để phán đoán.

Nhìn thấy vẻ mặt đang suy nghĩ của Nhậm Lê, Trình Dương không dám quấy rầy. Cậu ta cũng cố vắt óc suy nghĩ.

Trong đầu hiện lên một đáp án không chắc chắn, Trình Dương hỏi Nhậm Lê: "Khối băng, thế nào?"

Nhậm Lê nhìn cậu, Trình Dương hỏi: "Anh thấy bên kia là thật hay giả?"

Nhậm Lê nói: "Tôi không chắc."

Trình Dương lo lắng hỏi: "Một chút khuynh hướng cũng không có à?"

Nhậm Lê trầm mặc mấy giây: "Không có."

Đây là thói quen dưỡng thành từ khi tiến vào thế giới Quy Tắc, không có bằng chứng rõ ràng thì không thể sinh ra kết luận. Bọn họ không giống Trình Dương, dựa trên cảm xúc làm việc, đặc biệt là phải chọn một trong hai, cảm giác không phải thứ có thể cứu được mạng sống.

Trình Dương nói: "Tôi cảm thấy là bên này."

Nhậm Lê nhìn cậu ta: "Nguyên nhân?"

Quả nhiên Trình Dương không thể giải thích được, nghẹn một chút rồi nói: "Cảm giác."

Nhậm Lê mở miệng: "Cậu ở lại đây."

Trình Dương nghe hiểu ý của Nhậm Lê, tức là bọn họ không đi cùng nhau, sửng sốt: "Anh muốn qua bên kia?"

Thực sự Trình Dương rất muốn nói "tin tôi một lần", nhưng Trình Dương lại không dám, chọn sai, nghĩa là kéo Nhậm Lê chết cùng mình.

Nhậm Lê "ừ" một tiếng.

Đây là ý nghĩa của việc chia hai người một nhóm, nếu không phân biệt được thật giả thì sẽ tách ra. Như vậy sẽ luôn có một người lựa chọn ký ức chân thật.

Nhậm Lê cảm thấy Trình Dương hẳn là đã chọn ký ức chân thật, bởi vì Trình Dương từ trước đến nay đều rất may mắn. Nhưng Nhậm Lê không dám đánh cược, anh phải qua bên kia, nếu lần này vận khí của Trình Dương mất đi hiệu lực, ít nhất anh muốn đảm bảo ngôi sao này thành công phán đoán thật giả.

Nhậm Lê hỏi Trình Dương: "Có gì muốn nói với tôi không?"

Trình Dương nói: "...Anh đang hỏi tôi di ngôn đấy à?"

Nhậm Lê đáp: "Có thể chuẩn bị trước."

"..." Trình Dương nói: "Khối băng, anh quá lạnh lùng, quá bình tĩnh."

"Tôi không hy vọng cậu chết." Nhậm Lê nói: "Sau khi tôi chết, nhờ cậu mang tro cốt của tôi và anh trai ra ngoài an táng, được không?"

Trình Dương nhìn Nhậm Lê mấy lần, cậu ta cảm thấy Nhậm Lê quá phản nhân loại, ngay cả Lâm Dị gặp phải chuyện sinh tử cũng phải hoảng loạn một chút, nhưng Nhậm Lê lại có thể thản nhiên sắp xếp hậu sự cho mình.

Nhưng nghĩ kỹ thì dường như đây không phải tật xấu, tính cách của Nhậm Lê vẫn luôn như vậy.

Trình Dương nói: "Được, nếu tôi chết, anh... thường xuyên về thăm cha mẹ hộ tôi."

Nhậm Lê: "Được."

Trình Dương: "Sao anh không hỏi địa chỉ?"

Nhậm Lê: "Tra được trên hồ sơ sinh viên."

Trình Dương: "Ồ."

Nhậm Lê nhìn Trình Dương, xoay người đi về phòng bệnh của Tống Tinh, không thể chậm trễ thêm nữa.

Trình Dương nhìn bóng lưng Nhậm Lê. Loại lựa chọn quyết định sống chết này khiến trong lòng cậu ta cảm thấy cực kì khó chịu.
Bình Luận (0)
Comment