Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 91

Tâm trạng Lâm Dị hiện tại có chút phức tạp.

Nhưng bây giờ rõ ràng không hề thích hợp để xác định xem vấn đề nằm ở đâu, Lâm Dị gãi đầu xấu hổ, không dám nhìn Tần Châu, ngược lại còn cúi đầu nghĩ xem bản thân nên nói gì với hắn.

Quy tắc tử vong không hề dễ dàng tránh thoát như vậy, nếu thật sự bỏ mạng ở nơi này, Tần Châu sẽ không bao giờ biết được rằng trong lòng cậu cũng ngứa ngáy, thế thì đáng tiếc lắm.

Nhưng sau đó nghĩ lại, nếu biết rồi thì sao chứ, bây giờ cậu đang gặp nguy hiểm, không biết khi nào sẽ chết, chẳng phải làm thế chỉ khiến Tần Châu càng thêm đau lòng thôi sao?

Lâm Dị lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này cho đến tận lúc ánh sáng ban mai hơi le lói từ phía mặt trời mọc.

Vậy mà trời đã sáng rồi.

Lâm Dị ngơ ngác nhìn ánh nắng ban mai, sau đó ngơ ngác nhìn sang Tần Châu, nói với chất giọng không thể tin nổi: "Đàn anh, trời sáng rồi."

Tần Châu nhìn về phía mặt trời mọc phía Đông, thở dài nhẹ nhõm, lần thở phào này như bộc lộ cảm giác vừa thoát chết sau tai nạn: "Ừm, thấy rồi."

Lâm Dị thực sự đã chuẩn bị tâm lý để chết trong Thế giới Quy tắc 4-4 rồi, Chu Kỳ và Tưởng Vọng tiến vào thời gian hồi tưởng đã đủ để chứng minh quy tắc tử vong là bị "Thuấn Tức" thấy mặt.

Nhưng bây giờ, chưa tính đến chết, thậm chí cậu còn không gặp chuyện gì cả.

Lâm Dị biết rất rõ, bản thân tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi quy tắc tử vong chỉ vì cậu không ngủ qua đêm, quy tắc tử vong là không thể tránh khỏi.

Cậu vẫn còn sống, nghĩa là vấn đề nằm ở quy tắc tử vong mà họ suy luận được.

"Đàn anh, anh nói Chu Kỳ và Tưởng Vọng đều chết trong thời gian hồi tưởng." Lâm Dị cúi đầu suy nghĩ: "Chẳng lẽ quy tắc tử vong cũng cần điều kiện tiên quyết sao? Giống như ở Thế giới Quy tắc 16-8, quy tắc tử vong còn phải bấm chuông gọi nữa."

So với Lâm Dị thì Tần Châu càng hiểu rõ rằng quy tắc tử vong là điều không thể tránh khỏi, đêm qua hắn còn khó chịu hơn Lâm Dị. Tần Châu gắt gao nhìn Lâm Dị, trời đã sáng, người này vẫn còn bình an đứng ở trước mặt hắn.

Cảm xúc trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, cưỡng lại sự thôi thúc muốn ôm Lâm Dị, Tần Châu dùng hết sức để nói chuyện một cách bình thường: "Không có khả năng."

Lâm Dị gật đầu đồng ý.

Trong Thế giới Quy tắc 16-8, việc nhấn chuông gọi khi tình trạng bệnh nhân trở nặng về cơ bản là quy tắc tử vong xuyên suốt toàn bộ tuyến chính. Nhưng mục đích nhấn chuông gọi là để giám đốc Chu biết tình trạng bệnh nhân trở nặng chứ không phải đứng ở góc độ người tham gia, giảm bớt tỉ lệ người tham gia vi phạm quy tắc tử vong.

Người tham gia đứng ở tầng thấp nhất trong Thế giới Quy tắc, quái vật không thể nào lại suy nghĩ cho bọn họ được.

Cho nên đêm qua Lâm Dị không chết, tuyệt đối không phải là vì quy tắc tử vong xuất hiện thêm điều kiện tiên quyết là "tiến vào thời gian hồi tưởng" được.

Chỉ có thể do quy tắc tử vong mà họ suy luận đã sai.

