Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 29

Không chỉ Lâm Dị, mà Tần Châu, Âu Oánh, La Diệc đều đã nhận ra.

Nhưng không người nào trong số họ dám nói "Tôi đói" hết, ai mà nuốt nổi cái đống trên bàn ăn chứ.

Hoặc có khả năng, ả váy đỏ đang dùng những thứ đó để thúc đẩy cốt truyện ở thế giới này.

"Vì mọi người đều đã ăn trưa rồi, nên chúng ta bắt đầu thôi nào." Ả váy đỏ đứng dậy: "Mời mọi người đi theo tôi."

La Diệc cũng biết vì lời nói của mình đã khiến cho mọi người lỡ mất cơ hội để chuẩn bị, anh vội vàng câu giờ: "Không dọn chỗ này sao?"

Những thứ trên bàn ăn có thể rất khó nuốt, nhưng việc dọn dẹp vẫn sẽ câu được thêm chút thời gian.

Ả váy đỏ nhìn chằm chằm vào La Diệc bằng ánh mắt kỳ lạ, hỏi: "Tại sao lại phải lãng phí thời gian vào những việc tầm thường đó?"

La Diệc nhất thời câm bặt.

Thấy ả váy đỏ sẽ trả lời câu hỏi của mọi người, Âu Oánh lên tiếng: "Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"

Nếu không câu được giờ thì phải kiếm thêm thông tin.

Biết trước chuyện gì sắp xảy ra sẽ giúp bọn họ chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

"Chơi trò chơi." Ả váy đỏ nói: "Các bạn của tôi ơi, không phải chúng ta đã hẹn trước rồi sao?"

"Trò chơi gì?" Tần Châu hỏi.

Ả váy đỏ lật lòng bàn tay lên, trong lòng bàn tay là một viên xúc xắc: "Mọi người đều phải tham gia, chúng ta đã hẹn với nhau rồi mà."

Lâm Dị nhìn thấy con xúc xắc này khác với loại xúc xắc thông thường có tổng cộng sáu mặt, nhưng con xúc xắc trong lòng bàn tay của ả váy đỏ lại bị cắt thành nhiều mặt hơn thế.

Trông thì giống một trò chơi súc sắc bình thường chứ không phải một trò chết chóc nham hiểm nào đó.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Ả váy đỏ định đưa họ ra khỏi phòng ăn thì chợt dừng lại, nhìn xuống thứ dưới mặt đất.

Lâm Dị lặng lẽ kéo Trình Dương đang bất tỉnh ra chỗ khác, Trình Dương đang chặn đường của ả váy đỏ.

Sau khi Trình Dương chặn đường được kéo ra, ả váy đỏ tiếp tục bước ra ngoài.

Ba thành viên của hội sinh viên liếc nhìn nhau, không còn cách nào khác, nếu muốn rời khỏi Thế giới Quy tắc 2-6 thì phải tìm ra tuyến chính ở nơi này, cho dù họ biết trò chơi đang chờ đợi họ sẽ không phải là một trò chơi tốt đẹp gì, nhưng bọn họ chỉ đành làm theo.

Tần Châu đi theo sau, hắn dừng lại một chút nhìn Lâm Dị, lại nhìn Trình Dương. Ngay trước khi Tần Châu chuẩn bị cau mày, Lâm Dị đã nói: "Đàn anh, em đánh thức cậu ta dậy liền đây."

Lâm Dị véo thẳng vào nhân trung của Trình Dương.

Nhìn thấy Trình Dương có dấu hiệu tỉnh lại, Tần Châu mới tiếp tục theo ả váy đỏ đi ra ngoài.

Lâm Dị vẫn đang đợi Trình Dương tỉnh lại, sau đó thấy cậu ta ậm ừ: "Anh Lâm Dị... tôi còn sống sao..."

"Còn sống." Lâm Dị vội vàng nói: "Nhưng nếu nằm ở đây tiếp thì chưa chắc đâu."

