Từ lúc tham gia “Người đại diện của tôi”, Vưu Cầu Cầu đã từng có phỏng đoán, nhưng lại bị sếp Thịnh tự tay xóa đi ngay lúc ấy. Ngay cả điều ước cũng không nói với cô, vậy mà là thích gì chứ?
Sau đó quay về xem chương trình, Vưu Cầu Cầu biết được mong ước của sếp Thịnh, dường như cô đã cảm nhận được điều gì.
Nhưng lúc cô thật sự ý thức được, vẫn là khi sếp Thịnh run tay, nói muốn ôm cô một lát. Vưu Cầu Cầu lại hồi tưởng rất nhiều chi tiết, lời nói của sếp Thịnh có lẽ không nhiều, nhưng hành động của anh đều mang theo sự quan tâm.
Không phải fan baba.
Đó là thích cô đúng không?
Vưu Cầu Cầu chống cằm, cứ thế mà nhìn chằm chằm người đàn ông chăm chú làm việc, nhìn hàng mi nhỏ dài đen tuyền dưới lớp mắt kính của anh.
Ánh mắt của Vưu Cầu Cầu hoàn toàn không thèm che giấu, cho dù Thịnh Thời Quân có làm việc chăm chú hơn cũng có thể phát hiện, huống chi anh vốn cũng không thể nào chăm chú hơn khi có Vưu Cầu Cầu bên cạnh.
Không đánh nhầm số đã là rất tiến bộ.
Anh ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt tò mò đánh giá của cô gái, Thịnh Thời Quân tưởng Vưu Cầu Cầu có nhu cầu gì khác.
“Uống xong rồi à?” Anh đi rót thêm cho cô.
Vưu Cầu Cầu lắc đầu.
“Đói bụng sao?” Anh có mang đồ ăn cho cô, loại ăn không dễ mập. Bắt Vưu Cầu Cầu giảm cân, tập thể hình thì quá đau khổ với cô, vậy không bằng trực tiếp chặt đứt ngọn nguồn, ăn chút đồ ít béo.
Thùng gà rán và thức uống trước đó là để an ủi cô, ngày thường không thể làm vậy.
Vưu Cầu Cầu vẫn lắc đầu.
Người đàn ông nhíu mày, lộ ra biểu cảm “Vậy thì làm sao vậy?”. Thậm chí anh còn nghĩ đến trường hợp tiêu cực: Chẳng lẽ cô bệnh rồi?
Thịnh Thời Quân đóng laptop lại.
“Không thoải mái thì nói với tôi, tôi đi tìm đạo diễn xin nghỉ. Hay là muốn đến bệnh viện khám? Đừng cố chịu…”
Vưu Cầu Cầu nghiêng đầu: “Sếp Thịnh, tôi chỉ đang quan sát anh thôi.”
“Có ai nói là anh rất tuấn tú chưa?”
Sau đó, Vưu Cầu Cầu nhìn thấy sếp Thịnh đỏ lên bằng mắt thường. Rõ ràng vẫn là một gương mặt nghiêm túc, nhưng nó nhanh chóng đỏ lên giống như sung huyết.
Sắc đỏ lan từ cổ lên mặt, ngay cả vành tai cũng đỏ rực, tựa như hai quả mọng nhỏ.
Vưu Cầu Cầu: Thần kỳ vậy sao?
Cô không khỏi trầm trồ ngạc nhiên.
Bị Vưu Cầu Cầu nhìn chằm chằm rồi còn được khen, Thịnh Thời Quân sắp không chịu nổi. Nhưng anh vẫn khống chế được chính mình, không chạy trối chết, còn nói với Vưu Cầu Cầu không được học theo người ta nịnh nọt bậy bạ.
Muốn được thăng chức tăng lương bằng cách nịnh nọt là hoàn toàn không thực tế.
Thịnh Thời Quân đang cẩn thận nhớ lại xem hai ngày nay Vưu Cầu Cầu tiếp xúc gần gũi với ai mà học được chiêu nịnh bợ này, loại bạn bè như thế không thể quá thân thiết.
Vưu Cầu Cầu không rõ tại sao sếp Thịnh lại cảm thấy cô đang nịnh anh: “Nhưng tôi nói sự thật mà.”
Sếp Thịnh đẹp trai, sự thật √.
