Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 53

Tần Châu bảo Lâm Dị ngủ ba tiếng, Lâm Dị thực sự ngủ đúng ba tiếng. Ba giờ sau, Lâm Dị chuẩn giờ tỉnh lại.

Trong phòng chỉ có mình cậu, Tần Châu đang đứng ngoài cửa gọi điện thoại, giọng nói loáng thoáng truyền vào. Lâm Dị ngẩng đầu thì phát hiện Tần Châu đã tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút. Cậu xuống khỏi giường, cúi đầu xỏ giày, mang tất vào.

Lâm Dị chạy đi rửa tay, xong xuôi lại tạt nước lên mặt, lúc cậu chuẩn bị tỉnh táo lại thì Tần Châu từ bên ngoài bước vào.

Tần Châu lên tiếng: "16-8 không xuất hiện ở phòng y tế."

Vừa nói vừa lấy khăn lau cho Lâm Dị: "Đồ mới."

Lâm Dị: "Cảm ơn đàn anh."

Sau khi lau nước trên mặt, Lâm Dị hỏi: "Đàn anh, vậy thay đổi kế hoạch ạ?"

Tần Châu nói: "Đi tìm nó."

Lâm Dị gật đầu.

Trời đã tối, Lâm Dị đi theo Tần Châu tìm quái vật 16-8 trong trường học, nói là đi tìm, thực chất là chỉ đi lại loanh quanh trong khuôn viên trường.

16-8 là quái vật mới, hội sinh viên vẫn chưa tìm ra vị trí và quy luật mà nó xuất hiện, vì vậy Tần Châu và Lâm Dị chỉ có thể dựa vào may mắn mà thôi.

Trong khuôn viên trường hầu như không có sinh viên đi lại, hai người đã kiểm tra xong khu vực giảng đường, giờ chỉ còn lại khu sinh hoạt hàng ngày cho sinh viên nữa.

Tần Châu nói: "Đi thôi."

Lâm Dị nghe được trong giọng nói của Tần Châu có chút sốt ruột, nếu quái vật 16-8 xuất hiện ở nơi đông người, nó sẽ nhanh chóng lôi kéo đủ số người tiến vào Thế giới Quy tắc.

Chưa kể đến tỷ lệ sống sót của những người cuốn vào bị đè ép đến cực hạn nếu không có sự lãnh đạo của đội tuần tra, một khi quái vật 16-8 đủ người, vậy thì tối nay Lâm Dị và Tần Châu không thể vào Thế giới Quy tắc 16-8 được nữa.

Cả hai chạy tới chỗ đông người, Lâm Dị vừa chạy vừa nhẹ giọng kêu lên: "Đàn anh."

Lâm Dị nhìn thấy một bóng người ở trước mặt, trong ánh sáng chạng vạng, Lâm Dị nhận ra quần áo của bóng người đó giống hệt với quần áo của cậu.

Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi khuôn mặt của nó cũng y chang với cậu.

"Đàn anh." Cậu chỉ về phía trước: "Quái vật 16-8 cách chúng ta khoảng 500 mét."

Tần Châu biết thị lực của Lâm Dị rất tốt: "Tôi tới trước chặn nó."

Lâm Dị: "Vâng."

Tần Châu chạy về phía quái vật 16-8, tốc độ nhanh hơn nhiều so với việc vừa rồi chạy cùng Lâm Dị. Bước chân của Lâm Dị cũng không dừng lại, tiến nhanh về hướng quái vật 16-8.

Lâm Dị vừa chạy vừa nhìn chằm chằm phía trước. Cậu thấy Tần Châu đưa tay bắt lấy bóng người đó, sau đó bóng người bị Tần Châu xoay lại.

Trước khi Lâm Dị kịp nhìn rõ khuôn mặt của người này, thì một thứ ánh sáng đã lóe lên. Lâm Dị biết thứ ánh sáng màu đỏ này có ý nghĩa gì, cho nên cậu hít một hơi thật sâu rồi chạy vội đến trước khi luồng ánh sáng đỏ ấy biến mất, để cho nó bao trùm lấy mình.

Luồng ánh sáng đỏ xuất hiện chỉ trong thoáng chốc, hai ba giây sau đã vụt tắt.

Trong tầm mắt, hiện lên một vùng trời khác.