Trong phòng ăn chỉ còn lại cậu và Trình Dương, tự bản thân Lâm Dị thấy rung động với chính mình luôn rồi, làm gì có đồng đội nào tốt bụng như cậu chứ.

Trình Dương cũng sợ liên lụy đến Lâm Dị, nên nghiến răng nghiến lợi đứng dậy dù chân cậu ta có đang mềm nhũn đến đâu.

Cả hai chạy về phía đám người.

Ả váy đỏ đưa họ trở lại phòng khách của căn biệt thự.

Nhưng lúc này, phần lớn đèn trong biệt thự đều đã tắt, phòng khách rất tối, chỉ có duy nhất thứ ánh sáng mờ nhạt chiếu ra từ một ngọn đèn vẫn được bật sáng. Ả váy đỏ đang đứng dưới ánh đèn này, trước mặt ả là một chiếc bàn cao bằng nửa người.

Lâm Dị nhớ lúc nãy bọn họ ở đây, hình như không có cái bàn kia.

Ánh sáng lúc này dường như bị hạn chế, chỉ có thể chiếu sáng chừng một tấc vuông. Phần còn lại hầu hết là một màu tối đen không thể nhìn thấy gì cả.

Sắc mặt của ả váy đỏ hiện lên dưới ánh đèn càng thêm tái nhợt, ả cười quái dị nói: "Mọi người cứ ngồi xuống tự nhiên đi, trò chơi sắp bắt đầu rồi."

Mặc dù không ai nhìn thấy gì hết, nhưng may mắn thay, từ lúc bước vào Thế giới Quy tắc 2-6, bọn họ đã ở trong phòng khách rất lâu nên có thể tìm được chỗ ngồi trong bóng tối.

Khả năng nhìn trong bóng tối của Lâm Dị rất tốt, cậu lén lút chọc rồi vỗ nhẹ vào phía sau Trình Dương, ra hiệu Trình Dương đi theo mình. Sau đó, cậu tìm đến vị trí của ghế sofa, chậm rãi đặt mông lên đó, sợ chiếc ghế sofa không sử dụng nhiều năm sẽ phát ra tiếng động thu hút người lạ đến ngồi cùng mình.

Dù sao cậu thấy đang có rất nhiều người ngồi trên sàn.

Tuy Lâm Dị thích ngồi một mình hơn nhưng ai bảo cậu lại là đồng đội tốt nhất nước Z cơ chứ?

Sau khi ngồi xuống, Lâm Dị nghe được tiếng Trình Dương ngồi ở bên cạnh, ngay sau Trình Dương, lại có một tiếng ngồi xuống như vậy nữa.

Người này không ngồi cạnh Trình Dương mà ngồi cạnh Lâm Dị.

Lâm Dị quay đầu sang bên trái, nói: "...Đàn anh."

"Tôi cũng không muốn ngồi dưới đất." Tần Châu nói: "Quần áo là hàng phiên bản giới hạn."

Lâm Dị: "..."

Tần Châu nhẹ nhàng cốc đầu cậu, phê bình: "Đúng là một nhóc thiên tài ích kỷ."

Có vẻ hắn đã quan sát chuyển động của Lâm Dị.

Bị nhìn thấu, Lâm Dị cảm thấy có chút xấu hổ, cậu ho khan một tiếng, đang định nói cái gì đó nhưng lại bị ả váy đỏ cắt ngang.

Hết cách, cậu đành phải lặng im ngồi nhìn ả váy đỏ.

Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía ả váy đỏ đứng dưới ánh đèn, hồi hộp chờ đợi trò chơi mà ả nói.

Ả váy đỏ không nói lời mở đầu cho trò chơi mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Hỡi các bạn đến từ khắp năm châu bốn bể, chúng ta gặp nhau trong nơi biệt thự ma ám này để tham gia một cuộc phiêu lưu."

