Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 77

Tài khoản của Tần Châu có quyền hạn rất cao, nhưng Âu Oánh không nói cho Lâm Dị chuyện này vì sợ sẽ gây áp lực cho cậu, cô biết Lâm Dị sẽ không phá linh tinh.

Trong ấn tượng của Âu Oánh, Lâm Dị rất hiểu chuyện.

Tin nhắn trên điện thoại của Âu Oánh:

[Âu Oánh]: Anh Châu, cho em mượn tài khoản diễn đàn được không?

[Tần Châu]:?

[Tần Châu]: Tài khoản của em đâu?

[Âu Oánh]: Số của Lâm Dị vẫn chưa được phê duyệt.

[Tần Châu]: Qinzhou, 111222

Âu Oánh mỉm cười, chuyển tiếp mật khẩu và tài khoản của Tần Châu cho Lâm Dị, sau đó để điện thoại sang một bên.

Sau vài lần kiểm tra, cô - một người ngoài cuộc còn có thể nhìn thấu tâm tư của Tần Châu, chỉ là cô không biết Lâm Dị suy nghĩ gì.

Nhưng rõ ràng, đây không phải là thời điểm thích hợp để thăm dò suy nghĩ của Lâm Dị, vẫn phải chờ đợi thêm.

Cô đặt điện thoại xuống, tiếp tục xử lý công việc của mình và công việc Tần Châu đã giao cho cô.

Ở phía bên kia của Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên, Lâm Dị đang loay hoay và do dự có nên sử dụng tài khoản của Tần Châu hay không. Không phải cậu xấu hổ, nhưng nếu cậu dùng tài khoản của Tần Châu để tra gì đó thì hẳn là Tần Châu sẽ biết rồi còn gì?

Hơn nữa, trong Thế giới Quy tắc 2-6, Lâm Dị nhận thấy "nó" đã xuất hiện trước mặt Tần Châu một lần rồi. Nếu...

Cuối cùng, Lâm Dị quyết định buông xuôi, tuy cậu nóng lòng muốn biết tình hình của Viên Viện thật, nhưng cậu đã đợi đến tận bây giờ rồi, muộn tí nữa cũng không vội.

Cậu đặt điện thoại xuống, lấy máy MP4 ra, nghe thứ âm thanh như thường lệ rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Sau đó là một tuần đi học đầy yên bình của Lâm Dị, số hiệu của cậu cuối cùng cũng được phê duyệt, ngoài ra, cậu cũng đã tìm được cộng sự.

Vương Phi Hàng bảo cậu tới gặp cộng sự như được phân công.

Ngày hôm đó tan học, Lâm Dị đi tìm Vương Phi Hàng.

Vương Phi Hàng đang xác nhận lại danh sách đội tuần tra, thấy Lâm Dị tới liền chào hỏi: "Đến rồi à."

Lâm Dị: "Ừm, chào buổi chiều đội trưởng."

Công việc của đội tuần tra không giống với các bộ phận khác của hội sinh viên nên văn phòng của đội tuần tra được tách biệt ở một nơi.

"Cứ ngồi đây đợi một lát nhé, cậu ta vừa mới ra khỏi 8-5, còn đang họp." Vương Phi Hàng chỉ vào một chỗ trống nói: "Muộn nhất nửa tiếng nữa cậu ta sẽ tới."

Lâm Dị: "À, vâng."

Cậu đi đến chỗ Vương Phi Hàng chỉ định rồi ngồi xuống, đội tuần tra không dùng máy tính để làm việc nên trong văn phòng không nhiều bàn, chỉ có đúng hai cái.

Một cái dành cho Vương Phi Hàng, cái còn lại dành cho La Diệc, Lâm Dị đang ngồi ở lối đi giữa hai chiếc bàn. Cậu nhìn sang một bên thì thấy trên bàn La Diệc còn có một ít tài liệu chưa được dọn dẹp, nhưng lại không dính tí bụi nào, hình như có người đã lau chùi nhưng cố ý không chạm vào những thứ trên bàn của La Diệc.

Tạo cảm giác như La Diệc vẫn còn ở đó.

Vương Phi Hàng đang kiểm tra danh sách, đột nhiên ngẩng đầu: "À, đúng rồi, Lâm Dị."

Lâm Dị ngẩng đầu: "Đội trưởng?"

"Cứ gọi là đội trưởng Vương." Vương Phi Hàng đưa số hiệu cho cậu: "Suýt thì quên mất."