Bất kể là ánh mắt hay ngữ khí của Vưu Cầu Cầu đều rất chân thành, sếp Thịnh - được khen đẹp trai - đứng lên, trầm giọng: “Tôi đi toilet một chuyến.”
Vưu Cầu Cầu: Đi toilet cũng phải cầm laptop à?
Không nặng sao?
Không đợi Vưu Cầu Cầu mở miệng, người đàn ông đã vội vã bước đi xa.
Thịnh Thời Quân mang theo máy tính chạy trối chết, Giang Đào bước tới hỏi Vưu Cầu Cầu sếp Thịnh đi làm gì mà vội vàng vậy.
Vưu Cầu Cầu trả lời: “Chạy trốn vì ngại đấy.”
Giang Đào: ???
Vưu Cầu Cầu nói với Vưu Cầu Cầu, cô biết làm ảo thuật.
Một kiểu ảo thuật mà có thể khiến sếp Thịnh đổi màu.
Ai ngờ được rằng sếp Thịnh bên ngoài luôn nghiêm túc, lúc nào cũng mặc vest tối màu, dáng vẻ chuẩn mực của một tinh anh thương mại, có thể bước vào các cuộc họp quan trọng bất cứ lúc nào.
Nhưng thực chất, anh lại thích Peppa Pig màu hồng, nấu ăn rất giỏi, và còn đỏ mặt khi được khen.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi lần Vưu Cầu Cầu nhìn thấy sếp Thịnh đều sẽ lén lút chêm một câu:
“Sếp Thịnh, đẹp trai.”
Sau đó đôi mắt chờ mong nhìn sếp Thịnh biến sắc.
Qua vài lần, Thịnh Thời Quân cũng cảm nhận được Vưu Cầu Cầu đang lấy anh làm niềm vui. Tuy rằng mặt anh vẫn đỏ, dù sao chuyện này không có cách nào tự kiểm soát, nhưng anh đã có thể kiểm soát không chạy trốn nữa.
Không chỉ không chạy mất dạng, anh còn biết bổ sung một câu:
“Hôm nay có lớp tán thủ đấy.” Có khen anh đẹp trai thì vẫn phải đi học tán thủ.
Thịnh Thời Quân đã đăng ký lớp tán thủ cho Vưu Cầu Cầu, tuy rằng anh cũng đã sắp xếp vệ sĩ chuyên nghiệp cho cô.
Trong thời gian ngắn, xung quanh cô bỗng dưng đông người hẳn lên, khiến cô suýt tưởng mình đã trở thành minh tinh nổi tiếng.
Nhưng điều khiến cô đau đầu nhất là lớp tán thủ không thể thoát được.
Không bị bắt học lớp Olympic Toán, nhưng không thoát được lớp tán thủ, Vưu Cầu Cầu đau đầu không thôi.
Không phải cô đã có vệ sĩ chuyên nghiệp rồi à, tại sao cô vẫn phải học tán thủ?
Thịnh Thời Quân bình tĩnh đáp: “Dù sao vệ sĩ cũng không thể ở cạnh cô hai mươi tư tiếng được, không thể đi vệ sinh cùng cô.”
Lời này hình như hơi quen.
Rất nhanh Vưu Cầu Cầu đã biết nó quen chỗ nào.
Đây không phải là lời lúc trước cô nói với sếp Thịnh sao? Tóm lại chính là tự cô đào hố cho mình _(:з” ∠)_
Thịnh Thời Quân: Tuy rằng Vưu Cầu Cầu nhiều lúc không đáng tin cậy, nhưng suy nghĩ lần này của cô khá toàn diện. Vì thế, anh muốn cô mạnh mẽ hơn để tự bảo vệ mình, dựa vào bản thân vẫn tốt hơn dựa vào người khác.
Vưu Cầu Cầu bị Thịnh Thời Quân đưa đến nơi học tán thủ. Thịnh Thời Quân trò chuyện với huấn luyện viên tán thủ một lát, nói: “Không cần quá khách sáo, nghiêm khắc một chút, tôi không có ý kiến.”
Vưu Cầu Cầu: ?
“Nhưng tôi có ý kiến.”
Sếp Thịnh tất nhiên là không có ý kiến rồi, bởi vì người học đâu phải anh, đương sự Cầu mới là người nên có ý kiến.
