Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 68

Trời hửng sáng.

Bệnh nhân 203 vén chăn lao vào trong căn buồng, nơi hộ lý đang ngủ say ngon lành.

Bệnh nhân 203 nghi hoặc nhìn Lâm Dị một cách kỳ quái, ánh mắt của hắn quét qua quét lại trên người Lâm Dị. Bệnh nhân 203 bối rối, hắn nghi ngờ Lâm Dị đã phát hiện ra điều gì đó rồi, nhưng cậu lại không có ý định bỏ chạy. Vào thời điểm ban ngày, cửa phòng 203 mở toang nhưng Lâm Dị lại không chạy trốn, bây giờ hắn "vô tình" ngủ quên, Lâm Dị vẫn không thèm bỏ chạy.

Vất vả lắm hắn mới có được "cơ thể mới", nên cứ lo được lo mất, sợ rằng "cơ thể mới" sẽ xảy ra vấn đề.

Bệnh nhân 203 tìm thấy nhật ký của Lâm Dị, sau khi đọc xong trang nhật ký mới, bệnh nhân 203 nhìn Lâm Dị với vẻ mặt phức tạp, trong nhật ký, Lâm Dị cảm thấy rất đau buồn khi bị hắn ghét bỏ.

Do hắn nhạy cảm quá chăng?

Sau khi nhìn chằm chằm Lâm Dị gần nửa giờ đồng hồ, bệnh nhân 203 lúc này mới trở lại giường bệnh.

Cứ hoài nghi như vậy cũng không phải một cách, gã cần phải tìm biện pháp để kiểm chứng. Dù sao Lâm Dị chẳng thể chạy trốn được, bởi vì ở sườn núi có giăng lưới điện cao áp.

Nhưng bệnh nhân 203 nhất thời không nghĩ ra cách nào để kiểm chứng cậu.

Bên kia căn buồng, Lâm Dị mở mắt.

Cậu cẩn thận thò tay vào gối, dưới gối có mấy mảnh giấy mà cậu đã cắt được từ sổ bệnh án ra, trên đó có viết một số nội dung, đây là đạo cụ dùng để kiểm tra quái vật 16-8 trong ngày mai.

Đúng như Tần Châu đã nói, dù quái vật 16-8 có ẩn náu thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn chỉ là quái vật, mà quái vật thì sẽ lộ ra khuyết điểm, bởi vì nó không bao giờ có được cảm xúc của con người, rất nhiều phản ứng phải dựa vào việc bắt chước.

Lâm Dị đang đợi trời rạng sáng, hai giờ nữa mặt trời sẽ mọc.

Nhìn màn đêm trước mắt dần dần biến mất, cuối cùng chuyển sáng, Lâm Dị cũng không lập tức đứng dậy mà suy nghĩ xem giờ đi ăn sáng kiểu gì.

Hôm nay cậu cần phối hợp với Tần Châu nên nhất định phải xuống ăn sáng.

Lâm Dị vừa mới nghĩ cách giải quyết thì nghe thấy tiếng sột soạt truyền tới từ giường bệnh bên cạnh, một lúc sau, tiếng sột soạt ấy đến gần căn buồng rồi dừng lại trước mặt Lâm Dị.

Bệnh nhân 203 thấp giọng gọi Lâm Dị: "Tiểu Lâm, dậy thôi."

Lâm Dị dụi mắt nhìn bệnh nhân 203: "Chào buổi sáng, anh 203."

"Chào buổi sáng." Bệnh nhân 203 nói: "Cậu có đói không? Đi ăn sáng nào."

Sự việc chuyển biến khác thường ắt phải có vấn đề, nhưng Lâm Dị chỉ có thể đối mặt với nó, việc cậu cần làm hôm nay còn quan trọng hơn việc phải đề phòng bệnh nhân 203.

Vì thế Lâm Dị gật đầu: "Ừm."

Nhân lúc bệnh nhân 203 đi rửa mặt, Lâm Dị lấy mấy tờ giấy dưới gối ra, nhét vào trong túi. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, cậu ra ngoài, dùng lực đóng mạnh cửa lại.

Hôm nay, bệnh nhân 203 đánh thức cậu dậy sớm hơn bình thường rất nhiều, Lâm Dị vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì của phòng 303 tầng trên, nên nhắc nhở Tần Châu rằng cậu đã ra ngoài rồi.