"Cảm ơn, đội trưởng Vương."

Lâm Dị nhận được số hiệu xong, nóng lòng muốn dùng để đăng nhập vào diễn đàn. Nhưng Vương Phi Hàng lại không tiếp tục xử lý công việc nữa, mà quay sang giới thiệu cộng sự mới cho Lâm Dị: "Giờ anh không nói tên cho em trước đâu, không thì tí nữa hai đứa lại không có chuyện gì để nói."

Lâm Dị gật đầu: "Vâng."

"Cậu ta chắc lớn hơn em một hai tuổi gì đó. Hiện đang là sinh viên năm hai. Hahaha, em là người trẻ nhất trong đội tuần tra đấy. Rất hiếm tân sinh viên gia nhập đội tuần tra khi mới học năm đầu tiên." Vương Phi Hàng vừa nói vừa lật xem hồ sơ: "Cậu ta cũng gia nhập từ năm nhất, nhưng là vào giữa nửa học kỳ đầu năm nhất, không sớm bằng em."

Lật đến một tập hồ sơ, Vương Phi Hàng đưa cho Lâm Dị: "Tập văn kiện này ghi lại những nhiệm vụ mà cậu ta đã hoàn thành, chính cậu ta là người xử lý quy tắc nước ấm đấy. Lúc đó, quy tắc này khiến hội sinh viên đau đầu mãi một thời gian."

Lâm Dị chỉ đành đè nén nỗi sốt ruột trong lòng, nhìn "sơ yếu lý lịch" của cộng sự trong tay.

Bên tai, Vương Phi Hàng vẫn đang giới thiệu cộng sự mới cho cậu, từ giọng điệu của Vương Phi Hàng, Lâm Dị có thể thấy, Vương Phi Hàng đánh giá khá cao về người cộng sự này.

"Cậu ta khá tốt nhưng tính hơi lạnh lùng một chút, với cả không thích nói nhiều. Bình thường ít giao tiếp với bọn anh lắm. Kể cả lúc được giao nhiệm vụ, cậu ta cũng trực tiếp đi thực hiện ngay mà chẳng ý kiến ý cò gì." Vương Phi Hàng mỉm cười, vỗ vỗ vai Lâm Dị nói: "Năng lực của cậu ta không tệ đâu, nhưng chính vì tính cách này mà từ hôm hội thảo đến giờ vẫn chưa tìm được cộng sự. Sau đó anh bèn nghĩ, hai đứa chưa có ai là cộng sự, thực lực cũng ngang nhau, cho nên ghép cặp là quá hợp lý."

Trong khi Lâm Dị vẫn đang cúi đầu xem "sơ yếu lý lịch", Vương Phi Hàng thì ra sức chào hàng: "Anh đích thân tuyển cậu ta vào đội tuần tra đấy, nên anh rõ lắm. Ngoại trừ tính tình hơi lạnh lùng xíu thì không có tật xấu gì cả. Anh biết em tốt tính, dù sao hiện tại cũng chưa có nhiệm vụ gì, nên hai đứa có thể nhân cơ hội này để tìm hiểu lẫn nhau. Tất nhiên, nếu cảm thấy không hợp thì cứ nói thẳng với anh, không cần cố đâu."

Đọc xong sơ yếu lý lịch của cộng sự, Lâm Dị gật đầu nói: "Em hiểu rồi, đội trưởng Vương."

Nghe xong những lời của Vương Phi Hàng, cậu tương đối hài lòng với anh bạn cộng sự này, ít nói càng tốt, cậu thích người ít nói, cũng chẳng cần ngượng ngùng đi bắt chuyện với người ta.

Thấy Lâm Dị phối hợp, Vương Phi Hàng mới yên tâm.

Lâm Dị khá tốt và tính tình ngoan ngoãn hiền hoà, mọi người xung quanh đều rất quý mến cậu. Chỉ cần Lâm Dị không ghét cộng sự mà hắn tìm cho thì mối quan hệ hợp tác sẽ ổn định.

Đang nói chuyện, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa hai lần.

Vương Phi Hàng nói: "Tới rồi đấy."

Sau đó hắn cao giọng nói: "Vào đi."

Dù sao cũng là cộng sự của mình, Lâm Dị đứng dậy nhìn về phía cửa. Vương Phi Hàng nói xong, cửa văn phòng hé mở, một chàng trai cao hơn Lâm Dị chút xíu bước vào.

