Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 103

Lục Bắc Xuyên là người thuộc trường phái hành động, đặc biệt là sau khi đã xác định được kẻ thù và mục đích của kẻ thù, từ trước đến nay đều không kiêng nể mặt mũi.

Lục thị từ sau khi Thẩm lão gia tử xâm nhập vào cuộc họp hội đồng quản trị liền không để ý mặt mũi Thẩm thị nữa. Nếu mục đích của Thẩm lão gia là đưa Lục Bắc Xuyên vào chỗ chết, vậy thì Lục Bắc Xuyên cũng không cần hư tình giả ý với ông ta.

Lục thị kết thúc các hợp đồng hợp tác với Thẩm thị, rút mọi vốn đầu tư, kéo một nhóm nhân viên kỹ thuật từ Thẩm thị về Lục thị. Hạng mục, nhân viên có năng lực, bất kể là phương diện nào Lục thị cũng đều đang chèn ép tập đoàn Thẩm thị.

Không có Lục thị chống lưng, cái công ty chỉ còn vỏ bề ngoài này rốt cục nổi lên mặt nước. Không có ngân hàng nào đồng ý cho họ mượn tiền, cũng không có ai muốn đầu tư và hợp tác với Thẩm thị. Ban quản lý hỗn loạn, nội bộ công ty rắc rối phức tạp, toàn bộ công ty chỉ biết trên làm dưới theo. Một cái công ty to như vậy lại liên tiếp đầu tư sai khiến lỗ hổng tài chính không còn cách nào lấp lại, uy tín bị hao mòn, dường như không thể hồi sinh được nữa.

Sau khi Thẩm lão gia nghe thấy tin tức này bệnh tim liền phát tác, được đưa vào bệnh viện. Thẩm Vi Nhân bỏ kịch bản xuống chạy từ đoàn làm phim đến bệnh viện thăm ông. Buổi tối, Thẩm lão gia ở trong phòng bệnh nắm lấy bàn tay Thẩm Vi Nhân, nước mắt tuôn đầy mặt.

“Vi Nhân, công ty rơi đến tình cảnh bây giờ là do ông sai, về sau ông không thể che chở cho cháu nữa rồi.”

Thiết bị giám sát mạch đập tích tích vang lên, đường cong chập trùng.

Bệnh tim của Thẩm lão gia là bệnh cũ, vẫn luôn dựa vào uống thuốc để duy trì tình trạng sức khoẻ.

Thẩm Vi Nhân ngồi ở bên giường bệnh, cầm bàn tay tràn đầy nếp nhăn của Thẩm lão gia, nhỏ giọng nói: “Ông, sẽ không sao đâu, ông nhất định sẽ khoẻ lại mà.”

Thẩm lão gia ngửa mặt thở dài, “Khoẻ lại thì sao? Công ty… công ty đã thành như thế kia. Chỉ trách ông, trách ông không thể sinh ra đứa con trai tốt quản lý công ty thay mình! Vi Nhân, lúc trước, nếu như cháu có thể thay ông tiếp quản công ty thì tốt biết bao, công ty cũng sẽ không trở thành như hiện tại. Nếu Thẩm thị phá sản, về sau cháu ở giới giải trí bị người khác khi dễ thì sao bây giờ?”

Thẩm Vi Nhân miễn cưỡng nở một nụ cười, “Ông, sẽ không sao mà, bây giờ cháu đã trụ vững bước chân ở giới giải trí rồi, không ai có thể khi dễ cháu đâu. Còn chuyện của công ty… bây giờ cũng không phải hoàn toàn không còn có đường lui. Giao tình của chúng ta và Lục gia đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, Bắc Xuyên sẽ không không niệm tình xưa, mà trước đó ông cũng chỉ là nhất thời bị Lục Thiếu Ngôn lợi dụng nên mới… Ông ơi, ông yên tâm, cháu đi tìm anh ấy, cháu sẽ tìm anh ấy nói rõ ràng chuyện này, Bắc Xuyên nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu!”

