Có tiền.
“Xin chào diễn viên” là một chương trình giải trí do một đài truyền hình lớn tung ra, thù lao khá đáng kể.
Sau khi nhận được câu trả lời mình mong muốn, Vưu Cầu Cầu cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô suy nghĩ kỹ thì mở nhóm fan club của mình ra.
Các thành viên của nhóm này đến từ khắp nơi trên thế giới, với nghề nghiệp, giới tính, độ tuổi khác nhau nhưng đều tập trung lại với nhau vì cô, suốt đêm đó mọi người bàn bạc cách kiểm soát bình luận và cách an ủi cô. Vưu Cầu Cầu cảm thấy ràng buộc hơn với nhóm fans ngày càng đông người này.
Thật khó để diễn tả nhưng nó rất tuyệt vời, khiến cô cảm thấy thoải mái khi nghĩ về nó.
Thực tế, cô nhận lời tham gia chương trình không chỉ vì tiền, tất nhiên cô cũng phải thừa nhận rằng tiền vẫn đóng vai trò lớn.
Mọi người đều nói cô không đi làm nữa, nhưng bây giờ cô có show để tham gia. Chắc mọi người sẽ rất vui phải không?
Khoảng thời gian này đang là giờ giải lao, trong nhóm vẫn trò chuyện sôi nổi. Vưu Cầu Cầu khá hưng phấn, đè nén xấu hổ.
[Chỉ Yêu Nhãi Cầu: Cái đó...]
[Wow, bức ảnh này của Cầu Cầu thật đẹp, công ty không thể sắp xếp thêm mấy bộ lễ phục sao?]
Vưu Cầu Cầu bị ngắt lời, cô tiếp tục nói.
[Chỉ Yêu Nhãi Cầu: À thì là...]
[Tôi có up mấy clip vô tri tấu hề cắt ghép của Cầu Cầu trên Bilibili, mọi người có thời gian ghé xem nhé, một công đôi việc. Mọi người tranh tranh thủ đẩy clip lên hot search nha.]
[Chỉ Yêu Nhãi Cầu: Tôi muốn nói...]
Lần này cuối cùng cũng có người chú ý đến cô, chính là Tiểu Vy, nhưng câu tiếp theo lại là:
[Tiểu Vy: Nhãi Cầu, hôm nay em có xếp hạng cho Cầu Cầu chưa? Đừng quên nhé?]
Vưu Cầu Cầu:_(:з」∠)_
Nản lòng thoái chí rời khỏi group chat, cô đi vote bảng số liệu cho chính mình.
Đúng là cô đã quên mất.
Vưu Cầu Cầu thực sự muốn hỏi mọi người xem liệu mọi người có vui vẻ không. Nếu cô tham gia “Xin chào diễn viên”, chương trình vẫn chưa đưa ra thông báo nhưng trên mạng đã bắt đầu có tin đồn.
Khi Vưu Cầu Cầu chuẩn bị rời khỏi group chat, cô còn nhìn thấy một fan nói: “Cũng không biết bé Cầu đang làm gì. Tôi thực sự muốn tương tác với Cầu Cầu."
Vưu Cầu Cầu: Cô ở trong nhóm, tích cực giao lưu với mọi người nhưng không ai để ý đến cô, hiện tại cô đang tuyệt vọng tự xếp hạng.
…
Dù Vưu Cầu Cầu không nhắc tới nhưng có người trong nhóm vẫn chú ý đến thông báo Vưu Cầu Cầu trong danh sách khách mời dự kiến của chương trình giải trí “Xin chào diễn viên”.
Vưu Cầu Cầu đang chờ mọi người sôi nổi thảo luận, nhưng...
Nó khác xa với những gì cô tưởng tượng.
Một số người nói: Đó là giả, “Xin chào diễn viên” sẽ mời Cầu Cầu nhà tôi đến?
Cầu Cầu nhà họ có thể được mời tham gia loại chương trình này? Không tin.
Người khác lại nói: Không đi càng tốt. Chương trình đó để diễn viên gạo cội tham gia còn được, Cầu Cầu mà đi thể nào cũng bị vả mặt, phiền phức lắm.
