Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 1

Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰

***

Phòng ngủ rộng lớn xa hoa, cửa sổ sát đất vẫn chưa đóng, gió thu thổi màn cửa sổ giơ cao lên. Ánh trăng từ ngoài cửa sổ vẩy trên sàn nhá đá cẩm thạch trong phòng ngủ, rơi xuống đầy đất sương bạc.

Xung quanh biệt thự mười phần yên tĩnh, tinh tế nghe kĩ, cũng chỉ nghe được tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ và... Tiếng rên rỉ.

Trên giường lớn ở căn phòng chính giữa, chiếc chăn lông tơ cao cấp đắt đỏ bị đạp lộn xộn tản ra, khó khăn lắm mới che khuất được bộ vị dưới lưng người nam nhân. Nam nhân cổ đồng da thịt, da lưng rắn chắc dưới ánh trăng không thể nghi ngờ.

Từ giữa răng môi lơ đãng bật ra tiếng rên rỉ, ngâm nga, giống như ngậm mật ngọt, tình thâm nghĩa nặng, vô cùng vui vẻ, làm cho Diệp Trăn không tự chủ chộp vào tấm lưng rộng lớn của người nam nhân.

Nam nhân nghiêng người nằm xuống bên cạnh Diệp Trăn, một tay hữu lực rắn chắc ôm cô.

Diệp Trăn giống con hồ ly thoả mãn, miễn cưỡng uốn ở chỗ khuỷu tay nam nhân, nhắm lại con mắt vui vẻ hướng bên trên khẽ nhếch, mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại bỗng nhiên bị một con mắt thâm thúy sâm nhiên cướp lấy tất cả chú ý.

***

Diệp Trăn bỗng nhiên từ trong giấc ngủ mơ bừng tỉnh, mờ mịt nhìn bốn phương. Trong phòng cửa sổ sát đất đóng chặt, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, xuyên thấu qua màn cửa chiếu rọi khiến cả phòng vô cùng sáng sủa.

Cô che lấy ngực phanh phanh trực nhảy, chậm rãi ngồi dậy, áo ngủ tơ lụa màu trắng từ đầu vai trượt xuống, lộ ra hai dấu đỏ to bằng móng tay trên đầu vai trắng nõn tinh tế.

Mắt nhìn nam nhân bên người hôn mê bất tỉnh, gò má cô ửng đỏ nóng lên, giống như còn chưa thoát khỏi giấc mộng kia.

Nghĩ đến nam nhân này vừa rồi trong mộng tĩnh mịch lăng lệ, ánh mắt giống như một cái hồ nước u ám không thấy đáy. Lông mày Diệp Trăn có chút nhíu lên, vén chăn lên nhìn thoáng qua, váy ngủ màu trắng hoàn hảo không chút bị tổn hại vẫn mặc trên người, trừ bỏ mồ hôi sền sệt trên người rất không thoải mái, những cái khác ngược lại không có gì.

Không trách Diệp Trăn suy nghĩ nhiều, thật sự là cái cảnh tượng trong mộng kia quá chân thực, mà lại là cái loại mộng này, cũng không phải lần đầu tiên.

Cô mặc dù tuổi trẻ, người trẻ tuổi cũng có dục vọng, chỉ là số lần gặp giấc mộng này cũng hơi bị quá mức chút, lại còn là với nam nhân bị hôn mê một năm đang nằm bên gối này.

Từ khi cô xuyên qua đến nơi đây, trở thành vợ bên gối của nam nhân này, cảnh tượng mộng xuân như vậy thường thường liền sẽ phát sinh một lần.

Đúng vậy, cô xuyên qua rồi.

Diệp Trăn ngủ một giấc tỉnh dậy phát hiện mình nằm ở bên cạnh người thực vật Lục Bắc Xuyên đã hôn mê một năm, trở thành vợ của hắn.

