Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 42

Cửa tủ lạnh mở ra, không khí trong lành cuối cùng cũng tràn vào, thế nhưng Lâm Dị dường như đã quên mất cách hít thở. Ánh sáng từ phòng bếp lóa đến nỗi khiến hai mắt Lâm Dị đau nhức, nhưng cậu không dám nhắm mắt lại để tránh thứ ánh sáng tưởng như không bao giờ có thể nhìn lại được nữa. Cậu chỉ cố dùng cái tên "Lâm Lâm" để kích thích ả váy đỏ, nhưng hậu quả ra sao thì Lâm Dị lại không dám chắc.

Lâm Dị đã ở trong tủ lạnh và duy trì tư thế vặn vẹo này quá lâu, cho nên bây giờ dù là cử động một ngón tay thôi cậu cũng cảm thấy rất khó khăn rồi.

Dù nói là NPC chỉ giết người vào ban đêm, nhưng nếu cái tên này khiến ả váy đỏ chịu kích thích quá lớn, việc cậu bị tẩn một trận hay bị đâm hai lần mà không ảnh hưởng đến tính mạng cũng đều không thỏa đáng chút nào.

Lâm Dị phải đảm bảo cậu vẫn có thể đi lại được, đồng thời cần phải nhanh chóng ngăn cản Âu Oánh đi tới chỗ Tần Châu phục bàn.

Vì vậy Lâm Dị cố gắng mở mắt ra nhìn, đúng như cậu dự đoán, ả váy đỏ đang cực kì tức giận, con dao làm bếp trong tay ả run rẩy theo theo bắp cánh tay co giật của ả, ánh sáng phản chiếu qua lưỡi dao ánh lên vẻ lạnh lẽo.

Lâm Dị có thể nhận thấy, ả váy đỏ muốn giết chết cậu lắm rồi đây.

"Tôi được Lâm Lâm... sử dụng như một công cụ hình người để truyền tin." Lâm Dị nói thêm nửa câu sau, khàn giọng nói: "Lâm Lâm có lời nhắn muốn tôi gửi đến cô."

Lâm Dị nói xong liền im lặng, không dám nói thêm gì nữa, cậu sợ lại chọc giận ả váy đỏ, khiến ả đóng cửa tủ lạnh lại thì toang.

Toàn thân cậu tê liệt cả rồi, nếu ả váy đỏ đóng cửa tủ lạnh lại, cậu chỉ có thể bất lực nằm nhìn, thậm chí còn không còn sức lực để kêu cứu.

Ả váy đỏ trừng mắt nhìn Lâm Dị, lồng ngực không ngừng lên xuống phập phồng, như đang đè nén một loại cảm xúc nào đó. Một lúc lâu sau, đủ dài cho đến khi Lâm Dị có thể hít thở bình thường không khí trong lành, đầu óc minh mẫn trở lại, ả váy đỏ mới bình tĩnh hơn một chút.

Tuy nhiên, con mắt của ả vẫn dán chặt vào Lâm Dị, nỗi oán hận tỏa ra từ ánh nhìn kia giống như đang muốn khoét người đang ở trong tủ lạnh ra thành từng lỗ nhỏ.

"Là gì?"

Cuối cùng cũng chờ được câu trả lời của ả váy đỏ, trong lòng Lâm Dị mới yên tâm hơn một chút, cậu mở miệng nhẹ nhàng nói một chữ.

Âm thanh nhỏ đến mức Lâm Dị còn không nghe thấy bản thân nói gì, huống chi là ả váy đỏ, vì vậy ả lặp lại: "Là gì!"

Lâm Dị lặp lại chiêu trò cũ, ả váy đỏ nhìn cậu một cái, sau đó bước tới kéo cậu ra khỏi tủ lạnh.

Không còn bị chèn ép trong không gian chật hẹp và ngột ngạt nữa, Lâm Dị nằm tê liệt trên mặt đất như bùn nhão, thậm chí cậu có thể cảm nhận được mạch máu trong cơ thể đang hoạt động trở lại, cảm giác tứ chi tê cứng như bị kim châm vào cũng dần dần mềm ra.

"Là gì!" Ả váy đỏ trừng mắt nhìn Lâm Dị, hỏi lại lần thứ ba.

