Tôi Luôn Bị Cuốn Vào Tu La Tràng

Chương 49

Con búp bê không có gương mặt kia, thực sự có liên quan đến Lâm Thanh.

Ý nghĩ này bất chợt lóe lên trong đầu khiến hơi thở của Kiều Thất trở nên rối loạn, hàng mi cũng khẽ run lên.

Thiếu nữ với khuôn mặt xinh đẹp đang đứng rất gần cậu. Dường như cô ta đã dùng những đóa hoa tươi bên ngoài để điều chế thành nước hoa. Kiều Thất mơ hồ ngửi thấy mùi hương hoa ngọt ngấy, giống hệt như mùi hương bên ngoài.

Vầng trán cậu lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

Món đạo cụ mà hệ thống đã đổi cho cậu, giờ phút này dường như đã biến thành một loại “bàn tay vàng” nào đó.

Kiều Thất nhận ra, có những chuyện mà trong tình huống bình thường cậu sẽ không bao giờ để ý tới, còn Lâm Thanh, có lẽ vì chắc chắn rằng cậu bị mù, nên cũng không hề liên tưởng đến phương diện khác.

Kiều Thất cảm thấy sắc mặt mình lúc này nhất định rất khó coi, bởi vì cậu nhanh chóng nghe thấy lời giải thích có phần bối rối của Lâm Thanh.

“Anh không thích cách gọi ‘búp bê Tây Dương’ sao?” Giọng Lâm Thanh vừa hoảng hốt lại vừa phiền muộn, “Cũng phải, dường như con trai đều không thích bị miêu tả như vậy. Em không có ác ý đâu, chỉ là thuận miệng nói ra suy nghĩ trong đầu thôi.”

Cô ta nói tiếp với giọng điệu vô cùng thành khẩn, “Anh biết đấy, em rất thích búp bê Tây Dương. Cho nên, cách gọi này, thực ra đại diện cho lời khen ngợi cao nhất của em rồi.”

Lâm Thanh đưa tay chạm nhẹ vào hàng mi cong vút của Kiều Thất, rồi dịu dàng ấn nhẹ xuống, dường như muốn dùng cách này để ngăn lại sự run rẩy của chúng. “Xin lỗi, hãy tin là em không có ác ý, được không?”

Kiều Thất ổn định lại nhịp tim, khẽ “ừm” một tiếng.

Chỉ là đầu óc cậu vẫn rối bời, như thể bị ai gõ vào sọ não vậy. Kiều Thất cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm, lại có thể giữa lúc lòng dạ hoảng loạn mà thăm dò hỏi: “Lâm Thanh, gần đây em có gửi chuyển phát nhanh cho anh không?”

Kiều Thất vừa hỏi xong liền hối hận.

Người mới ban nãy còn dịu dàng xin lỗi, dỗ dành cậu, sau khi nghe câu hỏi ấy, lại đột ngột thu lại vẻ mặt.

Đôi mắt Lâm Thanh khẽ cụp xuống, để lộ ra vẻ vô cảm như lúc đối mặt với cô hầu gái.

Sự lạnh lùng bất chợt ấy khiến người khác rợn người.

Sắc mặt Kiều Thất càng thêm trắng bệch, cảm giác như tim mình vừa ngừng đập.

Ngay lúc những ý nghĩ tồi tệ thi nhau trào ra, giọng nói có chút khó đoán của Lâm Thanh vang lên: “Cách xưng hô này thật xa lạ.”

Trong khoảnh khắc đại não ong lên, Kiều Thất như hiểu được ngụ ý của Lâm Thanh. Cả người cậu bất giác run rẩy, vội vàng đổi cách xưng hô trong hoảng loạn: “A Thanh.”

Kiều Thất cảm thấy phản ứng của mình dường như đã làm đối phương hài lòng, Lâm Thanh bật cười một tiếng “phụt”, đồng thời còn cảm khái nói một câu: “Ngoan thật đấy.”

Kiều Thất chẳng còn tâm trí đâu để ý xem giọng điệu của cô ta lúc này có kỳ quặc hay không.