Các fans không chỉ không gáy “Thần tượng nhà tôi là giỏi nhất” như fans nhà khác mà còn hoài nghi tính chân thực của tin đồn, cảm thấy nhãi con nhà mình không thể lên tiết mục trâu bò như vậy được, mặt khác lại lo lắng bị vả mặt thì tình hình sẽ bất lợi.
Fans nhà khác đều tuyệt đối tin tưởng idol nhà mình, trong đầu toàn là tình tiết vả mặt của Long Ngạo Thiên, fans Vưu Cầu Cầu bên này lại lo cô bị vả mặt.
Dù đã được tiết lộ rằng Vưu Cầu Cầu thủ khoa đầu vào trường điện ảnh nhưng người hâm mộ không thực sự nghĩ cô xuất sắc mà vẫn nghĩ cô chỉ là một cô nhóc bé bỏng.
Vưu Cầu Cầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, cô không hề thất vọng trước phản ứng như vậy, cô chỉ cảm thấy người hâm mộ của mình rất thú vị và họ thực sự không mong đợi nhiều ở cô.
Thế thì cô chẳng có gì phải lo lắng cả!
Ba ngày sau, tài khoản tick V của chương trình “Xin chào diễn viên” đã công bố ảnh cá nhân của các khách mời của tập tiếp theo và có sự góp mặt của nhiều nghệ sĩ khác nhau, bao gồm các ngôi sao tên tuổi, tiểu hoa, các diễn viên gạo cội... Tên của Vưu Cầu Cầu lặng lẽ được xếp ở phía sau .
Một số người còn nhớ đến cái tên Vưu Cầu Cầu, để lại bình luận với vẻ nghi ngờ. Hiện tại ekip chương trình không còn ai để mời, thậm chí có thể mời người nổi tiếng trên mạng.
Những nhận xét này không nhiều, dù sao thì hầu hết mọi người đều không biết cô.
Mà ngay cả những điều này cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến Vưu Cầu Cầu, sau khi cô share lại bài viết lên Weibo thì chạy tới đài truyền hình để chuẩn bị quay show.
Tất nhiên, Vưu Cầu Cầu cũng đã xin nghỉ phép trong fanclub của mình từ trước. Cô bận công việc và không có thời gian xử lý các yêu cầu của fans mới gia nhập nhóm.
Chương trình sẽ được ghi hình trong vài ngày, ekip quản lý cũng rất dễ nói chuyện nên Vưu Cầu Cầu cũng thoải mái hẳn.
…
“Xin chào diễn viên” và “Mạnh dạn tiến lên” là chương trình hoàn toàn khác nhau, cái trước thực tế hơn, mọi thứ đều tùy tiện, những người tham gia đều là những người nghiệp dư, nhưng cái sau thì hơn hẳn một bậc.
Trên đường đi, Vưu Cầu Cầu đã nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc trên tivi.
Đối mặt với những người này, một người mới như Vưu Cầu Cầu ngoan ngoãn chào tiền bối. Những người có tên tuổi nổi tiếng cũng rất bận, gật đầu với Vưu Cầu Cầu xong thì bận rộn bước qua.
“Xin chào diễn viên” áp dụng mô hình các diễn viên cạnh tranh trên cùng một sân khấu, trong trường hợp này lúc nào cũng sẽ phân nhóm nhỏ. Vưu Cầu Cầu đến sớm hơn, ghế sofa của nhóm chương trình rất êm ái, khi cô sắp chìm vào giấc ngủ thì bạn diễn cũng xuất hiện.
Người tới đây cao, trắng trẻo, mặc quần áo thời trang, tóc nhuộm vàng, đường nét khuôn mặt càng thanh tú, làn da trắng nõn, mắt một mí, khi cười rộ lên còn có lúm đồng tiền. Tuổi tác không lớn, nói là một người đàn ông thì cũng chưa đúng, nên nói là một thiếu niên.
Chàng trai tên là Phương Thư Bạch, năm nay mới 19 tuổi, là một trong những thành viên của nhóm nhạc nam trong nước mới ra mắt năm nay, được công ty đưa vào chương trình để tăng độ nhận diện.
Sau khi giới thiệu xong, Phương Thư Bạch nói với Vưu Cầu Cầu: “Tôi là sinh viên năm thứ hai trường điện ảnh. Bạn đã thi xong đại học chưa? Đừng sợ. Tôi sẽ chăm sóc bạn nhiều hơn.”