Trải qua một tháng quan sát, Diệp Trăn cuối cùng không thể không thừa nhận, cô đây là xuyên vào bên trong quyển tiểu thuyết «Tân hôn quá yêu».

Trong tiểu thuyết, Diệp Tình và Diệp Trăn là một đôi chị em song bào thai. Tướng mạo giống nhau nhưng tính cách lại khác biệt. Người chị nhiệt tình hào phóng, từ nhỏ đến lớn đều là niềm kiêu ngạo của cha mẹ, là "con nhà người ta" trong miệng cha mẹ của người khác.

Có một người chị ưu tú như vậy, bình thường em gái cũng sẽ bị đem ra so sánh vô số lần. Diệp Trăn bắt đầu oán trời trách đất, đối với mọi thứ không công bằng đều căm giận bất bình, bắt đầu sinh lòng oán hận. Mà cha mẹ bắt cô thay thế chị gả cho Lục Bắc Xuyên, chính là hướng đi đầu tiên đã hủy diệt cô.

Trong tiểu thuyết Lục Bắc Xuyên là cái nhân vật phản diện, bởi vì một lần tai nạn xe cộ mà bị thương, trở thành người thực vật, hôn mê mất một năm. Mà trong một năm này, Lục lão gia cũng chính là ông của Lục Bắc Xuyên đến nhờ cao nhân chỉ điểm, chỉ cần kết hôn với chị cả của Diệp gia, sinh được cháu trai, Lục Bắc Xuyên nhất định có thể vượt qua gian nan.

Cha của Diệp Trăn là một người vô dụng, gia tộc sản nghiệp của Diệp gia ở trên tay ông ta bị phá không còn một mảnh, thích cờ bạc lại còn ích kỷ. Lục lão gia hứa hẹn chỉ cần Diệp gia gả con gái tới, liền sẽ ra tay trợ giúp cho công ty của Diệp gia.

Nghe Lục lão gia nói như vậy, Diệp gia liền dứt khoát chuẩn bị gả chị Diệp Trăn là Diệp Tình tới.

Có thể Diệp Tình sớm đã yêu sâu đậm nam chính, nghe xong an bài của cha mẹ lập tức dứt khoát cùng nam chính bỏ trốn khỏi Diệp gia, vứt bỏ thân phận thiên kim tiểu thư của mình đi theo một tiểu tử rõ nghèo, trải qua quãng thời gian gian khổ, đến bây giờ cũng không có tin tức.

Bất quá, chị gái không có thì em gái vẫn còn. Dù sao hai chị em dáng dấp đều giống nhau, ngay cả cha mẹ đều nhận không ra, huống chi là người của Lục gia. Thế là Diệp gia yên tâm thoải mái gả Diệp Trăn đi qua.

Gả cho cái người thực vật Diệp Trăn không hề cảm thấy có vấn đề gì, nhưng vấn đề là cái người thực vật này sau một năm hôn mê, cũng chính là một tháng sau sẽ tỉnh lại.

Diệp Trăn bị gả vào Lục gia giận mà không dám nói gì, đối với người thực vật như Lục Bắc Xuyên cũng không có dụng tâm.

Có lẽ là trải qua một năm làm người thực vật, Lục Bắc Xuyên sau khi tỉnh lại tính tình đại biến, cách xử xự không từ thủ đoạn. Đối với cái người gọi là Lục thái thái này cũng chẳng thèm ngó tới. Nhân duyên đến, dưới sự trùng hợp lại gặp được người chị gái nhiệt tình hào phóng, cũng biết được chân tướng người năm đó đáng lẽ phải gả cho mình là người chị.

Em gái khôn khéo và chị gái bình thường chất phác, so sánh ra, Lục Bắc Xuyên tự cảm thấy bị lừa gạt. Mà sau khi Lục Bắc Xuyên biết nam chính lại là người huynh đệ cùng cha khác mẹ của mình, liền bắt đầu con đường nhân vật phản diện, đi đoạt vợ.

