Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 72

Lúc Ôn Hiểu Phương tra hỏi Tần Châu, các bệnh nhân khác trong phòng ăn cũng bắt chước cô, há to miệng, im lặng chất vấn.

Lâm Dị choáng váng trước câu hỏi đầy tức giận và không cam lòng kia.

Thế giới Quy tắc 16-8 quả thực có liên quan đến bệnh tâm thần phân liệt.

Suy đoán của cậu lúc đó là viện trưởng Chu của bệnh viện tâm thần mắc bệnh tâm thần phân liệt đã phân thành viện trưởng Chu của viện điều dưỡng, họ là hai nhân cách trong cùng một cơ thể.

Nhưng dường như câu hỏi mà quái vật 16-8 đặt ra lại không phải như vậy. Nhân cách phân liệt mà nó đề cập đến lại giống một cá thể riêng biệt hơn.

Là hai cơ thể, hai nhân cách khác nhau.

Cuối cùng Lâm Dị cũng đã tìm ra nguồn gốc của sự bất an trong lòng mình. Trước khi bước vào Thế giới Quy tắc 16-8, mỗi người đều nhìn thấy một bản thân khác, đó là một cá thể tồn tại riêng biệt.

Nếu quái vật 16-8 không lừa dối họ thì bệnh tâm thần phân liệt của viện trưởng Chu không đơn giản chỉ là phân chia nhân cách mà giống với một sinh vật đơn bào, hình thành một cá thể khác giống với cơ thể mẹ thông qua quá trình phân bào.

Vậy thì có thể là ai?

Lâm Dị cảm thấy khó xử, nếu Tần Châu trả lời sai, quái vật 16-8 trong cơ thể Ôn Hiểu Phương sẽ xuất hiện, xé xác những kẻ cản trở tới sự phát triển của Thế giới Quy tắc.

Đầu óc cậu chưa bao giờ quay nhanh như bây giờ, mặc dù cậu nghĩ điều này có thể khiến "nó" xuất hiện, nhưng Lâm Dị đành phải không ngừng tự đặt vấn đề trong đầu mình.

Cơ thể phân liệt của viện trưởng Chu là ai?

Viện trưởng Chu là NPC, cho nên cơ thể con của gã cũng phải là NPC.

NPC nổi bật nhất trong Thế giới Quy tắc 16-8 là chín bệnh nhân, trong số chín bệnh nhân không có bệnh nhân ung thư phổi hay có bệnh nhân nào mang khuôn mặt giống với viện trưởng Chu. Nhưng đã có phân liệt thì chắc chắn phải có mối liên hệ nào đó.

Lâm Dị mường tượng lại chín bệnh nhân.

Cặp vợ chồng - bệnh nhân 101 và bệnh nhân 102 lần lượt qua đời, quái vật 16-8 sẽ không để quy tắc tử vong tìm đến nó cho nên sẽ không ra tay với phân thân thân của mình.

Do đó có thể loại trừ bệnh nhân 103 đã chết và bệnh nhân 201 bệnh tình trở nặng đêm qua.

Các bệnh nhân còn lại là bệnh nhân 202 phẫu thuật thẩm mỹ không thành công, bệnh nhân 203 bị bỏng toàn thân, bệnh nhân 301 là người lùn, bệnh nhân 301 bị biến dạng lưỡi và bệnh nhân 303 bị teo cơ.

Quái vật 16-8 không để bọn họ có thời gian phản ứng hay suy nghĩ, Lâm Dị chỉ có thể ép mình suy luận nhanh hơn.

Trong số những bệnh nhân còn lại, khả năng nhất nhiều là bệnh nhân 202 vì cô là người được quái vật 16-8 lựa chọn. Nhưng suy đoán này không có cơ sở, Lâm Dị chẳng thể nghĩ ra nổi bất kỳ mối liên hệ nào giữa bệnh nhân 202 và viện trưởng Chu, không chỉ bệnh nhân 202, mà cả những bệnh nhân khác cũng vậy.