Chỉ nhìn những tên tuổi lớn hoặc tiền bối trong làng giải trí mà cả người cậu run rẩy, mãi đến khi nhìn thấy Vưu Cầu Cầu, cậu ấy mới thả lỏng một chút.
Cảm nhận được tần số yếu ớt giống nhau, quyết định cùng sưởi ấm cho nhau, thậm chí cậu ấy còn làm vẻ anh trai lớn chăm sóc em gái nhỏ.
Vưu Cầu Cầu: “Vừa rồi cậu nói học Học viện Điện ảnh à?”
Phương Thư Bạch nói: “Ừm.”
Cậu ấy nghĩ Vưu Cầu Cầu muốn hỏi làm thế nào để vào Học viện Điện ảnh, Phương Thư Bạch vẫn rất tự hào khi được là sinh viên của Học viện Điện ảnh.
“Nếu bạn muốn biết về tips thi mỹ thuật, tôi có thể…”
Vưu Cầu Cầu: “Gọi đàn chị.”
Không ngờ lại có thể gặp được đàn em của mình.
Nụ cười của Phương Thư Bạch đột nhiên dừng lại, cậu ấy bối rối nhìn Vưu Cầu Cầu, nhìn trái nhìn phải, cậu ấy không thể nhận ra rằng cô lớn hơn mình.
Cô thực sự không phải là học sinh trung học?!!!
Phương Thư Bạch không tin, cuối cùng Vưu Cầu Cầu lấy chứng minh thư ra. Rốt cuộc cậu ấy cũng nhận ra mình là em trai, hiểu rõ vị trí của mình, vẫn có chút không cam lòng khi gọi cô là đàn chị.
Trong nhóm chỉ có hai người, được giao kịch bản, hai người bắt đầu tập trung luyện tập.
Việc ghi nhớ lời thoại, sửa lời thoại, sắp xếp vị trí, bận rộn đến lúc nhân viên cũng đi ăn tối, Phương Thư Bạch nhìn thấy Vưu Cầu Cầu ngồi phịch xuống ghế.
“Đàn chị, không đi ăn cơm à?”
Vưu Cầu Cầu lắc đầu: “Không ăn, tôi giảm cân.”
Phương Thư Bạch lộ ra vẻ đồng tình: “Đàn chị, có muốn cùng em ra ngoài ăn chút gì không…”
Vưu Cầu Cầu nhìn cậu ấy như kiểu đang dụ cô tăng cân, đã nói là đang giảm cân rồi mà.
“Salad.”
“Không tăng cân.”
Vưu Cầu Cầu: Salad có gì ngon đâu, cô không thích ăn cỏ.
“Nấu riêng đó, ăn rất ngon, vừa dinh dưỡng vừa tốt cho sức khỏe.” Phương Thư Bạch tiếp tục bổ sung.
Vưu Cầu Cầu, vừa rồi còn không nhấc nổi chút sức lực nào, chậm rãi đứng lên: “Ở đâu, chúng ta đi thôi.”
Không phải cô tự chủ kém, không ngậm miệng được mà chủ yếu là không gây béo, thịt cá không ăn được nhưng mà salad thì được nha.
Nói mấy câu tốt đẹp như vậy, ai nỡ từ chối đây?
…
“Phòng này ai tập vậy?”
Một cô gái ăn mặc trang trọng đi ngang qua, tuổi tác trông cũng không còn trẻ nữa, trong làng giải trí cũng không quá đẹp, quan trọng nhất là trên người cô ta có khí chất kiêu ngạo, khiến người ta không thoải mái.
Cô ta cũng là khách mời của chương trình này, cô ta ra mắt từ rất sớm và đã đóng nhiều phim điện ảnh, truyền hình nhưng do vấn đề hình ảnh nên cô ta luôn chỉ đóng vai phụ không mấy nổi tiếng.
Hai năm qua, do công chúng bắt đầu chú ý đến kỹ thuật diễn, các chương trình diễn xuất cũng trở nên phổ biến, cô ta dựa vào thâm niên trong nghề của mình, dần dần đưa bản thân lên hàng ngũ diễn viên kỳ cựu.
Nhân viên bận rộn có phần không vui trước giọng điệu gần như ra lệnh của đối phương, nhưng theo nguyên tắc không được gây mâu thuẫn với khách mời nên vẫn trả lời: “Là Vưu Cầu Cầu.”