Lúc này Lâm Dị mới có sức lực cất cao giọng nói: "Ngày mai tôi sẽ nói cho cô biết."

Nhìn thấy ả váy đỏ hình như đang chuẩn bị giơ dao ra, Lâm Dị vội vàng nói: "Cô ta nói vậy mà, tôi không lừa cô đâu. Không thì sao tôi lại biết tên cô ta chứ, hơn nữa giấu diếm cô thì tôi được lợi ích gì đâu."

Ả váy đỏ nhìn chằm chằm Lâm Dị, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Ngươi lấy trộm tấm ảnh của ta."

"Tôi không biết tấm ảnh nào cả."

Cái tên "Lâm Lâm" xuất hiện trong lời chúc được viết đằng sau tấm ảnh, Lâm Dị cũng đoán được ả váy đỏ sẽ liên tưởng đến tấm ảnh bị trộm mất nên cậu duỗi người thành hình chữ đại (大). Thứ nhất là để mạch máu lưu thông, nhanh chóng khôi phục sức lực, thứ hai là để ả váy đỏ khám xét người cậu.

Lâm Dị nói: "...Không tin thì lục soát đi."

Ả váy đỏ vẫn không rời mắt khỏi Lâm Dị, sau đó quỳ xuống kiểm tra cơ thể cậu.

Cùng lúc đó, tầng hai biệt thự.

Trái tim Trần Tiến Nam và Chu Càn như thắt lại, tuy bọn họ đã gia nhập hội sinh viên được khá lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên họ tiến vào Thế giới Quy tắc, lại còn là quy tắc 2-6 tồn tại mười năm chưa có cách giải quyết nữa chứ.

Hai người luôn cho rằng chỉ cần nắm được tuyến chính của Thế giới Quy tắc là có thể an toàn rời khỏi đây rồi, vậy mà bọn họ còn cần phải tìm được quái vật 2-6 mới có thể tiến hành phục bàn. Một khi có chút sai sót nhỏ nhặt hay chi tiết mơ hồ nào, thứ chờ đợi họ chính là cái chết.

Trước đây, bọn họ chưa từng nghe qua việc quái vật 2-6 nhập vào một trong số bọn họ. Bây giờ vừa mới biết được tình hình thì phải theo Âu Oánh đi phục bàn.

Nhưng điều còn nan giải hơn cả chính là quái vật 2-6 nhập vào Tần Châu, trụ cột mà Trần Tiến Nam và Chu Càn vẫn luôn coi trọng.

"Chị Âu Oánh." Trần Tiến Nam gọi.

Âu Oánh quay đầu lại, Trần Tiến Nam nói: "Hay là..."

Âu Oánh nói: "Ở đây đợi chị cũng được."

Hiện tại bọn họ đang ở hành lang tầng hai biệt thự, cách phòng Tần Châu còn có mấy mét nữa thôi. Vốn dĩ ba người đã bàn bạc cùng nhau đến phòng Tần Châu, Âu Oánh phụ trách việc phục bàn, hai người ở phía sau đứng chờ.

Điều này có thể ngăn chặn Tần Châu đột nhiên nổi điên giết người trước khi Âu Oánh kịp mở miệng phục bàn.

Thấy Âu Oánh hiểu nhầm ý mình, Trần Tiến Nam vội vàng nói: "Chị Âu Oánh, chị hiểu nhầm rồi. Ý em không phải vậy. Điều em muốn nói là, hay để em thay chị phục bàn cho? Tốc độ nói của em nhanh lắm. Nhộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chị Âu Oánh, chị còn có thể tiếp tục hỗ trợ em. Chị mà gặp chuyện là bọn em cũng toang luôn đấy."

Chu Càn kìm lại nỗi căng thẳng trong lòng, gật đầu: "Đúng vậy."

Bởi vì hiểu lầm Trần Tiến Nam sợ hãi, Âu Oánh xin lỗi cậu ta trước, sau đó tiếp tục: "Để chị phục bàn cho."

Phục bàn không đơn giản chỉ là nói cho quái vật 2-6 về nội dung cốt truyện của tuyến chính trong Thế giới Quy tắc. Bọn họ phục bàn dựa trên những manh mối tìm được để suy luận ra, trong quá trình đó chắc chắn sẽ bị quái vật 2-6 moi ra sơ hở. Nếu người phục bàn không kịp thời vá lỗi thì việc phục bàn được coi như thất bại.

