Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 34.1


Editor: My

_____

Hải Tân thị, thông qua chính sách cải cách của quốc gia, sau mấy chục năm đã lắc mình biến hoá trở thành trung tâm kinh tế. Mỗi ngày đều có vài công ty nhỏ được thành lập, theo đó, mỗi ngày cũng có không ít công ty bị phá sản.

Rất nhiều trong số đó đã dùng năm năm để từ từ bay lên thành một ngôi sao mới, bây giờ cũng đã bước đến biên giới của sinh tử.

Tần Thiệu là nhân vật thủ lĩnh đời đầu của Tần thị.

Mà giờ khắc này trong phòng họp sáng chế, sắc mặt Tần Thiệu nặng nề, nghe đám cổ đông phía dưới tranh luận.

Nếu như không vướng phải vụ khủng hoảng tài chính lần này thì công ty cũng tuyệt đối sẽ không lâm vào tình trạng bị phá sản như bây giờ.

Mắt thấy tâm huyết nhiều năm sắp bị sụp đổ, Lục thị liền phái người tới muốn thu mua.

Tần Thiệu không cam tâm, nhưng không cam tâm cũng không còn cách nào khác, hiện tại cơ hội duy nhất của hắn cũng chỉ có thể để công ty bị Lục thị thu mua, mới có khả năng để sống tiếp.

Nhưng thanh danh của Lục Bắc Xuyên trong giới kinh doanh có ai mà không biết, đã bảo thủ lại còn hoành hành bá đạo, điều kiện thu mua chính là phải chọn một nhóm trong nội bộ Lục thị đến thay hết toàn bộ nhân viên của hắn.

Tần Thiệu biết, Lục Bắc Xuyên không tín nhiệm bọn họ.

Người trong đoàn đội đều là nhân viên kỹ thuật tín nhiệm của công ty, những người này đều đã theo hắn từ lúc công ty mới được thành lập. Bây giờ công ty bị thu mua cũng tức là những người này sẽ bị sa thải.

Tần Thiệu tự hỏi, nếu như không có những người này thì nhất định công ty cũng không thể đạt được những thành tựu như ngày hôm nay. Nhưng bây giờ lại bắt hắn vì bảo toàn công ty mà từ bỏ những nhân viên đã từng "tranh đấu giành thiên hạ" cùng mình, hắn còn không có vô sỉ như vậy đâu.

Kéo dài một đoạn thời gian, bộ phận cổ đông công ty đều đứng ngồi không yên, khoảng thời gian này công ty bởi vì đầu tư thất bại dẫn đến tài chính bị thiếu hụt, tiếp theo lại phát sinh ra một loạt nguy cơ và tín nhiệm về tài sản. Toàn bộ Hải Tân thị không ai dám tiếp nhận, chỉ có Lục thị nguyện ý thu mua, việc thu mua đã đến giai đoạn luật sư điều tra rồi, nhưng Tần Thiệu lại chậm chạp không chịu đưa ra quyết định.

"Tần tổng, tôi không cho rằng công ty ngoại trừ việc bị Lục thị thu mua thì còn có những biện pháp nào khác để khởi tử hồi sinh nữa. Danh dự và uy tín của chúng ta cũng đã bị phá sản theo ngân hàng kia rồi, không còn ngân hàng nào dám tín nhiệm chúng ta nữa, cũng không còn những công ty khác muốn bơm tiền, thật sự nếu không đưa ra quyết định thì ngoại trừ phá sản, công ty không còn có con đường thứ hai nữa đâu!"

"Không sai, mà tôi cũng cho rằng nếu để tập đoàn Lục thị thu mua thì công ty sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn!"

"Đúng vậy, toàn bộ thành phố này trừ Lục thị cũng không còn công ty nào khác muốn thu mua nữa, Lục thị là con đường duy nhất của chúng ta."

Thần sắc Tần Thiệu khó coi, đoàn đội kỹ thuật Hạch Tâm vẫn luôn theo hắn lập nghiệp ngồi ở trong phòng họp một mực không nói gì.

Muốn bảo vệ công ty thì phải vứt bỏ nhân viên. Một bên là công ty, một bên là tình cảm nhiều năm, Tần Thiệu liền lâm vào thế lưỡng nan.

"Tôi đi tìm Lục Bắc Xuyên nói chuyện, hôm nay trước cứ đến đây thôi."

Kỳ thật nên nói cái gì cũng đều đã nói hết cả rồi, nhưng thái độ Lục thị rất cường ngạnh, không có chỗ thương lượng, rất có phong thái ép mua ép bán.

Vừa đứng lên, có người đã đứng ra ngăn cản, đưa một phong đơn từ chức cho hắn, "Tần tổng, đây là đơn từ chức của tôi."