Sự thật đơn giản là, viện trưởng Chu, với tư cách là cơ thể mẹ, trong ảo tưởng của gã thì gã bất tử, bởi vì gã mắc bệnh ung thư phổi, là một bệnh nhân ung thư sắp chết, nên viện trưởng Chu hy vọng rằng gã có được cuộc sống vĩnh cửu. Trong hoàn cảnh như vậy, dù là cơ thể phân thân thì cũng không có lý do gì để gã tự phân thân thành một bản ngã mắc phải một căn bệnh kỳ lạ hay phức tạp, đây là một nghịch lý hết sức rất mâu thuẫn.

Vì vậy, không thể nào có chuyện phân thân của viện trưởng Chu là một trong số bệnh nhân.

Vậy có thể là ai được chứ?

Lâm Dị nghĩ tới mười mấy thi thể trong nhà xác, những thi thể đó đều không cười với cậu, cho nên những thi thể đó cũng là NPC trong Thế giới Quy tắc 16-8.

Tương tự như vậy, Lâm Dị nhanh chóng bác bỏ khả năng phân thân của viện trưởng Chu là một trong số những xác chết đó

Viện trưởng Chu không cần thiết phải giết chết phân thân của chính mình, giết chết phân thân có nghĩa là sẽ không còn phân thân nào nữa, như vậy thì quái vật 16-8 cũng sẽ không hỏi Tần Châu bản thân khác của nó ở đâu.

Vậy ý nghĩa của câu hỏi này là thân phân đó có tồn tại và vẫn còn sống.

Dựa vào ngữ điệu của quái vật 16-8, quái vật 16-8 chắc chắn rằng Tần Châu không thể biết được.

Đầu óc Lâm Dị quay nhanh đến nỗi trong nháy mắt cậu đã loại bỏ hoàn toàn tất cả NPC trong Thế giới Quy tắc 16-8.

Cậu nhìn Ôn Hiểu Phương một cách kỳ quái, sau đó đột nhiên phản ứng lại.

Quái vật là thứ sinh ra từ cái ác, quái vật 16-8 là viện trưởng Chu nhưng không phải là viện trưởng Chu. Nếu viện trưởng Chu bị tâm thần phân liệt, vậy thì quái vật 16-8 có phải cũng bị tâm thần phân liệt không?

Cho nên, quái vật 16-8 hỏi "bản thân khác ở đâu", không phải viện trưởng Chu khác ở đâu, mà là phân thân khác của quái vật 16-8 ở đâu.

Tuy viện trưởng Chu là NPC nhưng vai trò của gã trong Thế giới Quy tắc là một con người, cho nên bệnh tâm thần phân liệt của viện trưởng Chu là ảo giác và hoang tưởng. Chỉ có bệnh tâm thần phân liệt của quái vật mới có thể thoát khỏi logic và tách thành một cá thể độc lập khác.

Quái vật 16-8 đang ẩn náu giữa chín người tham gia, cho nên câu trả lời bây giờ hẳn là nằm trong số bọn họ.

Lâm Dị quan sát Trần Dương, Dịch Gia Duyệt và Giang Mạn, mặc dù ba người họ không biết vì sao Ôn Hiểu Phương lại hỏi như vậy, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được sự sống của mình đang bị bóp nghẹt, trong thế ngàn cân treo sợi tóc.

Họ chỉ có thể đặt hy vọng vào Tần Châu, chỉ có Tần Châu mới có thể cứu được họ.

Lúc này, không còn thời gian phán xét ai là cơ thể con của quái vật 16-8 thông qua phản ứng nữa, chưa kể hiện tại đang có rất nhiều người, tạo cơ hội cho cơ thể con của nó bắt chước.

Lâm Dị chỉ có thể hồi tưởng lại lúc cậu và bọn họ chạm mặt.

Bởi vì hầu như không có tiếp xúc nói chuyện, thậm chí ngay cả bước tự giới thiệu cũng bị bỏ qua, cậu không có cách nào xác định phạm vi của quái vật 16-8, thậm chí đối tượng để nghi ngờ cũng không có.

Bên tai vang lên âm thanh.

"Ngươi có biết không? Ngươi biết một ta khác đang ở đâu không?" Ôn Hiểu Phương trừng mắt nhìn Tần Châu, cô dùng hai tay nắm lấy vai Tần Châu, như hận không thể xé nát kẻ mở đầu việc phục bàn này: "Mau nói đi, một ta khác ở đâu!"