Bị "Thuấn Tức" thấy mặt không phải là nguyên nhân khiến Chu Kỳ, Tưởng Vọng và chủ nhân chiếc kẹp tóc tử vong.

Nhưng từ tận đáy lòng, Lâm Dị lại không muốn lật đổ phỏng đoán của họ về quy tắc tử vong, bọn họ đã tiến vào khoảng thời gian hồi tưởng của Chu Kỳ và Tưởng Vọng, ngoại trừ "bị "Thuấn Tức" thấy mặt" thì những quy tắc tử vong khác không thể giải thích được nguyên nhân khiến bọn họ tử vong.

"Trở về trước đã." Tần Châu nói: "Xem Nhậm Lê nói gì."

Lâm Dị rời đi cũng khá lâu, lâu đến mức Nhậm Lê đã trở về, Nhậm Lê lần theo dấu vết của chủ nhân chiếc kẹp tóc trên thi thể, lấy được vật kích hoạt thời gian hồi tưởng trong tay thi thể, là một tập hồ sơ.

Lâm Dị gật đầu: "Vâng."

Trước khi đến nhà Sầm Tiềm, Lâm Dị đã nhìn thấy Nhậm Lê từ đằng xa.

"Anh Nhậm Lê." Lâm Dị hét lên.

Nhậm Lê đi về phía bọn họ, suy nghĩ một chút rồi nói với Lâm Dị: "Không có chuyện gì chứ?"

Lâm Dị gật đầu: "Ừm ừm."

Tần Châu hỏi Nhậm Lê: "Sao sớm thế?"

Trời vừa mới rạng sáng, mùa hè khoảng 5 giờ là trời đã sáng rồi, nhưng người tiến vào thời gian hồi tưởng không thể nào lại tỉnh dậy sớm như vậy được.

"Bị đánh thức." Nhậm Lê nói.

Bởi vì đợi Lâm Dị suốt cả đêm nhưng Sầm Tiềm vẫn không thấy Lâm Dị đâu cả, y tức giận ném hộp bánh xoài xuống đất, tiếng động đã đánh thức Nhậm Lê đang ở trong thời gian hồi tưởng.

Bây giờ tỉnh lại, Nhậm Lê không thấy Tần Châu và Lâm Dị trong nhà Sầm Tiềm, anh dứt khoát chạy ra ngoài tìm người, vừa ra đến cửa thì bắt gặp hai người họ.

Lâm Dị nghe kể Sầm Tiềm hất hộp bánh xoài xuống đất, trong lòng thở dài, quả nhiên không thể tùy tiện lập flag (*) mà.

(*): bị lời nói vả mặt

Cậu nói với Sầm Tiềm sẽ quay lại sớm, nhưng cả đêm cậu không quay lại.

Nhậm Lê hỏi Lâm Dị: "Cho nên, bên hai người xảy ra chuyện gì?"

Tần Châu thuật lại tình hình cho Nhậm Lê nghe: "Hôm qua ở "thời điểm hiện tại" hắn xuất hiện rồi, cũng đã nhìn thấy mặt Lâm Dị."

Sắc mặt Nhậm Lê đông lại, anh không ngờ rằng chuyện Lâm Dị gặp phải còn nghiêm trọng hơn những gì anh nghĩ.

Tần Châu nói: "Quy tắc tử vong có vấn đề, hôm qua cậu..."

"Không." Tần Châu còn chưa nói hết câu, Nhậm Lê đã trực tiếp ngắt lời hắn: "Quy tắc tử vong chắc chắn không sai, là bị "Thuấn Tức" thấy mặt."

Tần Châu và Lâm Dị nhìn nhau, chờ Nhậm Lê giải thích lý do khi đưa ra kết luận như vậy.

Nhậm Lê nói: "Đêm qua, người chết là do bị "Thuấn Tức" nhìn thấy mặt, trước đó "Thuấn Tức" đã có rất nhiều cơ hội để giết cô ta, nhưng phải đến khi hắn thấy mặt cô ta thì mới ra tay."

Anh đã tận mắt chứng kiến ​​"Thuấn Tức" động thủ.

Cả ba trầm mặc, nếu quy tắc tử vong không sai, vậy chắc chắn còn có nguyên nhân khác mới khiến Lâm Dị có thể sống sót đến tận bây giờ.