Lâm Dị và Tần Châu đứng trên một con đường núi, không phải loại đường gồ ghề hiểm trở trong núi rừng già cỗi, nó rộng rãi hơn, đủ cho hai chiếc ô tô chạy song song với nhau.

Mặt đường cũng tương đối bằng phẳng, tuy không phải đường nhựa nhưng trên đường không hề có những tảng đá lớn nhô lên.

Lâm Dị ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, cách bọn họ ước chừng một hai cây số có một hàng rào lưới thép, xa hơn hàng rào hai ba cây số nữa lại có một tòa nhà, nhưng bị che khuất bởi rừng rậm dày đặc, Lâm Dị chỉ có thể nhìn thấy mái nhà. Từ mái nhà có thể nhận xét được rằng, tòa nhà không có gì đặc biệt, chỉ là một tòa nhà xi măng rất bình thường.

Quan sát đại khái xong, Lâm Dị mới nhìn sang Tần Châu, tính nói cho hắn biết những thông tin cậu vừa phát hiện được.

Quay đầu lại đã thấy Tần Châu đang nhìn cậu, hắn đang phân tích hành vi của cậu để xem xem quái vật 16-8 có chọn cậu hay không.

Lâm Dị "À" một tiếng, sau đó nhận ra: "Phải tự chứng trước nhỉ."

Lần này Tần Châu không có cảm giác như não mình bị cạy mở, cũng không có cảm ký ức bị dò xét, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, sở dĩ hắn chưa hoàn toàn thả lỏng bởi vì nếu Lâm Dị mà bị quái vật 16-8 lựa chọn thì quả là một vấn đề khó nhằn.

Tần Châu nhướn mày nói: "Xem ra em sẵn sàng rồi."

Đúng thật Lâm Dị đã chuẩn bị sẵn sàng, trong khoảnh khắc ánh sáng đỏ bao trùm lấy cậu, Lâm Dị đã nghĩ ra cách tự chứng minh bản thân, vừa có thể xác nhận xem Tần Châu có phải quái vật 16-8 hay không.

Cậu ngó Đông ngó Tây một lượt, chắc chắn chỉ có cậu và Tần Châu ở trên con đường núi này, mới xoa xoa tay, lấy hết can đảm nói với Tần Châu bằng giọng ngượng ngùng: "Đàn anh, vậy em bắt đầu nha."

Tần Châu nhướn mày, chờ đợi Lâm Dị tự chứng minh bản thân.

Sau đó hắn nhìn thấy Lâm Dị hít một hơi thật sâu, vén áo lên, lộ ra vòng eo của mình.

Lâm Dị nhìn chằm chằm Tần Châu, hỏi: "Đàn anh, anh cảm thấy thế nào? Anh... Anh có kích động đến nỗi muốn thành cầm thú không?"

Tần Châu: "..."

Thấy Tần Châu không trả lời, Lâm Dị chỉ có thể tự cúi đầu nhìn thử.

"Em nhìn cái gì?" Tần Châu hạ giọng nói: "Việc này liên quan gì đến tự chứng minh?"

"Chị Âu Oánh nói anh chưa yêu đương bao giờ." Lâm Dị vội vàng giải thích: "Nếu chưa từng yêu đương thì hẳn là vẫn còn trong trắng lắm, cho nên em đang thăm dò thử biểu hiện của đàn anh. Bởi đàn anh không có ký ức nào liên quan đến việc này, nên quái vật 16-8 sẽ không biết phản ứng ra sao."

"..." Tần Châu nói: "Vậy phản ứng của tôi có vượt qua khảo nghiệm không?"

"Vượt qua rồi, vượt qua rồi." Lâm Dị chỉnh lại quần áo, dáng vẻ muốn nói gì đó nhưng do dự rồi lại thôi.

Tần Châu trầm mặc một lát, sau đó lên tiếng: "Tôi không cầm thú đến mức vừa nhìn eo đã cứng đâu."

Lâm Dị sờ sờ mũi, lúng túng nói: "Ồ."

Sau đó không gian rơi vào khoảng lặng khó xử.

Lâm Dị vốn chỉ hơi xấu hổ một chút, nhưng hiện tại nỗi xấu hổ dần dần lên men theo thời gian luôn rồi, Lâm Dị chẳng dám nhớ lại mình đã làm gì khi nãy nữa, cũng không dám nhìn Tần Châu, cậu nghiêng đầu lại giả vờ đang quan sát Thế giới Quy tắc 16-8, nói với Tần Châu: "Đàn anh, anh cũng có thể kiểm tra em đó."