Vẫn còn thấp thỏm không yên, cậu không hề thở phào nhẹ nhõm chỉ vì thái độ của Lâm Thanh có vẻ đã dịu đi. Mái tóc đen lòa xòa trước trán ướt đẫm mồ hôi, ánh lên vẻ óng ả kỳ dị. Mi mắt Kiều Thất run lên, cậu giải thích: “Anh chỉ nghĩ sau khi chúng ta ly hôn, anh không nên dùng cách xưng hô thân mật để gọi en nữa, anh sợ sẽ gây phiền phức cho em.”

Lời giải thích này của cậu không mấy vững chắc, nhưng Kiều Thất vẫn nhận ra sự lạnh lẽo trên người Lâm Thanh đã tan đi quá nửa, như thể cô ta vui sướng vì cậu sẽ thay đổi thái độ theo phản ứng của cô ta.

“Em thích anh gọi em là A Thanh.” Lâm Thanh mỉm cười trở lại, dường như tâm trạng đã thực sự tốt lên. Cô ta còn nói với Kiều Thất vài chuyện khác: “Còn về việc ly hôn, em cũng không muốn ly hôn với anh nhanh như vậy đâu, là do cha nói chúng ta không hợp nhau.”

Lâm Thanh thở dài phiền muộn: “Anh biết đấy, người em sợ nhất chính là ông ấy, em không bao giờ dám trái lời ông.”

Là người cha thần bí nhất nhà họ Lâm, người đến giờ vẫn chưa từng lộ diện ư?

Mi mắt Kiều Thất nhảy lên vô cớ.

Mãi đến lúc này, Lâm Thanh mới trả lời câu hỏi ban nãy của Kiều Thất: “Gần đây em không gửi chuyển phát nhanh cho anh.”

Lâm Thanh hỉ nộ vô thường, khiến Kiều Thất không tài nào xác định được lời cô ta nói có phải là thật hay không.

Một mặt, cậu cảm thấy không thể có sự trùng hợp như vậy được. Chiếc váy cậu vừa thấy trên giường, Lâm Thanh lại nói là do chính tay cô ta làm, sao có thể không liên quan đến cô ta được.

Mặt khác, cậu lại hoang mang vô cùng, nếu Lâm Thanh không nói dối, vậy con búp bê kia là do ai gửi cho cậu?

“Thất Thất, gần đây anh có muốn thứ gì không?” Dường như đoán được điều Kiều Thất thực sự muốn hỏi, Lâm Thanh lại lên tiếng, khiến cậu càng thêm mông lung: “Em mua tặng anh nhé.”

Kiều Thất bất giác mím môi lắc đầu, nhưng Lâm Thanh dường như không tin. Cô ta gặng hỏi thêm nhiều lần, mãi đến khi thấy Kiều Thất thực sự không có ý định gì khác, cô ta mới có chút thất vọng, tiếp tục dẫn cậu đến căn phòng của nguyên chủ trước đây.

Nguyên chủ chỉ ở đây một tháng, đồ đạc để lại thực sự không nhiều. Dù Kiều Thất chẳng để tâm vào việc dọn dẹp, cậu cũng nhanh chóng thu gom xong mọi thứ.

Chẳng có gì đặc biệt, chỉ vài bộ quần áo thông thường, cùng một chiếc đồng hồ đặt làm riêng cho người mù.

Giọng Lâm Thanh đột ngột vang lên, cô ta vừa nói vừa đưa tay sờ vào những bộ quần áo đó: “Mấy bộ quần áo này đều không hợp với anh.”

Khi Kiều Thất vì lời nói của cô ta mà dời tầm mắt đi, cô ta lại lên tiếng với vẻ vô cùng tiếc nuối: “Tiếc là…”

Nhưng câu nói tiếp theo, không hiểu vì sao, sau khi đối diện với gương mặt xinh đẹp có phần trắng bệch của Kiều Thất, cô ta lại không nói ra.

“Tiếc cái gì?” Ngược lại, Kiều Thất lại có chút bàng hoàng mà hỏi lại.

Nhưng Lâm Thanh không trả lời, cô ta chỉ cười khẽ: “Không có gì.”