Không cần quá nghiêm khắc, vừa phải là được, cô cũng không định thi đấu.
Thịnh Thời Quân nói với Vưu Cầu Cầu, cô có ý kiến cũng vô dụng.
Vưu Cầu Cầu: …
Nếu đây là “thích”, vậy “thích” của sếp Thịnh thật sự không giống người thường lắm.
Thịnh Thời Quân đứng bên cạnh cả buổi, nhìn Vưu Cầu Cầu bị huấn luyện viên tán thủ tàn phá các kiểu, từ đầu đến cuối sắc mặt và nhịp tim anh đều không thay đổi. Đợi Vưu Cầu Cầu vừa kết thúc, anh lập tức đưa khăn lông khô và nước qua.
…
Trong lúc quay phim, Vưu Cầu Cầu cũng không phải ở khách sạn hoàn toàn, cô có thể về nhà một chuyện. Sau khi về nhà, mẹ Vưu phát hiện sự thay đổi của cô.
“Sao vậy?”
Vưu Cầu Cầu: “Con có người bạn, cô ấy cảm thấy bên cạnh hình như có người thích mình.”
Mẹ Vưu: “Có phải bạn của cô có đôi mắt to, mũi cao, khuôn mặt nhỏ, da trắng, còn trông đặc biệt giống con…”
Vưu Cầu Cầu gật đầu như giã tỏi.
Mẹ Vưu: “Cô ấy còn có cùng tên họ với con?” Lại là câu chuyện tôi có một người bạn.
“Vậy tại sao mẹ chưa từng gặp người bạn đặc biệt giống con này nhỉ?”
Vưu Cầu Cầu cảm thấy mẹ cô cũng đang hiểu mà giả vờ hồ đồ, vì thế cô cũng nhây một chút: “Vậy mẹ có nên nghĩ lại xem có phải do nguyên nhân từ mình không ạ?” Nói đi, có phải cô có chị em song sinh cùng mẹ cùng cha gì không?
Mẹ Vưu Cầu Cầu lấy điều khiển từ xa bên cạnh ra.
Còn nhây à?
Vưu Cầu Cầu làm động tác đầu hàng.
Con không dám không dám.
Một trận “Huyết án” suýt diễn ra đã được hóa giải kịp thời, họ là quay về sự kiện Vưu Cầu Cầu có một người có khả năng được ai đó thích.
Mẹ Vưu: “Bạn của con trông giống con, vậy cũng trông giống mẹ, được người khác thích không phải là chuyện đương nhiên sao?” Có ngoại hình như vậy, người thích họ còn phải xếp hàng cẩm bảng số tình yêu.
“Vậy người thích bạn của con là người thế nào?”
Vưu Cầu Cầu cẩn thận suy nghĩ.
“Keo.” Bảo hiểm lao động cao mà cô đáng được hưởng cũng không cho, thăng chức tăng lương cũng không có cửa, keo muốn chết.
“Chó.” Có thể làm ra hành động chó mọi lúc mọi nơi.
Vừa keo vừa chó.
Mặt mẹ Vưu như thế đang nói “Cô đang đùa với tôi à?”
Như vậy còn cần thảo luận gì nữa, trực tiếp mai táng đi.
Vưu Cầu Cầu giữ chặt mẹ mình lại, người ta vẫn là có ưu điểm.
“Cao ráo, đẹp trai.” Cao là cao thật, đẹp cũng đẹp thật, chỉ không có giàu, nếu không đã thành mặt hàng cao phú soái đang rất được ưu chuộng rồi.
“Săn sóc, ít nói, làm việc nhiều.”
“Biết nấu cơm.” Còn nấu siêu ngon, không hề thua kém bố cô.
Mẹ Vưu không đồng ý quan điểm người kia nấu cơm không thua gì chồng bà của Vưu Cầu Cầu. Cơm ông xã bà nấu là ngon nhất thế gian!
Vưu Cầu Cầu: “Nhưng anh ấy nấu cơm cũng ngon lắm ạ.” Thật đó.
Mẹ Vưu: “Mẹ không tin, trừ phi con đưa người đó về đây.”
