Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 212

Hai người một nhóm, vừa vặn nhân số của bọn họ là số chẵn.

Có điều lần này lập nhóm, bầu không khí giữa 24 người còn lại rõ ràng là không ổn chút nào. Hầu hết mọi người đều biết quái vật sẽ bám vào một trong số người tham gia. Cấp độ của quái vật càng cao thì càng khó để tìm ra nó. Không ai có thể chắc chắn liệu đồng đội của mình có phải quái vật 0-1 có thú vui nuôi dưỡng quái vật quy tắc hay không.

Cũng có người không biết quái vật sẽ bám vào người tham gia, nhưng Vương Phi Hàng vẫn nói thẳng.

Sở dĩ đội tuần tra không tiết lộ việc quái vật sẽ bám vào người tham gia với người ngoài không phải thành viên đội tuần tra hay Hội Sinh Viên, là bởi sau khi biết quái vật sẽ bám vào người tham gia, cảm xúc của sinh viên khi tiến vào thế giới Quy Tắc ít nhiều gì cũng bị dao động, điều này sẽ gây bất lợi cho đội tuần tra khi tìm kiếm quái vật ẩn thân. Hạt giống nghi ngờ sẽ nảy mầm trong lòng những người tham gia, hành vi của mỗi người đều không thể xác định, độ khó của thế giới Quy Tắc cũng theo đó mà tăng lên.

Nhưng bây giờ chẳng có gì phải giấu nữa.

Vương Phi Hàng nói: "Các cậu cảm thấy ai cư xử kỳ quái, ai là quái vật 0-1, tạm thời không cần thảo luận với người khác, chỉ cần bản thân biết rõ là được, nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là tìm ra tuyến chính."

Mọi người không có dị nghị.

Chỉ cần ý thức chủ quan tin rằng ký ức mình đang ở là ký ức chân thật, hoặc chẳng cần thiết phải đưa ra phán đoán, chỉ cần bọn họ duy trì sự "vô tri" thì các nhân vật trong ký ức sẽ không biến thành quái vật, bọn họ vẫn có thể duy trì trạng thái linh hồn, như vậy mạng sống sẽ không bị uy hiếp.

Điều duy nhất cần cẩn thận là người bên cạnh mình.

Nhưng cũng không đến mức như vậy, nếu lúc này ở ngôi sao có người tử vong, như vậy thì người còn lại sẽ bị nghi ngờ.

Mọi người nhìn đồng hồ cát, rồi lại nhìn ngôi sao đầy trời.

Thời gian trước mắt vẫn là nan đề khó giải nhất.

Vẫn còn rất nhiều ngôi sao, đó đều là ký ức thuộc về cuộc đời quái vật 0-1. Mỗi ngôi sao đều có thời gian cố định, hiện tại chỉ có 24 người tham gia, liệu có thể tìm được nguyên nhân tử vong của Giang Hữu trong vô vàn ngôi sao như này dựa vào vận may không?

Nhưng thoạt nhìn mọi người nào có vận may chứ, nếu có thì bọn họ đã chẳng bị quái vật 0-1 lựa chọn, bị đưa vào trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, trở thành đồ ăn của rất nhiều quái vật quy tắc.

Vương Phi Hàng nói: "Thử xem."

"Nhỡ đâu."

Mọi người bắt đầu tiếp tục tiến vào ngôi sao. Mọi chuyện đã phát triển như hiện tại, cũng chỉ còn cách tiến vào ngôi sao mà thôi.

Trình Dương tiếp tục gọi nữ thần duck, Nhậm Lê kéo cậu ta: "Đi thôi."

Trình Dương: "Đến ngay đến ngay, tôi cầu nguyện tí đã."

Nhâm Lệ đau đầu nhìn Trình Dương, nhưng cũng không thúc giục.

Trình Dương hoàn thành một loạt động tác cầu nguyện, sau đó chọn một ngôi sao, dùng giọng điệu dũng cảm nói: "Khối băng, cái này!"

Thấy Trình Dương đi vào, Nhậm Lê cũng theo sát Trình Dương tiến vào ngôi sao này.

