Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 58

Bát đĩa ngổn ngang, kèm theo những tiếng gào khóc thảm thiết.

Vưu Cầu Cầu đột nhiên cảm thấy có chút không chân thực, bản thân giống như đang ở trong một vở hài kịch hoang đường.

Cảnh tượng xung quanh như thể bị tua chậm.

Cô buông thõng ấm trà trên tay, nước không ngừng chảy ra ngoài.

Cách đó không xa, có thằng cha béo ú miệng há to, la hét thất thanh, như thể nhét được hai quả táo vào trong miệng *****̀ng lúc.

Vậy mà mới một giây trước còn cười nham hiểm, định dùng tư cách nhà đầu tư để dùng quy tắc ầm với cô, nhưng bây giờ cả người đang bị nhúng vào tô canh, trông cực kì nhếch nhác, miệng phát ra những tiếng kêu đau xin tha.

Người đang áp chế gã ta là ông chủ lòng dạ thâm độc - sếp Thịnh *****̉a cô .

Sếp Thịnh vung từng cái nắm đấm vào mặt gã, hết cú này đến cú khác. Trên người anh vẫn mặc bộ vest chỉnh tề, do động tác mạnh nên các cơ bắp đều căng phồng lên.

Vưu Cầu Cầu đã cảm thấy chân thực hơn vì...

“Nóng!”

Cô nhanh chóng cầm chắc ấm trà trên tay rồi đặt lại lên bàn.

Nước vừa mới chảy ra hồi nãy bắn hết vào chân cô rồi.

Cùng lúc đó, cổ tay Vưu Cầu Cầu nắm bị ai đó: “Chạy đi.”

Chính là người đàn ông vừa nãy mới còn đánh gã nhà đầu tư.

Thịnh Thời Quân vừa nói như thế, Vưu Cầu Cầu đã *****̀ng anh chạy ra khỏi nhà hàng.

Sau khi rời khỏi phòng riêng, cái mùi hôi nồng nặc khiến người khác cảm thấy khó chịu bên trong cũng tan đi, tim Vưu Cầu Cầu đập rất nhanh, không biết tại sao bây giờ cô không còn sợ hãi nữa mà lại cảm thấy cực kì hưng phấn?

Có một cảm giác deja vu rằng thiên quân vạn mã ở phía sau đuổi bắt họ mà họ thì đang chạy trốn đến một nơi xa xăm nào đó.

Hai người đã chạy ra khỏi nhà hàng, không khí bên ngoài trong lành, lúc này họ mới dừng lại, Vưu Cầu Cầu *****̃ng không thể chạy nổi nữa.

Cô đặt hai tay lên đầu gối, ***** sau khi hồi phục được một chút, cô dùng ánh mắt sáng ngời hỏi người đàn ông phía sau .

“Sếp Thịnh, bây giờ chúng ta làm gì ạ?”

Ví dụ như nên chạy hướng nào.

Thịnh Thời Quân hoàn toàn không thể hiểu được sự mong đợi và phấn khích của Vưu Cầu Cầu. Anh nói với cô: “Ở lại đây và đợi cảnh sát đến.”

“Tôi báo cảnh sát rồi.”

Anh nhét thứ gì đó vào người Vưu Cầu Cầu, Vưu Cầu Cầu nhận ra đó là áo khoác của mình.

Vừa rồi cô chạy ra ngoài, cô còn không để ý đến việc lấy áo khoác của mình, không ngờ sếp Thịnh đã cầm giúp cô.

Mặc dù không khí bên ngoài nhà hàng trong lành hơn trong phòng riêng nhưng dù sao nhiệt độ cũng đã giảm xuống rất nhiều. Hiện tại vào ban đêm, chỉ cần một cơn gió thổi qua *****̃ng đã lạnh thấu xương.

Vưu Cầu Cầu không ngờ sếp Thịnh lại chu đáo như vậy. Cô hơi ngạc nhiên nói lời cảm ơn, gió lạnh thổi vào người *****̃ng giúp đầu óc cô tỉnh táo hơn.

Sếp Thịnh vẫn rất có nhận thức về pháp luật.

Cô mặc áo khoác *****̉a mình vào.

Thịnh Thời Quân không tiếng động đưa tay sang một bên lau đi vết máu trên tay.

Tất nhiên đó không phải máu của anh

“Tôi có bằng chứng, hồi nãy có ghi âm lại.”