Đôi môi hơi tái nhợt mím chặt, Kiều Thất nhìn những thứ đã được sắp xếp gọn gàng trên giường. Ngay trước khi định đóng gói chúng lại, cậu cuối cùng cũng nhớ ra chuyện quan trọng.

“A Thanh, anh có thể ở lại thêm một lát được không? Anh muốn gặp anh trai em một lần.” Cậu ngập ngừng lên tiếng.

Ngoài dự đoán, Lâm Thanh, người được cho là có quan hệ gia đình bền chặt, lại không dùng cách xưng hô thân thuộc.

“Lâm Trầm à.” Lâm Thanh không từ chối, chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Anh muốn gặp anh ấy có chuyện gì sao?”

Kiều Thất có chút căng thẳng, nói ra lý do duy nhất cậu tạm thời nghĩ ra được: “Nghe nói anh trai em y thuật rất giỏi, nắm vững nhiều kỹ thuật hàng đầu, anh muốn trực tiếp hỏi anh ấy xem, mắt của anh còn có khả năng hồi phục không.”

“Sao anh lại muốn tìm anh ấy chữa trị?” Giọng Lâm Thanh đột nhiên trở nên có chút kỳ quái, “Anh ấy thì…”

Bất chợt, giọng Lâm Thanh khựng lại.

“Không giỏi về lĩnh vực mắt.”

Không hiểu sao, Kiều Thất cảm thấy lời Lâm Thanh định nói ban đầu, không phải là câu cậu vừa nghe.

Không biết Lâm Thanh đang nghĩ gì, rõ ràng giọng điệu ban nãy của cô ta còn lộ vẻ không tán thành, nhưng khi mở miệng lần nữa, cô ta lại đồng ý: “Nhưng em dù sao cũng không phải anh ấy, không thể nói chắc anh ấy rốt cuộc nghiên cứu những gì. Nếu Thất Thất muốn gặp thì cứ gặp đi.”

Chuyện này thuận lợi ngoài sức tưởng tượng.

Nhưng càng thuận lợi đến mức này, Kiều Thất lại càng bất an.

Cậu thậm chí còn không chắc quyết định này của mình rốt cuộc có đúng đắn hay không.

“Nhưng chắc là tối muộn anh ấy mới về, Thất Thất, hay là anh ở lại qua đêm luôn đi, tối muộn về lại nguy hiểm lắm.” Lâm Thanh đề nghị một cách đầy quan tâm.

Kiều Thất không muốn ở lại nhà họ Lâm lắm.

Nhưng cậu dường như không có lý do để từ chối. Nghĩ đến Lục Thần Minh cũng ở đây, Kiều Thất do dự một lát rồi gật đầu.

“Tốt quá, em cũng muốn ở cùng anh thêm một lúc. Lát nữa em sẽ nói cho chú Lâm.” Thiếu nữ được miêu tả rõ ràng trong kịch bản này, dường như tâm trạng càng tốt hơn.

Kiều Thất thực sự không muốn ở cùng Lâm Thanh.

Cảm giác ở chung một phòng với một nhân vật gần như là trùm cuối thế này vô cùng khó chịu.

Nhưng Kiều Thất càng không dám từ chối cô ta.

Chiếc ghế dưới thân rất ấm áp, đầu mũi thoang thoảng hương thơm tinh tế của những món điểm tâm ngọt. Kiều Thất luôn cảm thấy nơm nớp lo sợ khi trò chuyện cùng Lâm Thanh.

“Tốt nhất không nên chọc giận cô ta” là một quy tắc sinh tồn rất rõ ràng trong phó bản này.

Sự mê đắm búp bê của Lâm Thanh một lần nữa được thể hiện. Sau khi kiềm chế nói về những chuyện khác, chủ đề lại quay về những con búp bê Tây Dương.

Kiều Thất với hàng mi khẽ run lắng nghe cô ta nói một lúc lâu, sau đó nén lại nhịp tim bất thường, thăm dò hỏi: “A Thanh, tại sao em lại thích búp bê Tây Dương đến vậy?”

Con búp bê không mặt trên tay cậu, tuyệt đối là một điềm báo chẳng lành.

