Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 36.2

Editor: Myy

____

Thẩm Vi Nhân cười cười đưa tay qua, tự nhiên hào phóng nói, "Chào bác, cứ gọi con là Vi Nhân được rồi ạ."

Mẹ Diệp đưa tay tới nắm, suy nghĩ hồi lâu mới cười nói: "Bác suýt chút nữa thì không nhận ra, Vi Nhân, con ở bên ngoài còn xinh đẹp hơn trên TV nhiều đó."

Gia thế của Thẩm không tầm thường, cho nên Thẩm Vi Nhân ở trong giới giải trí tất nhiên là như cá gặp nước, có xuất hiện kha khá trên các màn ảnh nhỏ, cũng có thể nói là nổi tiếng.

Thẩm Vi Nhân cười cười, không khiêm tốn cũng không thụ sủng nhược kinh (*), mà ngược lại còn thản nhiên đón nhận lời khen của mẹ Diệp, giống như đây chỉ là một câu nói bình thường mà thôi.

(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.

"Nếu không phải do Tình Tình nói cho con biết thì con còn tưởng rằng bác là chị của Tình Tình nữa đó."

Mẹ Diệp che miệng cười, "Miệng của Vi Nhân cũng thật ngọt. Hôm nay là sinh nhật của cha Tình Tình, con đã tới rồi thì cứ tự nhiên chơi vui vẻ nhé, bác tìm Tình Tình có chút việc, con đi uống chút gì trước đi."

"Vâng thưa bác."

Mẹ Diệp dẫn Diệp Tình sang một bên, lại khẽ nhìn Thẩm Vi Nhân thêm một chút.

Vị Thẩm Vi Nhân này tuyệt đối là nổi bật nhất trong đám người, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn nà, ngũ quan cũng rất kinh diễm chói mắt. Cô ta mặc một thân váy đỏ, lẳng lặng nhìn về phía cửa, bốn phía người xung quang đều yên lặng lui lại để dành sân khấu cho cô ta, quả thực là tiêu điểm chú ý của cả buổi tiệc. Có không ít người lui tới cũng nhận ra cô ta, còn thỉnh thoảng tìm cơ hội để tiến lên bắt chuyện.

Bà thấp giọng hỏi Diệp Tình: "Con bé là Thẩm Vi Nhân à, lúc trước tại sao con không kể cho mẹ về nó?"

Diệp Tình cười nói: "Mẹ, con có nhiều bạn bè lắm, mẹ cũng không có hỏi con, mà con gái mẹ lại ưu tú như vậy, có quen biết Thẩm Vi Nhân kỳ quái đến vậy sao?"

Mẹ Diệp bất lực chọc chọc cô ta, "Con ấy, mẹ cũng không quản được, nhưng đợi chút nữa em của con tới, nhớ cho kỹ, hiện tại nó đang mang thai, tuyệt đối không nên xảy ra xung đột gì với nó nghe chưa."

Nghe nói như thế, sắc mặt Diệp Tình có một chút không vui, nhưng rất nhanh đã bị cô ta che giấu, "Vâng, con biết rồi, mẹ cứ yên tâm đi."

Dặn dò xong lời này, mẹ Diệp lúc này mới yên tâm.

*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_Twinkle) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*

Lúc đang chuẩn bị đi ra cửa, liền nghe thấy hướng cửa truyền đến động tĩnh, ngay sau đó trong hội trường có không ít ánh mắt dồn dập nhìn về phía cửa, thì ra là Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn tới.

Bởi vì Diệp Trăn đang mang thai, trên đường đi Lục Bắc Xuyên không dám để lái xe lái quá nhanh, cho nên một lộ trình đáng ra chỉ mất hai mươi phút lộ trình lại bị kéo dài mất tới nửa giờ.

Vừa mới xuống xe, hắn liền che phủ người cực kỳ chặt chẽ, chỉ sợ cô cảm thấy một chút lạnh.