Lúc đến nơi, hai người họ là nhóm người duy nhất trong phòng ăn.

Lâm Dị hỏi bệnh nhân 203 muốn ăn gì để giúp hắn lấy đồ ăn từ quầy tự phục vụ. Bệnh nhân 203 nói: "Ăn gì cũng được", sau đó bổ sung: "Tiểu Lâm, tự dưng tôi thấy không khoẻ lắm. Chắc phải đi gặp viện trưởng Chu khám thử rồi. Cậu cứ ăn trước đi, không cần đợi đâu."

"Anh 203, anh khó chịu chỗ nào thế? Có nghiêm trọng lắm không?" Lâm Dị lo lắng hỏi: "Tôi đi với anh nhé."

"Không nghiêm trọng lắm đâu." Bệnh nhân 203 vội vàng nói: "Một mình tôi di là được rồi, cậu cứ chuẩn bị đồ ăn cho tôi, lúc về tôi chỉ việc ăn thôi."

Lâm Dị suy nghĩ một chút: "Vậy được rồi."

Nhìn chằm chằm bóng lưng của bệnh nhân 203 một lúc, Lâm Dị xoay người đi vào phòng ăn.

Lâm Dị không biết rốt cuộc bệnh nhân 203 muốn làm gì, cậu cũng chẳng muốn tìm hiểu, hiện tại cậu còn mong sao hắn cứ tiếp tục làm việc của hắn đi.

Bên ngoài phòng ăn, bệnh nhân 203 đi được vài bước thì dừng lại.

Hắn nhìn Lâm Dị đang đi vào trong, năm mười phút đã trôi qua... Lâm Dị không nhân cơ hội chạy trốn. Bệnh nhân 203 cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là do hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Lâm Dị ở quầy tự phục vụ lấy hai phần ăn sáng, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, đợi những người tham gia xuất hiện.

Người đầu tiên xuất hiện là Trần Dương, người chăm sóc bệnh nhân 301. Bệnh nhân 301 là người lùn, Trần Dương thì lại rất cao, hộ lý và bệnh nhân đi cùng nhau như người lớn dắt trẻ con đi vậy.

Mặc dù bệnh nhân 203 không có ở đây nhưng Lâm Dị vẫn rất cẩn thận lấy ra một tờ giấy mà cậu đã chuẩn bị vào tối qua.

Cậu chuẩn bị tổng cộng bốn tờ giấy, nội dung lần lượt là: "Tuyệt đối đừng tin tưởng Tần Châu", "Tần Châu đã chết trong đêm đầu tiên rồi", "Tần Châu đã phản bội chúng ta", "Tần Châu căn bản không quan tâm đến sống chết của chúng ta".

Mặc dù nội dung khá giống nhau nhưng phản ứng với mỗi tờ giấy sẽ khác nhau. Những người tham gia hầu như đều quen Tần Châu, bọn họ biết Tần Châu là chủ tịch hội sinh viên, trong Thế giới Quy tắc đầy rẫy nguy hiểm này, bọn họ sẽ vô thức coi Tần Châu là trụ cột.

Nội dung của tờ giấy trái ngược với tâm lý con người, Lâm Dị đang đánh cược rằng bốn người tham gia còn lại ngoài cậu và Tần Châu ra sẽ không có ký ức về việc mất đi người mình dựa dẫm.

"Tuyệt đối đừng tin tưởng Tần Châu", phản ứng của người tham gia khi nhìn thấy tờ giấy này là bối rối.

"Tần Châu đã chết vào đêm đầu tiên", phản ứng của người tham gia khi nhìn thấy tờ giấy này là sợ hãi.

"Tần Châu đã phản bội chúng ta", phản ứng của người tham gia khi nhìn thấy tờ giấy này là phẫn nộ.

"Tần Châu căn bản không quan tâm đến sống chết của chúng ta", phản ứng của người tham gia khi nhìn thấy tờ giấy sẽ khiến họ rơi vào tuyệt vọng.