Vưu Cầu Cầu: “... Con dẫn về không được. Không phải mình đang nói chuyện bạn của con sao, con đưa về nhà thì thành cái gì?” Cô vẫn nhớ kỹ tiền đề.
Mẹ Vưu cười nhạo, sau đó phân tích: Nấu cơm ngon thật sự quá khiến người ta rung động và phải cộng thêm điểm thì, đây quả thực là phiếu cơm dài hạn mà.
Chân lý nhà họ Vưu: Món ngon có thể tránh đi rất nhiều mâu thuẫn gia đình. Nếu vẫn còn mâu thuẫn, vậy thì làm thêm mấy món.
Mẹ Vưu: “Nhưng bạn con có thích cậu ta không?”
Dù “anh ấy” quả thực rất xuất sắc, không chinh phục thì thật là lãng phí, nhưng quan trọng vẫn là bản chất.
Thích không?
Đối diện với ánh mắt chăm chú của mẹ, Vưu Cầu Cầu tặc lưỡi:
“Cơ ngực, rất lớn.”
Nói một câu không chút gì liên quan đến câu hỏi.
Ánh mắt mẹ Vưu cũng thay đổi. Sao đấy, đã trực tiếp phát triển đến mức đó rồi à?
Thèm cơ thể người ta?
Vưu Cầu Cầu giữ chặt mẹ Vưu: Mama người nghe con giải thích!
Vẫn chưa phát triển đến mức đó, chuyện này nói ra cũng rất phức tạp. Muốn trách thì phải trách chậu nước kia, chậu nước đó làm ướt hết quần áo đối phương, lúc ấy cô chỉ nhìn thoáng qua.
Thật sự chỉ liếc một cái.
Biểu cảm mẹ Vưu tràn ngập vẻ không tin.
…
Vưu Cầu Cầu quay xong “Nữ Binh Sĩ” mới vào đoàn phim “Nửa Đời Trước Của Một Cô Gái Hơi Xinh Đẹp”, vốn dĩ theo lẽ thường thì phim truyền hình hoàn thành nhanh hơn, nhưng bộ điện ảnh lại chiếu sớm hơn phim truyền hình.
Nhưng thời gian chiếu cũng vừa vặn, gần như nối đuôi nhau. Sau khi kết thúc chiếu phim “Cô Gái”, trên mạng thảo luận một khoảng thời gian, “Nữ Binh Sĩ” chính thức bắt đầu chiếu. Điều này cũng nghĩa rằng Vưu Cầu Cầu không bị “đứt đoạn” mà luôn có tác phẩm xuất hiện trước khán giả.
Tinh Cầu: Cày! Cày thôi!
Các phương diện bên “Nữ Binh Sĩ” đều cực đáng tin cậy, dĩ nhiên thành phẩm cũng không tệ được. Vưu Cầu Cầu không có nhiều cảnh trong phim, nhưng tính cách nhân vật của cô rất đặc sắc.
Lúc mới vào quân đội thì nhát gan hèn yếu, nói chuyện cực kỳ cẩn thận, không thể dung nhập vào đại gia đình. Cách lớp màn hình, người xem cũng cảm nhận được sự uể oải đó.
Không phải ai cũng hướng ngoại, không phải ai cũng có thể trở thành những nhân vật tự do phóng khoáng trong phim đó, luôn có một số người hướng nội, không thể hòa mình với mọi người ngay từ đầu.
Tinh Cầu không ngờ Nhãi Cầu lại nhận một vai như vậy trong “Nữ Binh Sĩ”, các cư dân mạng cũng không ngờ tới.
Nhân vật này hoàn toàn không giống Vưu Cầu Cầu. Nhưng cũng chính vì không giống nên mới có thể làm người ta cảm nhận được kỹ thuật diễn, cô diễn một nhân vật không giống với bản thân.
Nếu diễn cái gì cũng giống chính mình, vậy không phải là diễn viên.
Nhân vật này của Vưu Cầu Cầu không phải tính cách bất biến. Vào những tập giữa của bộ phim, cô bắt đầu dần dần thử thách bản thân. Dựa theo quỹ đạo logic thông thường, cô cũng sẽ trở thành một chiến sĩ ưu tú, đủ tư cách.
