Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Chương 55


Sinh nhật Khương Tri Ngôn cuối cùng là hạ màn trong một mảnh tiếng chúc phúc cùng mở quà.

Cô ngồi trên thảm trong phòng, trước mặt là 25 gói quà lớn nhỏ không đồng nhất, phủ kín toàn bộ thảm, làm Khương Tri Ngôn có loại ảo giác như mình đang mở cửa hàng quà tặng ấy.

Dựa theo trình tự, Khương Tri Ngôn mở ra từng cái một, đầu tiên chính là một cuốn truyện tranh không còn xuất bản nữa có kèm với chữ ký tự tay tác giả ký mà chú Lâm tặng, cần thiết phải trân quý!
Còn Joy là một cuốn thực đơn tự ông in, trên đó ghi lại cách làm của mười mấy món ngon mà ông sở trường, có thể nói là bí mật bất truyền.

Úc lão gia tử rất “chất phác” mà tặng Khương Tri Ngôn một cái chìa khóa xe, chính là cái xe RV kia, nói ít cũng có mấy triệu, thủ tục đã đầy đủ hết, lên đường vô ưu.

Đây là muốn để Khương Tri Ngôn lái RV muốn đi chơi chỗ nào liền đi chỗ đó chơi sao?
Còn có một bộ trang sức bà nội ba tặng, vòng cổ + vòng tay + hoa tai, nhìn đã biết không rẻ.

Lần sinh nhật này, Khương Tri Ngôn hoàn toàn có thể nói là một đêm phất nhanh á!
Tiền cổ phần trước đó không tới trước mặt Khương Tri Ngôn, hơn nữa sau này cũng muốn quyên đi ra ngoài, nên cô thật sự không có cảm giác gì.

Nhưng mà những cái này đây, đều là thật đến không thể thật hơn mà đưa vào tay mình.

Vàng thật bạc trắng, không chơi hư ảo!
Rốt cuộc đã biết vì sao nhiều người chen vỡ đầu cũng muốn vào hào môn rồi, người ta tùy tiện để lọt chút gì ra từ khe hở ngón tay, ấy chính là con số mà đại bộ phận người có xài mấy đời cũng không kiếm được.

Ở trong loại hoàn cảnh này lâu rồi, Khương Tri Ngôn thậm chí có loại ảo giác vạn không phải tiền, chỉ là một loại đơn vị.

Nhưng mà rõ ràng là người Hoa quốc hiện tại đều là lương tháng quá đơn vị vạn không sai biệt lắm cũng chỉ có 1%.

Quả nhiên cách ngôn nói rất đúng, từ giàu về nghèo khó.

Thật ra hai hôm này Khương Tri Ngôn cũng đang tự hỏi một vấn đề, dù là Úc Nam Diễn hay là người của Úc gia đều đối xử với cô rất tốt, rất tốt.

Chính mình lại nhịn không được mà sẽ có một loại ảo giác bị nước ấm nấu ếch, cô biết nếu còn cứ vậy tiếp nữa, luân hãm thật sự chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Ặc, có lẽ đã luân hãm rồi.

Chỉ là, dưới tình huống có hợp đồng cùng hôn ước, mình lại không thể rời khỏi hoàn cảnh này để bình tĩnh tự hỏi một chút.

Ngay sau đó, Khương Tri Ngôn lại lắc lắc đầu, vấn đề này trước từ từ đã, mở quà xong hết rồi lại nói đi.

Cái hộp quà cao ngang người của Úc Quân Sách rõ ràng là Ice Ian handmade, đặt chung với con của Kiều Hạ, ôi một lớn một nhỏ, trông còn rất hài hòa.

Về phần món áp trục Úc Nam Diễn tặng, là một cuốn album rất dày, rất dày.

Chỗ trang lót album là một câu nói Úc Nam Diễn tự tay viết, chữ bút máy xinh đẹp cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Có điều mấy cái đó đều so ra kém cảm giác tim đập nhanh mà ý nghĩa câu nói đó mang đến.