Dù là người chậm chạp đến đâu cũng sẽ ý thức được rằng cần phải moi được chút thông tin liên quan từ Lâm Thanh.

“Bởi vì búp bê vừa xinh đẹp lại đáng yêu.” Lâm Thanh trả lời rất nhanh, như thể đó hoàn toàn là suy nghĩ tự phát từ tận đáy lòng.

Câu trả lời này tự nó không có vấn đề gì.

Nhưng hai tính từ “xinh đẹp lại đáng yêu” đã từng xuất hiện trong miệng của người nhân viên chuyển phát nhanh kỳ quái kia.

Cách miêu tả quen thuộc như kéo Kiều Thất trở về đêm hôm đó.

Đặc biệt, thiếu nữ có vẻ ngoài ngọt ngào, khi nói những lời tiếp theo, ngữ điệu cũng trở nên kỳ quái.

Trong phút hoảng hốt, hình ảnh của cô ta dường như trùng khớp với người nhân viên chuyển phát nhanh kia.

“Hơn nữa chúng cũng đủ ngoan ngoãn. Dù anh đối xử với búp bê thế nào, nó cũng sẽ không từ chối hay phản kháng. Cho dù đặt búp bê ở những tư thế kỳ quặc, nó cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng. Anh muốn đối xử với nó thế nào cũng được, có thể hoàn toàn trang điểm cho nó theo ý mình, có thể hoàn toàn chiếm hữu nó.”

Không biết là để thể hiện sự tôn trọng hay vì lý do gì khác, khi nói những lời này, Lâm Thanh luôn nhìn thẳng vào Kiều Thất.

Trên người cậu như nổi da gà, sống lưng có chút tê dại.

Mi mắt khẽ nhắm lại, trong sự im lặng cổ quái và có phần dài đằng đẵng đối với mình, Kiều Thất lại một lần nữa dùng đôi môi hơi tái nhợt mở miệng: “Vậy tại sao lại không chọn sưu tầm búp bê?”

Lục Thần Minh từng nói với Kiều Thất một điều rất kỳ lạ, rằng Lâm Thanh rõ ràng rất thích búp bê, nhưng lại quái đản ở chỗ không hề sưu tầm một con búp bê nào trong phòng của mình.

Và bây giờ, câu trả lời Lâm Thanh đưa ra lại hoàn toàn tương phản.

“Bởi vì quá thích.” Lâm Thanh cười khẽ, sự si mê trong giọng nói của cô ta rõ ràng đến mức như có thể hóa thành thực thể, nhưng Kiều Thất nghe lại càng thêm hoảng hốt.

“Khi chỉ thích ở mức bình thường, sẽ thấy cái gì cũng tốt, yêu ai yêu cả đường đi lối về mà bỏ qua những tì vết nhỏ. Nhưng…” Cô ta dừng lại một chút, “Nếu sự yêu thích vượt qua một ngưỡng nào đó, những tì vết ấy sẽ trở nên vô cùng chướng mắt, dù cố gắng lờ đi thế nào cũng không được.”

“Thực ra rất phiền, mãi không tìm được một con búp bê hoàn mỹ đến từng tấc khiến em hài lòng.” Không biết đã nghĩ đến điều gì, giọng nói của Lâm Thanh vừa bực bội lại vừa pha chút b*nh h**n, méo mó.

Cô ta lại dừng lại.

Trái tim Kiều Thất đập không ngừng, cậu bất an một cách khó tả.

Ngay lúc Kiều Thất cho rằng chủ đề đã kết thúc và Lâm Thanh không định nói thêm về việc này, cô ta lại đột ngột cười lên một cách thất thường.

Cô ta nghiêm túc nói với Kiều Thất: “Nếu em tìm thấy con búp bê ưng ý nhất, em đương nhiên sẽ đưa nó vào phòng sưu tập của mình.”

Rõ ràng là đang ở trong một ngôi nhà ấm áp, nhưng Kiều Thất lại đột nhiên cảm thấy lạnh buốt.

Giác quan thứ sáu của cậu dường như lại nhạy bén cảm nhận được một mối nguy hiểm nào đó. Huyết sắc trên mặt Kiều Thất hoàn toàn biến mất, đôi mắt xinh đẹp nhưng trống rỗng của cậu vô thức phản chiếu gương mặt của Lâm Thanh.