Liên hệ với việc Vưu Cầu Cầu diễn gần nửa nhân sinh của một cô gái trong “Nửa Đời Trước Của Một Cô Gái Hơi Xinh Đẹp”, từ đi học đến đi làm, kết hôn sinh con, cô thể hiện rất tốt.
[Diễn xuất của Vưu Cầu Cầu] - chủ đề này cũng bay lên hot search.
Các Tinh Cầu không thể vui hơn được nữa, họ cảm giác cứ như con của mình được công nhận vậy. Đề tài này không phải các cô kéo lên, chứng minh những người khác cũng phát hiện.
Đương nhiên, sau khi đề tài này nổi lên, lập tức có những ý kiến bất hòa.
“Cô ta diễn chưa được mấy nhân vật mà đã được khen diễn xuất, có phải hơi sớm quá không?”
“Thật phiền mấy bài PR của Vưu Cầu Cầu. Công ty không lớn nhưng lại rất giỏi phương diện marketing. Cô nàng này không phải dựa vào marketing làm giàu sao? Cô ta thật sự coi hot search như đất nhà mình à?”
“Kỹ thuật diễn rất tốt? Cũng bình thường thôi, được giải thưởng gì chưa?”
Sau khi chủ đề này nổi lên, lập tức bị những bình luận trái chiều như thế bá chiếm.
Ngay khi những bình luận này xuất hiện, một chủ đề khác được đẩy lên ngay phía trên.
[Giải thưởng Mẫu Đơn của Vưu Cầu Cầu]
Anti: ???
Vả mặt đến đúng lúc vậy sao?
Các cô đang đặt trọng tâm vào việc Vưu Cầu Cầu lăng xê kỹ thuật diễn, bên kia người ta đã bắt đầu bước vào các loại giải thưởng rồi?
Anti một giây trước còn đang mỉa mai Vưu Cầu Cầu chưa có giải thưởng nào, giờ anti-fan bỗng ngẩn người. Họ thực sự chỉ nói bừa mà thôi...
Anti: Thua, thua rồi.
Các Tinh Cầu vốn còn đang suy nghĩ tìm từ đáp trả bọn anti lập tức hưng phấn lên.
Giải Mẫu Đơn là giải thưởng điện ảnh có giá trị rất cao trong nước. Trước đó Thịnh Thời Quân đã truyền đạt lời của đạo diễn bộ điện ảnh này, ông ấy nói bộ phim này được cầm đi tranh giải. Hiện tại “Cô Gái” đạt được thành tích ưu tú ở mảng đề cử: Giải điện ảnh tốt nhất, đạo diễn tốt nhất, cảnh quay tốt nhất…
Vưu Cầu Cầu được đề cử giải Diễn viên mới xuất sắc nhất và Nữ chính xuất sắc nhất.
…
Thịnh Thời Quân đã đưa tin tức này đến cho Vưu Cầu Cầu.
Giải Diễn viên mới xuất sắc nhất đã đủ bất ngờ với Vưu Cầu Cầu. Giang Đào hưng phấn thì hưng phấn, nhưng cô ấy cảm thấy Vưu Cầu Cầu cũng xứng nhận được giải thưởng này.
Diễn viên mới tỏa sáng nhất năm nay, không ai khác ngoài Nhãi Cầu nhà bọn họ!
Sau đó Thịnh Thời Quân lại nói Vưu Cầu Cầu còn được đề cử Nữ chính xuất sắc nhất.
Vưu Cầu Cầu: ???
Nghiêm túc à?
Cô có tài đức gì.
Vưu Cầu Cầu lướt Weibo một lát, bên trên có phân tích việc cô được đề cử giải Nữ chính xuất sắc nhất.
Dạo này không có phim điện ảnh nào hot, chất lượng phim của Vưu Cầu Cầu lại không tệ, nên vừa vặn lọt vào.
Nói ngắn lại là, Vưu Cầu Cầu nhặt của hời vị trí đề cử này, cực kỳ may mắn, nhưng xác suất đoạt giải…
Gần như bằng không.
Chẳng qua, chỉ một lần được đề cử Nữ chính xuất sắc nhất này cũng đủ cho nhiều người tự hào cả đời. Phải biết rằng, không ít diễn viên cả đời đều không có cửa được đề cử. Vưu Cầu Cầu còn trẻ như vậy, bộ điện ảnh *****ên đảm nhiên nữ chính mà đã được đề cử.