Đây là bốn bài kiểm tra phản ứng khác nhau, những mảnh giấy này cũng được Lâm Dị đánh dấu riêng biệt. Một khi có người tham gia bắt chước phản ứng của người khác, Lâm Dị sẽ dễ dàng tìm được quái vật 16-8, nội dung của tờ giấy không liên quan đến quy tắc tử vong, cho nên dù có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, quái vật 16-8 cũng không nhất định sẽ nhắm vào Tần Châu.

Càng không thể nhắm vào cậu, bởi vì nội dung của tờ giấy là vô nghĩa đối với quái vật 16-8. Nó sẽ chẳng chủ động đi giết một tên ngu xuẩn.

Việc Tần Châu phải làm là xuất hiện sau khi Lâm Dị thành công trao tờ giấy cho người tham gia, theo thỏa thuận của hai người vào đêm qua, hắn cần cố ý làm một số hành động kỳ lạ để khiến người tham gia tin vào tờ giấy.

Lâm Dị uống một ngụm nước, sau đó cầm ly nước rỗng đi đến quầy tự phục vụ để lấy nước.

Trần Dương ở bên cạnh đang múc cơm, Lâm Dị bình tĩnh đánh rơi một tờ giấy lên quầy tự phục vụ. Bệnh nhân 301 không cao bằng cái quầy nên đương nhiên sẽ không thể nhìn thấy chuyển động bên trên.

Trần Dương nhìn thấy tờ giấy tự dưng xuất hiện từ hư không, cậu ta sửng sốt một chút, vội vàng chộp lấy tờ giấy. Sau đó liếc nhìn Lâm Dị đang lấy nước ở máy lọc nước, Lâm Dị cũng liếc nhìn Trần Dương.

Phản ứng của Trần Dương lúc nhận được tờ giấy khá bình thường, nhưng Lâm Dị không thể dựa vào điều này để loại bỏ hoàn toàn nghi ngờ với cậu ta, bởi hầu như tất cả mọi người đều nhận được mảnh giấy nhỏ như vậy hồi còn là học sinh rồi.

Lâm Dị chỉ liếc Trần Dương một cái, sau đó rời mắt, cầm ly nước trở về chỗ ngồi.

Cậu đưa giấy cho bọn họ một cách ngẫu nhiên, chứ không cố định cái nào với cái nào. Lâm Dị nhìn phần được đánh dấu của tờ giấy, thứ mà Trần Dương nhận được là "Tần Châu đã chết vào đêm đầu tiên". Dựa theo câu trả lời chính xác mà Lâm Dị ấn định, Trần Dương phải có phản ứng hoảng loạn và sợ hãi lúc đọc tờ giấy.

Nhưng bây giờ Trần Dương vẫn cưa có cơ hội đến xem nó, bởi bệnh nhân 301 cứ luẩn quẩn bên chân cậu ta.

Lâm Dị cũng không vội, thỉnh thoảng cậu lại nhìn Trần Dương, đồng thời chờ người tham gia tiếp theo đến phòng ăn.

Vài phút trôi qua, theo sau Trần Dương là người tham gia chăm sóc bệnh nhân 302 đã đến nhà ăn, Lâm Dị ngay từ lúc đầu đã cảm thấy tên anh ta hơi khó phát âm, nếu không phải do anh ta mở miệng nói chuyện với bệnh nhân 302, Lâm Dị vốn luôn tự hào về trí nhớ của mình, cũng chẳng thể nhớ nổi tên người tham gia này.

Dịch Gia Duyệt, Lâm Dị đoán trình độ tiếng Quan Thoại của anh ta chắc chắn là hạng A.

Bệnh nhân 302 được chăm sóc là người có đầu lưỡi dị dạng.

Trong lúc Dịch Gia Duyệt múc cơm, Lâm Dị cầm cái cốc giấy của mình đi lấy nước, sau đó hỏi Dịch Gia Duyệt: "Đàn anh Dịch, anh có thể lấy giúp em cốc nước dùng một lần được không? Cái này em không dùng được nữa rồi, em cảm ơn."

Dịch Gia Duyệt cũng không từ chối, anh ta lấy một chiếc cốc giấy cho Lâm Dị, trong quá trình nhận lấy chiếc cốc, Lâm Dị đặt tờ giấy vào tay anh.

Lâm Dị nhìn thấy Dịch Gia Duyệt sửng sốt trong giây lát, thậm chí còn có vẻ hơi hoảng sợ.

