Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 46

Sau khi nhìn thấy Tần Châu đưa tay giúp ả váy đỏ xông vào, Lâm Dị cũng tránh sang một bên để ngăn ả váy đỏ xô ngã mình.

Bởi vì Lâm Dị đột nhiên né ra, lại thêm Tần Châu đẩy ả từ phía sau, ả váy đỏ bổ nhào vào trong phòng.

Ả váy đỏ ngã ngửa đã tạo cơ hội cho Lâm Dị chạy thoát, lúc Lâm Dị chuẩn bị bước qua ả váy đỏ rồi chuồn ra ngoài, ngoài cửa đã có tiếng huyên náo.

"Bọn tôi giữ chủ tịch rồi, anh Lâm Dị, mau chạy đi." Trình Dương hét lên: "Mau lên, ngăn không nổi nữa rồi!"

Âu Oánh cũng lo lắng hét lên với Lâm Dị: "Lâm Dị, chạy mau đi."

Lâm Dị ngước mắt lên, mọi người trong phòng đang tám chuyện đã chạy hết ra ngoài, có lẽ là vì nghe thấy tiếng động ở hành lang. Cậu nhìn thấy Trình Dương ở phía sau ôm chặt Tần Châu, trông cậu ta gắng gượng đến nỗi phải nghiến răng nghiến lợi. Trần Tiến Nam và Chu Càn cũng đang giúp Trình Dương cầm chân Tần Châu lại.

Trong ký ức của Tần Châu chắc chắn chưa từng bị nhiều người khống chế như vậy, vẻ mặt của hắn trở nên vô cùng kì lạ, các cơ trên mặt đều run rẩy, ngay cả diện mạo vốn có của Tần Châu cũng không thể loại bỏ được cảm giác kinh hãi và kỳ quái do cái biểu cảm biến dạng mà hắn gây ra.

Lý Đãng bảo vệ Âu Oánh, mắng Lâm Dị: "Đừng ngây ra nữa, chạy đi."

Tất cả bọn họ đều đang tập trung giúp Lâm Dị trốn thoát, nên chẳng để ý chuyện gì nữa, dù cho lúc này sau lưng họ còn có một con lệ quỷ.

Lâm Dị nhìn con lệ quỷ không có mặt mũi, chỉ có một khuôn mặt với đường nét rõ ràng. Trong lòng cậu càng thêm chắc chắn về quy tắc tử vong của ả váy đỏ.

Cậu đóng cửa lại, cũng không thèm bận tâm việc có nhốt nổi ả váy đỏ trong phòng hay không, cậu chỉ tạm thời đóng cửa lại để tạo thêm thời gian cho mình, ngẩng đầu vội vàng hỏi: "Ảnh đâu, đàn chị, tấm ảnh trong phòng đâu rồi?"

Âu Oánh nói: "Dưới đệm."

Nói xong, Âu Oánh quay sang Lý Đãng: "Mau đi giữ cửa, đừng cho ả ra ngoài."

Lâm Dị lập tức chạy đến căn phòng ả váy đỏ bị nhốt ban nãy, tìm tấm ảnh được giấu dưới đệm theo lời của Âu Oánh.

Lấy được tấm ảnh xong, cậu không hề dừng lại mà chạy thẳng ra ngoài.

Lâm Dị chỉ mất một khoảng thời gian ngắn để lấy tấm ảnh đi.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến một phút này, Lâm Dị có thể nhìn thấy cánh tay ôm Tần Châu của Trình Dương run lên, tựa như một giây tiếp theo thôi, cậu ta sẽ kiệt sức. Trần Tiến Nam và Chu Càn cũng đổ mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi ôm chặt Tần Châu.

Lâm Dị không dám chần chừ nữa, cậu nhét tấm ảnh vào trong túi Tần Châu, quát những người khác: "Tránh ra."

Khi Lâm Dị nhét tấm ảnh vào túi Tần Châu, vẻ mặt Tần Châu tối sầm lại, hắn không giãy giụa nữa mà trừng mắt nhìn Lâm Dị.

Nhìn thấy Tần Châu đã bình tĩnh lại, Trình Dương buông tay ra, Trần Tiến Nam và Chu Càn cũng lần lượt làm theo.

Trước khi Lâm Dị yêu cầu Lý Đãng cho ả váy đỏ ra ngoài, Âu Oánh nhìn thấy đã hét lên với Lý Đãng: "Lý Đãng, để ả ra đi."

Lý Đãng đã kiệt sức từ lâu, dựa vào bản năng sinh tồn để chống đỡ, khi nghe thấy giọng Âu Oánh, cậu ta không kịp suy nghĩ, vội lui sang một bên.