Kiều Thất hoảng hốt, tim đập dồn dập, vào lúc chính cậu cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi điều này, cậu có chút bối rối nói: “Em sẽ luôn say mê búp bê Tây Dương sao?”

Âm cuối của cậu run rẩy mà chính cậu cũng không nhận ra: “Liệu sẽ có một niềm yêu thích nào khác, vượt qua cả những con búp bê không?”

“Không biết nữa.” Lâm Thanh trả lời tất cả các câu hỏi của Kiều Thất. Lúc này, cậu vẫn chưa nhận ra có điều gì không ổn.

Cậu không có ký ức của nguyên chủ, không biết nguyên chủ và Lâm Thanh đã chung sống với nhau như thế nào, tự nhiên cũng không rõ rằng, Lâm Thanh chưa bao giờ là người thích trả lời câu hỏi của người khác.

Trong một thời gian rất dài, cô ta luôn hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

“Thực ra em cũng có chút phiền muộn.” Lời nói của cô ta có phần khó hiểu.

Trong giọng nói quả thực có sự phiền muộn rõ ràng, nhưng không ai biết, sự phiền muộn này rốt cuộc là chỉ điều gì.

Kiều Thất ban đầu còn có chút ngẩn ngơ suy nghĩ về những lời này, nhưng ngay giây tiếp theo, cậu liền đờ người ra.

“Búp bê Tây Dương, búp bê Tây Dương, tên nó có chữ 'búp bê', lại được tạo ra dựa trên hình ảnh búp bê.” Lâm Thanh dường như đang suy nghĩ rất nghiêm túc, cô ta nói với giọng không chắc chắn: “Có lẽ, khi em có con của riêng mình, em sẽ không còn si mê búp bê như vậy nữa.”

Giữa vẻ mặt rõ ràng đang đờ đẫn của Kiều Thất, cô ta mỉm cười nói: “Thất Thất, anh thử xem sao?”

“Cái, cái gì?” Kiều Thất có chút không phản ứng kịp.

Giọng nói có phần hưng phấn và mong đợi một cách kỳ quái khiến Kiều Thất toàn thân căng cứng.

“Anh có muốn cùng em sinh một đứa con không?”

Kiều Thất choáng váng vì câu nói này.

Giống hệt như tối qua khi nghe Doãn Trạch hỏi “có muốn sinh một đứa con của riêng mình không”, Kiều Thất theo bản năng cảm thấy toàn thân nóng bừng, cả người trong nháy mắt trở nên hồng rực, vành tai lấp ló sau mái tóc mềm mại càng đỏ đến mức như muốn rỉ máu.

Mọi người ở thế giới này, dường như đều đặc biệt táo bạo và cởi mở.

Kiều Thất đương nhiên là không muốn!

Cậu hoàn toàn chưa từng nghĩ đến những chuyện này!

Nhưng đi cùng với sự xấu hổ, là nỗi sợ hãi và hoảng loạn khó tả.

Hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu, mặc dù Lâm Thanh dường như vẫn đang cười, nhưng Kiều Thất cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm nồng đậm.

Tim đập dữ dội, sống lưng tê dại, trực giác mách bảo Kiều Thất tốt nhất không nên từ chối.

Đôi môi mím chặt, bị Lâm Thanh nhìn chằm chằm, Kiều Thất hoàn toàn không biết phải làm sao.

“Thật ngây thơ.” Lời này của Lâm Thanh nghe như một lời khen, ánh mắt cô ta dừng lại trên khuôn mặt ửng hồng nhưng vô cùng xinh đẹp của Kiều Thất một lúc lâu. Nhưng giây tiếp theo, ý tứ trong giọng nói của cô ta đã hoàn toàn thay đổi: “Nhưng ngây thơ như vậy, không tốt lắm đâu.”

Dưới ánh mắt của Kiều Thất, khi đồng tử của cậu co lại vì sợ hãi, cô ta nói với giọng đầy ẩn ý: “Quá ngây thơ, có thể sẽ không chịu nổi nhiều thứ, đến lúc đó sẽ rất khổ sở.”