Cha Diệp đi theo bên cạnh, cười cười, dẫn hai người vào bên trong, cảm nhận được ánh mắt bốn phía, ông ta liền ngẩng đầu ưỡn ngực ra vẻ.

Những vị khách cha Diệp mời đến dồn dập tiến lên tìm thời cơ bắt chuyện với Lục Bắc Xuyên, dần dần đám người đã vây quanh chật như nêm cối.

Lục Bắc Xuyên đưa tay che chở Diệp Trăn, cũng lo lắng chỗ này nhiều người sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên hắn thấp giọng nói với Diệp Trăn: "Em tìm một vị trí ngồi trước đi, đợi anh xử lý xong chỗ này sẽ lập tức đi tới."

Diệp Trăn gật gật đầu.

Cha Diệp dẫn Diệp Trăn đến một nơi an tĩnh, dặn dò cô hai câu liền không kịp chờ đợi rời đi.

Diệp Trăn bưng một chén nước trái cây, ngồi ở một bên nhìn đám người muôn hình muôn vẻ dồn dập chào hỏi với Lục Bắc Xuyên, cũng mất không lâu lắm, đám người chen chúc Lục Bắc Xuyên chỉ trong chốc lát đã không nhìn thấy người rồi..

Mặc đồ Tây cẩn thận tỉ mỉ, áo sơmi được buộc cúc áo cực kỳ chặt chẽ, nhàn nhàn đứng nơi đó, thấy rõ ràng một bộ dạng cao cao tại thượng xa cách, nhưng hết lần này tới lần khác ánh mắt ôn nhu của anh ta lại chỉ dành riêng cho mình nữ nhân bên cạnh.

Người đàn ông ưu tú như vậy, có ai mà không yêu cho nổi?

Uống hai ngụm nước, liền nhìn thấy Diệp Tình dẫn theo một cô gái đi tới gần cô, sau đó an vị ngồi phía đối diện.

Diệp Tình một mặt vui mừng, giống như chuyện xảy ra lúc trước đã sớm quên đi rồi, không có chút nào khúc mắc và xấu hổ, "Trăn Trăn, nghe nói em đang mang thai, chúc mừng em nhé."

Nụ cười trên mặt không có nửa phần vui mừng thì tính gì là chúc mừng.

Diệp Trăn không muốn hư tình giả ý với cô ta, cho nên không lạnh không nhạt đáp: "Cảm ơn."

"Giới thiệu cho em một chút, vị này là bạn của chị, Thẩm Vi Nhân."

Thẩm Vi Nhân?

Diệp Trăn nhìn về phía cô gái xinh đẹp tinh xảo bên cạnh Diệp Tình, đánh giá cô ta.

Người phụ nữ này, cô đương nhiên biết.

Thẩm Vi Nhân, nữ diễn viên mới nổi, những năm này dựa bằng vào những vai diễn ưu tú đã nhận được không ít giải thưởng truyền hình điện ảnh, cách vị trí Ảnh hậu chỉ còn một bước.

Nhưng những điều này đều không phải là quan trọng nhất, quan trọng chính là, vị này là nhân vật nữ phụ của truyện, là bạn học thời đại học của Lục Bắc Xuyên, đã từng là người đại diện cho sản phẩm của tập đoàn Lục Bắc Xuyên, thậm chí còn dính một ít scandal với hắn.

Trong tiểu thuyết bởi vì Lục Bắc Xuyên thích Diệp Tình, vậy nên vị Thẩm Vi Nhân này cũng đã từng là một trong đám kình địch của Diệp Tình, cô ta khắp nơi đối nghịch với Diệp Tình, khiến cho Diệp Tình khó xử,... Nhưng tất cả việc đó đều là lấy tảng đá đập chân mình, bây giờ lại quỷ dị đứng về phe Diệp Tình, thật đúng là vượt ngoài dự kiến của Diệp Trăn.