Thẩm lão gia nắm chặt tay của cô ta, mệt mỏi lắc đầu, “Vô dụng thôi. Ông hiểu Lục Bắc Xuyên, nó căn bản cũng không quan tâm mối quan hệ này. Từ khi Lục lão gia qua đời, Lục thị đối với Thẩm thị đã không còn được như xưa nữa. Ông biết, lúc đó Lục Bắc Xuyên chỉ là nể mặt ông nội nó mới giúp đỡ chúng ta một tay mà thôi, giờ Lão gia đi rồi, nó nào còn quan tâm nữa.”

“Nhưng mà… chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết được chứ ông, chẳng lẽ ngoại trừ Lục thị ra, chúng ta thật sự không còn biện pháp nào khác ạ?”

Thẩm lão gia nặng nề thở dài, lắc đầu.

“Năm đó nếu như cháu có thể gả cho Lục Bắc Xuyên thì tốt biết bao!”

Trong tiếng thở dài, Thẩm Vi Nhân nuốt mấy từ trong miệng định nói xuống, Thẩm lão gia chợp mắt nghỉ ngơi, cả phòng bệnh không ai nói chuyện.

Sau khi Thẩm lão gia ngủ say giấc, quản gia rời khỏi phòng bệnh, nhìn Thẩm Vi Nhân trong hành lang trầm mặc không nói gì, thở dài, “Tiểu thư, lời lão gia mới vừa nói cô không cần để ở trong lòng.”

Quản gia đã phục vụ nhiều năm cho Thẩm gia, có vài lời cũng sẽ không tránh ông, vừa rồi câu ‘Nếu như cháu có thể gả cho Lục Bắc Xuyên thì tốt biết bao’ ông cũng nghe được.

Thẩm Vi Nhân miễn cưỡng nở một nụ cười, “Bác Trần, bác yên tâm, cháu không sao đâu, sẽ không để ở trong lòng.”

“Lão tiên sinh cứ để tôi chăm sóc, nếu cô bận thì đi về nghỉ ngơi trước đi, tôi gọi lái xe tiễn cô.”

Đêm khuya đường xa, Thẩm Vi Nhân chỉ có một mình bác Trần cũng không yên lòng.

“Cảm ơn bác Trần.”

Rời khỏi bệnh viện, Thẩm Vi Nhân để người đại diện xin phép đoàn làm phim nghỉ một tuần. Mặc dù cô là diễn viên chính, suất diễn nhiều, nhưng tin tức người trong nhà bị bệnh nặng cũng xác thực không thể từ chối. Mặc dù nói bây giờ khốn cảnh của Thẩm thị người người đều biết, nhưng đúng như Thẩm Vi Nhân nói, bây giờ địa vị của cô ta ở giới giải trí cũng không phải có thể tuỳ tiện đạp đổ.

Nhưng trong lòng Thẩm Vi Nhân cũng biết rõ, nếu như Thẩm thị cứ xuống dốc như vậy, về sau cô ta ở giới giải trí sẽ không còn kiên cường được như vậy.

Tựa ở ghế sau suy nghĩ hồi lâu, cô ta bấm gọi Lục Bắc Xuyên, nhưng kết quả nằm trong dự đoán của cô ta, căn bản gọi không thông.

Cô ta cầm điện thoại nhìn qua bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ xe, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Lục Bắc Xuyên gọi không nghe máy, Lục Thiếu Ngôn càng không thể gặp. Kẻ lòng lang dạ thú đó kể từ hôm lừa ông xé rách mặt với Lục thị liền không thấy đâu.

Nhưng Thẩm Vi Nhân không hiểu, vì sao lại như vậy?

Lục Thiếu Ngôn tại sao phải làm như vậy? Vụng trộm phát triển Thẩm thị, cuối cùng liều mạng với Lục thị ngả bài với Lục Bắc Xuyên, không phải như vậy trong tay sẽ nắm giữ lợi thế tốt hơn sao?