Mấy năm trước *****̃ng trong từng huống này Vưu Cầu Cầu đã không có chứng cứ gì, nhưng bây giờ đã có chứng cứ, không có chứng cứ sẽ ở bên bị động hiện tại quyền chủ động đã nằm trong tay bọn họ.

Vưu Cầu Cầu *****̃ng không ngốc, trong chốc lát cô đã hiểu rõ lý do tại sao sếp Thịnh vẫn ép cô đến đây dù cô đã nói về mối lo ngại của mình với sếp Thịnh.

Có phải là để thu thập bằng chứng?

Vưu Cầu Cầu không thể không thấy hổ thẹn, cô sai rồi, cô đã trách nhầm người tốt rồi.

Sếp Thịnh thực ra không ác độc như thế.

“Giờ cô về nhà đi, hoặc là cùng Giang Đào đi nơi nào đó xa một chút, chỉ cần chú ý an toàn, đừng dính líu đến chuyện này.”

Thịnh Thời Quân gọi cảnh sát vì anh đã đánh người ta. Anh không phải là người của công chúng, nhưng Vưu Cầu Cầu thì phải.

Anh điều chỉnh biểu cảm trên mặt, nghiêm chỉnh đường hoàng, với thanh niên nóng nảy vừa đánh người như thể là hai người khác nhau.

Vưu Cầu Cầu: “Tôi không thể đi được.”

Cô lắc đầu.

Thịnh Thời Quân cau mày, tỏ vẻ không hài lòng.

“Đây không phải lúc nói nghĩa lý.”

Mặc dù đã đánh người nhưng anh vẫn có thể xử lý được.

Tại sao cô không nghe lời anh chứ.

Vưu Cầu Cầu biểu thị cô đạo lý đều hiểu, nhưng cô thực sự không thể rời đi.

Không phải là không muốn rời đi.

Mà vì--

“Sếp Thịnh, tôi cũng đã báo cảnh sát."

Vưu Cầu Cầu nói với Thịnh Thời Quân.

Cô là người biết luật hiểu luật đấy nha.

Là người đã báo cảnh sát cô càng không thể tuỳ tiện đi lung tung

“Còn nữa, sếp Thịnh, lần này tôi cũng nhớ phải ghi âm rồi.”

Ăn may được một lần, Vưu Cầu Cầu căn bản không dám không chuẩn bị mà đánh trận nữa, cô cúi đầu lấy bút ghi âm từ trong túi ra.

Mò một lúc lâu.

“Tại sao không có âm thanh?”

Tại sao… Không có âm thanh?

Những lời này đột nhiên vang lên từ máy ghi âm.

Thịnh Thời Quân từ trên cao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sửng sốt của người phụ nữ, lạnh lùng nói ra sự thật: “Trước đó cô vẫn chưa bật nó lên.”

Đúng là không thể chỉ trông chờ vào cô được.

Vưu Cầu Cầu: “...?”

Cô cũng bị sốc bởi hành động này.

“Tôi chỉ mới mua cái bút ghi âm này thôi.”

Cho nên đây là muốn đổ lỗi cho bút ghi âm phải không, là lỗi của bút ghi âm hả?

Thịnh Thời Quân không muốn nói chuyện.

Vưu Cầu Cầu cất chiếc bút ghi âm không có tác dụng này vào túi, lại lấy điện thoại di động ra: “May mà tôi đã chuẩn bị biện pháp thứ hai.”

Điện thoại cũng ghi âm.

Lần này điện thoại không xuất hiện lỗi gì, bản ghi âm rất rõ ràng.

Vưu Cầu Cầu và ông chủ của cô đứng trong gió lạnh bên ngoài nhà hàng, chờ 110 đến.

Cảnh sát làm việc rất hiệu quả, nhanh chóng đến hiện trường. Sau đó họ nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau nhìn họ bằng ánh mắt đầy mong đợi.

Chủ yếu là Vưu Cầu Cầu.

“Là ai đã báo cảnh sát, là bên nào sai?”

Thịnh Thời Quân nói: “Tôi là bên làm sai, tôi đã đánh người.”

Sau đó, anh dẫn cảnh sát vào trong nhà hàng tìm nhà đầu tư bị anh đánh.

Cảnh sát: ???

Cái này cũng quá tự giác rồi đấy, như thể vai trò đã bị thay đổi.

Nhà đầu tư bị Thịnh Thời Quân ấn lên bàn ăn đánh cho một trận, vẫn đang chửi đổng lên, gã ta chưa kịp hoàn hồn đã bị cảnh sát đưa.