Vận may gì mà tốt thế!
Đương nhiên, nhân sự trong ngành còn có thể thấy được, mắt chọn phim bên phía Vưu Cầu Cầu cũng rất sắc bén, bộ phim “Nửa Đời Trước Của Một Cô Gái Hơi Xinh Đẹp” có độ hoàn thiện cao đến bất ngờ.
May mắn, thực lực và tầm nhìn — thiếu một yếu tố cũng khó, vậy mà tất cả đều hội tụ ở Vưu Cầu Cầu.
Đó không chỉ là nhờ vào sự cố gắng của bản thân cô ấy, mà còn là nhờ sự hỗ trợ mạnh mẽ từ công ty.
Sau khi Vưu Cầu Cầu biết cả quá trình: "Tôi chỉ nhặt được cơ hội này thôi. Tôi không xứng đáng."
Bởi vì những người cùng được đề cử với cô, hoặc là tiền bối kỳ cựu, hoặc là những ngôi sao hàng đầu.
Giang Đào: “Không, Cầu Cầu, chị không phải chị nhặt được của hời đâu, chị xứng đáng mà!”
Giang Đào bên kia khua tay múa chân, hoan hô nhảy nhót. Đây chính là giải thưởng điện ảnh chính quy, Nhãi Cầu có thể được chọn nghĩa là cô xứng đáng. Thậm chí Giang Đào còn bắt đầu nghĩ hộ Vưu Cầu Cầu xem lúc nhận thưởng phải nói cái gì.
Lỡ như thật sự được giải Nữ chính xuất sắc nhất thì sao?
Vưu Cầu Cầu: “...”
Không biết từ khi nào, Giang Đào đã dần phát triển thành Tinh Cầu, cô ấy cũng thường xuyên nói mấy câu linh tinh như mẹ yêu con.
Đây là lớp kính lọc của fan mama. Có lớp kính lọc này, có lẽ cho dù cô nói cô muốn lên trời, Giang Đào cũng sẽ ủng hộ cô.
Vưu Cầu Cầu quyết định tìm người lý trí nhất nơi này đến đánh cho cô ấy tỉnh lại.
Thế là Vưu Cầu Cầu tìm sếp Thịnh.
Về việc cô được đề cử Nữ chính xuất sắc nhất, sếp Thịnh, anh thấy thế nào?
Cô chỉ nhặt của hời, cô không xứng đúng không?
Thịnh Thời Quân đỡ mắt kính: “Không nhặt của hời, cô đáng nhận được.”
Thịnh Thời Quân thật lòng cảm thấy màn biểu diễn của Vưu Cầu Cầu trong phim quá ngoạn mục. Anh cũng tỉnh táo mà biết Vưu Cầu Cầu lần này sẽ không đoạt giả, nhưng không phải vì cô không giỏi, mà là vì cô không có nhiều kinh nghiệm như vậy, tuổi cô vẫn hơi nhỏ.
Nhưng cô xứng đáng, trong lòng anh, cô đã thắng.
Vưu Cầu Cầu - vốn còn trông nhờ sếp Thịnh đánh thức Giang Đào: ???
Không phải nói anh bình tĩnh sao, thứ gì đã làm sếp Thịnh trở nên mù quáng như vậy?
…
Thịnh Thời Quân vẫn làm Vưu Cầu Cầu chuẩn bị tinh thần, tuy rằng cô được đề cử giải Nữ chính xuất sắc nhất, nhưng khả năng cô đoạt giải là con số không tròn trĩnh.
Để tránh việc Vưu Cầu Cầu quá mong đợi rồi cảm thấy thất vọng.
Nhưng mà...
“A, suýt nữa tôi đã quên tôi còn được đề cử cái này.”
Vưu Cầu Cầu nói thế.
Cô biết rồi, cô vui vẻ một lúc, đến khi tiếp tục tập trung quay phim lại quên béng đi.
Thịnh Thời Quân cảm thấy ổn rồi, tinh thần Vưu Cầu Cầu rất ổn.
Lễ trao giải đến rất nhanh, Thịnh Thời Quân tới đoàn phim “Nữ Đầu Bếp Xinh Xắn Rộn Rã” đưa Vưu Cầu Cầu đi chuẩn bị.