Lâm Dị tiếp tục rót nước, rót xong lại trở về chỗ ngồi.

Căn cứ vào ký hiệu được đánh dấu trên tờ giấy, nội dung Lâm Dị đưa cho Dịch Gia Duyệt là "Tuyệt đối đừng tin tưởng Tần Châu", vì vậy phản ứng chính xác của Dịch Gia Duyệt sẽ là bối rối.

Sau khi đưa hai tờ, trong tay Lâm Dị còn lại hai, Lâm Dị tiếp tục chờ Giang Mạn và Ôn Hiểu Phương đến.

Đêm qua cậu không ngủ, cho nên biết rằng đêm qua không có người nào chết cả, bởi vì cậu không ngửi thấy mùi tanh tưởi nào toả ra trong tòa nhà ba tầng, cũng không nghe thấy tiếng bước chân của viện trưởng Chu mang theo động vật tái sinh truyền đến từ bên ngoài cửa sổ.

Đêm qua là một đêm yên bình.

Nghĩa là tối nay quy tắc tử vong thứ hai sẽ xuất hiện.

Lâm Dị thực sự rất vui vì có được một buổi tối bình yên, nhưng tình hình trong Thế giới Quy tắc 16-8 đã ngăn cản cậu và Tần Châu chia sẻ quy tắc tử vong cho những người tham gia khác.

Mà kể cả bọn họ có biết thì cũng khó mà sống sót được.

Buổi tối bình yên hôm qua mang đến cho Lâm Dị cảm giác cấp bách, hai quy tắc tử vong cộng thêm việc người tham gia biến dị sẽ giảm tỷ lệ sống sót của những người còn lại xuống mức cực thấp.

Cách tốt nhất là phải tìm ra quái vật 16-8 trong ngày hôm nay, bởi vì người tham gia biến dị là một nhân tối không ổn định, Lâm Dị cũng chẳng liều lĩnh đi giết quái vật 16-8 nữa, lần này chỉ cần phục bàn được là tốt rồi.

Lâm Dị vừa nghĩ như vậy, vừa đợi Giang Mạn - người chăm sóc bệnh nhân 201 và Ôn Hiểu Phương - người chăm sóc Bệnh nhân 202 xuất hiện.

Hai người họ gần như đến phòng ăn cùng một lúc.

Lâm Dị mím môi, bốn người sống sót đều mang theo bệnh nhân của mình, cậu còn tưởng rằng bệnh nhân mắc bệnh nặng chưa chắc xuống khỏi giường được, quái vật sẽ không để quy tắc tử vong tìm đến nó, như vậy thì cậu có thể trực tiếp loại trừ dựa trên điều này rồi.

Nhưng bây giờ rõ ràng là không còn cách nào khác, cũng may là Lâm Dị sợ xảy ra tình huống như vậy, cho nên ngay từ đầu cậu đã viết hẳn bốn tờ giấy để đảm bảo có thể nhìn thấy hết phản ứng của những người tham gia.

Giang Mạn dẫn bệnh nhân 201 tìm chỗ ngồi trước, sau đó nhìn quanh phòng ăn, cô đang tìm Tần Châu, nóng lòng muốn Tần Châu tuyên bố quy tắc tử vong.

Nhưng cô không thấy Tần Châu đâu cả, trong lòng Giang Mạn bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Lâm Dị lại đi lấy nước, như lúc đưa tờ giấy cho Dịch Gia Duyệt, cậu cũng làm cách này với Ôn Hiểu Phương.

Bởi vì Ôn Hiểu Phương là người thuộc diện tình nghi lớn nhất trong số bốn người tham gia, nên Lâm Dị đặc biệt chú ý đến phản ứng của Ôn Hiểu Phương, cậu thấy Ôn Hiểu Phương cũng nhất thời sửng sốt.

Sau khi Ôn Hiểu Phương rời đi, Lâm Dị vẫn đứng ở quầy lấy nước, chờ Giang Mạn tới để đưa tờ giấy cuối cùng cho Giang Mạn.

Cậu chạm vào tờ giấy đã cầm sẵn trong tay, một góc tờ giấy bị gấp lại, đây là một ký hiệu nhỏ, biểu thị nội dung tờ giấy là "Tần Châu căn bản không quan tâm đến sống chết của chúng ta".
Bình Luận (0)
Comment