Kiều Thất theo bản năng muốn hỏi lại “cái gì”.

Nhưng giọng nói của hệ thống đã kịp thời ngăn cậu lại: 【Đừng hỏi.】

Lòng càng thêm bất an, Kiều Thất ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc lâu, rồi đột nhiên luống cuống cố gắng chuyển chủ đề.

Cậu bất giác nghĩ ngay đến một chuyện có chút liên quan đến cuộc nói chuyện hiện tại, và cũng là chuyện mà cậu đã nghe qua mấy lần trong thời gian ngắn.

“Hôm qua anh xem tin tức thấy nói, kỹ thuật t* c*ng nhân tạo dường như rất phát triển rồi.” Kiều Thất cố gắng để giọng mình nghe có vẻ bình thường.

Chủ đề này quả thực đã có tác dụng, biểu cảm của Lâm Thanh thu lại một chút.

Cô ta lại trở về với vẻ mặt có phần vô cảm đó: “Kỹ thuật t* c*ng nhân tạo à.”

“Một đứa trẻ được tạo ra từ những thiết bị lạnh lẽo, liệu có thể giống như những đứa trẻ bình thường không, hay sẽ cũng lạnh lùng vô cảm như những thiết bị đã tạo ra chúng.” Cô ta dường như rất coi thường điều này, nói với giọng có chút chế giễu: “Hy vọng kỹ thuật t* c*ng nhân tạo hiện tại, thực sự đã hoàn thiện rồi.”

Kiều Thất sững người trong sự bất an, cảm thấy phản ứng này của Lâm Thanh có gì đó không đúng.

Nhưng không đợi cậu nghĩ nhiều, quản gia đã đi lên nhắc nhở họ có thể dùng bữa trưa.

Buổi chiều, Lâm Thanh vẫn như thường lệ đi đến phòng sưu tầm của mình, Kiều Thất cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Quản gia bên cạnh cậu đang gọi điện thoại, đặt mua loại vải lụa đắt tiền mà Lâm Thanh yêu cầu.

Dường như Lâm Thanh lại chuẩn bị tự tay may một bộ quần áo nào đó.

Nghĩ đến chiếc váy nhìn thấy buổi sáng, Kiều Thất có chút lo sợ, ngẩng đầu nhìn lên tầng ba, nơi có phòng sưu tầm của Lâm Thanh.

Phòng sưu tầm của Lâm Thanh, theo lối suy nghĩ thông thường, là nơi rất có khả năng cất giấu manh mối then chốt.

Nhưng hiện tại Lâm Thanh đang ở đó, Kiều Thất tự nhiên không thể nào tìm cách đi vào được.

Cũng quan trọng như nơi này, còn có phòng thí nghiệm dưới lòng đất của Lâm Trầm, và thư phòng trên tầng cao nhất của cha Lâm.

Nghĩ đến cha Lâm, trong mắt Kiều Thất thoáng qua vẻ khó hiểu.

Lúc ăn trưa ban nãy, ông ấy vẫn không hề xuất hiện.

Thật kỳ lạ.

“Quản gia, hôm nay bác Lâm có ở nhà không ạ?” Kiều Thất không nhịn được hỏi một câu sau khi quản gia nói chuyện điện thoại xong.

“Tất nhiên rồi, ông chủ có ở nhà.” Giọng quản gia rất chắc chắn.

Sự nghi hoặc trong lòng Kiều Thất càng sâu hơn, cậu thăm dò hỏi: “Hôm nay bác ấy cũng không muốn gặp tôi sao ạ?”

Nhưng quản gia chỉ cười nhìn cậu mà không trả lời.

Kiều Thất ở dưới lầu một lát rồi mới về phòng.

Sau khi trở về, cậu liền dùng điện thoại tìm kiếm về kỹ thuật t* c*ng nhân tạo đã khiến cậu bất giác có chút xấu hổ.

Ngoài dự đoán, Kiều Thất phát hiện ra, Lâm Trầm lại chính là nhân viên nghiên cứu cốt lõi của kỹ thuật này.