Lâm Dị nhìn chằm chằm vào ả váy ả, thông tin từ lời nói của ả quá ít, cậu vẫn chưa thể hiểu được trò chơi này sẽ diễn ra như thế nào.

Nhưng một điều có thể chắc chắn rằng ả váy đỏ đã sắp xếp sẵn cho mỗi người một thân phận rồi.

Trình Dương ở bên cạnh vẫn đang thở dốc, trọng tâm mà cậu ta chú ý tới không phải là thân phận của mình mà là từ "ma ám". Sợ bản thân lại ngất xỉu vì sợ hãi, Trình Dương tự đặt tay lên nhân trung của mình.

Cậu ta sờ được vết sưng trên đó, trong lòng có chút oán trách, sao Lâm Dị ra tay tàn nhẫn quá vậy.

Ả váy đỏ nói: "Hãy để tôi xem xem, chuyến hành trình của các bạn có suôn sẻ không nhé."

Dứt lời, có tiếng "cách" vang lên.

Âm thanh này là tiếng ném xúc xắc lên bàn của ả váy đỏ, nó vang lên hai ba tiếng rồi dừng lại.

Ả váy đỏ nói: "Có vẻ không được suôn sẻ lắm rồi."

"Chúng ta hãy xem tại sao chuyến đi của các bạn lại không được suôn sẻ nhé, có phải vì một người trong số các bạn lỡ hẹn, bị lạc đường hay là bởi có điều gì đó kỳ lạ đã xảy ra."

Tiếng "lách cách" lại vang lên thêm hai ba lần nữa.

Phòng khách của căn biệt thự rất rộng lớn, không gian yên tĩnh đến độ ngay cả tiếng thở cũng trở nên rất ồn ào, tiếng ả váy đỏ ném xúc xắc nghe như đang niệm chú, ả nhìn xuống các điểm xúc xắc: "Ồ, hóa ra là bởi một chuyện kì lạ gì đó đã xảy ra khiến chuyến đi của các bạn không được suôn sẻ."

Lâm Dị nhìn ả váy đỏ, trên bàn có một vách ngăn nổi lên, không thể nhìn thấy con số cụ thể trên mặt xúc xắc, tất cả những gì họ có thể nhìn thấy chỉ là động tác ném xúc xắc của ả váy đỏ.

Ả váy đỏ nói: "Vậy thì, chuyện kỳ lạ đó là gì mà lại khiến chuyến hành trình của các bạn không được suôn sẻ? Là do một người trong các bạn đột nhiên lâm bệnh, hay là do một người trong các bạn đột ngột qua đời, hay là vì trong các bạn..."

Ả váy đỏ cười toe toét: "Xuất hiện thứ gì đó."

"Lách cách"

Ả lại bắt đầu tung xúc xắc.

Lâm Dị vẫn dán chặt mắt vào ả váy đỏ, nói là đang chơi một trò chơi, nhưng từ đầu trò chơi đến giờ, mười ba người tham gia đều không có cảm giác mình đang tham gia chút nào.

Trò chơi này giống như đang nghe kể một câu chuyện hơn, ả váy đỏ vừa nói vừa tung xúc xắc từ đầu đến cuối.

"Trời ạ, điều kỳ lạ là trong các bạn xuất hiện thêm thứ gì đó." Mặc dù ả váy đỏ dùng từ biểu thị sự kinh ngạc, nhưng vẻ mặt của ả thì lại hoàn toàn khác.

Hiển nhiên ả rất hài lòng với diễn biến của câu chuyện này, hưng phấn đến mức ngẩng đầu nhìn đám người: "Vậy rốt cuộc thứ đó là gì?"

"Là một con vật? Là kẻ tâm thần phân liệt? Hay là... quỷ." Khi ả váy đỏ nhắc tới từ "quỷ", toàn thân ả ta đều trở nên kích động, tung xúc xắc càng mạnh mẽ hơn.