Thấy Âu Oánh vẫn kiên quyết như vậy, Trần Tiến Nam và Chu Càn quay mặt nhìn nhau, cũng không cố gắng thuyết phục cô nữa. Âu Oánh tiếp tục đi về phía phòng Tần Châu, Trần Tiến Nam và Chu Càn theo chân cô đi phía sau.

Đến phòng Tần Châu, Âu Oánh hít sâu một hơi, đưa tay gõ cửa.

Lần gõ cửa đầu tiên, trong phòng không có một tiếng động nào, mãi đến khi Âu Oánh gõ cửa lần thứ ba, giọng nói của Tần Châu mới từ trong phòng truyền ra.

"Ai?"

Âu Oánh khẽ lắc đầu với Trần Tiến Nam và Chu Càn, ra hiệu bọn họ không cần hoảng sợ. Sau đó Âu Oánh nói: "Anh Châu, là em đây."

Trong phòng yên tĩnh một lát, sau đó âm thanh của Tần Châu lại vang lên: "Anh đã bảo đừng tới gần anh rồi mà, nhóc thiên tài chưa nói với em sao?"

Lời nói của Tần Châu khiến Âu Oánh liên tưởng tới định luật niềm tin.

Hãy vững tin vào một điều gì đó, khi bạn đã xác định được đó là thứ gì, thì chắc chắn nó sẽ như vậy. Lúc Âu Oánh biết được Tần Châu là quái vật 2-6 qua lời của Lâm Dị, dường như cô cũng có thể nhìn ra được một số manh mối từ vài chi tiết nhỏ.

Trong tình hình lúc này, Tần Châu trực tiếp gọi Lâm Dị bằng tên sẽ thích hợp hơn là "Nhóc thiên tài".

Âu Oánh đè nén thứ cảm xúc đang dâng trào trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói: "Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh, anh Châu, anh mở cửa đi."

Trong phòng yên tĩnh một lát, sau đó vang lên tiếng bước chân.

Trần Tiến Nam và Chu Càn lập tức trở nên căng thẳng vì tiếng bước chân đang tiến tới gần cửa phòng, "cạch", tiếng mở khóa cửa vang lên.

Dây thần kinh của hai người vốn đã căng thẳng lắm rồi, giờ lại như căng lên một tầm cao mới.

"Có chuyện gì vậy?" Tần Châu đứng ở cửa, nhìn ba người bên ngoài.

Âu Oánh đi vào, Tần Châu cũng không chặn cửa ngăn cản bọn họ, sau khi ba người vào phòng, Tần Châu nhìn tập trung vào ba người, vẻ hưng phấn trong mắt chợt lóe lên rồi rất nhanh lại vụt tắt.

"Anh Châu, anh là quái vật 2-6..."

Âu Oánh nói xong liền thấy Tần Châu đang nhìn chằm chằm mình: "Chuyện này có phải thật hay không thì để sau rồi nói."

Tần Châu cau mày, Âu Oánh tiếp tục: "Anh Châu, Lâm Dị biến mất rồi."

Trần Tiến Nam và Chu Càn ở sau Âu Oánh bỗng sửng sốt, không biết vì sao Âu Oánh lại đột ngột thay đổi chủ đề như vậy.

Tần Châu nhìn Âu Oánh, lông mày nhíu lại không hề dịu đi mà càng trông nhăn nhó hơn: "Biến mất là ý gì?"

"Nghĩa đen." Âu Oánh nói: "Em nghe Lâm Dị nói đêm qua em ấy vô tình đánh rơi nhiệt kế ở tầng một biệt thự, vì lo lắng bọn mình hít phải thủy ngân nên hôm nay lúc trời sáng, em ấy đi dọn thủy ngân một mình. Nhưng sau đó lại không thấy quay về nữa."

Tần Châu hỏi: "Chưa đi tìm sao?"

"Em và Trình Dương ban đầu cũng đi tìm rồi, nhưng vẫn không thấy em ấy đâu." Âu Oánh hỏi: "Anh Châu, chắc Lâm Dị sẽ không xảy ra chuyện đâu đúng không?"