Vưu Cầu Cầu là người cũng đã báo cảnh, cũng lên xe đi cùng.

Sau khi đến đồn cảnh sát, có lẽ vì xung quanh có quá nhiều người nên gã nhà đầu tư muốn nhân cơ hội tiến tới đánh Thịnh Thời Quân, nhưng Thịnh Thời Quân nhìn một cái, gã ta liền nhớ lại những đấm nện trên mặt gã, lập tức dừng lại, bây giờ má gã vẫn còn đau rát.

Cảnh sát cũng kịp thời ngăn người lại: “Anh định làm gì vậy!”

Thịnh Thời Quân đã thừa nhận hành vi đánh người của mình, đồng thời tích cực nhận lỗi, có thể xin lỗi, có thể bồi thường.

Các cảnh sát cảm thấy anh là người chịu hợp tác hiếm có, thái độ quá chân thành.

Nhưng cũng không thành thực.

Ví dụ khi được hỏi về lý do đánh người.

Thịnh Thời Quân: “Tôi uống hơi nhiều, tôi không thích chiếc áo sơ mi hoa anh ta mặc, cảm thấy gu thẩm mỹ của anh ta kém và thô tục nên tôi đã ra tay.”

Cảnh sát: ???

Vưu Cầu Cầu ngồi bất an ở một bên: ???

Gã nhà đầu tư bị đánh cũng xịt keo.

Liên quan gì đến chiếc áo hoa của gã chứ?

Mặc kệ có nghĩ tới hay không, thì ánh mắt của mọi người đồng loạt tập trung vào chiếc áo sơ mi hoa của gã nhà đầu tư họ Vương.

Đó là chiếc áo có họa tiết da báo cỡ lớn, không phải nói phong cách họa tiết da báo cỡ lớn có hơi quê mùa nhưng chỉ cần đẹp thì mặc thế nào cũng sẽ đẹp.

Mấu chốt là gã nhà đầu tư họ Vương không đẹp trai, lại xấu xí nên chiếc áo da báo này mặc trên người gã quả là thảm họa.

Quả thực trông rất quê mùa, gu thẩm mỹ kém.

Nhưng cái lý do này có hơi miễn cưỡng.

Thịnh Thời Quân kéo Vưu Cầu Cầu ra ngoài, vì để bảo vệ Vưu Cầu Cầu anh đã đánh nhau, vả lại anh cũng ngớ ngẩn giống như Vưu Cầu Cầu vậy, lý do như vậy mà cũng nghĩ ra được.

Vưu Cầu Cầu hơi giật mình.

Gã nhà đầu tư nói: “Anh thật lố bịch!” Gã cảm thấy Thịnh Thời Quân đang đá đểu gã.

Thịnh Thời Quân: “Tôi xin lỗi, tôi không nên đánh anh chỉ vì thấy anh ăn mặc thô tục, xin lỗi.”

Nhân viên cảnh sát ngăn gã nhà đầu tư đang la hét lại, họ cũng không có thiện cảm với gã, ngay từ khi bước vào cửa gã liền lớn tiếng ồn ào gây mất trật tự, thậm chí khi nãy còn muốn động thủ, nhìn như thế nào cũng giống loại hay vi phạm pháp luật và kỷ luật.

Vả lại người ta đã muốn làm theo quy trình rồi, gã còn muốn thế nào nữa

Dù lý do rất miễn cưỡng, nhưng sau khi uống rượu thì đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra. Kể cả khi không uống rượu, vẫn có người khi ra đường chỉ vì nhìn người nhìn khác nhiều mà bị đánh vỡ đầu.

Đây chỉ là chuyện nhỏ trong rất nhiều việc mà họ phải xử lý hàng ngày, với lại bên có lỗi cư xử rất tốt, sẵn sàng xin lỗi, sẵn sàng bồi thường.

Gã nhà đầu tư không chấp nhận, hét lên đòi Thịnh Thời Quân phải bị ngồi tù. Sau khi biết chưa đến mức đó, gã gào lên đòi đi kiểm tra thương tích.

Thịnh Thời Quân ngồi đó chờ kết quả kiểm tra thương tích của gã nhà đầu tư.

“Anh vẫn ổn chứ?”

Sau khi Thịnh Thời Quân trao đổi xong với nhân viên cảnh sát, Vưu Cầu Cầu đi tới hỏi.

“Còn cô?”

Thịnh Thời Quân liếc nhìn Vưu Cầu Cầu hỏi ngược lại cô.