“Ồ.”
“Là cái cô hot girl mạng đó.”
Người phụ nữ gật đầu, vẻ mặt hiểu ý, giọng nói rõ to.
Trực tiếp xếp Vưu Cầu Cầu vào danh sách hot girl mạng.
Thật ra cô ta đã biết từ lâu đây là phòng tập của Vưu Cầu Cầu, cô ta đến đây để kiếm chuyện.
Trước đó cô ta và Vưu Cầu Cầu cũng chẳng quen biết gì nhau, tới kiếm chuyện đơn giản vì nhìn cô không thuận mắt.
Dựa vào cái gì Vưu Cầu Cầu có thể lên hot search, tuổi mới bây lớn đã được mời tham gia chương trình này, trong khi cô ta phải tốn bao sức lực mới được tham gia. Hơn nữa đối với những người cùng giới đẹp hơn cô ta, trong lòng cô ta đều không tránh khỏi sinh ra cảm giác ghét bỏ.
Hơn nữa, cô ta chưa bao giờ nghe đến công ty đứng sau Vưu Cầu Cầu, phần lớn chắc không có lai lịch nên nữ diễn viên này mới dám đến bắt nạt cô.
“Tôi vào xem một lát họ tập đến đâu rồi.”
Vừa nói, nữ diễn viên vừa đưa tay đẩy cửa vào.
“Này, cô (*)…”
(*) 老师: cô, thầy. Trong Cbiz, đối với tiền bối thường dùng cách này để gọi.
Các nhân viên muốn ngăn cản nữ diễn viên, điều này rõ ràng là không được, tuy nhiên, do địa vị công việc giữa bọn họ, chỉ do dự rồi không ngăn cản.
Nữ diễn viên vốn dĩ mang tâm trạng tiền bối tới thuyết giảng chế giễu một phen, lại chết lặng khi nhìn căn phòng tập trống rỗng.
“Người đâu?”
Vưu Cầu Cầu mà cô ta đang tìm đã cùng Phương Thư Bạch lẻn ra ngoài.
Họ giống như những đứa trẻ sau giờ học, vui vẻ chạy về phía quán salad mà Phương Thư Bạch nói là ngon.
Vưu Cầu Cầu không hề biết mình đã thoát khỏi một trận rắc rối, trong đầu tràn ngập những món salad ngon lành. Tôi tới đây!
…
Quán salad mà Phương Thư Bạch nhắc đến chính xác không phải là một cửa hàng mà là một sạp hàng.
Vưu Cầu Cầu nhìn những thực khách đang lấy salad trước mặt, thực sự rất phong phú, không chỉ có “rau xanh”, mà còn có trái cây, trứng, thăn bò, thậm chí cả chà bông thịt, và các loại đồ ăn kèm có thể được thêm.
Phương Thư Bạch vẫn đang giải thích với Vưu Cầu Cầu: “Tiệm này ngon lắm luôn, lần nào đến đây em cũng phải mua. Thực ra hôm nay chúng ta đến hơi muộn, không ngờ vẫn còn kịp.”
Cậu ấy gửi tín hiệu cho Vưu Cầu Cầu: Chúng ta thực sự rất may mắn đó.
Sau đó, khi đến lượt họ, chủ quán nói: “Xin lỗi, hiện tại chúng tôi không đủ nguyên liệu nên chỉ làm được một suất thôi.”
Hai người ngơ ngác.
Họ tới kịp nhưng chỉ còn lại một phần.
Phương Thư Bạch cau mày: “Phải làm sao đây?”
Vưu Cầu Cầu ngửi thấy mùi salad thơm phức, cô nghĩ mình đã có giải pháp.
Giải pháp của Vưu Cầu Cầu là nhìn Phương Thư Bạch và hỏi: “Công ty của cậu có yêu cầu cậu quản lý cơ thể không?”
Đây là chủ đề mà các nghệ sĩ không thể thoát khỏi, ngoại trừ anh Lý, người không cần quá chú ý đến hình ảnh khi đóng xiếc khỉ. Hầu hết các nghệ sĩ đều phải trải qua điều này, đặc biệt là những thần tượng như Phương Thư Bạch càng phải chú ý hơn.
Vưu Cầu Cầu biết rằng cô đã hỏi đúng câu hỏi khi nhìn thấy khuôn mặt sa sầm rõ ràng của Phương Thư Bạch.
