Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 81

Lâm Dị thề, cậu thực sự không quen ai tên Sầm Tiềm luôn.

Cậu vừa mới nghĩ bản thân không cần giải thích, bởi vì trong quá trình tìm kiếm tuyến chính của Thế giới Quy tắc 4-4, Tần Châu và Nhậm Lê sẽ tự khắc biết cậu không phải quái vật 4-4.

Nhưng bây giờ--

Lúc ở bờ hồ, cách cậu bị cuốn vào không giống với những người tham gia khác, cộng thêm hiện tại cậu được NPC trực tiếp gọi cả họ tên.

Một loạt các hành vi tạt nước bẩn cứ ùn ùn kéo đến, khiến Lâm Dị đột nhiên trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.

Giải thích thì khiến cậu chột dạ, không giải thích lại giống như cam chịu.

Hơn nữa, không biết về sau còn nảy sinh thêm những vấn đề gì...

Ngón tay Lâm Dị hơi cong lại, cậu ngước lên nhìn Tần Châu, dùng ánh mắt biểu thị bản thân ngây thơ vô tội.

Đàn anh, trong lòng Lâm Dị hét lớn, em thật sự không biết cái người tên Sầm Tiềm này mà.

Anh tin em đi, làm ơn đó.

Tần Châu: "..."

Tần Châu giãn mày, vừa quay đầu nhìn Sầm Tiềm, vừa kéo Nhậm Lê sang một bên, ngăn cản anh đang trầm ngâm quan sát Lâm Dị.

Sầm Tiềm đeo lại khẩu trang lên, dùng nó để che đi vết sẹo trên mặt.

Tần Châu nhìn y, dùng giọng điệu cực kỳ thô lỗ nói: "Nếu đã là người quen thì sao không mời bọn tôi vào trong?"

Sầm Tiềm chẳng thèm để Tần Châu vào mắt, y nhìn lướt qua Tần Châu, ánh mắt dán chặt vào Lâm Dị: "Cậu muốn vào ngồi không?"

Lâm Dị còn có thể nói gì nữa, cậu chỉ đành đồng ý thôi.

Sau khi vào trong nhà Sầm Tiềm, Lâm Dị ngồi co lại một góc trên ghế sô pha.

Sầm Tiềm hỏi: "Cậu uống nước không?"

Lâm Dị lắc đầu, nhưng Sầm Tiềm vẫn đẩy xe lăn đi lấy nước cho Lâm Dị, cũng chỉ lấy cho một mình cậu mà thôi.

Tần Châu liếc về phía Lâm Dị một cái, sau đó cùng Nhậm Lê đi xem xét xung quanh phòng.

"Nước ấm đấy." Sầm Tiềm đưa cốc cho Lâm Dị.

Lâm Dị nghĩ người ta đã vất vả đi lấy nước cho mình rồi, giờ cậu mà từ chối nữa thì không phải phép lắm, nên cậu nói cảm ơn rồi nhận lấy cốc nước.

Sầm Tiềm nhìn cậu, cũng không ép Lâm Dị phải uống nước trước mặt mình, y chỉ nói: "Đã lâu không gặp, cậu chẳng thay đổi gì mấy nhỉ."

Lâm Dị nghe hiểu trong lời nói của Sầm Tiềm có ý gì, dường như bọn họ đã quen nhau từ lâu.

Cậu chỉ có thể cười ngượng.

Lâm Dị co rúm người trên ghế sofa, đột nhiên phía sau vang lên một âm thanh mỏng manh: "Meo——"

Lâm Dị cũng cảm nhận được có thứ gì đó mềm mại bị đè sau lưng mình, cậu sờ sờ, móc ra được một bé mèo lông cam.

Con mèo rất gầy, uể oải bơ phờ, dường như đang bị bệnh.

Bị Lâm Dị bắt được cũng không thèm giãy dụa, biết Tần Châu và Nhậm Lê đang tìm kiếm manh mối, vì thế cậu tranh thủ câu thêm chút thời gian cho hai người, Lâm Dị đưa tay chạm vào con mèo rồi nói với Sầm Tiềm: "Đây là mèo anh nuôi à?"

Đúng là một câu hỏi thừa thãi.

