Tổ chương trình cảm thấy Vưu Cầu Cầu chính đồ lừa đảo, người thi môn chính trị được 95 điểm, hiện tại sao lại thế này?!
Nói với một đứa trẻ như vậy, lương tâm sẽ không cắn rứt à?
Rất hiển nhiên, lương tâm Vưu Cầu Cầu sẽ không cắn rứt, bởi vì cô không có lương tâm.
Chính Thịnh Đô Hành hoàn thành trò xếp hình Vưu Cầu Cầu vừa bắt đầu đã bỏ cuộc, sau khi hoàn thành cậu *****̃ng không để mặc nó ở đó, mà là nghiêm túc dọn dẹp lại một lần nữa.
Vưu Cầu Cầu bắt gặp hành động này của Thịnh Đô Hành, sờ đầu của con trai, lần nữa lớn tiếng khen ngợi hắn.
Đương nhiên Vưu Cầu Cầu khen thì khen, nhưng sẽ không ra tay, tất cả các mảnh ghép của trò xếp hình đều do Thịnh Đô Hành dọn dẹp.
Thịnh Đô Hành thu dọn trò xếp hình xong cũng không ngừng lại.
Cậu nhóc còn muốn lấy trái cây cho người mẹ đang ngồi bệt trên ghế sofa, bận bịu rót nước cho mẹ.
Cậu nhóc bước những bước chân ngắn ngủn của trẻ nhỏ, hai tay nhỏ bưng ly nước cẩn thận đến gần Vưu Cầu Cầu.
Không dám cử động quá mạnh, sợ làm đổ nước.
"Mẹ ơi, uống nước đi." Cậu nhóc nói với Vưu Cầu Cầu.
Ngay lúc đó, trong đầu đạo diễn chương trình vang lên âm thanh lồng ghép tưởng tượng:
Bốn giờ chiều, Thịnh Đô Hành mới chỉ ba tuổi rưỡi không nô đùa với bạn bè như thường lệ, bởi cuộc sống của cậu không giống những đứa trẻ khác. Thịnh Đô Hành rót một ly nước, đưa cho người mẹ xinh đẹp ‘liệt’ trên ghế sofa. Đôi vai nhỏ nhắn của cậu từ sớm đã gánh vác trách nhiệm của cuộc sống.
Mắt đạo diễn chương trình rưng rưng, sau đó Vưu Cầu Cầu đang "tê liệt" trên ghế sofa bỗng lộn người dậy, nhận lấy ly nước: "Cảm ơn bé cưng."
"..."
Không phải.
Nước mắt của đạo diễn chương trình nghẹn lại, ông ấy lắc đầu, nhầm kênh rồi, đây là “Không có gì mà mẹ không làm được”, không phải nhật ký biến thân.
Mặc dù hình như người mẹ Vưu Cầu Cầu này không giống những người mẹ khác lắm.
Đương nhiên bạn Tiểu Thịnh Đô Hành *****̃ng không giống những bạn nhỏ khác.
Kết thúc một ngày ghi hình, nhân viên công tác của tổ chương trình ở hiện trường muốn phun sữa vì sự đáng yêu của bạn Tiểu Thịnh Đô Hành ngoan ngoãn, cậu nhóc tự trông bản thân luôn ý?
Không riêng việc có thể tự trông bản thân, còn có thể chăm sóc mẹ mình, vừa ngoan ngoãn vừa săn sóc.
Đây là seri lừa người sinh con đúng không?
Ngay cả cô nàng biên kịch không hề có hứng thú với trẻ con cũng sinh ra suy nghĩ muốn sinh con, đương nhiên cũng chỉ là suy nghĩ, dù sao ai cũng không thể cam đoan đứa trẻ sinh ra đều giống Đô Hành.
Mấy đứa trẻ con nhà minh tinh khác hơi tí là lại gào khóc.
Bên này chính là…
Đô Hành, Đô Hành, làm cái gì cũng Đô Hành.
Ngoài ngoại hình đáng yêu và tính cách ngoan ngoãn, Thịnh Đô Hành còn khiến trái tim nhân viên công tác của tổ chương trình sắp tan chảy khi được biên kịch chương trình dẫn đi phỏng vấn.
Chị gái biên kịch hỏi Thịnh Đô Hành: "Đô Hành làm việc giúp mẹ, có thấy không vui không?" Ý chỉ việc Thịnh Đô Hành giúp Vưu Cầu Cầu lấy đồ, rót nước, lấy hoa quả.
Cô ấy cảm thấy bạn nhỏ bận trước bận sau, mẹ lại ngồi bệt một chỗ, bạn nhỏ sẽ có cảm xúc khác.
Thịnh Đô Hành lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Hỏi lại: "Tại sao lại không vui ạ?"
"Vô cùng vô cùng vui vẻ."
Dùng hai từ vô cùng để nhấn mạnh.
Thịnh Đô Hành ngồi trên ghế nhỏ, lắc chân: "Bố nói, mẹ là hòn ngọc quý trên tay hai bố con con, hai bố con phải dốc lòng che chở mẹ, bảo vệ mẹ."
Biên đạo lần nữa bị nhồi thức ăn cho chó.
Đây thật sự là chương trình mẹ và bé ư?
Tại sao còn ngọt hơn cả chương trình yêu đương thế, còn lại bị nhồi thức ăn cho chó gián tiếp qua trẻ con nữa.
Thịnh Đô Hành coi mẹ như hòn ngọc quý, cậu nhóc hoàn toàn thích thú, khua tay múa chân: "Hi vọng con có thể lớn hơn một chút, cao to hơn một chút, hiện con vẫn quá nhỏ."