Lâm Dị cảm thấy Vương Phi Hàng nói rất đúng, mặc dù người cộng sự mới này còn chưa lên tiếng, nhưng Lâm Dị có thể cảm nhận được người anh toát ra khí chất lạnh lùng.

Vương Phi Hàng đứng lên giới thiệu: "Nhậm Lê, lại đây, giới thiệu một chút. Đây là Lâm Dị - người anh từng nhắc đến."

Sau đó hắn nói với Lâm Dị: "Lâm Dị, đây là Nhậm Lê."

Vương Phi Hàng vốn luôn giấu kín tên của hai người, nhưng kết quả là hắn không chỉ nói tên hộ Nhậm Lê mà còn giúp Lâm Dị tự giới thiệu bản thân luôn.

Song đối với chuyện đó, Lâm Dị vô cùng cảm kích Vương Phi Hàng, cậu sợ nhất là giới thiệu bản thân.

Nhậm Lê "Ừm" một tiếng, Lâm Dị cũng "Ừm" theo.

Vương Phi Hàng: "..."

Hắn cười ngượng nghịu: "Anh cho hai đứa quyền hạn liên lạc với nhau rồi. Mấy ngày nay cứ làm quen nhau dần đi nhé."

Nhậm Lê: "Ừm."

Lâm Dị theo sau: "Ừm."

Vương Phi Hàng: "..."

"Đội trưởng Vương, còn chuyện gì nữa không?" Nhậm Lê hỏi Vương Phi Hàng.

Vương Phi Hàng nói: "À, không còn."

Nhậm Lê: "Em rời đi trước được không?"

Vương Phi Hàng nhìn ấn đường của Nhậm Lê mệt mỏi, xét tới việc Nhậm Lê vừa mới ra khỏi Thế giới Quy tắc, đành phải thả người đi.

Sau khi Nhậm Lê rời đi, Lâm Dị hỏi Vương Phi Hàng: "Đội trưởng Vương, em đi được chưa?"

Vương Phi Hàng: "...Đi đi."

Lâm Dị: "Tạm biệt, đội trưởng Vương."

Lâm Dị vừa đi tới cửa thì Vương Phi Hàng gọi cậu lại từ phía sau: "Này Lâm Dị."

Lâm Dị quay người nhìn Vương Phi Hàng: "?"

Vương Phi Hàng hỏi: "Em thấy sao?"

Lâm Dị biết Vương Phi Hàng đang hỏi ấn tượng của cậu đối với Nhậm Lê, cậu thích kiểu người ít nói: "Ổn ạ."

Vương Phi Hàng khó tin: "Thật à?"

Chủ yếu là vì cuộc gặp gỡ vừa rồi của hai người khiến Vương Phi Hàng cảm thấy ngại thay.

Lâm Dị gật đầu: "Thật ạ."

Vương Phi Hàng nghi ngờ, nhưng sau đó lại thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, tạm thời như vậy đi. Mấy ngày này em tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt, vài bữa nữa anh sắp xếp nhiệm vụ cho em."

Sắc mặt Lâm Dị vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút căng thẳng.

Mấy ngày nữa là đến Trung thu, hội trưởng nói kỳ đưa người vào quy tắc 4-4 là vào dịp Trung thu, điều này khiến Lâm Dị không khỏi nghĩ tới, nhiệm vụ đầu tiên của cậu sau khi gia nhập đội tuần tra là Thế giới Quy tắc 4-4.

Đây chính là lấy công làm tư trong truyền thuyết.

Buổi tối.

Lâm Dị nằm trên giường lạm dụng chức quyền của mình.

Cậu hồi hộp đăng nhập vào diễn đàn bằng số hiệu của bản thân, đúng như cậu nghĩ, diễn đàn đăng nhập bằng số hiệu của hội sinh viên khác với diễn đàn khi đăng nhập bằng mã sinh viên.

Phần diễn đàn dùng mã sinh viên cũng có thể nhìn thấy bằng số hiệu, nhưng có thêm quyền xoá bài và khoá tài khoản.

Ngoài ra, Lâm Dị đã tìm được thứ cần tìm.

Quyền hạn của cậu có thể tra hồ sơ sinh viên.