Theo lẽ tự nhiên, Diệp Trăn biến thành vật thay thế cho chị. Sau khi Lục Bắc Xuyên biết chân tướng cũng không sống yên lành được, trở thành vật thay thế của chị để nhân vật phản diện phát tiết hận ý.

Oán hận tích lũy tháng ngày, Diệp Trăn ỷ vào thân phận Lục thái thái của mình ở trước mặt chị gái diễu võ giương oai, nhiều lần bị vả mặt. Về sau còn vì Lục Bắc Xuyên sinh một đứa con. Con trai ở trong môi trường này lớn lên, không hư cũng sẽ bị ảnh hưởng, hai cha con cùng một giuộc cấu kết với nhau làm việc xấu, âm hiểm xảo trá quỷ kế đa đoan, IQ cao toàn lại sử dụng vào việc phạm pháp phạm tội. Một đoạn thời gian rất dài từng đùa bỡn xoay quanh nam chính.

Nhưng nhân vật phản diện chung quy vẫn chỉ là nhân vật phản diện, người một nhà cuối cùng gieo gió gặt bão. Sau khi nhân vật phản diện bị nam chính K.O, Diệp Trăn thân là vợ của nhân vật phản diện tự nhiên cũng khó thoát khỏi truy cứu của pháp luật, ở trong lao ngục vượt qua quãng đời còn lại.

Trong tiểu thuyết Diệp Trăn là Diệp Trăn, cô là cô. Hiện tại cô mặc dù là vợ của Lục Bắc Xuyên, nhưng Lục Bắc Xuyên là người thực vật, trong một tháng này chỉ cần cô nghĩ biện pháp rời khỏi Lục gia, từ đây biển rộng mặc cá bơi, bầu trời mặc chim bay, còn sợ không sống yên lành được sao?

Về phần Diệp gia sống chết ra sao, mắc mớ gì đến cô?

Có bản lĩnh kêu Diệp Tình tìm trở về a.

Tiếng đập ngoài cửa đánh gãy suy nghĩ của cô.

"Chào buổi sáng Diệp tiểu thư." Là quản gia phục vụ ở Lục gia nhiều năm cung cung kính kính đứng ở ngoài cửa, đẩy một cái xe nhỏ đựng tất cả công cụ làm sạch cho Lục Bắc Xuyên.

Gia tộc Lục gia bắt nguồn từ xa xưa, dòng chảy dài, tổ tiên truyền cho con cháu không chỉ có tài sản to lớn, còn có quy củ cổ hủ cứng nhắc cổ xưa.

Cô là vợ của Lục Bắc Xuyên, cho nên mỗi lần sau khi tỉnh dậy, cô nhất định phải làm sạch sẽ thân thể cho chồng.

Diệp Trăn lấy khăn quản gia đưa cho vò trong nước ấm, sau đó xốc chăn mền của Lục Bắc Xuyên lên, cởi bỏ một nửa áo ngủ trên người, ở cánh tay và phần bụng của hắn lau qua một lần.

Đây là việc mỗi ngày cô đều phải làm, nhưng cũng là việc duy nhất cô chỉ có thể làm.

Lúc trước sẽ có người hầu lau thân thể cho Lục Bắc Xuyên, nhưng là sau khi Diệp Trăn được gả đến Lục gia liền dặn dò cô, làm vợ Lục Bắc Xuyên, chỉ có cô mới có thể thân mật tiếp xúc da thịt của Lục Bắc Xuyên.

... Đã là năm 2018 rồi, tại sao vẫn còn có nơi có tư tưởng phong kiến như vậy?

Ở trước mặt bị quản gia nhìn chăm chú, Diệp Trăn bây giờ không có lười biếng, cực kì cẩn thận, giống như đối đãi với một tác phẩm nghệ thuật cẩn trọng lau thân thể của Lục Bắc Xuyên. Lúc mới đến mặt đỏ tới mang tai không biết làm sao, cho tới bây giờ mặt không đổi sắc không hề sợ hãi, toàn bộ là nhờ công lao Diệp Trăn học qua không ít pho tượng phương Tây, huống chi, vóc người này của Lục Bắc Xuyên cũng so với cái pho tượng kia không khác biệt lắm.