Tần Châu nói: "Em với Trình Dương tìm những chỗ nào rồi?"

"Em với Trình Dương tìm trong phòng bếp, tất cả nhà vệ sinh của cả ba tầng biệt thự, nhưng không thấy Lâm Dị đâu cả." Âu Oánh nói: "Sau ván chơi An Khoa, Lâm Dị cũng không thấy xuất hiện. Lúc đó anh không nhận ra sao?"

Tần Châu dừng một chút, nói: "Tắt đèn tối, không rõ tình hình."

Âu Oánh gật đầu, tựa như đồng ý với lời giải thích của Tần Châu, sau đó nói: "Sau khi ván chơi An Khoa kết thúc, em bảo Trình Dương, Tô Thiên Lạc và Lý Đãng đi tìm, còn ba bọn em tới chỗ anh để thuật lại tình hình."

Tần Châu: "Biết rồi."

Âu Oánh: "Vâng."

Một lúc sau, Tần Châu mới hỏi: "Chỉ vậy thôi? Không còn gì nữa à?"

Âu Oánh nói: "Chỉ vậy thôi, không còn nữa."

Tần Châu nhìn chằm chằm Âu Oánh, sắc mặt dần dần tối lại.

Âu Oánh nói: "Anh Châu, anh nghĩ Lâm Dị ở đâu?"

Tần Châu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Âu Oánh, một lúc lâu sau mới nói: "Biệt thự này dù lớn đến đâu cũng chỉ có vậy thôi, Lâm Dị không thể ra ngoài được, chỉ có thể ở đâu đó trong đây."

"Cũng đúng." Âu Oánh gật đầu: "Vậy bọn em tiếp tục đi tìm đây."

Nói xong, cô lại quay sang Trần Tiến Nam và Chu Càn: "Chúng ta đi tìm Lâm Dị thôi."

Cuộc gặp mặt Tần Châu đến đây là kết thúc, Âu Oánh nhanh chóng rời khỏi phòng, quay lại thúc giục Trần Tiến Nam và Chu Càn: "Sao còn đứng đó vậy?"

"À, bọn em tới ngay." Trần TiếnNam và Chu Càn vội vàng đi theo.

Âu Oánh đi về phía trước không quay đầu lại, Trần Tiến Nam bước nhanh đến bên cạnh Âu Oánh, thấp giọng hỏi: "Chị Âu Oánh, chị không phục bàn nữa sao? Lúc nãy có chuyện gì ạ?"

Chu Càn cũng hỏi: "Chị Âu Oánh, anh Châu không phải là quái vật 2-6 à?"

Trần Tiến Nam nói: "Em thấy anh Châu không giống quái vật 2-6 đâu."

Mặc dù hai người vẫn chưa thả lỏng hoàn toàn, nhưng lúc Âu Oánh và Tần Châu nói chuyện, bọn họ lén lút chú ý tới Tần Châu, cũng chẳng thấy Tần Châu có gì bất thường cả.

"Là anh ấy." Âu Oánh không dừng lại, nhưng vẻ mặt bình tĩnh của cô lại có chút căng thẳng: "Tuyến chính có vấn đề."

Trần Tiến Nam và Chu Càn đều sửng sốt, Trần Tiến Nam vội vàng muốn hỏi, nhưng Âu Oánh lại nói trước: "Ép chúng ta phục bàn là cái bẫy do quái vật 2-6 giăng ra."

"Bẫy...bẫy sao?" Chu Càn kinh ngạc: "Chị Âu Oánh, sao chị biết đó là bẫy chứ?"

Cuộc đối thoại giữa Âu Oánh và Tần Châu còn chưa tới ba phút, làm sao mà chỉ trong ba phút cô lại có thể nhận ra đó là bẫy được?

"Rời khỏi đây rồi nói chuyện." Âu Oánh nhận ra Chu Càn muốn quay đầu lại, vội vàng ngăn cản: "Đừng quay đầu."

Nhưng đã quá muộn, Chu Càn không quay đầu nhưng Trần Tiến Nam thì có.

Phía đằng sau, Tần Châu bước ra khỏi phòng, đứng ở hành lang, thâm trầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng ba người họ.
Bình Luận (0)
Comment