Lâm Dị nghe được Tần Châu ở bên cạnh trả lời: "Không cần."

"Không cần ư?" Bị loại bỏ nghi ngờ nhanh như vậy, Lâm Dị tò mò: "Tại sao?"

Tần Châu nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy em quyến rũ đàn ông."

Lâm Dị: "..."

"Em làm tệ vậy hả?" Lâm Dị ho khan một tiếng, dùng hết sức để nói một cách nghiêm nghị: "Em cũng chưa từng yêu ai cả, khiến đàn anh chê cười rồi."

Tần Châu gõ nhẹ lên trán Lâm Dị: "Tạm thời như vậy, đi lên trên xem thử."

Lâm Dị sờ sờ trán: "Vâng."

Rồi lẽo đẽo theo sau.

Hai người đi bộ dọc theo con đường núi, đến nơi có hàng rào lưới thép, cũng không gặp thêm bất kì người tham gia nào khác.

Tần Châu dừng lại kiểm tra hàng rào lưới thép, nó không cao lắm, nhiều nhất là 1,5 mét, nhưng xung quanh lại quấn rất nhiều lưới điện cao áp.

Lâm Dị cũng quan sát, sau đó nhìn thấy một tấm biển cảnh báo cách đó không xa được đặt hướng vào bên trong.

Lâm Dị bước tới, cẩn thận lật tấm biển cảnh báo lại mà không chạm vào dây điện.

Biển cảnh báo có tám chữ: Điện cao áp nguy hiểm, cấm leo trèo.

"Hàng rào chỗ khu dân cư của em cũng giăng lưới điện xung quanh, nhưng chỉ là đồ trang trí, mục đích là để hù dọa người dân mà thôi, chứ thực ra không có điện." Lâm Dị quay lại, nói với Tần Châu bằng giọng kỳ lạ: "Theo quy định nhà nước, điện sử dụng cho sinh hoạt và sản xuất trong khu dân cư phải thông qua quá trình kê khai, kiểm duyệt nghiêm ngặt, sau đó bộ phận cấp điện mới phê duyệt. Nếu khu dân cư xin phép giăng đường dây cao áp trên hàng rào để chống trộm thì bộ phận cung cấp điện sẽ không bao giờ chấp thuận. Chỉ các nhà tù, cơ sở an ninh, đơn vị quân đội,... có nhu cầu sử dụng lưới điện cao áp để phòng vệ thì bộ phận điện lực mới đồng ý lắp đặt."

Ở khoảng cách này, Lâm Dị lại nhìn về phía tòa nhà, kiến trúc của nó không giống với nhà ở, cũng không giống bộ phận đặc thù nào đó.

"Không phải điện cao áp, nhưng có điện." Tần Châu chỉ vào một khối thiết bị nối dây nói: "Đây là máy xung điện."

Tần Châu: "Những thiết bị xung điện này sẽ khiến điện áp trên dây đạt tới 800-7000 vôn trong nháy mắt. Một khi người ta chạm vào sẽ bị bật ra ngay lập tức, đồng thời nguồn điện sẽ nhanh chóng bị ngắt trong vòng 0,1 giây, điều này sẽ tránh cho người bị giật điện xảy ra thương tích."

Con đường núi dẫn vào tòa nhà bị một cánh cổng sắt chặn lại, cổng sắt đóng kín, phía trên được mắc lưới điện, ngăn cản bước đi của Lâm Dị và Tần Châu.

Lâm Dị nhìn dọc theo hàng rào thép phía trước: "Chắc không lách vào được rồi."

"Ừm." Tần Châu nói: "Vẫn chưa đủ người."

Có lẽ những ai chạm trán với con quái vật 16-8 mới bị kéo vào Thế giới Quy tắc, cho đến bây giờ mới có hai người họ ở đây. Trò chơi của con quái vật vẫn chưa bắt đầu, cho nên cánh cửa cũng đóng kín.

Dù sao cũng chưa đủ người, đứng đây đợi chỉ tổ lãng phí thời gian.

Lâm Dị và Tần Châu đi vòng qua một lối rẽ, Lâm Dị có thể nhìn rõ tòa nhà hơn.