[Toàn bộ anh, tặng cho em]
Khương Tri Ngôn mím môi lật sang trang sau, bên trong có rất nhiều ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của Úc Nam Diễn, từ một cái nắm nho nhỏ cho đến bé trai xụ cái mặt bánh bao, lại đến hình ảnh thiếu niên thiên tài cầm cúp.

Khương Tri Ngôn cũng phát hiện càng đến về sau, ảnh chụp càng ít, hẳn là sau khi lớn lên Úc Nam Diễn cũng không thích chụp hình đi.

Nhưng lúc này cũng mới chiếm có 1/3 album, vậy thì mặt sau lại là cái gì?
Rất mau Khương Tri Ngôn đã được đến đáp án, mặt sau là trống, tất cả đều là chỗ trống lưu lại dự phòng.


Chỉ có một tấm card Úc Nam Diễn kẹp ở tấm ảnh chụp cuối cùng của anh.

Trên đó vẫn như cũ là một tay chữ bút máy xinh đẹp.

[Tương lai anh, hy vọng có em]
—— phạm quy! Tuyệt đối phạm quy!
Khương Tri Ngôn hung hăng hít một hơi rồi bò lên giường, vùi toàn bộ chính mình vào trong chăn, tựa hồ sợ có người cảm nhận được nhịp tim nhảy quá nhanh của mình lúc này.

Từ sau 12 tuổi đến giờ, Khương Tri Ngôn không còn ăn sinh nhật nữa, ngay cả trước 12 tuổi, sinh nhật kia cũng không phải làm cho cô, ngược lại càng như một loại phương thức giao tế.

Nương danh nghĩa sinh nhật cô, tạo cơ hội cho đám người lớn có cơ hội để có thể tụ tập với nhau, bàn chuyện làm ăn, tám chuyện, về phần bản chất sinh nhật là gì à?
Không ai để ý.

Trước kia Khương Tri Ngôn cảm thấy cái này cũng không có gì ghê gớm, chỉ là có ai không hy vọng có người chân chính nhớ kỹ sinh nhật của mình, rồi thiệt tình chúc phúc chứ?
Lòng người là một thứ rất phức tạp, hiện tại đầu óc Khương Tri Ngôn rất loạn, một phương diện cô cảm thấy Úc Nam Diễn tốt như vậy thì sao không thử xem? Vì dù sao bọn họ đã kết hôn rồi, trên pháp luật chính là vợ chồng hợp pháp.

Nhưng một phương diện lại sẽ cảm thấy, liệu đây có phải ảo giác do cả một năm sớm chiều ở chung gây ra không, bọn họ thật sự không cần tách ra một đoạn thời gian để bình tĩnh chút sao?
Cái loại tách ra này không phải kiểu ra ngoài chơi mấy ngày như khi trước, mà là chân chính không có trói buộc, không có yêu cầu mà tách ra.

Có chăng tách ra một hai tháng rồi lại nhìn lại, liền cảm thấy anh / cô cũng không có lóa mắt như trong cảm nhận của mình đến vậy?
Khương Tri Ngôn nhịn không được mà móc di động ra nhắn tin cho Kiều Hạ.

[Khương Bính Ngư: Tỷ muội, có đang bận không?]
Kiều Hạ hẳn là đang cầm di động, vì Khương Tri Ngôn đã nhìn thấy mấy chữ “Đang soạn tin nhắn…” này.

[Kiều Nhĩ Trách: Sao nào, nhận được quà quá kích động ngủ không được rồi muốn tán gẫu với người khác hở?]
[Kiều Nhĩ Trách: Miêu miêu cười xấu xa.

JPG]
[Khương Bính Ngư: ……]
Cô biết ngay sẽ bị Kiều Hạ trêu chọc, nhưng mà Khương Tri Ngôn vẫn là nhịn không được mà lại nhắn qua 1 tin.