Sau khi hít sâu một hơi, Tần Châu mở miệng nói ra một giả thuyết: ""Thuấn Tức" nhìn thấy diện mạo Lâm Dị là giả."

Đưa ra giả thuyết là điểm mạnh của Tần Châu, vừa nói ra giả thuyết này, như vừa chứng minh được địa vị của mình.

Lâm Dị và Nhậm Lê khựng lại một chút, mặc dù giả thuyết của Tần Châu có chút vô lý, nhưng đó là giả thuyết duy nhất có thể giải thích rõ ràng tại sao Lâm Dị vẫn còn sống sau khi bị "Thuấn Tức" thấy mặt.

Dù sao, khuôn mặt của "Thuấn Tức" đã được ẩn giấu dưới lớp áo choàng, không ai biết được "Thuấn Tức" trông như thế nào, ai mặc áo choàng cũng có thể là "Thuấn Tức", thậm chí đáp án hoang đường này còn có bằng chứng, thời điểm Chu Kỳ tử vong, chiều cao của "Thuấn Tức" thấp hơn một chút.

Tần Châu lấy một cành cây cắm ở mép bồn hoa, viết ra hai con số "170" và "182".

"Hiện tại đang có hai "Thuấn Tức". Một người cao khoảng 170cm, còn người kia cao 182cm."

Tần Châu nói xong, hỏi Lâm Dị: "Người hôm qua cao bao nhiêu?

Lâm Dị nhớ lại người mặc áo choàng mà cậu nhìn thấy ngày hôm qua: "Cao tương đương với em."

Chiều cao của Lâm Dị ngang bằng với chiều cao của tên tù nhân "Thuấn Tức", cả hai đều là 182cm. Lâm Dị tập trung vào con số "170": "Người cao 170cm mới là "Thuấn Tức" thực sự sao?"

Nhậm Lê lắc đầu: "Thuấn Tức đêm qua cũng là "182"."

Tần Châu viết thêm "182" bên cạnh "182".

Có hai người "182". Một người hôm qua đã nhìn thấy Lâm Dị, nhưng người này đã được chứng minh là giả. Một người "182" còn lại xuất hiện trong thời gian hồi tưởng, nếu Nhậm Lê không nói dối thì người mà Nhậm Lê nhìn thấy mới là "Thuấn Tức" thực sự.

Người sử dụng quy tắc tử vong để ra tay mới chính xác là "Thuấn Tức".

"Đàn anh, vậy Chu Kỳ phải giải thích như thế nào?" Lâm Dị mím môi hỏi.

Trong khoảng thời gian hồi tưởng của Chu Kỳ, chỉ có "Thuấn Tức" 170 cm xuất hiện, hắn đi theo Chu Kỳ vào một con hẻm sâu thẳm tối tăm. Nếu "Thuấn Tức"182cm mới là thật thì trong đoạn thời gian hồi tưởng này không xuất hiện "Thuấn Tức" 182cm, nhưng Chu Kỳ lại chết.

Mặc dù Lâm Dị và Tần Châu đều không tận mắt nhìn thấy "Thuấn Tức"170 cm giết Chu Kỳ, nhưng trong tình hình lúc đó, ngoại trừ "Thuấn Tức" 170 cm, chỉ có Sầm Tiềm ngồi trên xe lăn. Nếu không phải do "Thuấn Tức" 170cm ra tay thì chẳng lẽ là do Sầm Tiềm mất một chân ra tay ư?

Sau đó Lâm Dị trở nên trầm mặc, cậu bắt đầu suy nghĩ nếu Sầm Tiềm đứng dậy khỏi xe lăn sẽ cao bao nhiêu.

Sầm Tiềm tuy gầy nhưng không thấp, nếu đứng lên từ xe lăn thì chiều cao phải hơn 180cm

Lâm Dị hỏi Nhậm Lê: "Anh Nhậm Lê, "Thuấn Tức" 182cm mà anh nhìn thấy, chân hắn..."

Nhậm Lê cũng hiểu vì sao Lâm Dị lại hỏi như vậy, đáp: "Hắn có thể đi lại."

Câu trả lời của Nhậm Lê càng làm tăng thêm mâu thuẫn.