Sớm hủy hoại Thẩm thị, đối với hắn ta có ích lợi gì?

Thẩm Vi Nhân nắm tay thật chặt, cuối cùng vẫn gọi cho Lục Thiếu Ngôn.

“Thẩm tiểu thư, chào cô.”

“Tôi không hiểu tại sao anh phải làm như vậy, trước đó không phải chúng ta đã hứa rồi sao?”

“Thật xin lỗi nha,” Lục Thiếu Ngôn ở đầu bên kia điện thoại không có chút nào hối hận, “Tiếc là cô không biết tôi sớm hơn, nếu như cô gặp tôi sớm mấy năm sẽ biết tôi vốn chính là kẻ ti tiện vô sỉ, tiểu nhân hay lật mặt.”

“Lục Thiếu Ngôn!”

Trong điện thoại truyền đến một tiếng phụt cười, “Nếu Thẩm tiểu thư đã muốn biết tại sao tôi phải làm như thế thì tôi liền nói cho Thẩm tiểu thư biết vậy. Con người của tôi không chịu nổi ủy khuất, hơn mười năm trước, ông cô Thẩm lão gia, ngụy tạo kết quả giám định người thân của tôi và cha, khiến tôi trở thành một đứa con hoang. Mặc dù đến giờ tôi cũng không rõ tại sao năm đó Thẩm lão gia lại phải làm như vậy, nhưng oan có đầu nợ có chủ (*), từng người dính đến chuyện năm đó không một ai có thể chạy thoát.”

(*) Oan có đầu, nợ có chủ: Những việc oan trái đều phải có nguyên nhân, nợ nần bao giờ cũng có người chủ nợ; không phải tự nhiên mà bị mắc oan hay mắc nợ.

“Vừa mới bắt đầu tôi vốn không nghĩ lợi dụng Thẩm gia các người đó có biết không? Tôi chỉ muốn biết Thẩm gia các người rốt cuộc tới bao giờ mới có thể sụp đổ mà thôi. Nhưng mà Lục Bắc Xuyên biết rõ tôi và Thẩm gia hợp tác vẫn còn án binh bất động, tôi rất không vui. Nhưng chuyện này cũng chỉ có thể trách Thẩm lão gia mù thôi, tôi đào hố cho ông ta mà ông ta còn hung hăng nhảy xuống, vội vàng muốn đẩy ngã Lục Bắc Xuyên. Thật sự cho rằng chuyện năm đó không có ai biết sao?”

Chuyện năm đó Thẩm Vi Nhân có loáng thoáng nghe qua, cũng biết kết quả giám định là Thẩm lão gia đi làm, nhưng mà…

“Chuyện năm đó đúng là do sơ suất của ông tôi, nhưng ông ấy là bị người khác lừa gạt, không thể chỉ trách mình ông ấy được!”

“Thẩm tiểu thư thật đúng là đơn thuần, nếu như Thẩm lão gia vô tội, vậy vụ án bắt cóc năm đó phải giải thích như nào đây?”

Thẩm Vi Nhân không nhịn được run người, lạnh thấu tâm can, “Vụ… vụ án bắt cóc nào?”

“Thẩm tiểu thư hỏi tôi còn không bằng đến hỏi thẳng Thẩm lão gia đi, ông ấy biết rõ hơn tôi đó.”

“Không thể nào! Lục Thiếu Ngôn tên khốn nhà anh!” Thẩm Vi Nhân không chút hình tượng la to, “Anh nói linh tinh!”

“Thẩm tiểu thư không tin cũng được, tôi đoán Thẩm thị cũng không chống đỡ được mấy ngày đâu. Thẩm lão gia nằm trên giường bệnh, chắc hẳn là hối hận lúc trước không thể gả cô cho Lục Bắc Xuyên lắm đúng không? Thật nực cười.”