Sầm Tiềm nhìn cậu, hỏi: "Cậu xem TV không?"

Lâm Dị: "Ồ, có."

Sầm Tiềm tới mở TV, Lâm Dị vuốt ve con mèo trong tay, con mèo còn gầy hơn những gì cậu nghĩ, lúc cậu chạm vào, nó vẫn còn hơi run rẩy.

Lâm Dị không khỏi ngẩng đầu nhìn Sầm Tiềm, trong tầm mắt cậu, Sầm Tiềm đang chật vật xoay bánh xe lăn, khoảng cách từ ghế sofa đến TV cách một đoạn khá ngắn nhưng điều đó cũng khiến y phải thở dốc rồi.

Sầm Tiềm nhấn nút, màn hình TV sáng lên, hiện trên đó là bản tin phát sóng cuối cùng trước khi kết thúc kênh.

Trên kênh tin tức địa phương, người dẫn chương trình đưa tin trong thành phố lại xảy ra một vụ án mạng, nghi phạm vẫn là kẻ sát nhân Thuấn Tức, đồng thời nhấn mạnh với người dân nên chú ý an toàn.

Sau đó, bản tin tung ra một tấm chân dung, đó là chân dung của Thuấn Tức căn cứ vào hồ sơ tội phạm.

Sầm Tiềm ngẩng đầu, không ngừng dán mắt vào tấm chân dung đó.

Trong lúc Sầm Tiềm đang chăm chú xem TV, Tần Châu đi tới vỗ nhẹ vào vai Lâm Dị, hắn và Nhậm Lê đã đi vòng quanh phòng vài lần, bây giờ nên tìm một nơi vắng vẻ để thu thập manh mối.

Lâm Dị thả con mèo xuống, đứng dậy nói với Sầm Tiềm: "Bọn tôi đi trước nhé"

Sầm Tiềm không quay đầu, y vẫn chăm chú nhìn vào bức chân dung: "Trời tối rồi, đêm nay ở lại đây đi."

Lúc này, giọng của người dẫn chương trình vẫn phát ra từ trong TV: "Xin hạn chế ra ngoài sau khi trời tối, hay lui tới những nơi vắng vẻ ít người qua lại..."

Lâm Dị ngẩng đầu nhìn Tần Châu và Nhậm Lê, dùng ánh mắt để thăm dò ý kiến của hai người.

Cá nhân cậu muốn ở lại đây, nhưng cậu cảm thấy Sầm Tiềm có chút kỳ lạ.

Tần Châu không yên tâm để Lâm Dị ở đây một mình, nhẹ nhàng lắc đầu với cậu.

Sầm Tiềm lại lên tiếng: "Hai anh bạn của cậu cũng có thể ở lại qua đêm đấy."

Có nhiều điểm khác biệt giữa Thế giới Quy tắc 4-4 và các Thế giới Quy tắc trước kia, các Thế giới Quy tắc trước đều diễn ra ở một địa điểm cố định, nhưng với 4-4, dường như nơi này đã trở thành một thế giới thực sự, không hạn chế phạm vi hoạt động, cũng như không sắp xếp chỗ ngủ cho bọn họ.

Nếu rời khỏi nơi này, bọn họ đúng thật là không biết qua đêm ở đâu.

Ba người bèn ở lại.

Nơi này có tổng cộng ba phòng ngủ, ngoại trừ phòng của Sầm Tiềm, y sắp xếp cho Lâm Dị một phòng, rồi cho Tần Châu và Nhậm Lê phòng còn lại.

"Giường nhỏ, nếu chật quá thì có thể ngủ trên sô pha." Sầm Tiềm nói với Tần Châu và Nhậm Lê, nhưng y chẳng quan tâm hai người họ ngủ trong phòng hay ngủ sô pha, chỉ chúc Lâm Dị "ngủ ngon" rồi trở về phòng.

Tần Châu ngủ trên sô pha, nhường giường cho Nhậm Lê.

Nhậm Lê cũng không khách sáo.

Trước khi Nhậm Lê đi ngủ, Tần Châu gọi anh: "Khối băng."

Nhậm Lê nhìn Tần Châu: "Chủ tịch."