Tình trạng của Vưu Cầu Cầu có vẻ không tốt lắm.

Cô không nhìn thấy được tình trạng hiện tại của mình, nhưng Thịnh Thời Quân có thể nhìn ra.

Gương mặt vốn đã trắng bệch, bây giờ bị dọa đến không có chút huyết sắc nào, thân thể vẫn run rẩy.

Thịnh Thời Quân nhìn phản ứng của Vưu Cầu Cầu, biết cô không phải là bị dọa sợ, mặc dù nhìn biểu hiện thì vẫn đang rất sốc.

Cô gái còn trẻ, mới bước chân vào xã hội, gặp tình huống như vầy sao mà không bị dọa sợ cho được? Nghĩ đến đây, Thịnh Thời Quân nở nụ cười trấn an cô.

“Tôi không sao.”

“Đừng sợ, sẽ không ảnh hưởng tới tôi đâu.”

“Cô cũng sẽ không sao đâu.”

Thịnh Thời Quân biết mình dùng lực như thế nào, không đủ để bị kết án.

Vưu Cầu Cầu không nghe lọt tai lời trấn an của đối phương, cô nhìn chằm chằm vào mặt Thịnh Thời Quân, thất thần.

Không biết từ lúc nào, người đàn ông đã tháo chiếc kính gọng kính vàng xuống. Vừa rồi Vưu Cầu Cầu không nhìn kỹ, lúc này sếp Thịnh đột nhiên mỉm cười với cô.

Vưu Cầu Cầu cảm thấy xung quanh dường như có hàng ngàn bông hoa đua nhau nở rộ.

Cô từ lâu đã biết ông chủ mới rất đẹp trai, nhưng cô không biết liệu có phải vì trên người anh mang khí chất của mấy ông bố quá nồng hay không. Nô lệ tư bản luôn có một loại cảm xúc một lời nói hết với ông chủ vừa sợ vừa muốn diss - người phát lương cho mình, Vưu Cầu Cầu chỉ nhớ sếp Thịnh đẹp trai, là tầng lớp tinh anh trong xã hội.

Sau đó chỉ cảm thấy anh keo kiệt.

Hết rồi.

Cô thậm chí không nhớ ngoại hình của anh bằng con khỉ của Lý ca.

Mà bây giờ cặp kính gọng vàng đã được tháo ra, Vưu Cầu Cầu cuối cùng cũng nghiêm túc đánh giá khuôn mặt này.

Thật sự rất đẹp.

Ngũ quan lập thể, đường nét góc cạnh rõ ràng, gương mặt trông rất thoải mái và thanh tú, theo như lời bố cô nói thì nhìn rất thông minh

Đặc biệt là đôi mắt vốn thường ẩn dưới tròng kính nhưng giờ lại lộ ra dưới ánh đèn. Nếu không nhầm thì đây còn là cặp mắt hoa đào.

Lông mi đen tuyền dài nhưng không nữ tính, đồng tử đen trắng rõ ràng.

Khi nhìn cô, anh hơi nheo mắt. Bên trong đôi mắt phản chiếu một bóng người nhỏ bé, chính là cô.

Rất thâm tình.

Thâm tình?

Vưu Cầu Cầu:?

“Sếp Thịnh, mắt của anh…”

Vưu Cầu Cầu trực tiếp mở miệng nói.

Thịnh Thời Quân cau mày: “Không nhìn rõ.”

“Kính vỡ rồi.”

Vừa nãy lúc đánh nhau kính của anh bị rơi vỡ, độ cao nên khi anh tháo kính ra liền cảm thấy không quen.

Vưu Cầu Cầu: À, ánh mắt thâm tình là ảo giác do bị cận thị nặng gây ra. Cô không bị cận nhưng có bạn học bị cận khi tháo kính đều phải híp mắt lại mới có thể nhìn được.

Nhưng đúng là giữa bọn họ sẽ không thể tồn tại loại cảm xúc.

Vưu Cầu Cầu ném tất cả những suy nghĩ lộn xộn sang một bên.

“Vậy giờ phải làm sao đây?”

Kính bị vỡ sẽ ảnh hưởng đến anh rất nhiều.

“Gần đây có tiệm kính nào không? Có lẽ tôi đành phiền cô giúp tôi mua một cặp.”

Gã nhà đầu từ đã đi kiểm tra thương tích rồi, tạm thời sẽ không có mặt ở đây, Thịnh Thời Quân muốn ở đây đợi hắn.