Lâm Dị nhìn Trình Dương và Nhậm Lê tiến vào ngôi sao, rồi nhìn những người khác cũng lục tục tiến vào ngôi sao.

Theo sau, Tần Châu yêu cầu cậu chọn ngôi sao.

Lần này đến lượt Lâm Dị chọn ngôi sao, trước đó Tần Châu cũng đã mấy lần yêu cầu cậu chọn, Lâm Dị đều không nhượng bộ. Kỳ thực mấy ngôi sao này đều có hình dạng giống nhau, vẻ ngoài chẳng có gì khác mấy. Chỉ sau khi tiến vào ngôi sao mới biết ký ức bao hàm trong ngôi sao là gì, chọn thì cũng không chọn ra được cái gì cả.

Lâm Dị đưa tay muốn chạm vào ngôi sao gần nhất trong tầm tay. Lúc cậu vừa giơ tay lên, đột nhiên không khống chế được mà chỉ vào ngôi sao ở xa hơn một chút.

Sắc mặt Lâm Dị lập tức tái nhợt.

Tần Châu nhìn theo hướng cậu chỉ, hắn đưa lưng về phía Lâm Dị, lúc này không nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Dị.

Ngôi sao có rất nhiều, dù chỉ tay thì cũng khó mà phân biệt được. Tần Châu hỏi: "Cái nào?"

Đôi môi cũng không tự chủ được mà nói: "Chủ tịch, hướng ba giờ."

Tần Châu tìm được ngôi mà Lâm Dị nói, duỗi tay chạm vào, cả người lập tức biến mất ở dị không gian.

Còn lại Lâm Dị với vẻ mặt trông còn nghiêm túc hơn lúc gặp quỷ.

Thậm chí cậu không dám đi theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngôi sao này, nỗi sợ hãi dần dần lan rộng trong đáy lòng.

——

Cũng phải năm phút trôi qua, Tần Châu vẫn chưa thấy Lâm Dị tiến vào, hắn không tiếp tục đứng đợi Lâm Dị ở điểm xuất hiện nữa, thậm chí trong lòng có một loại cảm giác không nằm ngoài dự kiến.

Lâm Dị chuẩn xác chỉ ra một ngôi sao như vậy. Hành vi này không bình thường, thậm chí có thể coi là kỳ lạ.

Tần Châu không muốn nghĩ tới nguyên nhân Lâm Dị có hành vi kỳ quái như vậy nữa, nhưng có một điều hắn không thể bỏ qua, ký ức trong ngôi sao này đang chờ hắn.

Hắn nhìn về phía trước.

Giang Hữu đang ăn tối với Tống Tinh, Giang Viễn Tân và Giang Du.

Tống Tinh gắp một đũa đồ ăn cho Giang Du, nói: "Đừng kén ăn."

Nói xong, Tống Tinh liếc mắt nhìn Giang Hữu đang vùi đầu ăn bát cơm của chính mình, nó không gắp bất cứ món ăn nào trên bàn.

Sau lần cô nói chuyện với Giang Hữu về đề tài "bát điểu tiên phi", cô không còn quan tâm đến Giang Hữu nữa, Giang Hữu cũng không nói chuyện với cô. Tình cảm của Tống Tinh đối với đứa con ruột này rất phức tạp. Dù là miếng thịt rơi ra từ trên người mình nhưng cô thực sự không thích một số thói quen của Giang Hữu.

Những thói quen này của Giang Hữu hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô, những kỳ vọng mà cô dành cho con mình đã không thành.

Nhưng lúc này, Tống Tinh không thể không chấm dứt chiến tranh lạnh với Giang Hữu.

"Hôm nay mẹ gặp thầy giáo của con." Cô nói.

Giang Hữu dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tống Tinh, chờ Tống Tinh nói tiếp.

Tống Tinh nói: "Con nói với thầy con không có cha mẹ là ý gì?"

Giang Hữu trả lời: "Mẹ yêu cầu không được nói cho ai biết."

Vào cái ngày nó vô tình phóng hỏa, Tống Tinh chỉ trích Giang Hữu rất nhiều, trong đó có nói một câu, bảo Giang Hữu đừng nói với người khác bọn họ là cha mẹ nó, Tống Tinh nói cô không dạy nổi người kiểu này.