Kiều Thất khẽ nhíu mày.

Càng kỳ lạ, rõ ràng Lâm Trầm nghiên cứu về lĩnh vực này, tại sao Lâm Thanh lại tỏ ra rất phản cảm với nó.

Kiều Thất cố gắng tìm kiếm sâu hơn nhưng không thành công, tài liệu phía sau dường như được xem là cơ mật, nội dung cụ thể trên mạng đã bị ẩn đi.

Kiều Thất chỉ biết, trong viện nghiên cứu nơi Lâm Trầm làm việc, có thể có hồ sơ liên quan hoàn chỉnh.

Ghi nhớ những việc này vào lòng, Kiều Thất cuối cùng cũng nghĩ đến một chuyện vẫn luôn bị cậu đè nén.

Sáng nay trên đường đến nhà họ Lâm, khi Kiều Thất kể cho Doãn Trạch nghe chuyện hôm qua, Doãn Trạch đã bảo cậu có rảnh thì gọi điện.

Hương thơm trong phòng, giống như mùi hoa bên ngoài, đều ngào ngạt.

Kiều Thất rất không thích mùi hương này, nhân lúc gọi điện cho Doãn Trạch, cậu đứng bên cửa sổ và mở nó ra.

“Chuyện quan trọng như vậy, sao bây giờ cậu mới nói với tôi.” Bên kia, Doãn Trạch có vẻ hơi sốt ruột.

Kiều Thất có chút lắp bắp: “Cũng chưa muộn lắm mà, tôi nhớ ra cậu liền nói ngay.”

Lời này, dường như đã chọc giận đối phương.

Kiều Thất nghe rất rõ, hơi thở của đối phương trở nên dồn dập hơn nhiều.

Như đang kìm nén điều gì đó, một lúc lâu sau Doãn Trạch mới nói: “Hôm qua cậu cùng với cảnh sát tên là…”

Doãn Trạch dừng lại một chút, giọng điệu có chút kỳ quái, “Tên là Lục Thần Minh, đã nói những gì?”

“Chẳng nói gì cả, cũng giống như những nội dung tôi đã gửi cho cậu thôi.”

Giọng nói ở đầu dây bên kia càng kỳ quặc hơn, chua lè: “Chẳng nói gì cả, vậy sao lúc nói chuyện với anh ta, cậu còn cố tình tắt camera đi, hơn nữa lúc nói chuyện, hoàn toàn không nghĩ tới tôi, không nói ngay cho tôi biết những chuyện này vào tối hôm qua?”

Kiều Thất cảm thấy đối phương đang cố tình gây sự.

Cậu rõ ràng đã nói, camera là mang đi sạc pin, có liên quan gì đến Lục Thần Minh chứ?

Nhưng với tính cách vốn mềm mỏng, Kiều Thất vẫn giải thích: “Không phải là không nghĩ tới cậu, chỉ là…”

Đôi mắt Kiều Thất vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ đột nhiên co lại, cậu nhìn thấy một đường cong có chút kỳ lạ.

“Tôi nghĩ, đừng để cảnh sát phát hiện cậu cũng đang điều tra vụ án mất tích thì sẽ tốt hơn. Tôi định nói với cậu, nhưng sau đó mệt quá nên ngủ quên mất.” Theo bản năng trả lời theo suy nghĩ trong đầu, Kiều Thất chăm chú nhìn khối cong đó rời khỏi hoa viên.

Đầu dây bên kia im lặng một lát.

Một lúc lâu sau, giọng nói kỳ lạ của Doãn Trạch mới lại vang lên: “Đừng tiếp xúc quá gần với Lục Thần Minh, anh ta…”

Kiều Thất không còn tâm trí để nghe anh ta nói nữa.

Tim cậu đột nhiên ngừng đập trong giây lát.

Cậu phát hiện người đàn ông dưới lầu đang cầm một cái bao tải.

Đường cong của chiếc bao tải đang khẽ động đậy, như thể bên trong đang giấu một vật sống nào đó.

Và hướng mà người đó đang đi đến…

Là phòng thí nghiệm dưới lòng đất của Lâm Trầm!

Bình Luận (0)
Comment