Vưu Cầu Cầu: “Mua chứ!”

Sếp Thịnh đánh nhau là vì cô, Vưu Cầu Cầu cũng nên hợp tình hợp lý mà đi mua.

Nhưng…

“Sếp Thịnh, anh nói xem tiền của tôi có đủ để mua kính mới cho anh không nhỉ?”

Mặt Vưu Cầu Cầu lộ vẻ bất an.

Đừng có nói là từ trăm vạn trở lên nha.

Thà rằng bán cô đi còn hơn.

Có thể thèm muốn vẻ đẹp của cô, nhưng không thể thèm muốn tiền của cô.

Thịnh Thời Quân: “... Mua đi, tôi trả tiền lại cho cô sau.”

Vưu Cầu Cầu đã hỏi những cảnh sát ở đồn, may là gần đây có một hiệu kính mắt, Thịnh Thời Quân không thể rời đi, suy nghĩ một hồi Vưu Cầu Cầu đã nhờ vả một nữ cảnh sát đi cùng tới đó.

Vừa hay nữ cảnh sát muốn đi mau đồ ăn khuya cho nên rất nhanh đã đồng ý cùng Vưu Cầu Cầu đi ra ngoài.

Cô nhận ra Vưu Cầu Cầu là một nữ nghệ sĩ, nhưng chỉ tò mò nhìn cô một lúc mà không hỏi nhiều

Vưu Cầu Cầu mang mắt kính của Thịnh Thời Quân đến hiệu kính, lựa cái có kiểu dáng tương tự. Sau một hồi suy nghĩ, lại chọn cái có giá cao hơn.

Hơn một nghìn tệ.

Cô không định đòi tiền của sếp Thịnh nữa.

Khi nữ cảnh sát mua đồ ăn khuya, Vưu Cầu Cầu cũng mua một phần.

Giao cơm tù đến cho sếp Thịnh ở đồn cảnh sát... Trong đầu Vưu Cầu Cầu trong khoảnh khắc nghĩ đến câu nói này, cô nhanh chóng phủi phui cái miệng.

Không phải.

“Sếp Thịnh, kính của anh.”

Vưu Cầu Cầu đưa cặp kính mới mua cho đối phương, sau khi Thịnh Thời Quân đeo xong, cô bổ sung thêm: “Không cần trả tiền nữa.”

Thật đấy, đừng từ chối, đây là điều cô nên làm.

Thịnh Thời Quân: “Ừ.”

Anh đáp lại một tiếng, không từ chối Vưu Cầu Cầu.

“...” Vưu Cầu Cầu cảm thấy có hơi phẫn nộ.

Rất tốt, không phải nhiều lời nói qua nói lại tốn nước bọt

Thịnh Thời Quân chưa ăn đồ mà Vưu Cầu Cầu mang tới, gã nhà đầu tư đi giám định thương tích vẫn chưa quay lại Thịnh Thời Quân nhìn cô: “Giờ tốt hơn nhiều rồi phải không?”

Vưu Cầu Cầu ra ngoài một chuyến, phân tán lực chú, khi quay lại sắc mặt không còn tái nhợt, cũng không run bần bật nữa.

Vưu Cầu Cầu: Hả?

Không đợi cô suy nghĩ kỹ, Thịnh Thời Quân đã đưa tay lên làm dấu nhỏ tiếng với cô, kêu cô đến gần anh một chút.

Những người khác đều đang làm việc, không ai để ý đến bọn họ, cho dù có để ý thì hai người nói chuyện cũng không tính là gì.

Vưu Cầu Cầu chưa bao giờ dựa gần với ông chủ như vậy, Vưu Cầu Cầu cảm thấy có hơi không được tự nhiên, sau đó Thịnh Thời Quân di chuyển sang một bên.

Kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Vưu Cầu Cầu: Sao vậy? Chê cô xích lại gần quá à?

Thịnh Thời Quân: “Khoảng cách như này là ổn.”

“Nếu đã ổn hơn rồi thì đi vào chuyện chính thôi.”

“Cô đã suy nghĩ phải làm gì tiếp theo chưa? Có muốn khởi kiện không? Có muốn công bố với truyền thông không?”

Anh đeo chiếc kính gọng vàng, vẫn là dáng vẻ ông chủ nghiêm khắc lạnh lùng.

Vưu Cầu Cầu mở miệng: “Tôi…”

Trước khi Vưu Cầu Cầu đưa ra quyết định, Thịnh Thời Quân đã ngăn cô lại.