Mặc dù chiều cao của Sầm Tiềm còn đáng ngờ nhưng không thể nghi ngờ chân của y được, y thực sự đã mất một chân.

Hiện tại bọn họ đang có quá nhiều manh mối mâu thuẫn với nhau, nhất là khi bọn họ phát hiện có ba "Thuấn Tức" xuất hiện, rất dễ dàng lấp kín suy luận của bọn họ.

Tần Châu dùng nhánh cây vẽ một vòng tròn bên ngoài ba con số: "Ba "Thuấn Tức" hoặc nhiều hơn ba, một trong số đó là thật. Không có gì đáng ngạc nhiên nếu trong số đó có một là quái vật 4-4. Quái vật 4-4 là ai hay những "Thuấn Tức" còn lại là như thế nào thì tạm thời gác sang một bên, mục tiêu đầu tiên bây giờ là xác định "Thuấn Tức" thực sự."

Có ba "Thuấn Tức" xuất hiện, cho nên tuyến chính mà bọn họ suy đoán nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Chỉ khi xác định được "Thuấn Tức" thực sự thì mới có thể xác định được tuyến chính thông qua mối quan hệ giữa "Thuấn Tức" thực sự và Sầm Tiềm.

Nhậm Lê hỏi: "Chủ tịch, phải tìm như thế nào?"

Tần Châu nói: "Thời gian hồi tưởng."

Chỉ cần bọn họ xuất hiện ở "thời gian hồi tưởng" thì sẽ lưu lại dấu vết trong "thời gian hồi tưởng", "Thuấn Tức" cũng vậy, không có ngoại lệ.

Điều họ phải làm bây giờ là dựa vào dấu vết lưu lại trong "quá khứ" để tìm ra "Thuấn Tức" thực sự.

Sau khi đi lòng vòng quanh toà soạn báo, bọn họ đã có thể chắc chắn hơn về quy tắc tử vong.

Đêm qua không có người tham gia tử vong, có người tiến vào thời gian hồi tưởng, nhưng nhờ dựa theo lời Tần Châu chỉ trước đó nên đã thoát nạn.

Không có người chết là tin tốt, nhưng nó lại đi đôi với một tin xấu khác, nếu không có ai chết thì sẽ xuất hiện quy tắc tử vong mới được thêm vào, khiến cho tình hình vốn dĩ vẫn còn mơ hồ hiện tại trở nên nguy hiểm hơn.

"Tối nay tôi sẽ đi một mình." Tần Châu nói.

Dưới tình hình hiện tại, cả ba không thể cùng tiến vào thời gian hồi tưởng trong cùng một buổi tối được, bởi việc tiến vào thời gian hồi tưởng xảy ra khi người tham gia đang say giấc nồng, con người khi ngủ là lúc lơ là cảnh giác nhất, trước đó Tần Châu đã thu hút sự chú ý của quái vật 4-4, nếu hắn tiến vào thời gian hồi tương, phải có người canh gác để đảm bảo an toàn cho hắn ngủ ở "hiện tại".

Lâm Dị dứt khoát đề nghị: "Vậy để em canh cho đàn anh."

Tần Châu nhướng mày: "Được."

Nhậm Lê: "..."

Có vẻ anh hơi dư thừa thì phải.

Buổi tối, bọn họ vẫn đến nhà Sầm Tiềm, Tần Châu dự định sẽ tiến vào thời gian hồi tưởng mà Lâm Dị đã vào trong đêm đầu tiên, thời gian hồi tưởng khiến Chu Kỳ tử vong vẫn khiến Tần Châu nghi ngờ, nếu 182cm mới là Thuấn Tức thực sự thì tức là Chu Kỳ không chết trong tay "Thuấn Tức" 170 cm, vậy thì chỉ còn lại Sầm Tiềm.

Tuy nhiên, rất khó để xác định ai là người đã giết chết Chu Kỳ, có một cách đơn giản hơn là tiến vào thời gian hồi tưởng, đó là xác định xem chân của Sầm Tiềm có đủ điều kiện để lắp chân giả trong quá trình trị liệu không.

Nếu vậy, Sầm Tiềm không phải là không thể đứng hay đi lại bằng chân giả.
Bình Luận (0)
Comment