Ả váy đỏ đi ra khỏi phòng, cầm một con dao sắc nhọn tiến thẳng về phía Tần Châu.

Con dao đâm vào ngực hắn.

"Mẹ ơi." Trình Dương đặt tay lên cổ họng, cảm giác như tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi.

Mọi người đều bơ phờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Con lệ quỷ từ trong phòng cũng phấn khích vỗ tay, nhìn thấy ả váy đỏ giết Tần Châu, như muốn tham gia cùng, nhưng lại bị nhốt tại một chỗ không thể di chuyển.

Lâm Dị thở hổn hển nhìn Tần Châu.

Trên người Tần Châu không có máu chảy ra, mà là sương đen. Lòng bàn chân hắn rung chuyển, xung quanh giống như một tấm gương vỡ nát, các vết nứt liên tiếp kéo dài lên trên, tạo thành những hình dạng có kích thước khác nhau, rơi ra từng mảnh.

Tần Châu từng khẳng định với Lâm Dị, quái vật sẽ dẫn dắt bọn họ vi phạm quy tắc tử vong.

Trong phó bản này, có đúng duy nhất một thứ Tần Châu đã ra tay, đó là tấm ảnh.

Dựa vào ký ức của Tần Châu, việc đặt tấm ảnh từ thùng rác lên bàn cạnh giường ngủ của ả váy đỏ có thể khiến họ phân tích sai lệch, nhưng đây chỉ là từ góc nhìn của Tần Châu.

Từ góc nhìn của con quái vật 2-6, nó đặt ra quy tắc và cũng tôn hưởng quy tắc.

Đêm đó, quái vật 2-6 đã có hai kế hoạch giết Lâm Dị. Đầu tiên chính là khi nó đứng đợi sẵn ở phòng bếp, chờ Lâm Dị tự dâng tới cửa, đây là việc nó sẽ tự mình ra tay. Nếu Lâm Dị không vào bếp thì cậu sẽ đi tới phòng của ả váy đỏ, trong lúc bọn họ không có manh mối gì, quái vật 2-6 đánh cược rằng Lâm Dị sẽ trộm tấm ảnh đi, kể cả không lấy trộm, thì vị trí của tấm ảnh cũng có thể ảnh hưởng đến việc phân tích của họ.

Đối với quái vật 2-6, lợi ích nó thu được, cũng là điều tồi tệ nhất với họ, phục bàn sai lệch.

Sau khi Âu Oánh trộm tấm ảnh, ả váy đỏ ngay lập tức đi tra hỏi ai là người trộm tấm ảnh của ả, tấm ảnh này rất quan trọng đối với ả váy đỏ.

Thật sự có người bị bạn bè phản bội xong vẫn giữ lại tấm ảnh để tưởng nhớ sao? Lâm Dị không nghĩ như vậy. Có lẽ trong thâm tâm của ả váy đỏ, vẫn còn những tình cảm phức tạp đối với bạn bè của mình, nhưng tác dụng chính của tấm ảnh với ả không phải để tưởng nhớ người bạn đã chết mà là tượng trưng cho lòng căm hận mà ả đã không thể tự mình trả thù.

Quy tắc 2-6 là không có ma trong khuôn viên trường.

Chuyển đổi sang Thế giới Quy tắc 2-6, cũng là một thế giới không có ma quỷ.

Không thì, nếu trong biệt thự có ma quỷ, tại sao chúng không làm hại ả váy đỏ chứ?

Giải thích về sự xuất hiện của những con quỷ này có thể là sinh ra từ trí tưởng tượng của ả váy đỏ, chúng xuất hiện sau trò chơi An Khoa rồi nghe theo mệnh lệnh của ả váy đỏ.

Chức năng của tấm ảnh là giúp ả váy đỏ nhớ lại hình dáng của những người này, để tưởng tượng ra dáng vẻ của họ sau khi biến thành quỷ. Tại sao diện mạo của con lệ quỷ lại trông rất mơ hồ? Bởi vì trong tấm ảnh tập thể không có nó, cho nên ả váy đỏ không thể nhớ rõ khuôn mặt của nó.

Tấm ảnh này tương đương với đạo cụ giúp trò chơi An Khoa trở thành hiện thực, giống như viên xúc xắc vậy.

Quái vật 2-6 đoán rằng Lâm Dị sẽ giở trò với viên xúc xắc, nhưng lại không giấu xúc xắc đi, vì vậy thứ duy nhất có thể dẫn dắt họ vi phạm quy tắc tử vong chính là tấm ảnh.