Lâm Dị sợ sẽ bị ghi lại lịch sử tìm kiếm, cậu tra thử tên của mình trước, sau đó hồ sơ học tập của cậu hiện ra, nó không chỉ ghi lại lý lịch của cậu từ khi học đại học, mà còn có cả chín năm giáo dục bắt buộc và ba năm trung học phổ thông.

Cực kỳ chi tiết tỉ mỉ, điểm thi tuyển sinh đại học của Lâm Dị, ba điểm thi thử trong kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông và thậm chí là cả những giải thưởng Lâm Dị từng giành được đều ghi lại hết.

Điểm thi thử lần 1: 704

Điểm thi thử lần 2: 711

Điểm thi thử lần 3: 732

Điểm thi tuyển sinh đại học: 450

Huy chương vàng Cúp Hy Vọng, giải nhất Cuộc thi toán học dành cho thanh thiếu nên Cúp Hoa La Canh, giải nhất Cúp Chào Xuân...

Lâm Dị thấy số lượt xem hồ sơ của cậu: tổng cộng 7 lần.

Cậu bấm vào một hình đại diện trống trong mục này, hệ thống nhắc nhở: Bạn không có quyền xem danh sách những người ghé thăm.

Tuy không có quyền hạn, nhưng Lâm Dị có thể đoán được, ngoài cậu ra thì sáu lượt xem còn lại là ai.

Tần Châu.

Lâm Dị trầm mặc hồi lâu, trong lúc nhất thời, cậu không biết có nên cảm ơn Tần Châu không nữa, mặc dù trong lòng hắn luôn nghi ngờ nhưng lại không vạch trần cậu.

Cơ mà không sao hết, khoảng thời gian này, Lâm Dị đã gần mực thì đen gần đèn thì sáng, học được cách không biết xấu hổ của Trình Dương. Cậu giả vờ không biết Tần Châu đã điều tra mình, tiếp tục tìm kiếm hồ sơ học tập của người khác, chẳng hạn như Trình Dương.

Sau đó, cậu tìm tiếp hồ sơ của những sinh viên cùng ngành để giả bộ như mình chỉ đang tò mò, cuối cùng mới đến lượt cái tên Viên Viện.

Hệ thống nhắc nhở: Bạn không có quyền hạn xem hồ sơ học tập của sinh viên này.

Lâm Dị đoán, cậu chỉ được phép xem thông tin của những người có quyền hạn thấp hơn mình, còn những người cao hơn thì hệ thống sẽ chặn lại rồi đưa ra bảng nhắc nhở.

Nói cách khác, chức vụ của mẹ cậu trong hội sinh viên cao hơn chức vụ hiện tại của cậu.

Lâm Dị hạ quyết tâm, nghĩ mình quản nhiều như vậy làm gì, dù sao Tần Châu cũng đã điều tra cậu rồi, nếu không nghi ngờ thì sao lại xem đi xem lại hồ sơ cậu tận sáu lần cơ chứ.

Cậu không chút do dự đăng nhập vào tài khoản của Tần Châu, chủ tịch hội sinh viên hẳn là người có quyền hạn cao nhất.

Thông qua tài khoản Tần Châu, Lâm Dị mở hồ sơ học tập của mình ra coi, kiểm tra lịch sử, quả nhiên sáu lượt xem đều là của Tần Châu hết.

Song, Lâm Dị cũng phát hiện Tần Châu có thể xóa lịch sử xem của mình đi, có lẽ Tần Châu cảm thấy không cần thiết nên vẫn lưu lại nó trong lịch sử.

Xét thấy vậy, Lâm Dị mới yên tâm nhập hai chữ "Viên Viện".

Hiện lên trên màn hình, không chỉ là hồ sơ học tập của Viên Viện, mà còn có cả một ít thông tin về Viên Viện ở trong trường.

Họ tên: Viên Viện

Chức vụ: Phó chủ tịch Hội sinh viên

Lâm Dị nhìn thời điểm Viên Viện nhập học, thầy Tôn nhớ không nhầm, Viên Viện đã mất từ mười năm trước.

Chết tại quy tắc 4-4.

Không còn thông tin nào nữa, Lâm Dị âm thầm xóa lịch sử xem hồ sơ học tập của Viên Viện.

Phòng lưu trữ.

Tần Châu châm một điếu thuốc, hắn đã liên tục xem hồ sơ mấy ngày nay rồi.