“Đừng vội, vẫn còn thời gian, suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định.”

“Nếu không khởi kiện, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

“Khởi kiện, công bố với truyền thông, anh ta sẽ bị dư luận công kích. Nhưng cô là một nghệ sĩ nữ, cô có thể sẽ là người phải chịu công kích nhiều hơn.”

Thịnh Thời Quân dùng giọng điệu điềm tĩnh phân tích cho Vưu Cầu Cầu nghe.

Đúng vậy, Vưu Cầu Cầu là người bị hại trong chuyện này, nhưng cô sẽ phải chịu 90% công kích, nhiều hơn so với người đàn ông quấy rối đó.

Thông thường con gái bị hại, phản ứng *****ên của nhiều người không phải là an ủi nạn nhân hay lên án người đã làm hại cô ấy, mà là -

Tại sao anh ta lại làm hại bạn mà không làm hại người khác?

Có phải là do bạn mặc quá ít không, có phải bạn đã đưa ra ám thị gì với anh ta không, có phải đi vào ban đêm không.

Nếu cái gì cũng không có, là một nạn nhân hoàn hảo, thì những người khác cũng sẽ bàn luận hăng say nói về việc liệu cô ấy có sạch sẽ hay không, trông cô ấy như thế nào.

Nghệ sĩ nữ có nhiều điểm để công kích hơn.

Thịnh thời Quân nói xong, lặng lẽ nhìn chằm chằm Vưu Cầu Cầu, cho cô thời gian đưa ra quyết định.

Vưu Cầu Cầu nắm chặt tay: “Tôi chọn khởi kiện, công bô với truyền thông.”

“Tôi không muốn nhìn thấy người khác phải tuân theo quy tắc ngầm kinh tởm của anh ta.”

Kể lại những gì đã xảy ra với cô, dù chỉ có tác động nhỏ đến đối phương, thì... Ít nhất cũng để cho những người không muốn tuân theo quy tắc ngầm biết được về chuyện này.

Nếu mấy năm trước có người nói với cô gã nhà đầu tư đó có cái đức hạnh như vậy thì cô tuyệt nhiên sẽ tránh xa hắn, càng xa càng tốt.

“Được.”

Người đàn ông gật đầu.

Anh có thể nhìn ra Vưu Cầu Cầu đang rất nghiêm túc.

Cô có thể đưa ra quyết định như vậy, hoàn toàn trong dự liệu.

Cũng giống như lần với Chu Di, nếu cách cô quá xa cô có thể không quan tâm, nhưng nếu xảy ra trước mặt cô, cô nhất định sẽ quan tâm.

Vưu Cầu Cầu có chút kinh ngạc: “Sếp Thịnh, anh ủng hộ tôi sao?”

Theo quan điểm cá nhân, Vưu Cầu Cầu cảm thấy điều đó là không thể dung thứ, không thể nhân nhượng, nhưng Vưu Cầu Cầu biết đây là lẽ thường tình, hầu hết các công ty sẽ không muốn dính vào vụ việc như vậy chỉ vì một nghệ sĩ.

Sếp Thịnh không hề nhắm mắt làm ngơ, thậm chí còn đẩy cô ra ngoài, còn vì cô đánh nhau với người ta, Vưu Cầu Cầu đã rất biết ơn rồi.

Cô không ngờ sếp Thịnh vậy mà lại không khuyên cô từ bỏ.

“Ừ, ủng hộ.”

Thịnh Thời Quân tặc lưỡi, cảm thấy có chút buồn cười: “Trong mắt cô rốt cuộc tôi có hình tượng gì vậy?”

“Cô là nghệ sĩ của công ty tôi, cô bị hại thì công ty phải có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ cô.”

Điều này có gì đáng nghi ngờ không?

“Đừng sợ, phía sau cô còn có công ty, còn có tôi.”

“Cứng rắn với anh ta, chúng ta là bên có lý, khởi kiện khiến hắn khuynh gia bại sản, làm lớn không được thì tôi bán xe của tôi để kiện.”

Đây là lẽ thường tình, nhưng vì là lẽ thường nên phải chăng nó hợp lý và nên tồn tại sao?

Vưu Cầu Cầu thừa nhận tối nay sếp Thịnh cực kỳ đẹp trai, cực kì man.

Không chỉ vẻ ngoài đẹp trai.

Siêu đẹp trai! Đẹp trai chết đi được!

Thời khắc này ông chủ như đang phát sáng, Vưu Cầu Cầu cũng cảm nhận được sự ấm áp.