Mà lần này giáo viên Ngữ Văn giao bài tập làm văn, chủ đề là cha mẹ.

Giang Hữu không hoàn thành, lúc giáo viên Ngữ Văn tới hỏi thăm tình hình của nó, Giang Hữu liền đáp như vậy, rằng nó không có cha mẹ.

Giang Hữu bình thường ở trường quái gở ít nói, trên người luôn toả ra bầu không khí ủ dột, đó không phải điều mà một đứa trẻ ở độ tuổi này nên có. Cho nên, sau khi Giang Hữu thốt ra câu kinh người như vậy, giáo viên Ngữ Văn đã tìm đến Tống Tinh.

Tống Tinh sửng sốt, không ngờ Giang Hữu lại lấy những lời này ra khiến cô nghẹn lại. Giang Viễn Tân ở bên cạnh mở miệng dạy dỗ Giang Hữu: "Đấy là mẹ con tức giận mới nói thế, nếu không phải cha mẹ con, vậy thì còn quan tâm tới chỗ ăn chỗ ở của con làm gì?"

Giang Viễn Tân cũng biết việc này, con ruột bất ngờ tìm tới cửa, ở trường học cũng vì thế mà ồn ào huyên náo. Nhiều đồng nghiệp không biết Giang Viễn Tân có một đứa con trai như vậy, còn cho rằng đấy là con ngoài giá thú, lần này bình chức, Giang Viễn Tân cảm thấy bởi vì bị chuyện này ảnh hưởng nên bản thân mới không được như ý nguyện.

Nghe xong những lời này của Giang Viễn Tân, Giang Hữu dứt khoát buông bát đũa trong tay xuống.

"Rầm"--

Giang Viễn Tân ném đũa: "Giang Hữu! Tính cách này con học được từ ai đấy! Sao lại trở nên thiếu đạo đức như vậy!"

Tống Tinh hỏi Giang Hữu: "Giang Hữu, có phải con cảm thấy cha mẹ nợ con không?"

Giang Hữu nhìn bọn họ.

Tống Tinh và Giang Viễn Tân lại nói một đống, nói đến khi thức ăn trên bàn đều đã nguội lạnh cả. Giang Hữu nghiêm túc lắng nghe, cũng hiểu được ý của Tống Tinh và Giang Viễn Tân. Đại khái là nói, bọn họ vẫn luôn gánh vác phí sinh hoạt của Giang Hữu, trách nhiệm cần hoàn thành cũng đã hoàn thành rồi. Bây giờ nó trở thành bộ dạng này, khiến cho bọn họ rất thất vọng, bọn họ muốn thử sửa đổi tật xấu của Giang Hữu, nhưng Giang Hữu dạy mãi không sửa, bọn họ cũng hết cách. Lại nói, Giang Hữu như vậy là tương lai nó tự hại chính nó, không liên quan gì tới họ.

Từng từ từng chữ mà bọn họ nói, Giang Hữu đều khắc ghi trong lòng.

Đợi Tống Tinh và Giang Viễn Tân nói xong, Giang Hữu nói: "Con đi làm bài tập."

Nhẹ nhàng một tiếng, lại khiến cho Tống Tinh và Giang Viễn Tân cảm thấy như bị một cây búa giáng xuống.

Giang Hữu trở lại phòng, đóng cửa lại.

Nó lấy bài tập về nhà ra, ngồi vào bàn, hoàn thành bài làm văn còn dang dở.

Tần Châu đi theo, thấy Giang Hữu viết tiêu đề bài văn 《 Cha mẹ 》

Đầu bút cọ vào giấy, phát ra âm thanh sàn sạt.

《 Cha mẹ 》

Nếu em thông minh, thành tích ưu tú, tính tình tốt, tính cách ôn hoà, chắc hẳn sẽ có nhiều người yêu thích em, bao gồm cả cha mẹ, nhưng em lại không được như vậy.

Thầy giáo yêu cầu em viết bài làm văn này, em chỉ có thể tưởng tượng mình là một người như vậy, một người có đầy đủ những phẩm chất tốt đẹp của nhân vật chính trong truyện cổ tích, chỉ có như thế em mới có thể viết tiếp được.