Vẫn là phòng làm việc kia, nhà tạo mẫu bên đó đã quen với Vưu Cầu Cầu. Anh ta tổng cộng tạo mẫu cho Vưu Cầu Cầu hai lần, lần *****ên Vưu Cầu Cầu mặc trang phục được anh ta tạo hình ngủ mất, leo lên hot search; lần thứ hai thì Vưu Cầu Cầu không ngủ, nhưng bị lộ thân phận, bị người ta phát hiện vị nữ nghệ sĩ này lén dùng tài khoản phụ tự vote cho mình, chân thành thật lòng tự khen mình, do đó lại lên hot search.
Điều *****ên nhà tạo mẫu làm là chúc mừng Vưu Cầu Cầu lần này được đề cử giải Nữ chính xuất sắc nhất, sau đó anh ta nói lần này mình phải phát huy thật tốt, tranh thủ làm Vưu Cầu Cầu có lên hot search cũng phải thật xinh đẹp.
Thịnh Thời Quân: “Váy che được quần chẽn không?
Đẹp rất quan trọng, nhưng giữ ấm cũng quan trọng như nhau.
Lần *****ên Vưu Cầu Cầu bước lên thảm đỏ, âm mưu mặc quần chẽn của cô bị Thịnh Thời Quân cưỡng chế chặn lại; lần thứ hai Vưu Cầu Cầu mặc vào, nhưng cũng bị phát hiện; lần thứ ba…
Vưu Cầu Cầu nghe sếp Thịnh trực tiếp hỏi có thể che quần chẽn không, cô suy nghĩ rồi nói: “Hay là khỏi mặc đi.”
Vì cái đẹp, cô nhịn một chút?
Thịnh Thời Quân nghe được lời này của Vưu Cầu Cầu, không nói thêm gì mà chỉ mở cửa sổ ra.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Vưu Cầu Cầu run lẩy bẩy.
Thịnh Thời Quân dùng ánh mắt hỏi Vưu Cầu Cầu: Muốn nhịn?
Vưu Cầu Cầu: Không nhịn, không nhịn!
Cô xin phép được mặc nhiều hơn một chút.
Vốn định mặc cho đẹp, làm Tinh Cầu vui vẻ chút, nhưng cô cảm thấy so với việc đẹp hay không, ắt hẳn Tinh Cầu hy vọng cô có thể giữ ấm hơn.
Tinh Cầu đúng là nghĩ như vậy. Họ biết Nhãi Cầu phải bước lên thảm đỏ, bèn đi tra thời tiết. Thấy nơi đó sắp hạ nhiệt độ, họ đặc biệt vào phần bình luận Weibo thể hiện sự quan tâm của mẹ già.
Nhãi con, mặc nhiều quần áo chút, chúng ta đủ đẹp rồi, không sao hết.
Lần trước Vưu Cầu Cầu ngồi dưới sân khấu run bần bật, cầm áo khoác mà không dám mặc, cuối cùng lấy đặt lên đùi, hình ảnh đó vẫn còn rõ ràng.
Đối với yêu cầu mặc nhiều chút của nghệ sĩ và người đại diện, nhà tạo mẫu tỏ vẻ anh ta rất ít gặp yêu cầu như vậy.
Rốt cuộc thì, vì đua nhau khoe sắc, mọi người đều cố gắng mặc ít nhất có thể, có thể không mặc thì…
Cái này không được chiếu, bất quá thì thêm chút vải.
Nhưng dù sao vẫn phải làm theo yêu cầu của họ, mà điều này cũng đánh trúng tâm lý hiếu thắng của nhà tạo mẫu, anh ta sẽ làm được!
Vì thế, Vưu Cầu Cầu không chỉ mặc hai chiếc quần quần chẽn, mà còn khoác thêm áo choàng.
Váy đen áo choàng trắng, khuyên tai ngọc trai, lần này cô theo phong cách cao quý nhã nhặn. Quần bó chẽn được che rất kỹ, mặc hai lớp cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô.
…
Lần này Vưu Cầu Cầu bước lên thảm đỏ cùng đạo diễn phim điện ảnh. Thịnh Thời Quân không ở ngoài như lúc trước, anh cũng đi vào khán đài.