Lục Thiếu Ngôn dừng một chút, “Thẩm tiểu thư, sau khi Thẩm thị phá sản thì ân oán của tôi và Thẩm thị cũng coi như xong. Hi vọng Thẩm lão gia có thể sống lâu trăm tuổi để nhìn khoảnh khắc vinh hoa phú quỷ cả đời hoá thành hư không. Còn nữa Thẩm tiểu thư à, hi vọng cô có thể phát triển ở trong giới giải trí, đừng bởi vì Thẩm thị phá sản mà bị những kẻ mặt người dạ thú ăn tươi nuốt sống nhé. Không có chuyện gì thì tôi cúp trước, về sau không cần liên lạc với tôi nữa, dù cô gọi cho tôi, tôi cũng sẽ không nghe máy. Thẩm tiểu thư, rất cảm ơn cô đã chăm sóc tôi mấy năm qua, hẹn gặp lại.”

“Lục Thiếu Ngôn, anh đi chết đi!” Thẩm Vi Nhân hét to vào loa điện thoại, sau đó hạ cửa kính xe xuống, ném điện thoại ra ngoài cửa sổ cho hả giận.

Lục Thiếu Ngôn cúp điện thoại, nằm giữa một đống vỏ chai rượu mơ mơ màng màng. Cửa phòng bị người đẩy ra, Lâm Trạm nhìn sàn nhà bừa bộn, nhíu mày.

“Này, cái gì đó? Dù sao tôi cũng là chú của cậu đó, uống của cậu mấy bình rượu thôi mà đã trương cái mặt ra, không cần phải hẹp hòi như vậy chứ?”

Lâm Trạm trầm mặc sắp xếp mấy cái bình rượu rỗng sang một bên, “Anh say chết cũng không liên quan gì đến tôi.”

“Không biết trên dưới.” Hiển nhiên là say rồi.

Lâm Trạm ngồi trên ghế sa lon hỏi hắn, “Khi nào thì đi?”

“Đi? Cậu đuổi tôi đi sao?” Lục Thiếu Ngôn không thể tin nhìn anh ta, “Cậu muốn đuổi tôi đi?”

Lâm Trạm ném hộ chiếu cho hắn, “Hôm qua anh kêu tôi mua vé máy bay xuất ngoại cho anh.”

Lục Thiếu Ngôn hiển nhiên không nhớ gì, che trán suy nghĩ một hồi, “Đổi chủ ý rồi, hai ngày nữa đi thăm lão gia,” Hắn nhìn Lâm Trạm, “Cậu cũng đi đi, dù sao ông ấy cũng là ông trên danh nghĩa của cậu.”

Lâm Trạm không đồng ý, cũng không từ chối.

“Nghe nói Diệp Trăn lại mang thai, hình như còn là sinh đôi,” Lục Thiếu Ngôn khiêu khích anh ta, “Lâm Trạm, làm sao bây giờ, cậu lại cách xa Diệp Trăn hơn một bước rồi.”

Lâm Trạm lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên đứng dậy, lấy bình rượu còn chứ uống xong trên tay hắn, không rên một tiếng rời khỏi phòng.

Lục Thiếu Ngôn nằm ngửa trên mặt đất, “Người của Lục gia không có một ai tốt hết. À, ngoại trừ Chúc Chúc miễn cưỡng được tính là một tên nhóc không đồi bại ra.”

***

Đúng như Lục Thiếu Ngôn nói, Thẩm thị không chống đỡ được mấy ngày, hoàn toàn không cần Lục thị chèn ép, bản thân đã lâm vào khủng hoảng tài chính, không có ngân hàng nào đồng ý cho Thẩm thị vay, công trình chưa hoàn thành không có cách nào chi trả. Công ty không chu cấp được tiền lương, nhân viên đều cảm thấy bất an, dù Thẩm thị liên tục thanh minh tuyệt đối sẽ không khất nợ nhân viên một đồng nào, nhưng ở ngày phát tiền lương, nhân viên vẫn không thể nhận được thù lao.