Tại sao đàn anh Lục lại đưa ra giả thuyết về "Quy tắc 0-1", dù vẫn chưa tìm ra nguyên nhân trực tiếp, nhưng hắn đã tìm ra phương hướng.

Tần Châu lật xem tài liệu, đây là danh sách ghi lại sinh viên tử vong mười năm trước.

Hắn phát hiện danh sách này có gì đó không ổn, viền trang trong tập tài liệu này nhạt hơn so với màu gốc, có lẽ là do tay chạm vào mép nhiều.

Nhìn màu sắc ở mép giấy, Tần Châu dường như xác định được đây là dấu vết do đàn anh Lục để lại.

Chủ tịch hội sinh viên làm gì có nhiều thời gian lật xem danh sách tử vong chứ, hơn nữa đó là việc làm vô nghĩa. Nếu Nội Quy Trường không tự động cập nhật, Tần Châu cũng sẽ chẳng giao lại công việc cho Âu Oánh, tự mình đến phòng lưu trữ để tìm tài liệu.

Việc hắn sẽ đến đây là không thể nào.

Các chủ tịch tiền nhiệm có lẽ cũng chưa từng đặt đặt chân vào phòng lưu trữ, vì trong nhiệm kỳ của họ, Nội Quy Trường không tự động cập nhật.

Cho nên, dấu vết này chỉ có thể là do đàn anh Lục để lại, mà việc nhắc đến "quy tắc 0-1" có lẽ xuất phát từ danh sách tử vong của sinh viên.

Tần Châu dập điếu thuốc, ánh mắt dừng lại ở một nơi trên tờ danh sách.

Họ tên: Viên Viện

Bước vào Thế giới Quy tắc 4-4: ngày 21/09/20XX

Một đợt của Thế giới Quy tắc 4-4 kết thúc: ngày 26/09/20XX

Tất cả những người cuốn vào đều tử vong.

Chỉ có tử trạng của Viên Viện không được phỏng chiếu lại ở hiện thực, thi thể cô bỗng nhiên biến mất.

Tần Châu nhìn chằm chằm một lúc, sau đó cầm điện thoại trong tay lên gọi cho Âu Oánh.

"Anh nhớ năm nay có kỳ đưa người vào quy tắc 4-4." Tần Châu nói.

"Phải." Âu Oánh nói: "Mấy ngày nay bọn em cũng chốt xong danh sách sinh viên tiến vào rồi."

Tần Châu hỏi: "Đội tuần tra dự định cử ai đi?"

"Em đang định nói cho anh biết chuyện này." Âu Oánh nói: "Đội tuần tra dự định cử Nhậm Lê. Từ cuối học kỳ trước đến nay, Nhậm Lê đã xử lý được tổng cộng ba quy tắc Trung cấp 1. Phi Hàng nói thực lực của em ấy thuộc top xuất sắc trong số các thành viên Trung cấp 1, trải qua rèn luyện qua ba quy tắc rồi, nói không chừng lần này có thể giải quyết quy tắc 4-4 đấy."

"Anh Châu, anh còn nhớ Nhậm Lê không?" Âu Oánh thử thăm dò: "Đợt ban thưởng năm ngoái là anh khen thưởng em ấy đấy."

"Anh nhớ hay không thì ảnh hưởng đến công việc của đội tuần tra à?" Tần Châu cau mày, không vui nói: "Từ khi nào mà một câu hỏi đơn giản như vậy, em lại trả lời dài dòng thế? Đội tuần tra sắp xếp ai đi là việc của Vương Phi Hàng. Chỉ cần không có vấn đề gì lớn thì anh không ý kiến. Vào thẳng vấn đề chính đi."

"Vâng." Âu Oánh nói: "Cộng sự của Nhậm Lê là Lâm Dị, nếu không có gì thay đổi, lần này Nhậm Lê và Lâm Dị sẽ phụ trách quy tắc 4-4."

Tần Châu: "..."

Âu Oánh nói: "Vậy anh Châu làm việc tiếp đi nhé, chờ công tác chuẩn bị quy tắc 4-4 xong thì em sẽ báo cáo cho anh sau."

Dứt lời, Âu Oánh chuẩn bị cúp điện thoại.

Đột nhiên.

"Từ từ." Đầu bên kia điện thoại, Tần Châu trầm mặc hồi lâu cuối cùng lên tiếng: "Nhậm Lê là khối băng kiệm lời trong đội tuần tra phải không?"
Bình Luận (0)
Comment