[Khương Bính Ngư: Chính là cái gì kia, mình có một người bạn…… Có một vấn đề về phương diện yêu đương, muốn nghe thử ý kiến của cậu.

]
[Kiều Nhĩ Trách: Nếu là cái người nguyện ý vì cậu mà cos kia, trẫm chuẩn]
Ngón tay đang ấn phím trên màn hình của Khương Tri Ngôn chợt khựng, mình che giấu kém đến vậy sao?
Nếu Kiều Hạ có thể nghe được tiếng lòng của Khương Tri Ngôn lúc này, nhất định sẽ vô tình mà tỏ vẻ: Đúng vậy, thật sự rất kém cỏi!
Tuy chính Kiều Hạ là một cô FA từ trong bụng mẹ, chưa từng yêu đương, nhưng cô lại không phải con ngốc.

Lúc trước Kiều Hạ vốn dĩ cho rằng Khương Tri Ngôn với Úc Quân Sách có gì đó, nhưng sau một chuyến du lịch cũng biết hai người này thiệt sự là bạn bè, là cái loại hoàn toàn không có bong bóng hồng phấn kia.

Cho nên khi Úc Quân Sách hỏi thăm cô sở thích của Khương Tri Ngôn là cái gì với thích những thứ gì ấy, Kiều Hạ liền lưu lại cái tâm nhãn.

Bạn bè bình thường sẽ hao hết tâm tư đi chuẩn bị sinh nhật cho một cô gái vậy sao?
Hơn nữa khi Úc Quân Sách chuẩn bị trang phục cos chính là đã từng gửi ảnh chụp cho Kiều Hạ, hỏi cô kha khá các vấn đề chi tiết, chỉ sợ cos không tốt.

Do Kiều Hạ có tâm lưu ý và vài phép thử “Vô ý thức”, Úc Quân Sách đã đem chính mình bán đi gần hết rồi.

Cái người muốn cos kia là anh trai Úc Quân Sách, là một kẻ có tiền, một anh chàng dáng người với mặt đều đều rất tuyệt, chất lượng tốt đó nha.


Mấy cái đó từ trên người Úc Quân Sách là có thể nhìn ra, hẳn không phải khuếch đại.

Quan trọng nhất chính là: Rất thích! Rất thích Khương Tri Ngôn!
Điểm này mới là quan trọng nhất, đã lắm tiền lại đẹp trai, nếu chỉ là chơi chơi, thế vẫn là nhân lúc còn sớm cút đi!
Tỷ muội của cô là thiên hạ đệ nhất tốt, phối với ai cũng không sợ!
Chẳng qua từ việc người này nguyện ý tốn tâm tư làm những cái này là có thể nhìn ra chí ít thì hiện tại, anh ta đối với Khương Tri Ngôn vẫn là rất thật tình.

Úc Quân Sách chính là đã lộ ra anh trai anh ta trước nay chưa từng cos bất kỳ ai, đối với manga anime cơ bản chính là hoàn toàn không biết gì cả, bình thường là một tên cuồng làm việc ít lời.

Kiều Hạ cứ vậy mà đại nhập vào, trong lòng liền có hình tượng đại khái.

Hẳn là không khác đại boss Úc Nam Diễn của Nam Hằng là bao, ngẫm lại xem, Úc Nam Diễn nguyện ý vì mi mà cos nhân vật trong anime, vậy thì còn cái gì hay mà do dự?
Còn hên Kiều Hạ chỉ nghĩ người này đang theo đuổi Khương Tri Ngôn, không nghĩ sang những phương diện khác, chứ bằng không nếu bị cô nghe được từ chỗ Úc Quân Sách là hai người kia đã là vợ chồng, phỏng chừng sinh nhật này liền không được bình tĩnh vậy đâu.