Khăn lông ấm ở bên trên mỗi một tấc da thịt của Lục Bắc Xuyên tinh tế lau qua. Phần cánh tay và bụng thịt sờ lên cũng không tính quá yếu, Diệp Trăn thất thần, không khỏi nghĩ đến giấc mộng buổi tối hôm qua.

Trong mộng Lục Bắc Xuyên giọng trầm thấp khiến đầu óc cô lắc lư, bàn tay hữu lực chăm chú nắm lấy lòng bàn tay của cô. Phần bụng và trên cánh tay cảm giác vô cùng lực lưỡng và cơ bắp. Từng chút từng chút, không cho cô tránh, không cho phép cô trốn, càng không cho phép cô không muốn, làm cho cô hưng phấn khiến cho cô vui vẻ và làm cho cô khóc.

Diệp Trăn quay người lấy khăn mặt nhúng vào trong nước nóng gột rửa vắt khô, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt Lục Bắc Xuyên. Hình dáng khuôn mặt rõ ràng mà thâm thúy, người đàn ông này anh tuấn quả thực không có thể bắt bẻ, cũng không biết đôi mắt đang nhắm này sau khi mở ra sẽ là cái dạng gì. Có phải là cũng sẽ giống đêm qua cô mơ thấy, âm lệ, sâu lạnh?

Cô cầm khăn mặt, ở bên tai Lục Bắc Xuyên lau sạch, bóp nhẹ vành tai. Đột nhiên ở giữa mí mắt Lục Bắc Xuyên giật giật, có thể trông thấy mí mắt dưới con ngươi ở trong hốc mắt nhấp nhô, giống như một giây sau liền mở ra. Diệp Trăn chú ý đến, nhìn thoáng qua, tiếp tục lau sạch sẽ lỗ tai của hắn, thờ ơ.

Lúc mới đầu Diệp Trăn thật đúng nghĩ là Lục Bắc Xuyên sẽ tỉnh, nhưng bác sĩ gia đình đã nói cho cô, ngón tay và mí mắt co rúm một chút là hiện tượng phải xạ bình thường của hệ thần kinh.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, trong tiểu thuyết Lục Bắc Xuyên tỉnh lại, là một tháng sau. Bây giờ không phải lúc.

Sau khi đã lau sạch sẽ, Diệp Trăn đổ thuốc vào trong lòng bàn tay chà xát, hơi nóng trong lòng bàn tay lượn lờ ở toàn thân Lục Bắc Xuyên. Diệp Trăn nhìn thấy ngón út bàn tay phải của Lục Bắc Xuyên nhúc nhích, nổi lên ý đồ xấu ở trên bụng rắn chắc của hắn vừa sờ vừa bóp, nắm lâu thành nghiện.

Nói đến cũng thật kỳ quái, nếu là người bình thường trở thành người thực vật hôn mê một năm như vậy, nếu không gầy như que củi thì tình trạng cơ thể cũng không khá hơn chút gì. Nói thế nào cũng sẽ không giống Lục Bắc Xuyên bảo trì dáng người tốt như vậy.

Sau khi làm xong tất cả công việc vệ sinh, Diệp Trăn mệt mỏi muốn gập cả người. Mặc cho Lục Bắc Xuyên quần áo tử tế, đắp chăn, lão quản gia hơn sáu mươi tuổi ở Lục gia phục vụ cả đời cung cung kính kính nói với Diệp Trăn: "Cực khổ cho cô rồi."

Diệp Trăn bộ dạng phục tùng cười cười, không nói gì, đi vào toilet rửa mặt.

Cô vừa mới vào toilet, bác sĩ chuyên nghiệp và y tá liền tới kiểm tra cho Lục Bắc Xuyên, cũng cho ăn uống khoa học.