Vì thế lần này âm thanh "lách cách" vang lên to và kéo dài rất lâu.

"Ồ." Ả váy đỏ cúi đầu kiểm tra số điểm, hai mắt trợn to: "Là quỷ, thứ dư thừa trong các các bạn chính là quỷ."

Giọng nói của ả khiến một số người cảm thấy khó chịu, mặc dù đang rất lo lắng nhưng ả váy đỏ vẫn chưa làm hại gì tới bọn họ nên bọn họ vẫn có thể kiên trì ngồi nghe câu chuyện đang phát triển thành truyện ma này.

"Két"——

Có tiếng đẩy cửa rất nhẹ, nhẹ đến mức Lâm Dị cho rằng đó chỉ là ảo giác. Cậu lần theo phía tiếng động rồi nhìn về phía cổng biệt thự để xác nhận xem âm thanh đó có thực sự là ảo hay không.

Trong bóng tối, cậu nhìn thấy cổng biệt thự hình như có một khe hở.

Nhưng Lâm Dị không phải là người cuối cùng vào cửa, người cuối cùng vào biệt thự là Trình Dương, cậu không biết khe hở là do Trình Dương đóng cửa không cẩn thận hay thực sự có thứ gì đó đẩy cửa đi vào.

Lâm Dị hỏi Trình Dương: "Anh Trình Dương, lúc anh vào anh có đóng cửa không?"

Trình Dương lắc đầu.

Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm: "Chắc chắn chứ?"

Trình Dương lại lắc đầu.

Lâm Dị dừng một chút, sau đó trầm giọng nói: "Anh không nhớ sao."

Trình Dương gật đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Dị, nam diễn viên câm này hỏi Lâm Dị có chuyện gì.

Sợ hù cho Trình Dương ngất xỉu, Lâm Dị suy nghĩ một chút rồi nói: "Không có gì, phân tán nỗi sợ thôi. Anh cũng có thể thử cách này, ví dụ như nghĩ đến bánh kếp nhân cua chẳng hạn."

Trình Dương thử thật.

Sau khi nói xong câu này với Trình Dương, Lâm Dị vừa nhìn về phía cổng biệt thự vừa nghĩ đến món bánh kếp nhân cua. Đó là một khe cửa rất hẹp, hẹp đến nỗi ngay cả những con muỗi béo cũng có thể mắc vào nên không thể có gì lọt vào trong được, những thứ có thể lọt qua khe hở đó cũng chẳng cần phải đẩy khe cửa ra làm gì.

"Chuyện gì vậy?" Tần Châu chú ý tới Lâm Dị đang quay đầu lại.

Lâm Dị quay đầu lại, từ lời nói của Tần Châu, cậu đoán Tần Châu không nghe thấy tiếng "Két", thế là nói: "Không ạ, cổ em hơi mỏi thôi."

Ả váy đỏ vẫn đang ném xúc xắc: "Thì ra quỷ cũng theo các bạn tới đây sao, vậy có bao nhiêu con quỷ?"

Ả váy đỏ không đặt ra câu trả lời cho câu hỏi này.

Bên tai chỉ nghe thấy tiếng xúc xắc "lách cách, lách cách" vang lên, dường như câu trả lời sẽ liên quan đến số điểm ném ra của mặt xúc xắc.

"Một..."

Sắc mặt của ả váy đỏ trầm xuống, ả không hài lòng với con số đó nên lại tiếp tục: "Có một con quỷ này đi cùng các bạn đến căn biệt thự ma ám này, vậy trong biệt thự ma ám này có bao nhiêu con quỷ..."

"Lách cách"

Vẻ mặt của người phụ nữ áo đỏ không hề thay đổi tốt hơn, số điểm vẫn chưa làm ả hài lòng: "Trước đây trong biệt thự ma ám này có hai con quỷ, vậy tổng cộng có ba con quỷ..."

Ả áo đỏ ngẩng đầu, ủ rũ nói: "Trong các bạn."