Cho nên, quy tắc tử vong của ả váy đỏ là lấy trộm tấm ảnh.

Người lấy tấm ảnh là Âu Oánh, tại sao ả lại tới tìm Lâm Dị chứ?

Trong lòng Lâm Dị đã có đáp án.

Lão quản lý biết được Khuất Gia Lương rời khỏi phòng nhờ vào camera lỗ kim, còn ả váy đỏ lại không có, cho nên ả váy đỏ chỉ có thể đi tra hỏi từng người xem ai trộm tấm ảnh vào ban ngày.

Và khi màn đêm buông xuống, thời điểm giết người đã đến, ả váy đỏ sẽ tìm tới cửa của người đã lấy cắp tấm ảnh.

Ả có thể cảm nhận tấm ảnh ở trong phòng Lâm Dị, lúc đó chỉ có Lâm Dị ở trong phòng một mình, nên ả cho rằng cậu là thủ phạm.

Sở dĩ cậu có thể dọa được Tần Châu, là bởi vì quy tắc tử vong mà cậu suy đoán không liên quan tí gì đến quy tắc tử vong thực sự, điều này khiến Tần Châu bối rối, hắn không biết cậu sẽ làm gì.

Bây giờ Lâm Dị nhét tấm ảnh vào túi Tần Châu, Tần Châu đã vi phạm quy tắc tử vong, theo nguyên tắc, quái vật sẽ không phá vỡ quy tắc tử vong của chính mình, Tần Châu chỉ có thể bó tay đầu hàng mà thôi.

Tần Châu cúi đầu nhìn ả váy áo đỏ liên tục đâm con dao nhọn vào ngực mình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Lâm Dị, tức giận nói: "Ngươi đã vi phạm quy tắc..."

Lâm Dị sửng sốt, sắc mặt cậu trở nên khó coi.

Tần Châu nói xong lời này, cả người ngã xuống, sương mù càng ngày càng dày đặc, chậm rãi biến thành dáng vẻ của ả váy đỏ, ả vẫn cực kì phẫn nộ trừng mắt nhìn Lâm Dị.

Trình Dương và Trần Tiến Nam nhìn thấy sương mù đen đặc đều sửng sốt, Trình Dương nói: "Tại sao... tại sao lại có đến hai ả váy đỏ vậy?"

Âu Oánh giải thích: "Đây là "cái ác", không phải ả váy đỏ."

Chu Càn: "Cái ác?"

Âu Oánh gật đầu: "Sinh ra từ cảm xúc cực đoan, sau khi biến thành quái vật, chủ thể sẽ bị nó bào mòn dần."

Trình Dương hỏi: "Chủ tịch của chúng ta chắc không sao đâu ha? Anh ấy đã bị đâm mấy nhát liền."

Âu Oánh an ủi: "Không sao đâu, bây giờ anh Châu chắc tỉnh lại ở thế giới thực rồi."

Giây tiếp theo, sương mù đen tan dần, ả váy đỏ cũng lộ nguyên hình, còn NPC ả váy đỏ ngừng dùng dao nhọn giết người, ngã xuống đất, con dao sắc bén rơi sang một bên.

"Tại sao..."

Nguyễn Y Y ôm mặt khóc lóc thảm thiết: "Tại sao lại lừa dối tôi, tại sao lại bỏ rơi tôi chứ..."

Ả không hiểu nổi, cũng không cam tâm.

Và còn đầy oán giận nữa.

Ả không cần bạn bè nữa nên luôn dùng "bạn bè" để chỉ những người bị mình giết chết, sau đó, ả đã bị mắc kẹt trong chính nỗi hận thù của bản thân.

Mọi người đều im lặng vì không biết phải nói gì cho hay.

Lâm Dị như ngộ ra điều gì đó từ lời của con quái vật 2-6, nhưng cậu không dám nghĩ sâu xa hơn về nó.

Cậu tiến lên một bước, trước khi cơ thể Nguyễn Y Y sắp tan biến, cậu nhẹ nhàng vỗ vai ả.

Nguyễn Y Y ngẩng đầu nhìn Lâm Dị, ả nhớ ra Lâm Dị là ai, cười khổ nói: "Tôi không thể đợi đến ngày mai được rồi."

Lâm Dị từng nói với Nguyễn Y Y rằng Lâm Lâm yêu cầu cậu gửi lời nhắn tới cho ả, nhưng phải đợi đến ngày mai mới có thể nói nội dung cụ thể.

Mặc dù Nguyễn Y Y biết rất rõ đây chỉ là lời nói dối mà Lâm Dị bịa ra để trốn thoát.

Lâm Dị: "Cô ấy nói, xin lỗi."