Những trình tự này cũng không phải là trong phạm vi Diệp Trăn có thể xử lý.

Rửa mặt xong Diệp Trăn nhìn thoáng qua, liền xuống lầu.

Trong nhà ăn, cha mẹ và một nam nhân trẻ tuổi ngồi ở trước bàn ăn, chỗ ngồi chủ vị trống không.

"Cha, mẹ, buổi sáng tốt lành."

Cha Lục nhìn Diệp Trăn một chút, nhẹ gật đầu.

Diệp Trăn nhìn chỗ chủ vị trống không, thuận tiện hỏi một câu, "Ông đâu ạ?"

"Ông về nhà cũ mấy ngày. Bắc Xuyên ngày hôm nay thế nào rồi?" Mẹ Lục ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết của tuổi già, ở trước mặt con riêng của Lục gia kiệt lực để bảo toàn mặt mũi Lục phu nhân của mình.

Diệp Trăn bề ngoài duy trì bộ mặt bình thường chất phác của mình, nhướng mi thuận mắt nói: "Vẫn tốt ạ."

Mẹ Lục buông bát đũa xuống, lo lắng thầm nghĩ: "Sao con không ở trên đó chăm sóc thêm chút nữa?"

Cha Lục ngưng lông mày, "Được rồi, mới sáng sớm, không phải còn có bác sĩ trên lầu kiểm tra sao?"

Mẹ Lục trầm mặc một lát, thanh âm thấp xuống, nói với Diệp Trăn: "Diệp Tình, việc liên quan đến Bắc Xuyên con phải nhớ kỹ từng chi tiết, có cái gì không đúng lập tức nói cho mẹ và bác sĩ. Cố gắng xoa bóp thêm chút nữa, Bắc Xuyên sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh lại, xoa bóp nhiều đối với sự khôi phục về sau của nó có trợ giúp rất lớn."

Lời nói này Diệp Trăn không biết đã nghe qua biết bao nhiêu lần, cho tới bây giờ đều làm như gió thoảng bên tai, "Vâng, con nhớ kỹ."

"Ăn cơm trước đi." Cha Lục nhìn mẹ Lục một chút, sau đó ra hiệu Diệp Trăn ngồi xuống.

Diệp Trăn ngồi xuống bên người mẹ Lục, nam nhân trẻ tuổi đối diện trên bàn ăn giống như cười mà không phải cười nhìn mình.

Giả bộ không quan tâm, lại nhịn không được lộ ra một chút chán ghét.

Cha của Lục Bắc Xuyên là Lục Thiếu Nhân cũng không phải cái nam nhân gì tốt. Trong nhà đã có vợ, lại suốt ngày ở bên ngoài phong lưu trác tác, con riêng ở bên ngoài lưu lạc từng người đến nhận cha, nhưng có con trai Lục Bắc Xuyên và Lục lão gia ở đây, Lục Thiếu Nhân cũng không dám thật sự nhận con.

Một năm trước Lục Bắc Xuyên xảy ra tai nạn xe cộ, bệnh viện nguy kịch thông báo, về sau chẩn đoán là người thực vật, cha Lục nhận đứa con riêng hợp ý mang về nhà, cũng chính là người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này, Lục Bắc Phàm.

Lục Bắc Xuyên hôn mê bất tỉnh, gia sản của Lục gia cũng không thể không ai kế thừa, Lục lão gia cũng liền một mắt nhắm một mắt mở.

Lục Bắc Phàm người này từ tướng mạo đến tính cách đáng đều ra dáng công tử bột, hắn tự cho là trở thành Nhị thiếu gia của Lục gia liền có thể yên ổn ngồi ngắm nhìn giang sơn.