Chỉ cách có vài bước chân, Lâm Dị có thể nghe thấy tiếng xương bả vai của Tần Châu kêu răng rắc.

Nhưng Tần Châu vẫn đứng vững, Lâm Dị đứng phía sau hắn, không thấy được vẻ mặt của Tần Châu, nhưng nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, cảm xúc lo lắng trong cậu lập tức được xoa dịu.

"Biết." Tần Châu thản nhiên nói.

Điều này khiến Ôn Hiểu Phương càng thêm nóng nảy, cô siết chặt vai Tần Châu hơn, trong cơn tức giận, quái vật 16-8 không nhận ra rằng Tần Châu đang cố gắng câu thêm thời gian để suy nghĩ.

Nó điên cuồng lắc người Tần Châu: "Nó ở đâu!"

Lâm Dị tranh thủ chút thời cơ cuối cùng để suy nghĩ...

Tần Châu nói, quái vật dù sao cũng chỉ là quái vật, chúng không có cảm xúc phức tạp như con người, cho nên trong nhiều trường hợp cũng không thể phản ứng giống con người.

Nhưng nó vẫn phải ẩn náu trong những người tham gia, dẫn dắt họ vi phạm quy tắc tử vong

Dẫn dắt, vi phạm...

Lâm Dị bỗng nhiên ngẩng đầu, cậu biết rồi.

Cùng lúc đó, đôi mày Tần Châu đang cau lại cũng giãn ra, hắn cũng biết rồi.

Và thế là, Lâm Dị với Tần Châu đồng thanh nói.

Lâm Dị: "Thời Toàn!"

Tần Châu: "Thời Toàn."

Vào ngày đầu tiên sau khi bước vào Thế giới Quy tắc 16-8, Thời Toàn bất ngờ gọi tên Trịnh An Kiến ở phòng 101. Lúc đó Lâm Dị nghi ngờ, có phải cô ta cố ý.

Nhưng "cái chết" vào đêm thứ hai nghiễm nhiên khiến cậu loại bỏ nghi ngờ với Thời Toàn.

Bây giờ nghĩ lại, đây hẳn là sự sắp đặt có chủ ý của quái vật 16-8.

Sau khi "chết", Thời Toàn lại không chết hoàn toàn, cô ta sẽ biến dị như sứa lược, trở nên "bất tử" và có đủ sức mạnh để giết chết những kẻ tham gia đang cố gắng phá hủy trật tự của Thế giới Quy tắc 16-8.

Cho nên đêm đó Thời Toàn không phải đến gặp Lâm Dị vì trên người cậu có mùi xác chết, mà là đến kiểm tra Lâm Dị có phá rối trật tự hay không, bởi vì ban ngày Lâm Dị đã xảy ra tranh chấp với Tần Châu. Cậu còn dùng kĩ năng diễn xuất kém cỏi của mình để diễn một màn "đau bụng" nữa.

Tất cả những điều này đã bị quái vật 16-8 ẩn náu trong bóng tối nhìn thấy.

Nếu lúc đó cậu mà quay lại trễ một tí, Thời Toàn gõ cửa phòng 203 không có ai trả lời, cỏ trên mộ Lâm Dị chắc giờ cao tới ba thước rồi.

Khoảnh khắc Lâm Dị nghĩ đến Thời Toàn, cậu lập tức chắc chắn về đáp án này.

Quái vật sẽ không để quy tắc tử vong tìm đến nó, nhưng Thời Toàn là cơ thể con của quái vật 16-8, chỉ cần cơ thể mẹ không vi phạm quy tắc tử vong, Thế giới Quy tắc vẫn sẽ tiếp tục.

Sau khi Lâm Dị và Tần Châu đồng thanh nói ra đáp án này, quái vật 16-8 trong cơ thể Ôn Hiểu Phương đã hoàn toàn bị chọc giận, sương mù đen tràn ra từ trong cơ thể Ôn Hiểu Phương càng lúc càng nhiều, cuối cùng chậm rãi ngưng tụ thành dáng vẻ của viện trưởng Chu.