Nhóm người nín thở trong bóng đêm, có người còn chưa hiểu đây là trò chơi gì, nhưng không gian tối tăm cộng với giọng nói kỳ lạ của ả váy đỏ và trò chơi không rõ tên khiến tất cả đều căng thẳng.

Âu Oánh cúi đầu thấp giọng nói với La Diệc đang ngồi bên trái cô: "Trò chơi này tên An Khoa."

La Diệc lạnh lùng hỏi: "Gì cơ?"

Âu Oánh giải thích: "Trong sáng tác văn học, tác giả sẽ liệt kê nhiều khả năng cho hướng đi tiếp theo của câu chuyện, chọn ngẫu nhiên một khả năng bằng cách tung xúc xắc và tiếp tục câu chuyện theo hướng đã chọn bằng cách đó."

Cô tiếp tục phân tích: "Biến An Khoa thành một trò chơi mà tất cả chúng ta đều có thể tham gia, phải cẩn thận với những gì ả ta nói, rất có thể..."

Âu Oánh còn chưa nói xong đã bị vỗ nhẹ lên vai bên phải.

Giọng nói của La Diệc truyền đến tai phải của cô: "Chị Âu Oánh, chị đang lẩm bẩm cái gì vậy?"

Ngón tay Âu Oánh đột nhiên co rút, cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

La Diệc hỏi: "Chị đang nói chuyện với anh Châu à? Tôi nhớ là anh Châu theo nhóc thiên tài ngồi chỗ khác mà."

Mặc dù Âu Oánh đã trải qua rất nhiều Thế giới Quy tắc, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái, sau khi cố gắng tìm hiểu mối liên hệ giữa trò chơi và hai La Diệc cùng xuất hiện phía bên trái và bên phải cô, nỗi sợ hãi theo bản năng lặng lẽ dâng lên trong lòng.

Nhưng cô gắng hết sức để không kêu lên, Âu Oánh cố giữ cho giọng mình được bình tĩnh: "...Không có gì."

Lâm Dị nhìn chằm chằm ả váy đỏ, cậu cảm thấy "ở trong đám người các bạn" không phải một điềm tốt lành gì. Vậy nên cậu nhẩm đếm số người đang ngồi trên mặt đất.

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười...

Đếm đến mười, Lâm Dị trầm mặc một hồi.

Mười người ngồi dưới đất cộng thêm cậu, Tần Châu và Trình Dương trên ghế sofa hẳn là đủ rồi. Số người tham gia vào Thế giới Quy tắc 2-6 là 13 người.

Nhưng.

Mười một, mười hai...

Còn có hai người nữa ngồi dưới đất.

Lâm Dị lại nhìn ả váy đỏ, ả váy đỏ nói trong số bọn họ có ba con quỷ, vậy mười ba người và ba con quỷ tổng là mười sáu.

Mười hai người ngồi trên sàn cộng với ba người trên ghế sofa tổng cộng là mười lăm, vẫn thiếu một.

Vậy còn con quỷ thứ ba trong số họ đâu?

Ánh mắt Lâm Dị tìm kiếm trong biệt thự, phòng khách của biệt thự tương đối rộng, những người tham gia thì thầm với nhau thì không có gì lạ hết.

Đầu tiên cậu nhìn về phía hành lang trên tầng hai, bởi vì ả váy đỏ đã đứng đó quan sát họ ở đó ngay từ đầu.

Không có ở hành lang tầng hai.

Lâm Dị nhìn sang một nơi khác, chợt thấy khóe mắt có thứ gì đó lóe lên, Lâm Dị tập trung ánh mắt vào bóng người đi qua.

Nhưng cậu lại lỡ mất rồi.

Ả váy đỏ lại tung xúc xắc: "Vậy ba con quỷ có ác ý với các bạn hay không? Bọn họ chỉ tò mò, không quấy rầy các bạn, hay là muốn giết các bạn?"