[Kiều Nhĩ Trách: Cậu sợ gì? Điều kiện đối phương không tệ, yêu đương thôi lại không có hại!]
Đều nói ngoài cuộc tỉnh táo, dù sao thì từ trong biến hóa một năm này của Khương Tri Ngôn mà xem thì có thể nhìn ra cô tuyệt đối không phải luyến ái não, chỉ cần bảo vệ chính mình cho tốt, bảo vệ được bản tâm, Kiều Hạ lại không phải Diệt Tuyệt sư thái, không nhìn được người khác yêu đương.

Nếu Khương Tri Ngôn với anh chàng kia có thể ở bên nhau tu thành chính quả, Kiều Hạ liền thật tình chúc phúc bọn họ, nếu tên kia bắt nạt Khương Tri Ngôn…
Kiều Hạ liền giúp đỡ đánh nổ đầu chó hắn ta!
Mặc kệ hắn là công tử nhà giàu gì, tra nam phải nhận lấy thẩm phán!
—— Nhưng mấu chốt là hiện tại không phải yêu đương, bọn họ đều đã kết hôn rồi!
Khương Tri Ngôn chợt khựng, cô phát hiện phần hợp đồng cùng giấy hôn thú kia vẫn là rất ảnh hưởng đến cô.

Nếu chỉ là yêu đương, cô sẽ lo trước lo sau, suy xét nhiều thế sao? Không phải tất cả người yêu đương cuối cùng đều có thể kết hôn, rất nhiều lúc yêu đương sở dĩ tốt đẹp, chính là vì không kết hôn.

Hơn nữa bởi vì có hợp đồng, giữa mình với Úc Nam Diễn liền tồn tại quan hệ thuê mướn.

Khương Tri Ngôn thậm chí còn đang lãnh tiền lương với 5 hiểm 1 kim từ Úc Nam Diễn nè!
Rốt cuộc phát hiện điểm làm mình rối rắm, Khương Tri Ngôn bắt đầu tự hỏi: Thế thì nên làm sao đây ta?
Hợp đồng còn có 2 năm, kiểu gì cũng không có khả năng kéo vụ này tới 2 năm, vì chính Khương Tri Ngôn cũng sẽ cảm thấy mình như vậy thật quá đáng!
—— Thế giải trừ hợp đồng thì sao? Thậm chí… Ly hôn thì sao?
Khương Tri Ngôn lại hàn huyên vài câu với Kiều Hạ, thề nếu có tình huống nhất định sẽ nói cho cô ấy đầu tiên thì mới buông di động, lại nhìn cuốn album ở một bên, thở dài thật dài.

—— Một bước này, cần phải bước ra!
Khương Tri Ngôn đứng dậy đi về phía cánh cửa kia.

Dù là yêu đương hay là kết hôn, đều là chuyện của hai người.

Khương Tri Ngôn, tự mày một mình rối rắm cũng vô dụng, cứ thử thương lượng với Úc Nam Diễn xem, thử…… Tin tưởng anh ấy đi.

Cốc cốc cốc.

Giờ này Úc Nam Diễn đương nhiên là còn chưa ngủ, chỉ là khi anh mở cửa ra, lại nhìn thấy biểu cảm của Khương Tri Ngôn như rối rắm mười phần, như là bị chuyện gì phiền toái vây quanh vậy.

“Liễu Liễu?”
Một tiếng này làm Khương Tri Ngôn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng mặt Úc Nam Diễn, não bộ thế mà chợt trống trong chớp mắt, lời dạo đầu mà cô nghĩ trước đó đều trực tiếp quên sạch.


Lời muốn nói cứ vậy mà buột miệng thốt ra.

“Úc Nam Diễn, chúng ta có thể ly hôn không?”
Úc Nam Diễn: ……?!
Bàn tay đang nắm then cửa của anh chợt dùng sức, đôi mắt bích sắc nháy mắt đã u tối một phần, chỉ là ý chí cường đại làm anh vẫn là dùng giọng nói “bình tĩnh” hỏi ra 3 chữ “Tại sao vậy”.