Vì vậy Vưu Cầu Cầu không ngừng nỗ lực: “Cậu nghĩ xem, món salad này có bao nhiêu calo…”
Phương Thư Bạch nói: “Nhưng salad không có bao nhiêu.”
Vưu Cầu Cầu lắc lắc ngón tay với Phương Thư Bạch, lời nói thấm thía.
“Chỉ cần là ăn vào sao có thể không mập lên, cậu muốn tập gym thêm để trải nghiệm đúng không?”
“Cái này cần thực hiện bao nhiêu động tác chống đẩy, nhảy ếch và chạy bộ aerobic?”
Trước đó, Vưu Cầu Cầu luôn phải đối mặt với loại uy ***** này, cô không bao giờ ngờ rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ đóng vai ma quỷ phòng gym.
Phải nói rằng.
Rất tuyệt.
Xem Phương Thư Bạch sợ hãi trước cảnh tượng này.
Phương Thư Bạch cũng từng bị phòng tập tra tấn, Vưu Cầu Cầu mô tả rất sinh động. Trong phút chốc, bắp chân của cậu ấy bắt đầu run lên vì đau nhức, rơi vào nỗi sợ hãi bị huấn luyện viên cá nhân điều khiển.
Trở thành vừa vuông vừa trắng. (*)
(*) 又方又白: chơi chữ tên của Phương Thư Bạch 方书白. Ý chỉ nỗi sợ kín như hình vuông (phương), sợ đến mặt mày trắng bệch (bạch).
“Em không ăn nữa.”
Nếu sau khi ăn xong mà phải đi tập gym, cậu ấy thà ngậm miệng còn hơn.
Bên kia Vưu Cầu Cầu khen ngợi ý thức của Phương Thư Bạch, chân đã đi tới trước mặt chủ quán nói: “Giúp tôi thêm phi lê gà, phi lê bò, chà bông và hai cây xúc xích giăm bông, cảm ơn.”
Salad rau củ rất tốt cho sức khỏe và giúp giảm cân, thêm một số nguyên liệu cũng không sao, chỉ khiến món ăn ngon hơn mà thôi.
“...”
Phương Thư Bạch luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Nhìn thấy Vưu Cầu Cầu thưởng thức đồ ăn, rốt cuộc cậu ấy không nhịn được mà mua một cây xúc xích.
“Đàn chị, chị là người ở đâu?”
“Em là người Phúc Kiến.”
Hai người bắt đầu trò chuyện trong lúc chờ đồ ăn.
Vưu Cầu Cầu nghe vậy nhướng mày: “Người Phúc Kiến à…”
Giọng nói kéo dài.
“Chị là người Quảng Đông.”
“Không biết đồ ăn Phúc Kiến có ngon không nhỉ?”
“Chị nghe nói người Quảng Đông thích ăn người Phúc Kiến nhất.”
Phương Thư Bạch: ???
Là người gốc Phúc Kiến, cậu ấy run lên. Sao đàn chị này lại có thể đáng sợ như vậy?
“Em ăn không ngon đâu.”
Cuối cùng, Phương Thư Bạch không những không ăn món salad siêu ngon mà vì mình giới thiệu nên còn trả tiền cho Vưu Cầu Cầu. Mời đàn chị ăn no một bữa, thì chị ấy sẽ không nghĩ tới ăn người Phúc Kiến nữa, là do salad thêm topping của chị ấy không ngon hay sao.
Vưu Cầu Cầu cảm thấy lừa gạt đàn em rất vui, món salad cũng rất ngon, nếu món salad rau củ chỉ có topping không có rau sẽ càng hoàn hảo hơn.
…
Vưu Cầu Cầu cũng không biết các nhóm khác có mâu thuẫn hay không, dù sao nhóm cô và Phương Thư Bạch rất hợp nhau. Buổi diễn tập cho tiết mục này kéo dài mấy ngày, hai người cũng hẹn ăn tối vài lần, ăn salad với topping (thịt) thêm.
Tất nhiên, mỗi khi ăn xong salad rau, Vưu Cầu Cầu phải hết sức súc miệng.
Mấy ngày nay Phương Thư Bạch đã hiểu được đặc tính cá muối của Vưu Cầu Cầu. Hiếm khi thấy cô lo lắng như vậy, cậu ấy không khỏi thắc mắc, đây có phải là thói quen đặc biệt không?