"Buổi tối nhớ phải tỉnh táo." Tần Châu nói.

Nhậm Lê: "Ừm."

Phòng của Nhậm Lê ở cạnh phòng Sầm Tiềm, mặc dù Sầm Tiềm ngồi xe lăn nhưng y vẫn là một NPC.

Sau khi Nhậm Lê rời đi, Tần Châu giải thích ngắn gọn kết quả tìm kiếm vừa rồi cho Lâm Dị: "Không có manh mối nào có thể chứng minh đây là nơi ở của tên sát nhân kia, nhưng..."

Tần Châu lấy ra một mảnh giấy dán tường.

Lâm Dị nhìn mặt sau của nó đã cháy đen.

Tần Châu nói: "Ngôi nhà này từng xảy ra hỏa hoạn, sau khi cháy rụi cũng không sơn lại mà dùng giấy dán tường để che đi."

Lâm Dị gật đầu, sau đó nói: "Đàn anh, em nói em không quen y, anh có tin không?"

Không đợi Tần Châu trả lời, Lâm Dị lập tức nói tiếp: "Em đi ngủ đây. Đàn anh ngủ ngon nha."

Cậu nhớ trên ghế sô pha có một chú mèo, sợ ban đêm Tần Châu nằm có thể đè nát con mèo gầy gò ấy nên Lâm Dị bèn bế con mèo về căn phòng mà Sầm Tiềm đã sắp xếp cho cậu.

Cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại, đặt con mèo sang một bên rồi nằm xuống giường.

Lâm Dị nhắm mắt vuốt ve con mèo, con mèo gầy đến mức cậu có thể cảm nhận được khung xương của nó nhô hẳn lên.

Gầy trơ xương.

Nhưng Sầm Tiềm ngồi xe lăn, bản thân y còn không tự chăm sóc được thì làm sao có thể nuôi nổi một con mèo cơ chứ?

Sầm Tiềm.

Lâm Dị nằm lẩm bẩm cái tên này.

Cậu vừa bất ngờ vừa nghi hoặc vì sao NPC lại nhận ra mình, Lâm Dị dồn hết sự chú ý vào lý do tại sao Sầm Tiềm lại quen biết cậu, thậm chí còn gọi thẳng tên cậu trước mặt Tần Châu và Nhậm Lê như thế.

Nhìn kiểu gì cũng giống đang tạt nước bật vào người cậu vậy.

Lâm Dị quyết định đi ngủ, nếu thực sự là tạt nước bẩn vào cậu, vậy thì sau này xảy ra chuyện gì, cậu phải đảm bảo bản thân có đủ năng lượng để đối mặt với chúng.

Cậu nhớ lại âm thanh trong chiếc MP4, thả lỏng cơ thể rồi dỗ mình vào giấc.

Chìm vào giấc ngủ là một điều vô cùng khó khăn, không biết qua bao lâu, Lâm Dị mới cảm thấy mí mắt nặng trĩu. Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu lại có cảm giác đau rát ở mí mắt, cậu mở mắt, nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng từ dưới khe cửa phòng loé lên, dường như có thể chiếu sáng cả căn phòng cậu

Lâm Dị sửng sốt, ngay sau đó cậu nhảy xuống giường, mở cửa phòng.

Tần Châu đang ngủ ở phòng khách!

"Đàn..."

Vừa mở cửa, Lâm Dị đã bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ không thể nói lên lời.

Bên ngoài phòng ngủ không phải phòng khách, mà là ánh nắng chói chang của ban ngày, tựa như cậu vừa xuyên tới một không gian khác, phía trước là dòng người, xe cộ qua lại, cậu đứng sau vạch kẻ đường, hòa vào đám đông đang đứng chờ đèn giao thông.

Đèn giao thông phía bên kia đang hiện đèn đỏ, phía dưới là tín hiệu nhấp nháy từ từ đếm ngược 78, 77, 76... Đây là một điều luôn khiến người đi đường vô cùng chán nản và bực bội.

Lâm Dị nhìn quanh tứ phía, cậu không hiểu vì sao bản thân đang ở trong phòng ngủ mà đột nhiên lại xuyên tới đây rồi.

Nằm mơ à?