Nhóm người Trần Dương sửng sốt, bọn họ không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì, tại sao Ôn Hiểu Phương lại chất vấn Tần Châu, tại sao Ôn Hiểu Phương lại trở thành viện trưởng Chu. Nhưng sắc mặt ba người đều rất nhợt nhạt, chuyện vừa kỳ quái vừa hoang đường như này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Quái vật 16-8 rút lại đôi tay đang suýt bóp nát xương bả vai Tần Châu lại, sau khi lực trên vai biến mất, Lâm Dị nhìn thấy cơ thể Tần Châu run rẩy, cậu vội vàng chạy tới: "Đàn anh, anh... "

Đôi môi Tần Châu tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi vì đau đớn: "Chuyện nhỏ ấy mà."

Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm: "Ồ, vậy chúng ta..."

Tần Châu: "Trả lời chính xác rồi."

Bọn họ đúng rồi.

Ánh mắt căm thù của quái vật 16-8 quét qua quét lại giữa đám người bọn họ, như muốn ghi nhớ khuôn mặt để không kéo họ vào vòng tiếp theo nữa.

Quá trình này kéo dài ước chừng mười phút, Lâm Dị rất căng thẳng, cậu sợ quái vật 16-8 sẽ tức giận xé xác bọn họ.

Tần Châu cảm nhận được đôi tay Lâm Dị siết chặt trên người mình, hắn hơi nghiêng đầu, an ủi nói: "Cứ đợi đi. Chỉ cần phục bàn đúng là có thể rời đi rồi. Quy luật này cũng có thể coi là một quy tắc."

Lâm Dị: "A, vâng ạ."

Cậu tiếp tục chờ đợi, sự căng thẳng trong lòng đã được Tần Châu xoa dịu, nhưng trong đầu không khỏi nhớ tới những lời Tần Châu từng nói.

Toàn bộ khuôn viên trường có thể được coi là một Thế giới Quy tắc, bởi vì có rất nhiều quy tắc, ví dụ như sinh viên không thể rời khỏi trường Đại học Kỹ T huật Phi Tự Nhiên, hay tình huống hiện tại, phục bàn chính xác là có thể rời khỏi đây cũng được xem như một quy tắc.

Sau đó, Lâm Dị nghĩ đến những lời oán giận của quái vật 2-6.

Ngươi đã vi phạm quy tắc...

Trong lòng Lâm Dị lại càng thêm nôn nóng, nếu như rời khỏi Thế giới Quy tắc16-8, cậu có thể thông qua bài khảo hạch. Dựa vào độ khó của Thế giới Quy tắc 16-8, chức vị mà cậu đạt được chắc chắn không hề thấp, như vậy cậu mới có quyền xem thông tin của hội sinh viên.

Ý nghĩ này lại khiến Lâm Dị càng thêm lo lắng, ngay lúc này, một ánh sáng loé lên, không chói mắt như hai Thế giới Quy tắc trước đó, thứ ánh sáng này chỉ là một chấm nhỏ.

Sau đó chấm trắng này xuyên vào trong mắt, Lâm Dị cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, cậu lại nhìn thấy giảng đường đã được tân trang, tấm biển treo bên giường họ có ghi "16-8".

Lâm Dị là người thứ hai tỉnh lại, người đầu tiên là Tần Châu, cậu không nhìn thấy Tần Châu đâu cả.

"Lâm Dị." Âu Oánh thấy Lâm Dị đã tỉnh, bèn đi tới đưa cho cậu một ly nước.

"Anh Châu đi đưa tiễn La Diệc rồi." Âu Oánh giải thích cho Lâm Dị về tình hình của Tần Châu, sau đó hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao? Nhìn anh Châu rất tức giận."

Vừa nói, Âu Oánh vừa nhìn bốn người vẫn chưa tỉnh lại: "Còn nói bọn họ sẽ bị trừ điểm thành tích."

Lâm Dị giải thích ngắn gọn tình huống cho Âu Oánh.

"Mình sống không yên thì người khác cũng đừng hòng sống yên ổn à. Loại tính cách này không thể chấp nhận được..." Vẻ mặt Âu Oánh trở nên nghiêm túc: "Nhất định phải có hình phạt, vậy thì trừ điểm thành tích của nửa học kỳ luôn đi."
Bình Luận (0)
Comment