"Lách cách"——

Tiếng xúc xắc quay trên mặt bàn gỗ trở nên rùng rợn.

Trong số mười ba người tham gia, ngoại trừ Lâm Dị và Trình Dương là sinh viên năm nhất, còn lại đều là sinh viên khóa trên, đặc biệt lần này hội sinh viên chiếm hơn một nửa trong số họ.

Họ đều biết sự tồn tại của quy tắc tử vong trong Thế giới Quy tắc, nếu vi phạm quy tắc tử vong, ban đêm sẽ bị NPC giết chết.

Nhưng bây giờ bốn chữ "giết bạn" xuất hiện qua miệng ả váy đỏ, khiến người ta dễ dàng nghĩ rằng có lẽ quy tắc tử vong đã xuất hiện theo cách mà họ chưa từng ngờ tới rồi.

Tiếng "cách" dừng lại, ả váy đỏ nhìn xuống con xúc xắc.

"Ồ." Ả váy đỏ ngạc nhiên, nhưng trên mặt lại mỉm cười: "Thì ra ba con quỷ đi theo bạn là vì muốn giết các bạn. Nhưng tại sao? Tại sao bọn họ lại giết các bạn chứ?"

Lâm Dị không tìm kiếm bóng dáng lướt qua trước mắt nữa, cậu lại ngẩng đầu tiếp tục quan sát ả váy đỏ.

Cũng giống như hầu hết suy nghĩ của mọi người, Lâm Dị cảm nhận được sự xuất hiện của quy tắc tử vong, giống như "cửa sổ mở" đồng nghĩa với việc sẽ bị quy tắc tử vong tìm tới.

Ả váy đỏ hỏi hai lần: "Tại sao bạn lại giết bạn chứ", nhưng ả không tung xúc xắc nữa, cũng không liệt kê lý do để chọn sau khi điểm xúc xắc.

Ả nhẹ nhàng nói: "Các bạn của tôi ơi, trò chơi hôm nay kết thúc rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục nhé. Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi cần chuẩn bị bữa tối cho các bạn, hy vọng chúng ta sẽ trải qua một bữa tối vui vẻ."

Nói xong ả quay người đi về phía bếp.

Sau khi ả rời đi, cụm đèn duy nhất trong phòng khách của biệt thự cũng tắt phụt, toàn bộ căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối. Dựa vào chùm ánh sáng trước đó, họ vẫn có thể nhìn thấy một số đường nét trong phòng khách của căn biệt thự, nhưng giờ thậm chí duỗi tay còn không nhìn thấy năm ngón.

Lâm Dị nhìn ả váy đỏ rời đi, nhưng khi cậu quay lại, cậu phát hiện rằng chiếc bàn mà ả váy đỏ dùng để tung xúc xắc đã biến mất không một tiếng động.

Ả váy đỏ không còn ở đây nữa, dây thần kinh căng thẳng của những người đang đứng trong bóng tối cũng dần được thư giãn.

"Đi rồi à?"

"Trò chơi... cứ vậy mà... kết thúc hả?"

"Có lừa đảo gì không đấy?"

Lâm Dị suy nghĩ những lời của ả váy đỏ, ả đang chuẩn bị bữa tối, điều đó có nghĩa bây giờ vẫn đang là ban ngày, nhưng thời gian lại không còn nhiều nữa. Sau khi ả làm xong bữa tối, đồng nghĩa với việc ban đêm mà NPC có thể giết người đã đến.

Lâm Dị không sợ màn đêm buông xuống, quay đầu hỏi Tần Châu: "Đàn anh, ý của cô ta là chúng ta có thể tự do đi lại ạ?"

Đây chính là mục đích Lâm Dị khi nghĩ đến những lời mà ả váy đỏ đã nói, trong Thế giới Quy tắc 7-7, lão quản lý đã yêu cầu bọn họ ký hợp đồng, chỉ sau khi ký hợp đồng, quy tắc tử vong thuộc về lão quản lý mới có thể được kích hoạt.