Lâm Dị còn chưa kịp làm rõ điều này thì bên tai vang lên một tiếng kêu thê lương: "Meo——"

Một vệt màu cam xẹt qua người Lâm Dị, cậu nhìn kỹ hơn thì thấy một chú mèo lông cam đang nhảy xuống đường – nơi dòng xe cộ qua lại.

Đây là ngã tư, phương tiện đi lại rất nhiều và cũng rất nhanh, bọn họ dường như đều muốn tranh thủ lúc đèn xanh đang đếm ngược để lái xe qua ngã tư, không muốn lãng phí thời gian để chờ thêm một cái đèn đỏ nữa.

Số phận của con mèo kia vào khoảnh khắc nó lao vào dòng xe cộ có thể tưởng tượng được, hoặc là bị xe này đè dẹp lép, hoặc là bị xe kia đâm thành từng mảnh.

Một số người đi đường đang chờ đèn tín hiệu bắt đầu lo lắng cho chú mèo: "Ôi trời——"

Lâm Dị cũng vậy, ánh mắt cậu dán chặt vào mèo con, dù đã biết trước số phận của nó, nhưng Lâm Dị cũng không thể làm gì được, kể cả bây giờ cậu có lao vào dòng xe cộ cũng không thể cứu được con mèo, có khi còn bị nghiền thành thịt với con mèo ấy nữa.

Tất cả những gì cậu có thể làm là thầm cầu nguyện trong lòng sao cho mèo con có thể nhanh chóng băng qua dòng xe cộ rồi đến rồi thuật lợi sang được bên kia đường.

Đèn đỏ đếm ngược đang dần giảm dần từng chút một: 20, 19, 18...

Ngay lúc người đi bộ đang nóng lòng chờ số giảm xuống số "0" để dòng xe cộ dừng lại thì đột nhiên có người xông xuống vạch kẻ đường.

Là một cậu bé chừng bảy, tám tuổi.

Két——

Bíp——

Tiếng còi xe chợt vang lên.

Lâm Dị nhìn đèn giao thông, con số giảm xuống còn 5, 4, 3...

Cậu tập trung nhìn vào cậu bé vừa lao xuống đường kia, cậu bé ôm chặt mèo con trong lòng, ngã nhoài trên mặt đất.

Lâm Dị quan sát phương tiện giao thông di chuyển, xác định dòng xe cộ đang có dấu hiệu đi chậm lại, cậu định chạy ra nơi cậu bé vừa té, muốn đưa cậu bé rời khỏi chỗ đó.

Vừa bước được một bước, đột nhiên cậu bị ai đó thô bạo kéo ngược lại.

Lâm Dị không chút phòng bị, ngã ngửa về phía sau. Cậu quay đầu theo bản năng nhìn xem ai là người vừa kéo ngã mình, chỉ thấy một bóng đen len lỏi trong đám người tựa như một con mãng xà rồi nhanh chóng biến mất.

Lâm Dị hết cách, bèn đi tới chỗ cậu bé.

May mắn thay, lúc cậu bé lao ra đường thì các phương tiện giao thông đã giảm tốc độ, các tài xế đã tránh được cậu trong gang tấc.

Đám đông đang đứng chờ đèn giao thông đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Dị cũng nhẹ nhàng thả lỏng, cậu đứng dậy, đang định đi tới đỡ cậu bé bị ngã thì nghe thấy tiếng phanh gấp rít mạnh xuống đường đang từ phía xa tiến tới với tốc độ cực nhanh.

Một chiếc xe mất kiểm soát đang lao về phía ngã tư!

Lâm Dị không kịp nghĩ nhiều, cậu bắn người về phía trước như một mũi tên, túm lấy cổ áo của cậu bé kia, muốn giúp cậu bé tránh chiếc xe tải đang mất kiểm soát.

Cậu cảm giác móng tay mình sắp bật ra tới nơi rồi, đồng thời cũng có thể cảm nhận được từng cơn gió mạnh đập vào mặt, là luồng gió to do chiếc xe mất kiểm soát quẹt ngang qua tạo nên!

Ngay giây tiếp theo, rầm rầm rầm——

Phía sau là tiếng xe cộ liên tiếp va chạm nhau.