Toà cao ốc lung lay sắp đổ.

Trong lúc này, Thẩm Vi Nhân đến một buổi yến hội có mặt Lục Bắc Xuyên.

Trên yến hội cách ăn mặc của cô ta trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, lui tới tự nhiên, được tất cả mọi người lưu luyến nhìn lại. Cô ta cố ý tiếp cận Lục Bắc Xuyên, nhưng mà Lục Bắc Xuyên lại thờ ơ, xem cô ta như không khí.

Luân phiên được mời rượu, Lục Bắc Xuyên có chút say, được một người đỡ đến phòng nghỉ khách sạn nghỉ ngơi một lúc. Nhưng mà đẩy cửa ra, chỉ thấy Thẩm Vi Nhân nằm ở trên giường, đắp mảnh vải không đủ che thân.

Cô ta nghĩ, đây là lựa chọn duy nhất cũng là cơ hội cuối cùng.

Muốn giữ lại Thẩm thị, chỉ còn cách nhờ Lục Bắc Xuyên ra tay.

Trở thành người phụ nữ của Lục Bắc Xuyên, cho dù là vụng trộm không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, cô ta cũng nguyện ý.

Lục Bắc Xuyên say, nhưng lí trí vẫn thanh tỉnh. Mùi nước hoa không thuộc về Diệp Trăn ở trong phòng rất nhanh đã khiến thần chí hắn tỉnh táo lại. Hắn dựa vào tường, lờ đờ mông lung nhìn người phụ nữ trên giường, “Thẩm Vi Nhân?”

Thẩm Vi Nhân cắn răng, xốc cái chăn đáng đắp trên người lên, lộ ra dáng người trần trụi lung linh tinh tế của mình.

Là một người đàn ông sẽ không thờ ơ.

Cô ta đưa tay ôm lấy Lục Bắc Xuyên, lí trí kiêu ngạo nhắc nhở cảm giác xấu hổ của mình, nước mắt rơi như mưa, “Bắc Xuyên, em không còn cách nào, thật sự không còn cách nào nữa. Em yêu anh, em thật sự rất yêu anh.”

Lục Bắc Xuyên xoa mi tâm đẩy cô ta ra.

Hắn nhìn cô ta một cái, say rượu khô nóng, nhưng ngay cả nửa điểm hứng thú hắn cũng không cảm nhận được.

“Chẳng lẽ anh không thích em sao? Thân hình của em, mặt của em, cả người em, những người áo mũ chỉnh tề ở bên ngoài đó ai cũng muốn, chẳng lẽ anh không muốn sao?”

Bây giờ Lục Bắc Xuyên ngay cả ánh mắt cũng chẳng muốn cho cô ta, bình ổn bước chân đi đến cửa phòng.

Thẩm Vi Nhân lại từ phía sau ôm chặt lấy hắn, “Anh yên tâm, sẽ không có ai biết hết, Diệp Trăn cũng sẽ không biết, chỉ cần anh muốn.”

Lục Bắc Xuyên không để ý cơ thể trần trụi của cô ta, mở cửa phòng, giật cánh tay cô ta ra, không chút nào thương hương tiếc ngọc đẩy xuống đất, “Thẩm Vi Nhân, tự mình soi gương nhìn bộ dạng bây giờ của cô giống loại người gì đi?”

Lục Bắc Xuyên giữ lại cho cô ta mấy phần mặt mũi, đóng cửa lại.

Lời này của Lục Bắc Xuyên khiến Thẩm Vi Nhân đang muốn đứng dậy chấn động.

Chiếc gương trang trí ở cửa phòng vệ sinh phản chiếu lại bộ dạng của cô ta.

Bộ dạng gì?

Kỹ nữ.

Thẩm Vi Nhân ôm mặt khóc rống.
Bình Luận (0)
Comment