Vưu Cầu Cầu cảm thấy khóe mắt có hơi nóng, cực kì cảm động, nhưng vẫn muốn nói.

“Sếp Thịnh, bán xe thì không cần đâu.”

Chưa đến mức đó đâu.

Buông tha cho chiếc Volkswagen đó đi.

Nó là đồ second hand.

Đoán chừng cũng không đáng bao nhiêu tiền

Có công ty chống lưng, nghe thì rất có khí thế, rất ghê gớm

Nhưng thực chất họ chỉ là một công ty nhỏ, không có bao nhiêu người.

Thịnh Thời Quân: “...”

Anh không nói chuyện với Vưu Cầu Cầu nữa, bày ra dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng không muốn giao tiếp.

Tuy nhiên cả hai người đều có tâm thế hòa nhã, dù họ đang ở đồn cảnh sát, dù có một cuộc chiến vô cùng cam go đang chờ đợi.

Gã nhà đầu tư họ Vương đã trở lại, giám định thương tích cũng đã có, còn có người đặc biệt dìu gã đi.

Đến cả một vết thương nhỏ cũng không có.

Thịnh Thời Quân chỉ cần xin lỗi và bồi thường là được.

Gã nhà đầu tư họ Vương chửi bới om sòm, nhưng vì đứng trước mặt cảnh sát nên cuối cùng gã ta chỉ để lại một câu đe dọa: “Cứ chờ xem.”

Thịnh Thời Quân: “Không cần chờ xem.”

Vưu Cầu Cầu ngăn nhà đầu tư họ Vương lại và quay sang viên cảnh sát bên cạnh nói:

“Đồng chí cảnh sát, gã ta đã quấy rối tôi bằng lời nói, tôi muốn khởi kiện.” Tròn vành rõ chữ.

Giống như khi Thịnh Thời Quân đánh gã nhà đầu tư họ Vương, quấy rối bằng lời nói phải có chứng cứ mới có thể lập án, bởi vì mức độ tương đối nhẹ nên chỉ cần xin lỗi là được.

Dù Vưu Cầu Cầu không chấp nhận lời xin lỗi không thành thật này.

Gã nhà đầu tư họ Vương vô cùng tức giận. Hôm nay không những bị ông chủ của Vưu Cầu Cầu đánh mà còn bị ép phải xin lỗi.

“Mấy người điên hết rồi hả”

“Xúc phạm tôi thì mấy người được lợi gì chứ?”

“Không biết điều phải không, chuyện này mà lộ ra ngoài ai xấu mặt thì biết.”

“Tôi sẽ khiến cô sống không nổi trong cái giới này!”

Ăn nói rất hùng hồn.

Hẳn là gã ta có chống lưng đủ lớn thì mới có thể không lo sợ gì mà nhiều lần ra tay với nghệ sĩ nữ.

Thịnh Thời Quân và Vưu Cầu Cầu đều rất bình tĩnh.

Vưu Cầu Cầu cảm thấy gã ta thật ồn ào.

Thịnh Thời Quân: “Đã ghi âm lại rồi.”

Đều là bằng chứng.

Hai người trở về khách sạn, về đến phòng mỗi người thì trời đã khuya, Giang Đào ở một phòng khác, Vưu Cầu Cầu viện cớ không nói cho cô biết, sợ cô lo lắng.

Dù sớm hay muộn gì cũng biết.

Dù vậy biết trễ xíu thì sẽ tốt hơn.

Không cần phải lo lắng quá nhiều.

Vưu Cầu Cầu ném mình lên giường, giàn đầu như đang rán trứng, mệt tới nỗi cảm giác cơ thể đã không còn là của bản thân nữa, sau đó lại mơ hồ cảm thấy hình như đã quên cái gì đó

Là thứ rất quan trọng nhưng lại không nhớ ra.

Vưu Cầu Cầu suy nghĩ một lúc——

Hay là, không nghĩ đến nữa.

Vưu Cầu Cầu vẫn nhớ lại, sau khi nhớ lại, cô ước gì mình có thể nhớ ra sớm hơn. Vưu Cầu Cầu lao tới thang máy với tốc độ như thể thi chạy 800 mét, bấm xuống dưới tầng dưới.

Là sếp Thịnh!

Tin nhắn và chậu nước kia của sếp Thịnh!

Sếp Thịnh, đừng màaa—

Vưu Cầu Cầu chạy nhanh thế nào cũng vẫn chậm một bước.