Lâm Dị bỗng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, cậu vội quay đầu lại nhìn cậu bé. Chân cậu bé đã bị một chiếc xe cán qua, lúc Lâm Dị kéo cậu bé để tránh chiếc xe mất kiểm soát kia, chân của cậu bé nằm trên mặt đất tựa như không có tí xương cốt nào.

Cậu bé ngơ ngác nhìn Lâm Dị.

Cú va chạm nhanh đến mức cậu bé thậm chí còn không cảm nhận được đau đớn gì.

"Nhóc... nhóc... nhóc..."

Lâm Dị nhất thời không nói lên lời, cậu cũng không có điện thoại để bấm gọi 120.

Cậu chỉ thấy đám đông đang điên cuồng khoa tay múa chân gì đó với cậu, Lâm Dị nhìn về phía bọn họ, thấy một bệnh viện cách đó năm trăm mét.

"Cố gắng một chút."

Lâm Dị bế cậu bé chạy về phía bệnh viện.

Trong khi chạy, cậu bé nhìn xuống chân mình, sau đó chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Bác sĩ! Bác sĩ!"

Vừa chạy tới cửa bệnh viện, Lâm Dị lập tức hét lớn.

Lúc Lâm Dị lao tới, nhân viên y tế cũng đem cáng cứu thương đã chuẩn bị sẵn tới chỗ cậu. Cậu bé dường như đang nửa tỉnh nửa mê, bác sĩ vừa nói chuyện với cậu bé vừa thực hiện cấp cứu: "Đứa trẻ ngoan, đừng ngủ nhé..."

Cậu bé miễn cưỡng mở mắt.

Bác sĩ hỏi: "Đứa trẻ ngoan, cháu tên gì?"

Bác sĩ hỏi: "Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"

Lâm Dị đi theo nhân viên y tế chạy đến phòng cấp cứu, cậu nhìn thấy cậu bé mở miệng trả lời: "Tên cháu là... Sầm Tiềm."

Lâm Dị đột nhiên khựng lại.

Cậu vừa dừng bước thì cáng cứu thương đúng lúc được đẩy vào phòng cấp cứu.

Rầm--

Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại.

"Là cậu đưa đứa bé đến bệnh viện phải không?" Một nhân viên y tế cầm giấy bút đi tới: "Ký vào chỗ này."

Lâm Dị vẫn chăm chú nhìn về phía phòng cấp cứu, nhân viên y tế lại nói: "Phiền cậu ký vào đây."

"À, vâng." Lâm Dị lấy giấy bút ký tên của mình vào đó.

Xong xuôi, cậu nhìn xuống chữ "Lâm Dị" ở phần ký tên, cuối cùng Lâm Dị cũng hiểu ra rồi.

Tại sao Sầm Tiềm lại có thể gọi chính xác tên của cậu, tại sao y lại tỏ ra thất vọng khi Lâm Dị không nhớ tên y.

Nếu không còn chuyện bất ngờ nào xảy ra, bây giờ cậu đang trải qua quá trình quay ngược thời gian.

Lâm Dị nhìn tờ lịch trên vách tường bệnh viện, sau đó nhớ lại thời gian mình đã thấy trên màn hình máy tính của chủ biên.

Đã mười năm trôi qua rồi, mười năm trước là cậu cứu Sầm Tiềm.

Cho nên mười năm sau, Sầm Tiềm vẫn nhớ rõ Lâm Dị.

Quá khứ bị thay đổi, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai.

"Lâm Dị."

Trong lúc Lâm Dị đang ngây người nhìn thời gian trong bệnh viện thì nhân viên y tế vừa yêu cầu Lâm Dị ký tên đã quay lại: "Cậu bé trong phòng cấp cứu trước khi hôn mê có nói, dưới tủ tivi ở nhà có tiền. Cậu quen em ấy nhỉ? Có biết nhà của em ấy ở đâu không. Nếu biết, cậu hãy giúp em ấy đem tiền tới để trả viện phí nhé, bọn tôi ở đây sẽ chăm sóc cho em ấy."

Lâm Dị mím môi, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "...Biết."
Bình Luận (0)
Comment