Quả nhiên tòa nhà không phải chỗ ở hay bộ phận đặc thù nào đó mà là một viện điều dưỡng được xây dựng trên sườn núi.

Lâm Dị nhìn thấy một tấm biển trong khu phức hợp tòa nhà có ghi - Bệnh viện Viện điều dưỡng khu Du thị Hoa Nguyên.

Lâm Dị im lặng: "..."

Cậu lại nhớ về tin nhắn gõ lộn kia.

Lần đầu tiên nhận ra hình như bản thân bị Trình Dương ảnh hưởng rồi, cái gì đúng không nói, toàn nói cái sai.

Cũng may Tần Châu không nhớ tới tin nhắn của Lâm Dị, vị trí của hai người giúp Tần Châu có thể nhìn được bao quát tổng thể của viện điều dưỡng.

Hắn cau mày.

Lâm Dị biết nguyên nhân Tần Châu cau mày.

Các viện điều dưỡng nói chung là cơ sở y tế giúp bệnh nhân hồi phục sức khỏe, vị trí của nó thường nằm ở một số khu vực miền núi, vùng ven biển và suối nước nóng mang phong cảnh đẹp có yếu tố hồi phục tự nhiên.

Ở đây cũng tính là phù hợp.

Điều kỳ lạ là biển cảnh báo lại hướng vào trong.

Có nghĩa rằng, nó không dành cho những người muốn leo vào viện điều dưỡng mà là cảnh báo người trong viện điều dưỡng không được trèo ra ngoài.

Nhưng nếu đã đến đây để an dưỡng thì trèo qua lưới xung điện này để làm gì?

Trừ khi người của viện điều dưỡng là thứ gì đó.

Còn cụ thể là thứ gì, hai người có đoán tiếp cũng vô ích. Lẩn quẩn một lúc, bọn họ quay trở lại cổng chính.

Sau khi trở về đã có người đứng trước cổng.

Là một nam một nữ, cô gái ngồi xổm dưới đất lau nước mắt, trong khi chàng trai đi đi lại lại trong tình trạng suy sụp: "Hội sinh viên đã đưa ra thông báo, gần đây có một quy tắc mới xuất hiện cho nên toàn trường phải chú ý. Còn em thì hay rồi, cứ bắt anh phải nói chuyện rõ ràng với em, giờ em đã vừa lòng chưa?"

Cô gái không nói gì, chỉ ôm mặt khóc nức nở.

"Trước kia không phải em luôn miệng kêu đòi đến trước mặt anh để nói rõ ràng cho bằng được à? Sao bây giờ không nói nữa? Cứ khóc thì có tác dụng gì? Không phải em muốn nói rõ ràng sao? Nào, nói đi, giờ nói rõ ràng với anh đi!" Chàng trai cáu kỉnh vừa nói vừa đá chân xuống mặt đất khiến vài viên sỏi văng lên.

"Em cũng đâu ngờ..." Cô gái cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt tuyệt vọng sáng lên, như thể nắm được cọng rơm cứu mạng: "Chủ, chủ tịch Tần."

Nghe được lời nói của cô gái, chàng trai đang lải nhải bỗng giật mình, sau đó vui vẻ nhìn về phía Tần Châu và Lâm Dị.

Tần Châu tiếp tục cau mày, lần này Lâm Dị không đoán được lý do Tần Châu cau mày là gì, cậu liếc nhìn cặp uyên ương kia, sau đó thấp giọng hỏi Tần Châu: "Đàn anh, bọn họ có vấn đề gì sao?"

"Không." Tần Châu nói: "Vẫn chưa đủ người."

Bọn họ đi dọc trên con đường núi, rồi lại đi thêm nửa vòng quanh hàng rào lưới thép, nhưng tính đến bây giờ, cộng cả hai người họ thì mới có bốn người bị cuốn vào Thế giới Quy tắc 16-8.

Mặc dù hội sinh viên không tìm ra được quy luật xuất hiện của 16-8, nhưng dựa trên số người biến mất trong vài ngày qua, 16-8 sẽ có chín người tham gia mỗi vòng.

Lâm Dị hỏi: "Chậm thì sao ạ?"

Tần Châu nói: "Chậm thì không sao, chỉ sợ 16-8 đang chọn người."
Bình Luận (0)
Comment