Sau khi Vưu Cầu Cầu ngồi xuống, cô luôn cảm nhận được một ánh mắt dừng trên người mình. Vưu Cầu Cầu quay lại sang, quả nhiên nhìn thấy sếp Thịnh mặc âu phục giày da cách đó vài hàng ghế đang nhìn cô.
Vưu Cầu Cầu dùng ánh mắt nói với đối phương: Không ngủ, thật sự không ngủ!
Thịnh Thời Quân bỗng chớp mắt với Vưu Cầu Cầu.
Vưu Cầu Cầu cũng chớp mắt theo Thịnh Thời Quân. Đây là trò gì mới à, vui lắm sao?
Đạo diễn bên cạnh Vưu Cầu Cầu chọc người cô: “Cầu Cầu, cô lên màn hình lớn rồi kìa.”
Vưu Cầu Cầu: Hả?
Được đạo diễn nhắc nhở, Vưu Cầu Cầu ngẩng đầu lên mới muộn màng nhận ra mình lại bị người chỉ đạo màn ảnh bắt lấy rồi.
Cả trường quay đều đang nhìn chăm chú vào Vưu Cầu Cầu, Vưu Cầu Cầu lộ ra một nụ cười xấu hổ nhưng vẫn không mất lễ phép.
Cảm giác như thể lúc trốn học bị giáo viên bắt lấy, xử phạt công khai.
Đạo diễn: Tôi biết lễ trao giải rất nhàm chán, nhưng động tác ngầm này của cô cũng quá vui vẻ. Nếu vậy, cho cô lên màn hình lớn đi.
Thịnh Thời Quân đỡ trán.
Vừa nãy anh thấy được Vưu Cầu Cầu bị màn ảnh bắt lấy nên mới quay về phía cô chớp mắt, ai ngờ cô hiểu sai rồi.
Lần này Vưu Cầu Cầu cũng không dám có động tác nhỏ gì nữa, nghiêm chỉnh từ đầu đến cuối như học sinh tiểu học.
“Nửa Đời Trước Của Một Cô Gái Hơi Xinh Đẹp” có thể nói là thắng lớn: Đạo diễn tốt xuất sắc nhất, phim điện ảnh xuất sắc nhất, cắt nối biên tập xuất sắc nhất…
Màn hình lớn lại xuất hiện gương mặt Vưu Cầu Cầu, nhưng đều là đoạn ngắn trong phim điện ảnh được phát liên tục.
Cô mặc trang phục công sở, ngồi xổm xuống dặn dò những việc cần lưu ý với đứa nhỏ sắp vào nhà trẻ: “Con là con gái, ra ngoài phải chú ý an toàn đấy.”
Trong phim, Z dừng lại, cặp mắt kia tràn ngập nỗi sợ hãi và kinh ngạc.
Sức ảnh hưởng cực lớn, cho dù rất nhiều người đã xem qua ở rạp phim, cánh tay họ vẫn nổi da gà khi nhớ lại câu thoại và ánh mắt này của Vưu Cầu Cầu.
Vưu Cầu Cầu nhận được giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất, cô được MC gọi lên sân khấu.
Cô đứng nơi đó nói lời cảm ơn, Thịnh Thời Quân dưới sân khấu nhìn cô.
Nhìn cô tỏa sáng lấp lánh như một ngôi sao.
Cô sinh ra là để đứng trên sân khấu.
Vưu Cầu Cầu phát biểu cảm ơn, cũng nhìn thấy Thịnh Thời Quân ngồi dưới khán đài.
Anh ngồi nơi đó, đôi mắt tập trung, biểu cảm mang theo sử khẳng định.
Vưu Cầu Cầu không chút hoảng loạn, ngược lại còn bình tĩnh lạ thường, bởi vì cô ý thức được bất kể cô gặp chuyện gì, sau lưng luôn có một người ở bên kia quan sát cô, có thể quyết đoán xử lý tất cả giúp cô.
Cô có hậu phương vững chắc nhất.
--------------------
Lời tác giả:
Nhãi Cầu: Ta có siêu năng lực làm sếp Thịnh biến sắc.
Sếp Thịnh, đẹp trai! Biến!
Sếp Thịnh: …
Anh không chỉ có thể đỏ lên
…
Thứ gì đã làm sếp Thịnh trở nên mù quáng như vậy?
Là tình yêu đó.