Hay là đàn chị đặc biệt như vậy?
Vưu Cầu Cầu không thể bày tỏ nỗi đau của mình.
Nếu bạn có một ông chủ có chiếc mũi của chó có thể biết được ai đã ăn gì, bạn sẽ biết tại sao cô lại làm như vậy.
Mặc dù Vưu Cầu Cầu có thể giả vờ là một người mảnh khảnh, không cần tập thể dục mà không gặp bất kỳ gánh nặng tâm lý nào trước mặt Phương Thư Bạch, nhưng nếu Thịnh Thời Quân đến, cô diễn không nổi.
Không có cái gan đó.
Nhưng có thể do gần đây Vưu Cầu Cầu nghiêm túc làm việc hơn, càng chuẩn bị kỹ càng hơn, mấy ngày nay Thịnh Thời Quân không đến xem tình hình của cô, anh cũng không đến bất ngờ.
Sau hai ngày chuẩn bị và diễn tập, buổi ghi hình chính thức của chương trình đã bắt đầu.
Vưu Cầu Cầu và Phương Thư Bạch được coi là nhóm trẻ, đạo diễn chương trình xếp họ ở vị trí thứ hai.
“Đàn chị, chị có căng thẳng không?”
Cả hai người đều đã thay trang phục, đứng xếp hàng ở khu vực chờ đợi nhóm khách *****ên lên sân khấu sau khi biểu diễn. Nghe các diễn viên trên sân khấu tranh cãi và khóc lóc thảm thiết, Phương Thư Bạch không thể nhịn được hỏi Vưu Cầu Cầu đứng bên cạnh.
Cậu ấy mặc quần áo có hoa văn phức tạp, trông rất tao nhã và sang trọng, theo lời của Vưu Cầu Cầu, cậu ấy trông rất giàu có.
Cậu ấy quả thực rất giàu có, vai của Phương Thư Bạch trong vở kịch do đoàn làm phim giao chính là vai hoàng đế.
Mái tóc vàng nổi bật của cậu đã được che dưới mũ quan của hoàng đế.
Bây giờ nhìn Phương Thư Bạch mày kiếm mắt sáng, thật sự giống tư thái đế vương hồ đồ.
Vưu Cầu Cầu còn chưa kịp mở miệng, Phương Thư Bạch đã nói thêm: “Đàn chị, không cần căng thẳng, em có kinh nghiệm sân khấu, sẽ không khó đến vậy đâu.”
Vưu Cầu Cầu chớp chớp mắt: “Nếu tay cậu không run bần bật thì có lẽ lời cậu nói sẽ có sức thuyết phục hơn.”
Phương Thư Bạch cúi đầu xuống và thấy hai tay mình co giật như thể mắc bệnh Parkinson.
“...”
Vưu Cầu Cầu: “Không sao đâu, không có gì to tát đâu. Cậu cứ bình tĩnh đi…”
Phương Thư Bạch chăm chú lắng nghe, trong mắt có vẻ ngưỡng mộ. Khó trách cô là đàn chị, đúng là người đi trước có kinh nghiệm, dường như cậu cũng được an ủi.
Khi Phương Thư Bạch đang định tiếp tục mượn lời đàn chị để được an ủi, câu tiếp theo của Vưu Cầu Cầu là: “Dù sao, cho dù diễn không tốt cũng không bị mất việc.”
Vưu Cầu Cầu từ ý tứ của Phương Thư Bạch có thể đoán được, cậu ấy tới đây chỉ là muốn lộ diện, hơn nữa cậu còn được nhận tiền. Tiền cũng đã tới tài khoản rồi, biểu hiện không tốt còn có thể bị đuổi khỏi sân khấu chắc?
Tất nhiên, lo lắng xung quanh có camera, Vưu Cầu Cầu vẫn không dám nói ra sự thật.
Nhưng bát canh gà độc (*) này cũng đủ khiến Phương Thư Bạch trợn mắt.
(*) 毒鸡汤: ý chỉ lời nói sáo rỗng, vô nghĩa, toxic.