Diệp Trăn vừa gả vào, cặp mắt sắc mị mị kia liền không có dịch chuyển khỏi trên người Diệp Trăn. Hắn mơ ước sắc đẹp của Diệp Trăn, từng ở trước giường Lục Bắc Xuyên cưỡng ép ôm Diệp Trăn vui vẻ gọi bậy là tâm can bảo bối, may mắn Lục Bắc Xuyên là người thực vật không nghe không cảm giác được, nếu không vợ và đệ đệ ở trước mặt hắn trình diễn bức tranh tình dục sống động, đỉnh đầu chăn dê, chắc chắn sẽ tức chết.

Bất quá sau khi Lục Bắc Xuyên tỉnh lại, vị Nhị thiếu gia này xác thực cũng rất thảm.

Ở trước mặt trùm phản diện tâm ngoan thủ lạt như Lục Bắc Xuyên, tên này hoàn toàn không đáng chú ý.

Người hầu Lục gia bưng lên cho Diệp Trăn bữa sáng, chỉ nghe thấy cha Lục nói: "Những việc ở công ty cho con hai tháng con cũng hẳn là đã quen rồi, ăn xong điểm tâm con và cha cùng đi công ty." Lời này hiển nhiên là nói với Lục Bắc Phàm.

Lục Bắc Phàm vui mừng nhướng mày. Có thể cùng Lục Thiếu Nhân đi đến công ty, cũng đã nói lên đây là muốn chính thức thừa nhận thân phận của hắn, thừa nhận vị trí ở công ty của hắn, muốn coi hắn là người thừa kế mà nuôi dưỡng.

Hắn kiềm chế tâm tình kích động của mình, "Vâng thưa cha."

Diệp Trăn ánh mắt liếc qua nhìn mẹ Lục toàn thân đều đang run rẩy lại kiệt lực nhẫn nại, thả xuống mí mắt.

Ở trường hợp trước mặt công chúng này, mẹ Lục còn cần rộng lượng hơn, cần khéo hiểu lòng người, cần là toàn bộ suy nghĩ của Lục gia, càng phải bảo hộ tôn nghiêm của chồng mình, không thể giống như những người phụ nữ gia đình bình thường, ở trước mặt con trai, con dâu của mình và con riêng cãi lộn với chồng.

Nhà có quyền thế không phải là nhiều. Lục Bắc Phàm bây giờ còn có thể đắc chí, đợi đến khi Lục Bắc Xuyên tỉnh, toàn bộ Lục gia, đừng nói là Lục Bắc Phàm, ngay cả Lục Thiếu Nhân, đều không thể sống yên ổn.

Trên bàn cơm nhìn như gió êm sóng lặng, chỉ là dưới đáy bàn dần dần có chút không đúng. Diệp Trăn ngồi đối diện Lục Bắc Phàm, chân của hắn đều nhanh ngả vào đùi Diệp Trăn.

Theo Lục Bắc Phàm, nữ nhân xinh đẹp như vậy lại phải trông coi cái người thực vật, quả thực là phung phí của trời!

Hắn nghĩ là cái người Đại ca kia sẽ không lành được, ở cùng anh ta chỉ lãng phí cuộc đời, không bằng mình nếm thử trước khi còn tươi, dù sao về sau toàn bộ Lục gia cũng sẽ là của hắn.

Nhưng những ngày gần đây nữ nhân hay ngượng ngùng khiếp đảm này đột nhiên biến thành cao quý lãnh diễm, làm hắn nhịn gần chết.

Diệp Trăn để muỗng canh xuống, mỉm cười nhìn qua Lục Bắc Phàm, "Xin lỗi, chân của em không cẩn thận đạp phải chân của chị rồi, xin hỏi em có thể đem chân từ trên đùi của chị dịch chuyển ra khỏi không?"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày Quốc Khánh vui vẻ!

Thời gian tốt đẹp đương nhiên muốn viết truyện a, chỉ là ngẫu nhiên thôi =3=

Truyện cẩu huyết ngôn tình, không ăn được độc giả có thể đi đọc những phong cách viết văn khác a, cảm ơn đã ủng hộ ^_^
Bình Luận (0)
Comment