Tại sao vậy?
Rõ ràng trước đó hết thảy đều rất tốt.

Rõ ràng, anh thấy được cô đang từng chút một quen dần với anh, chấp nhận anh!
Khương Tri Ngôn mở to hai mắt, không có phát hiện khác thường của Úc Nam Diễn, suy nghĩ hỗn loạn vào một khắc này tụ thành một câu: “Bởi vì em cảm thấy em thích anh!”
Cái gì gọi là một giây địa ngục, một giây thiên đường?
Vốn dĩ Úc Nam Diễn vẫn luôn cảm thấy bệnh của mình làm cảm xúc của anh vĩnh viễn cũng sẽ không phập phồng kịch liệt như người thường vậy, nhưng từ sau khi gặp được Khương Tri Ngôn, anh rốt cuộc đã hiểu rõ câu nói kia.

Trên thế giới này luôn có một người là chuyên môn tới khắc mi.

Chẳng qua mình bị khắc đến cam tâm tình nguyện.

“Cho nên, vì sao lại muốn ly hôn?”
Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn mặt đối mặt ngồi trên sofa, lần này Úc Nam Diễn không do dự nữa, trước hết hỏi ra câu hỏi của mình.

Đã thích anh, vì sao còn muốn ly hôn?
“Bởi vì loại thích này còn chưa tới mức thích để có thể kết hôn.


Khương Tri Ngôn có chút phỉ nhổ năng lực biểu đạt của mình, cô giơ 2 tay lên, khoa tay múa chân trong không khí còn muốn giải thích gì đó: “Chính là thứ tự không đúng anh hiểu không? Em, chính là cảm giác kiểu như này, giống như rõ ràng là đều chưa có yêu đương, chỉ là đã kết hôn, cứ như là không có lựa chọn khác vậy……”
“Hơn nữa, bởi vì hợp đồng tồn tại, em cứ cảm thấy anh là ông chủ, em còn cầm tiền lương anh phát đó, chính là không thích hợp! Rất không thích hợp!”
Cho dù bài thuyết minh của Khương Tri Ngôn có chút hồ đồ, Úc Nam Diễn lại vẫn là đã hiểu.

Đúng vậy, thứ tự không đúng.

Anh từng nghe qua một câu trong miệng Triệu Đào: Cưới trước yêu sau.

Có lẽ chính là tình huống như của Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn hiện tại, nhưng lại có bất đồng.

Giữa anh và Khương Tri Ngôn còn có một phần hợp đồng, một phần hợp đồng không thể bỏ qua trong mắt Khương Tri Ngôn.

Hôn nhân chỉ là cơ hội để bọn họ ở chung, không nên trở thành gông xiềng cho mối quan hệ.

“Còn nữa.

” Lần này giọng Khương Tri Ngôn chợt nhỏ xuống, ánh mắt cũng có chút né tránh: “Chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, liệu có thể hay không….

.

ờm, tách ra một đoạn thời gian, có lẽ có thể bình tĩnh để tự hỏi một chút?”
Úc Nam Diễn có chút vừa bực mình vừa buồn cười: “Liễu, Liễu, em cảm thấy trước đó anh làm nhiều như vậy đều là bởi vì đầu óc nóng lên, nhất thời xúc động sao?”
Cách xưng hô vốn dĩ thân mật một khắc này phảng phất như mang lên “uy hiếp”, cứ như một khi Khương Tri Ngôn nói phải, Úc Nam Diễn sẽ liền bóp ch3t cô vậy đó.

“Không phải, không phải!”
Khương Tri Ngôn vội vàng phất tay, “Là em sợ đầu óc em nóng lên!”
Nếu đã nói toạc ra rồi, vậy Khương Tri Ngôn dứt khoát nói tiếp toàn bộ.

“Anh vẫn luôn, vẫn luôn đối xử với em rất tốt, em biết.