Thần kỳ ở chỗ, cậu ấy vốn rất căng thẳng, căng thẳng đến mức giọng nói cũng run run, nhưng sau lời nói của Vưu Cầu Cầu, cậu ấy đã bình tĩnh lại, làm theo Vưu Cầu Cầu, dựa vào tường bất động.
Cảm giác rất quen thuộc như lợn chết không sợ nước sôi.
Vưu Cầu Cầu cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Phương Thư Bạch như thế này.
Cậu ấy vốn chưa có nhiều kinh nghiệm diễn xuất, mới học năm thứ hai, có lẽ đã tham gia nhiều hoạt động diễn xuất trong nhóm nhưng thực ra nói tới kỹ năng diễn xuất vẫn chưa có nhiều.
Là một người mới, điều quan trọng nhất đối với cậu ấy bây giờ không phải là thể hiện tốt như thế nào mà là không sợ sân khấu.
Cá muối phiên bản cuối mang theo cá muối phiên bản gốc, hai người, nam thanh nữ tú, đặt vào một chỗ không có xíu cảm giác couple nào, chỉ khiến người ta cảm nhận vị mặn của biển cả.
Còn không khỏi mang theo chút đáng yêu.
Trong khi Vưu Cầu Cầu và Phương Thư Bạch đang đợi lên sân khấu, một người đàn ông đeo kính gọng vàng lặng lẽ đi đến địa điểm ghi hình của đài truyền hình.
Quả thực anh khá bận rộn, chỉ là hôm nay anh biết được Vưu Cầu Cầu đã chính thức được ghi hình nên vẫn dành thời gian đến xem.
Vưu Cầu Cầu không hề biết ông sếp chó của mình đã đến hiện trường. Nhóm biểu diễn *****ên đã kết thúc, ban giám khảo nhận xét, nhân viên cũng ra hiệu hai người có thể lên sân khấu.
…
Vở diễn này của Vưu Cầu Cầu và Phương Thư Bạch là trích một đoạn ngắn từ phim điện ảnh của một đạo diễn nổi tiếng.
Cả nhà họ Sở trung lương, cương trực công chính, lại bị một tên đế vương ngu đần diệt khẩu, chỉ có cô con gái nhỏ Sở Sở do được người nhà cứu giúp mới giữ được một mạng. Năm năm sau Sở Sở thành thiếu nữ yểu điệu, mà nàng cũng trải qua huấn luyện đặc thù. Sau khi vào cung chiếm được sự sủng ái của hoàng đế, nội ứng ngoại hợp, Sở Sở chính tay đâm chết kẻ thù diệt tộc của mình...
Vưu Cầu Cầu đóng vai thích khách Sở Sở, còn Phương Thư Bạch đóng vai vị vua ngu ngốc vô đạo đức Lê Vương.
Từ lúc bước lên sân khấu, bước vào cảnh diễn, toàn bộ khí chất của Vưu Cầu Cầu đã thay đổi mãnh liệt.
Ngay khi đèn bật lên, vẻ ngoài của cô đã khiến mắt ban giám khảo và nhân viên công tác sáng ngời.
Mỹ nữ diễm lệ mặc trang phục hoàng cung màu đỏ, nằm nghiêng trên trường kỷ (*), lười biếng chống một tay lên đầu, đôi chân thon dài bắt chéo, mái tóc đen mượt xõa xuống trường kỷ như nước chảy, đôi mắt đẹp mỉm cười, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên.
(*) Trường kỷ: loại ghế dài dành cho cung phi thời xưa, thường được gọi là ghế quý phi.
Thoạt nhìn thanh cao thoát tục, cực kì quyến rũ.
Nếu nghệ thuật là cái đẹp.
Vậy thì cô đã thành công.
Đặc biệt, một số nhân viên hiểu được nguyên tắc riêng của Vưu Cầu Cầu, cái gì cũng được, trông thì rất dễ nói chuyện, không hề kiêu căng, bây giờ đột nhiên lại thấy được một người đẹp quyến rũ.
Người đẹp, cô là ai vậy!
“Hiện tại quân thượng vẫn ổn chứ?”
Vưu Cầu Cầu quấn những lọn tóc rơi quanh ngón tay rồi nói, mọi người đều tập trung vào Phương Thư Bạch.
Phương Thư Bạch vốn đang nằm bò trên bàn, nhưng sau khi đứng thẳng lên vẫn còn choáng váng, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, dường như y nhận ra điều gì đó, vẻ mặt thay đổi, tức giận.