Cửa phòng khách sạn của Thịnh Thời Quân mở toang, quần áo của anh ướt đẫm, trên tay cầm điện thoại di động.

Nghe thấy động tĩnh, anh liếc nhìn cô rồi nói: “Tạm biệt, ông chủ lòng dạ thâm độc, tối nay tôi sẽ rời đi, đừng lo lắng cho tôi. Tôi chắc chắn sẽ sống tốt hơn anh?”

Thịnh Thời Quân nói chuyện rất bình tĩnh, khiến Vưu Cầu Cầu cảm thấy rất lạnh.

Vẫn là nhìn thấy rồi.

Tin nhắn được gửi theo thời gian đã lên lịch.

Vưu Cầu Cầu khóc không ra nước mắt: “Sếp Thịnh, tôi sai rồi!”

Thừa nhận lỗi sai kịp thời.

“Anh nhìn tư thế quỳ của tôi, có tiêu chuẩn không, anh có hài lòng không.”

Thịnh Thời Quân nhìn Vưu Cầu Cầu làm hình người nhỏ bằng một tay, đứng trên lòng bàn tay phẳng, sau đó trực tiếp để “người nhỏ bé” quỳ xuống trên lòng bàn tay.

“...”

Tên nhà đầu tư họ Vương cảm thấy Vưu Cầu Cầu và ông chủ của cô đều là đồ điên, là đồ ngu. Vưu Cầu Cầu là phụ nữ thì cũng thôi đi, ông chủ của cô có phải bị bại não rồi không, còn làm loạn cùng cô?

Theo những gì gã biết, sau khi Vưu Cầu Cầu đổi ông chủ, quy mô của công ty họ càng nhỏ hơn, trong mắt gã loại công ty đó giống như một con kiến ​​nhỏ.

Con kiến ​​nhỏ mà muốn rung đổ cây lớn?

Đây không phải là mơ tưởng hão huyền à.

Tên nhà đầu tư họ Vương quyết định cho Vưu Cầu Cầu và công ty của cô một bài học, vẫn còn chưa nghĩ xong nên thực hiện như nào thì Vưu Cầu Cầu và công ty của cô đã bắt đầu hành động

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Vưu Cầu Cầu đã phát biểu một đoạn văn như sau:

[Giám đốc điều hành Vương Mỗ của truyền thông Cự Đỉnh, trong buổi thử vai đã có ý định dùng quy tắc ngầm, dùng vai diễn này để đe dọa, còn quấy rối tôi bằng lời nói. Hiện tại công bố trước mọi người, tôi hy vọng các diễn viên nữ sẽ nhận ra người này để tránh bị làm hại.]

Vưu Cầu Cầu đã soạn những việc đã xảy ra, tải hồ sơ khởi kiện vụ án và đoạn ghi âm bằng chứng lên, biểu đạt mọi điều mình nói là đúng sự thật và sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm trước pháp luật

Tài khoản V chính thức của Công ty Văn hóa và Giải trí Chức Mộng của Vưu Cầu Cầu trong vài giây cũng đã share bài đăng này.

Trang web bùng nổ ngay lập tức.

Weibo của Vưu Cầu Cầu nhanh chóng được share rất nhiều.

Vưu Cầu Cầu hỏi Thịnh Thời Quân.

“Sếp Thịnh, anh mua ‘thủy quân’ chưa?” Dù sao vào giờ mọi người cơ bản đều ngủ hết rồi, sẽ có cú đêm, nhưng nhiều người nhìn thấy sẽ không nhiều, lượt share bây giờ rõ ràng không bình thường.

Phải mất một lúc lâu sau phía bên kia mới trả lời lại.

“Ừm, có mua một ít.”

Vưu Cầu Cầu: !

Cô nhìn thấy gì vậy nè? Ông chủ keo kiệt mà cũng bỏ tiền ra mua “thủy quân” sao?

Đối phương đang gõ chữ, một lúc sau một dòng chữ được gửi tới.

“Đừng xem điện thoại nữa, đi ngủ sớm đi.”

Như bây giờ cũng rất tốt, ít người xem, sau khi có nhiều người xem rồi ắt sẽ xuất hiện nhiều lời công kích vậy thà không xem thì hơn, tạm thời có thể làm rùa rụt cổ.

Thịnh Thời Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm khuya, bên ngoài một mảng đen khịt, nổi lên một trận cuồng phong.

Nhưng ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày nắng đẹp.

-------------------

Bình Luận (0)
Comment