Quá nhỏ, cậu nhóc không thể làm giúp mẹ nhiều việc hơn, lớn thêm một chút thì tốt rồi.
...
Mặt trời chiều ngả về tây, bắt đầu từ giây phút Thịnh Thời Quân về nhà, nhiệm vụ tự trông bản thân, thuận tiện trông cả mẹ ruột một ngày của Thịnh Đô Hành cuối cùng cũng hoàn thành.
Thịnh Đô Hành lặng lẽ thở hắt ra, cậu nhóc rất thích ở cùng mẹ, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện không giải quyết được.
Cậu nhóc chạy vội về phía người đàn ông mặc tây trang giày da: "Bố ơi!"
Thịnh Thời Quân bế con trai lên.
Vưu Cầu Cầu đang ngồi bệt trên ghế sofa *****̃ng học theo con trai, chạy tới, há mồm: “Bố ơi!”
Thịnh Thời Quân: ???
Thịnh Thời Quân vốn đang định hỏi xem con trai có chăm sóc mẹ cẩn thận không nháy mắt khựng lại, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng đỏ lên.
Thế này thì bảo anh giải thích thế nào đây, đến nay bên ngoài vẫn có không ít người hoài nghi "Tình thương của bố” của anh biến chất, từ fan baba biến thành bạn trai lại đến chồng, Vưu Cầu Cầu gọi như thế càng thêm nhảy vào trong sông cũng không rửa sạch được.
Có vẻ anh rất biến thái.
Giống như anh có sở thích đặc biệt này.
Vưu Cầu Cầu lại không khiến Tiểu Thịnh khó xử, cô lại bổ sung một câu: “Bố của Đô Hành, anh về rồi."
Thịnh Thời Quân muốn véo má Vưu Cầu Cầu, chẳng qua quá nhiều người, chỉ có thể từ bỏ.
Vưu Cầu Cầu và Thịnh Đô Hành bắt đầu gọi món ăn, sau đó người quay phim thấy người đàn ông tinh anh sấm rền gió cuốn ở bên ngoài cởi áo vest, mặc tạp dề vào phòng bếp.
Biến thành người đàn ông nội trợ trong một giây, mặc kệ là thái thịt hay là làm đồ ăn đều vô cùng thuần thục.
Dưới ánh đèn khuôn mặt người đàn ông vô cùng dịu dàng.
Thịnh Thời Quân cảm giác cả trái tim đều là tràn đầy, rất ấm áp, rất yên bình, sau lưng đột nhiên không có động tĩnh khác, Thịnh Thời Quân quay đầu.
Thấy hai người một lớn một nhỏ, dùng tư thế giống nhau ngồi trên ghế sofa.
Ngủ thiếp đi.
Tư thế ngủ của Thịnh Đô Hành rất giống Vưu Cầu Cầu, đây là điều tổ chương trình vừa phát hiện, tư thế ngủ tổ truyền.
...
Vì thỏa mãn ý tưởng có thể thoải mái nằm dài trên ghế của Vưu Cầu Cầu, Thịnh Thời Quân cố ý đặt làm ghế sofa riêng, vừa to vừa mềm, hai người ngủ trên đó cũng không thành vấn đề.
Lần này Vưu Cầu Cầu đáng tin cậy hơn, cô ôm Thịnh Đô Hành bảo hộ ở bên trong.
Thịnh Thời Quân đứng ở cửa phòng bếp nhìn một hồi, ánh mắt rơi xuống người hai mẹ con, khóe miệng nhếch lên.
Người quay phim cũng không dám cử động, cố gắng thở nhẹ hết mức có thể.
Không muốn phá vỡ bầu không khí này.
Màn này, cảm giác này, thật sự quá tốt đẹp.
Thịnh Thời Quân vẫn cử động, anh đi vào phòng ngủ lấy một cái chăn, đắp cho Vưu Cầu Cầu và Thịnh Đô Hành.
Đề phòng bị cảm.
Mùi đồ ăn lan ra trong phòng bếp, mẹ con hai người đang ngủ say.
...
Mãi đến ngày sắp chiếu “Không có gì mà mẹ không làm được” mới thông báo mẹ con Vưu Cầu Cầu cũng tham gia chương trình, Tinh Cầu và dân mạng vô cùng kích động.
Sau đó tất cả đều sa vào sự ngoan ngoãn của QUQ bản đáng yêu.
Đây không nên gọi là không có gì mà mẹ không làm được, đây gọi là không có gì mà Đô Hành không làm được!
Giống như đã biết tại sao Thịnh Đô Hành rất ít xuất hiện trước công chúng, dù sao thì một đứa trẻ đáng yêu như vậy, ai chịu nổi?
Ngay cả người đã làm mẹ rồi vẫn nhây lầy như Vưu Cầu Cầu, cũng muốn bắt cóc.
Con thiên sứ mẹ quậy, đều bị dân mạng bao trọn.
Thịnh Thời Quân bị gạt ra rìa: "..." Anh lại sắp ghen rồi.
Đặt điện thoại di động xuống, ôm hai mẹ con vào lòng.
"Tiểu Thịnh?" Vưu Cầu Cầu còn chưa tỉnh, ngủ mơ màng, phát hiện khác thường, miễn cưỡng mở mắt ra.
Thịnh Thời Quân cúi đầu hôn lên mí mắt cô, giọng điệu dịu dàng.
"Ngủ đi."
Bọn họ đều ở trong lòng anh.
Thịnh Thời Quân ôm hai người, tựa như ôm cả thế giới.