Nguyễn Y Y sững sờ một chút, sau đó mỉm cười: "Cảm ơn cậu."

Dứt lời, cơ thể Nguyễn Y Y tan biến, khung cảnh biệt thự rơi xuống dưới chân bọn họ tựa như từng mảnh vỡ, một luồng sáng trắng chói lóa lóe lên từ cuối hành lang.

"Mẹ kiếp." Trình Dương che mắt chặn ánh sáng: "Gì vậy?"

"Là kết thúc rồi đó." Âu Oánh nói: "Giờ em có thể rời khỏi đây."

Ánh sáng trắng cuối hành lang từ từ lóe lên, bao phủ đám sương mù đen còn sót lại trong hành lang, rồi nhấn chìm tất cả.

Lần này Lâm Dị còn chưa kịp nhắm mắt, tầm nhìn đã trắng xóa trong chớp nhoáng.

Sau khi quen dần, cậu nhắm mắt lại rồi mở ra.

Cậu đã trở lại trường, nhưng không phải ở khu giảng đường mà là ở một phòng thu tương đối lớn. Tuy trong đó không có bàn ghế và các thiết bị đa phương tiện mà được bố trí các giường ghép liền kề nhau giống như một khách sạn.

Lâm Dị ngồi dậy, phát hiện những người khác cũng đang nằm bên cạnh mình, một bên là giường trống.

Nhưng người chết lại không nằm ở đó.

Giường ghép được chia thành nhiều khu vực khác nhau, lúc này ở khu vực Lâm Dị có treo một tấm biển ghi số 2-6.

Các khu vực khác cũng có treo những tấm biển kiểu này, có vẻ đây là nơi hội sinh viên tập hợp thân xác những người bước vào Thế giới Quy tắc.

Mỗi khu vực đều có thành viên túc trực, nếu phát hiện có người chết trong Thế giới Quy tắc rồi chiếu vào thế giới thực, họ sẽ được báo cáo lại ngay lập tức. Sau khi trình báo sẽ có người đến xử lý, cho thi thể vào túi đựng xác, hội sinh viên trực ban sẽ dọn dẹp vết máu của thi thể.

Những người trực ban ở khu 2-6 không biết đang ở đâu, Lâm Dị liếc nhìn xung quanh.

Có tiếng nói chuyện từ đằng xa.

"Anh Châu, anh về rồi sao?!" Người trực khu 2-6 bất ngờ kêu lên, thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng, sau đó vui vẻ thở phào một hơi.

Giọng của Tần Châu: "Ừm." Suy nghĩ một chút, hắn hỏi: "Đưa tôi xem danh sách toàn bộ những người tiến vào Thế giới Quy tắc 2-6."

Người đang nói chuyện với Tần Châu lập tức đi lấy danh sách đưa cho hắn.

"Lần này có 13 người tiến vào quy tắc 2-6. Có anh, chị Âu Oánh và anh La Diệc... đều bị kéo vào."

Tần Châu nói: "La Diệc không có ở khu vực 2-6."

Những người không ở trong khu vực hoặc là đã tỉnh lại rồi rời đi, hoặc mãi mãi ở lại Thế giới Quy tắc tương ứng, nhưng xác suất của cái sau lớn hơn nhiều so với cái trước.

Nhưng bởi vì đây là La Diệc nên Tần Châu lại hỏi thêm một câu: "Tình hình của La Diệc sao rồi?"

Giọng nói của hắn nặng trĩu.

Người trực ban 2-6 lập tức nghẹn ngào: "Anh La Diệc, anh La Diệc vào... anh ấy vào..."

Vì cứ nức nở mãi nên người đó không thể nói được tròn một câu hoàn chỉnh.

Tần Châu cũng đã đoán được gì đó, nhưng bởi vì không có ký ức gì về chuyện này, hắn cau mày, ánh mắt tối sầm quay đầu về phía khu vực 2-6.

Đúng lúc này, hắn bắt gặp ánh mắt của Lâm Dị.

Lâm Dị lập tức cúi gằm mặt.

Trong lòng cậu cảm thấy sợ hãi.

Trình Dương cũng tình cờ tỉnh dậy bên cạnh nên Lâm Dị qua nói chuyện với Trình Dương để giải tỏa căng thẳng.

Tần Châu sửng sốt một chút, móc bao thuốc trong túi rồi lấy ra một điếu, ngậm vào miệng, châm lửa.

Hắn là quái vật 2-6.

Trong miệng hắn bây giờ không phải mùi vị của khói thuốc, mà là nếm phải một cảm giác gì đó khó có thể giải thích được.
Bình Luận (0)
Comment