“Nhưng mà em không biết chính mình là vì anh đối xử với em rất tốt nên mới thích anh, hay là bởi vì thật sự thích anh mới thích anh.



“Em không muốn là loại đầu tiên, vì em cảm thấy như vậy rất không công bằng với anh, anh vẫn luôn đang trả giá, nhưng em lại vẫn luôn đang hưởng thụ những gì anh trả giá, tình yêu như vậy là không đúng!”
Dù cho là lần đầu tiên tiếp xúc được tình yêu tốt, Khương Tri Ngôn cũng biết đơn phương trả giá không thể lâu dài, ai ai cũng là người mà, sao có thể sẽ không mệt.

Cô không muốn để Úc Nam Diễn có được một phần thích đến từ cảm kích.

Người tốt như Úc Nam Diễn, nên có được tình yêu bình đẳng.

“Nhưng mà hiện tại em thật sự không phân biệt được.


“Úc Nam Diễn, thật xin lỗi.


Ngay cả chính Khương Tri Ngôn cũng chưa phát hiện khi mình nói những lời này, nơi đáy mắt là bất an cùng áy náy.

“Liễu Liễu.


Biểu cảm cùng ngữ khí của Úc Nam Diễn trở nên ôn nhu mười phần, trong đôi mắt bích sắc tựa hồ nước kia như có nước suối trong vắt đang nhộn nhạo, bên trong rõ ràng mà rọi ảnh ngược hình dáng Khương Tri Ngôn.

“Anh có thể ôm em một chút không?”
Chỉ có chính Úc Nam Diễn biết, dưới vẻ ngoài bình tĩnh ôn nhu, trái tim mình giờ phút này rốt cuộc đang cuồn cuộn sóng to gió lớn thế nào.

—— Cô gái trước mắt này.

—— Sao lại có thể đáng yêu đến vậy?
—— Sao có thể nói ra câu nói làm người ta chỉ muốn ôm cô đến vậy?
Úc Nam Diễn không biết vì sao Khương Tri Ngôn sẽ không có cảm giác an toàn đến vậy, rồi lại có cảm giác đạo đức mạnh đến thế, giờ anh chỉ muốn ôm cô.

Ôm cô gái làm anh nguyện ý ôm cả đời này một cái.

“Hả?”
Khương Tri Ngôn sửng sốt, không phải đề tài mới nãy rất nghiêm túc sao?
Sao đột nhiên lại muốn ôm cô một chút?
Chỉ là khi nhìn vào ánh mắt Úc Nam Diễn, Khương Tri Ngôn mím môi, “Có, có thể?”
Cô còn chưa dứt lời, tầm nhìn trước mắt đã tối sầm lại, Khương Tri Ngôn chỉ cảm nhận được một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy mình, mặt cô thì dán trên ngực Úc Nam Diễn, có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch ở vị trí trái tim anh.

Hình như có hơi nhanh.

Nhưng mà… Thật sự rất ấm áp.

Giờ khắc này, hai người đều không nói gì.

Nhưng giống như lại là cái gì cũng đã nói.

Úc Nam Diễn giơ tay phải lên, nhẹ nhàng xoa đầu Khương Tri Ngôn, “Liễu Liễu, hợp đồng giải trừ, chúng ta đi ly hôn.


“Đi ngay ngày mai.


Khương Tri Ngôn khẽ ừ một tiếng, bởi vì đang chôn trong ngực anh nên giọng cô nghe có hơi ồm ồm, chẳng qua cách gần đến vậy nên vẫn có thể nghe rõ cô nói.

“Chỉ là ngày mai là thứ bảy á, Cục Dân Chính hẳn là không có làm việc nhỉ.


Tay phải Úc Nam Diễn chợt khựng: “……”
Anh vẫn là câm miệng đi, giờ khắc này cũng không phải quá muốn để ý cái tiểu khắc tinh có chút gây mất hứng này!.

Bình Luận (0)
Comment