Tần Thiệu không nhận, nhìn người trước mặt, lại quét mắt nhìn đám cổ đông đều có mục đích riêng phải đạt được trong phòng họp, thấp giọng hấp tấp nói: "Cậu đi theo tôi."

Tần Thiệu dẫn người đi vào phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, nghiêm nghị hỏi: "Dương Chiêu, cậu có ý gì?"

Dương Chiêu và hắn là đồng nghiệp nhiều năm, lúc mới lập nghiệp ngày đêm làm quần quật, thật vất vả mới giúp công ty phát triển được, bây giờ lại vì cứu công ty mà đuổi hắn đi?

Chuyện như vậy Tần Thiệu hắn không làm được.

"Tôi cũng đã được nghe nói rồi, nếu như được thu mua thì bên Lục thị sẽ điều động toàn bộ đội kỹ thuật mới qua đây thay chúng ta, đây cũng là một trong các điều kiện thu mua. Công ty đã như vậy rồi, tôi không muốn làm anh khó xử. Anh cũng không cần lo lắng cho bọn tôi, ở công ty nhiều năm như vậy, chắc chắn tôi sẽ tìm được việc làm khác thôi, sẽ không bị chết đói đâu."

"Cho nên cậu liền đưa đơn xin từ chức sao?" Mi tâm Tần Thiệu hãm sâu, đáy mắt mang theo vẻ giận dữ, "Tôi đương nhiên biết lấy năng lực của cậu ra ngoài sẽ không bị chết đói, nhưng cái này là một chuyện sao?"

"Bỏ xe giữ tướng thôi mà, chúng tôi có thể hiểu được."

"Tôi là loại người "bỏ xe giữ tướng" sao?" Tần Thiệu giận quá mà cười, hắn nhìn Dương Chiêu, nói năng có khí phách, "Coi như ngày hôm nay công ty có bị sụp đổ thì tôi cũng có thể xây dựng lại được!"

"Tần tổng, công ty này là tâm huyết của chúng ta, là kết quả cố gắng của tất cả đoàn đội, là kết quả của chúng ta từng chút từng chút một biến đoàn đội chỉ gồm có hai người phát triển lên tới công ty gần ngàn người như bây giờ. Anh nhẫn tâm nhìn tâm huyết của mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát sao?" Dương Chiêu thở dài, thấp giọng nói: "Tần Thiệu, anh có thể đứng nhìn công ty bị phá sản, nhưng tôi lại không thể trơ mắt nhìn công ty đóng cửa. Công ty Lục thị hùng hậu, tôi tin công ty nếu được lãnh đạo bởi Lục Bắc Xuyên sẽ càng tốt hơn."

Sắc mặt Tần Thiệu âm trầm, giữ yên lặng không nói gì.

Đang trong thời khắc giằng co, bên ngoài cửa phòng có người gõ cửa.

"Vào đi."

Trợ lý đẩy cửa đi vào, thấp giọng nói: "Tần tổng, người của Lục thị đến rồi."

Tần Thiệu và Dương Chiêu nhìn nhau, đều thấy được sự nặng nề trong đáy mắt của đối phương.

*Hãy đọc tại trang chính chủ TvT*

Tần Thiệu sửa sang lại chỗ nếp gấp trên trang phục, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.

Lần này tập đoàn Lục thị điều động hơn mười người tới, người nào cũng mang khuôn mặt nghiêm túc, trầm mặc ngồi ở trong phòng họp.

Cửa phòng họp đẩy ra, Tần Thiệu âm trầm đi vào, nhìn hơn mười người này mà mi tâm nhíu chặt. Từ lúc công ty thành lập đến nay, hắn chưa bao giờ có thời điểm tức giận đến như vậy.

Một người trong số đó thấy hắn thì cười đứng dậy, bắt tay cùng Tần Thiệu, "Chào anh Tần tổng, chúng tôi là người bên tập đoàn Lục thị phái tới để nói chuyện với anh về chi tiết vụ việc thu mua."

"Chào anh." Ánh mắt Tần Thiệu như chim ưng liếc qua trên người mấy người này, "Một tháng trước tôi đã nói hết với quý công về điều kiện rồi, nếu như quý công ty vẫn kiên trì điều động đoàn đội mới vào công ty, như vậy tôi đành xin được từ chức."

Lục Bắc Xuyên đã không thể chứa hắn, không thể chứa đoàn đội của hắn, đã vậy hắn liền tự mình làm lại!

Có đoàn đội ở bên cạnh, hắn nghĩ Đông Sơn tái khởi (*) bất quá chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

(*) Đông Sơn tái khởi (thành ngữ): khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Cũng được ví giống như ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư.
Bình Luận (0)
Comment