Lúc cô đang dò xét Thẩm Vi Nhân, thì ngược lại Thẩm Vi Nhân cũng đang quan sát cô, ánh mắt cô ta như có như không lướt qua trên bụng cô, "Thật là nhìn không ra được Diệp tiểu thư là một phụ nữ đang mang thai."

Diệp Trăn cười nói: "Mới hơn một tháng mà thôi, cho nên nhìn không rõ lắm."

"Cô và Bắc Xuyên mới kết hôn một tháng mà đã lập tức mang thai rồi, dựa vào vốn hiểu biết của tôi đối với Bắc Xuyên, Diệp tiểu thư hẳn là không phải loại hình Bắc Xuyên thích. Hai người có thời gian bồi dưỡng tình cảm không?"

"Ồ? Thẩm tiểu thư biết cả loại hình mà chồng tôi thích luôn cơ à?"

*Đọc tại trang chính chủ đi nhó hjhj*

"Chúng tôi là bạn học thời đại học, đã từng..." Thẩm Vi Nhân môi đỏ khẽ mở, mỉm cười, sau đó nhìn Diệp Trăn, không cần nói cũng biết cô ta có ý gì.

"Thời gian đúng là một thứ kì diệu, nó có thể thay đổi rất nhiều người, Lục Bắc Xuyên cũng không phải ngoại lệ, có lẽ lúc trước anh ấy không thích người như tôi, nhưng đúng như lời anh ấy thổ lộ với tôi trong hôn lễ, vừa thấy đã yêu," Diệp Trăn híp mắt cười cười, "Có lẽ đàn ông chỉ là gặp sắc khởi ý mà thôi, nhưng có thể thấy được Lục tiên sinh hiện tại thực sự thích tôi."

"Thật sao?" Thẩm Vi Nhân không biến sắc cười nói: "Diệp tiểu thư, kỳ thật tôi hiểu rất rõ tình huống gia đình của Bắc Xuyên. Lục gia gia thừa nhận người thừa kế Lục gia chỉ có một mình anh ấy, dưới loại tình huống đó, Lục gia gia đương nhiên sẽ muốn vì Lục gia mà lưu lại huyết mạch. Từ xưa tới nay Bắc Xuyên vẫn luôn hiếu thuận, lời của ông nói chắc chắn anh ấy sẽ không dám cãi lời."

Ý cô ta là đang nói, mặc dù cô có thể gả vào Lục gia trở thành vợ của Lục Bắc Xuyên, nhưng đó chỉ bởi vì cô đang mang thai đứa bé, chứ không phải là bởi vì Lục Bắc Xuyên yêu cô?

Diệp Trăn lơ đễnh, "Nhưng cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nghe thấy Lục tiên sinh nhắc đến Thẩm tiểu thư. Mà nghĩ lại, từ sau khi Lục tiên sinh xảy ra tai nạn xe cộ hôn mê đến nay, cô và Lục tiên sinh hẳn là cũng chưa gặp nhau, tôi cảm thấy rất kỳ quái, những lời này là cô nghe từ đâu ra? Cô đúng là hiểu rõ về Lục gia a."

Trong đám người, Lục Bắc Xuyên ngẫu nhiên thoáng nhìn thấy người phụ nữ ngồi ở trước mặt Diệp Trăn, hai mắt hắn nhắm lại, thản nhiên liếc một cái, từ chối những người vây chung quanh, sau đó đi tới chỗ Diệp Trăn.

Diệp Trăn nhìn Lục Bắc Xuyên đang bưng chén rượu đi tới chỗ cô, chờ hắn đến gần, sau đó cười nói: "Lục tiên sinh, anh đến rất đúng lúc. Em chính là đang cảm thấy nhàm chán, không bằng ngồi lại giới thiệu cho em biết về vị bạn gái cũ này đi."

***

Editor có lời muốn nói:

Chị nhà ghen rùi hix Anh nhà đợt này toang thiệt rùi hjhj
Bình Luận (0)
Comment