Nhưng ả váy đỏ chẳng đề cập gì đến việc không cho phép bọn họ tùy ý đi lại trong biệt thự, hay thực hiện hành vi nào đó tương tự như ký hợp đồng.

Mặc dù Lâm Dị biết rõ điều này, nhưng hồi còn ở Thế giới Quy tắc 7-7, cậu đã quen với việc hỏi lại Tần Châu cho chắc chắn với suy luận của mình, bây giờ ở Thế giới Quy tắc 2-6, cậu cũng vô thức mở miệng hỏi.

Tần Châu nói: "Phải."

Sau khi nhận được câu trả lời của Tần Châu, Lâm Dị muốn lập tức đi tìm manh mối.

"Em đi bật đèn." Lâm Dị nói.

Trong số 13 người liên quan, Lâm Dị là người duy nhất có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối, nhưng thứ ánh sáng lờ mờ vào ban ngày này lại không đủ, cậu cần thêm nhiều người tham gia vào đội tìm kiếm manh mối.

Lâm Dị đứng dậy từ ghế sô pha, Tần Châu bỗng lên tiếng: "Nhóc thiên tài."

Lâm Dị dừng lại: "Dạ?"

Tần Châu nói: "Cẩn thận một chút."

Lâm Dị liếc nhìn Tần Châu: "À, em hiểu rồi."

Sau đó Lâm Dị quay đầu lại nói với Trình Dương: "Anh Trình Dương, đừng sợ nhé, tôi đi rồi quay lại ngay."

Trình Dương sợ hãi gật đầu.

Thực ra Lâm Dị cũng không biết công tắc đèn của căn biệt thự ở đâu, chỉ có thể lần mò từ từ. Trước khi đi tìm công tắc đèn, cậu còn nhìn đám người ngồi trên mặt đất, đếm số người, hai con quỷ vẫn còn ở trong đó.

Nhưng vẫn thiếu một.

Tuy nhiên, so với việc tìm kiếm con quỷ còn sót lại thì tìm công tắc đèn để cung cấp ánh sáng cho mọi người điều tra manh mối có ích hơn nhiều, vậy nên Lâm Dị cũng không thèm để ý đến nó nữa.

Cậu đi sát vào bức tường của căn biệt thự, bởi bình thường công tắc đèn đều được gắn trên tường.

Vì biệt thự được xây từ rất lâu nên toàn bộ bức tường đã loang lổ mục nát, không biết công tắc đèn có bị hư hỏng không nữa.

Lâm Dị tìm kiếm rất cẩn thận và chậm rãi, nhưng cũng không cần vội, những người ở trong bóng tối đã bắt đầu trò chuyện, Trần Tiến Nam, Chu Càn cùng những người khác đang phân tích ý nghĩa của trò chơi.

Lâm Dị chậm rãi đi tới một bức tường, xuyên qua vết đinh trên đó, có vẻ là để treo TV. Chỉ là TV đã biến mất, chỉ còn lại bức tường này.

Trên tường treo tivi hẳn sẽ có dây điện, Lâm Dị thử tìm kiếm xung quanh đó nhưng vẫn không tìm thấy công tắc đèn, nên cậu bèn qua đây thử vận ​​may

Cậu cúi xuống, tránh thứ trông như một vài mảnh vỡ của màn hình TV.

Trước khi tìm đường dây, Lâm Dị nhìn lướt qua mảnh vỡ, sau đó chợt khựng lại.

Suy nghĩ hồi lâu, Lâm Dị đưa tay nhặt một mảnh vỡ lớn lên, sau đó hít một hơi thật sâu, giơ nó lên.

Hình ảnh phản chiếu trong đó—

Con quỷ mà cậu vẫn chưa tìm ra, đang nằm trên lưng cậu.
Bình Luận (0)
Comment