“Nàng…”
“Nàng thực sự dám hạ thuốc với Cô.”
“Người đâu!”
Phương Thư Bạch hét lên với bên ngoài, nhưng trong hoàng cung lại không có một chút động tĩnh nào, nơi vốn dĩ là canh gác nghiêm ngặt, nay lại yên tĩnh.
Nữ nhân trên tháp thưởng thức vẻ kinh hoàng hiếm thấy trên mặt đế vương, lấy tay áo che mặt cười, âm thanh uyển chuyển động lòng người.
“Không có người đâu, bây giờ mà quân thượng còn không ý thức được những thủ vệ binh lính của ngươi đều không còn nữa rồi.”
Nàng đứng dậy, mái tóc dài xõa xuống, váy đỏ tung bay, giống như nữ yêu tinh mê hoặc lòng người trong tiểu thuyết.
“Ái phi, nàng muốn làm gì? Đừng đùa Cô như vậy.”
Cuối cùng người đàn ông cũng nhận ra điều gì đó, nhưng khi biết rằng không ai có thể giúp mình, y nhanh chóng bình tĩnh lại và thậm chí còn mỉm cười với nữ nhân, cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nữ tử váy đỏ đưa cánh tay trần về phía tấm nệm, từ bên dưới rút ra một thanh kiếm, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Thanh kiếm mạnh mẽ chĩa vào người đàn ông, nàng bễ nghễ nhìn y từ trên cao, nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt quyến rũ lập tức thu lại, biến thành một vẻ hung ác khiến người ta lạnh xương sống.
“Thần thiếp muốn mạng của quân thượng.”
Toàn thân không còn vẻ quyến rũ mà chỉ còn lại hung ác.
Dưới khán đài có giám khảo âm thầm gật đầu, ngoài dự đoán cũng không quá tệ.
…
Lời thoại của Vưu Cầu Cầu và Phương Thư Bạch rất trôi chảy. Phương Thư Bạch không biết mình bị cô thuyết phục hay điều gì khác, lần này màn trình diễn của cậu ấy phát huy rất phi thường, thậm chí còn nhập vai hơn cả khi diễn tập.
Diễn ra được vẻ hoảng sợ vừa đủ.
Đối thoại qua lại xong, Vưu Cầu Cầu chỉ cần vung kiếm chém, Phương Thư Bạch giãy giụa né tránh, cuối cùng sức lực không thể địch lại, dễ dàng bị đâm chết.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ, Vưu Cầu Cầu cũng tính toán thời điểm để “đâm chết” Phương Thư Bạch.
Trong lúc cô đang mạnh mẽ vào tư thế chuẩn bị chém Phương Thư Bạch, tiếp theo định không chém vào bàn nữa mà đâm thẳng vào Phương Thư Bạch.
Sau đó…
“Bốp…”
Theo âm thanh vang lên, có thứ gì bay lên.
Ban giám khảo: ?
Nhân viên công tác: ?
Phương Thư Bạch đang diễn hấp hối giãy giụa: ?
Thứ gì đang bay trên bầu trời vậy?
Đầu óc Vưu Cầu Cầu trống rỗng trong giây lát, bàn tay cầm kiếm đạo cụ cứng đờ.
Không tốt.
Một thanh kiếm đang yên đang lành, vậy mà chém cái bàn tới đứt. Cô có sức lớn đến vậy hả.
Các giám khảo, nhân viên công tác và Thịnh Thời Quân dưới khán đài cũng phát hiện ra thứ bay bay kia là gì, đây đơn giản chỉ là một hiện trường lật xe (*) quy mô lớn. Suy cho cùng, thanh kiếm vẫn cần được dùng để giết Lê Vương.
(*) lật xe: ý chỉ sự thất bại, khó khăn giữa chừng.
Phương Thư Bạch: Vậy… cậu ấy nên diễn tiếp hay không.
Ngay sau đó, kiếm xoay một vòng lại bay tới bàn, bật ra, trùng hợp văng trúng vị trí thận của Phương Thư Bạch.
“...” Chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ diễn viên gửi lời mời khiêu chiến.
Cầu Cầu offline, cùng đồng bọn lẻn ra ngoài ăn hàng.
Nữ diễn viên: Cà khịa một mình muốn tự kỷ luôn rồi.