Giang Hữu ngồi ở bàn không ngừng viết, Tần Châu đứng ở phía sau, ánh mắt dán chặt vào từ khoá có trong bài văn của Giang Hữu.

"Thông minh", "thành tích ưu tú", "tính tình tốt", "tính cách ôn hoà".

Đây không phải là Lâm Dị sao?

Trái tim Tần Châu thắt lại, trong lòng bộc phát một số ý nghĩ không tốt.

Giang Hữu tiếp tục viết, Tần Châu trơ mắt nhìn những tưởng tượng trong bài văn của Giang Hữu chậm rãi xuất hiện, nó và Giang Hữu trùng điệp với nhau, nhưng lại không hoàn toàn trùng điệp. Tần Châu một bước tiến đến trước mặt Giang Hữu, quan sát Giang Hữu tưởng tượng ra chính nó.

Nó vẫn chưa có một khuôn mặt rõ ràng.

Nhưng theo những dòng văn mà Giang Hữu viết ra: Diện mạo em sẽ đẹp hơn, tựa như diện mạo mỹ lệ mà nhân vật chính trong truyện cổ tích có được, như vậy cha mẹ sẽ càng thêm kiêu ngạo về em.

Vì vậy, khuôn mặt nó trở nên rõ ràng.

Tần Châu đã từng nhìn thấy, trong thế giới Quy Tắc 1-3, "Nhân Ngư tiểu thư" xinh đẹp đến mức không lời khen ngợi nào có thể sánh bằng.

Diện mạo vốn dĩ của quái vật 1-3.

Tần Châu gắt gao nhìn chằm chằm nó, cảm xúc đột nhiên trầm xuống, mỗi hơi thở đều trở nên nặng nề, như thể có một tảng đá đè nặng trong lòng hắn.

Quái vật 0-1 quả thực ẩn náu trong số những người tham gia, hắn biết ai bị quái vật 0-1 lựa chọn rồi.

Trương Duy.

Quái vật 1-3 là do quái vật 0-1 sáng tạo ra, cũng là một bản thể khác do quái vật 0-1 tưởng tượng. Theo một ý nghĩa nào đó, quái vật 1-3 đương nhiên cũng là quái vật 0-1.

Sau khi nhận ra điều này đủ rõ ràng, Tần Châu đột nhiên phản ứng lại.

Quái vật 0-1 quả thực không yêu cầu người tham gia phân biệt ký ức thật giả, đúng như Trình Dương nói, quái vật 0-1 yêu cầu người tham gia phân biệt chính bản thân nó.

Giang Hữu tưởng tượng ra một bản thân khác, lúc này hai người bọn họ đang ngồi trên ghế xếp chồng lên nhau.

Cho nên, ai mới thực sự là Giang Hữu?

Đáp án rất đơn giản, không cần phải suy nghĩ gì cả.

Chỉ cần Tần Châu trả lời, 24 người còn lại có thể rời khỏi thế giới Quy Tắc 0-1. Tần Châu chắc chắn, chỉ cần rời khỏi thế giới Quy Tắc 0-1, bọn họ có thể rời khỏi trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên. Đây là cám dỗ mà quái vật 0-1 dành cho hắn.

Có thể đưa sinh viên rời khỏi trường Đại học Kỹ thuật Phi Tự Nhiên, đây là nỗ lực từ trước tới nay của Tần Châu, cũng là nguyện vọng ước mơ tha thiết của hắn.

Chẳng qua, Giang Hữu, người được Tần Châu xác định là giả sẽ biến thành quái vật. Tựa như ở ngôi sao lần trước, chỉ cần nhân vật bị người tham gia phán đoán là ảo tưởng sẽ biến thành quái vật, xé nát người tham gia.

Để quái vật 1-3 gạt bỏ thiện lương, mất đi lí trí. Đây là nguyện vọng mơ tưởng của quái vật 0-1.

Quyền lựa chọn thuộc về Tần Châu.

Bởi vì đây là thế giới Quy Tắc mà quái vật 0-1 đã đích thân thiết kế riêng cho Tần Châu.
Bình Luận (0)
Comment