Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 54.1

Giờ nghỉ ngơi ăn trưa. Bên ngoài công ty, tốp năm tốp ba nhân viên ra ra vào vào. Mấy chiếc xe sang trọng đỗ ở trước cửa công ty đã sớm thu hút không ít ánh mắt dò xét của những người xung quanh. Mặc dù hiếu kỳ, nhưng cũng không có quá nhiều người túm lại xem.

Dù sao đây cũng là trung tâm phồn vinh nhất thành phố, xe sang trọng cũng không hiếm thấy.

Nơi này không cho phép đỗ xe quá lâu, bảo vệ tiến lên hỏi thăm, lại bất ngờ biết được trên xe là vợ của Lục tổng!

Tin tức này khiến không ít người nghị luận bàn tán.

Toàn bộ công ty từ lúc mới biết tin tức Lục tổng đã kết hôn sinh con, trong giờ làm việc luôn âm thầm nghị luận. Trên diễn đàn công ty các cô từng bí mật thảo luận qua chuyện này: Bà Lục đương nhiệm và Thẩm Vi Nhân, đến cùng thì ai mới là người mà Lục tổng yêu.

Nếu bà Lục đương nhiệm mới là chân ái, vậy từ lúc kết hôn đến nay tại sao Lục tổng lại không mang bà Lục theo đến bất kì bữa tiệc rượu nào? Nhưng nếu nói thanh mai trúc mã Thẩm Vi Nhân mới là chân ái, vậy thì Lục tổng lại không giống loại người sẽ nguyện ý cưới người mà mình không yêu.

Trên các tin tức tạp chí thổi phồng mọi chuyện lên nói về những ân oán hào môn kia quá mức doạ người, các cô cũng chỉ dám tùy tiện nghe một chút, giờ cơm trưa lâu lâu nhàm chán trò chuyện hai câu, thật thật giả giả, coi như để giải trí mà thôi. Ai mà dám nói thẳng trước mặt Lục tổng chứ?

Không nghĩ tới bà Lục lại đích thân tự mình đến công ty!

Có không ít người mong mỏi, muốn thấy bà Lục trong truyền thuyết kia.

Lục Bắc Xuyên đi ra từ trong thang máy. Hai con ngươi sắc bén giống như mũi tên, sáng như như đao, sắc mặt bình tĩnh, nhanh chân đi đến phía cửa ra vào.

Nhân viên công ty dồn dập nhường đường, gật đầu cung kính chào hỏi với Lục Bắc Xuyên, "Chào Lục tổng."

Lục Bắc Xuyên làm như không nghe thấy, tất cả sự chú ý đã bị chiếc xe Rolls-Royce trước cửa cướp lấy.

Lúc nhận được điện thoại của Diệp Trăn tim Lục Bắc Xuyên đập nhanh như muốn bay ra ngoài, lòng nóng như lửa đốt.

Cô gái này quả thực không có lúc nào khiến hắn bớt lo cả, mới sinh xong một tháng đã chạy loạn khắp nơi rồi, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ!

Lục Bắc Xuyên thở một hơi bình tĩnh lại, đứng ở trước cửa xe. Tay lái xe nhìn thấy sắc mặt của Lục Bắc Xuyên liền vội vàng cúi đầu. Trong lòng âm thầm phỏng đoán, bình thường Lục tổng ở nhà rất tốt, tại sao vừa ra ngoài mà thái độ đối với bà Lục lại khác xa như vậy?

Lái xe cũng không dám nhiều lời, mở cửa xe ra, Lục Bắc Xuyên đứng khom người trước cửa xe, cẩn thận từng li từng tí giúp Diệp Trăn ôm Bảo Bảo ra.

Diệp Trăn bước một chân xuống, nghiêng người ra bên ngoài, liền bị Lục Bắc Xuyên dùng một tay ôm eo thật chặt, dùng lực đạo vừa đủ đỡ Diệp Trăn ra khỏi xe.

Diệp Trăn ngửa đầu nhìn qua toà nhà vốn có danh xưng là toà văn phòng cao thứ ba này, không khỏi thở dài, Lục gia thật sự rất giàu có.

"Sao em lại tới đây?"

Diệp Trăn nghiêng đầu cười nhìn Lục Bắc Xuyên, "Em dẫn theo Chúc Chúc đến mang cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, chẳng lẽ anh không cảm động sao?"

Loại cảm giác ngọt ngào trộn lẫn với lo lắng này thật khiến cho Lục Bắc Xuyên ngũ vị tạp trần, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt của Diệp Trăn thì lại nuốt xuống những lời muốn nói. Hắn nhìn Bảo Bảo đang ngủ say trong ngực Diệp Trăn, "Chúc Chúc ngủ rồi à? Đưa anh ôm."

Diệp Trăn đưa Chúc Chúc đến trong ngực hắn, Lục Bắc Xuyên một tay ôm Chúc Chúc, một tay ôm eo Diệp Trăn đi vào toà cao ốc.

Lái xe sau lưng đóng cửa xe, nhìn bóng lưng thân mật của hai người thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Anh ta còn tưởng rằng thái độ của Lục tổng đối với bà Lục đã thay đổi, haiz, hai người tình cảm như vậy mà, là anh ta suy nghĩ nhiều rồi.

Diệp Trăn đi bên cạnh Lục Bắc Xuyên duy trì mỉm cười. Bình thường nếu Lục Bắc Xuyên cứ ôm eo cô như vậy, một giây sau Diệp Trăn liền sẽ giữ khoảng cách với hắn, nhưng hôm nay thì khác.

Thứ nhất, đây là ở trước mặt mọi người, ở công ty của Lục Bắc Xuyên, cũng không thể khiến hắn mất mặt mũi được.

Thứ hai, đây chính là hiệu quả mà cô muốn.

Nhân viên trong công ty khi lần đầu nhìn thấy Diệp Trăn thì đều phải nín thở.

Vị Diệp Trăn này, không phải là giống như đúc cô minh tinh Diệp Tình trong giới giải trí kia sao?

Có không ít người cũng đã nghe nói đến chuyện Diệp Trăn và Diệp Tình là chị em song bào thai, thế nhưng khi có người giống nhau như đúc xuất hiện ở trước mặt mình thì vẫn còn thấy chút kinh ngạc.

Nhân viên lui tới cung kính chào hỏi với hai người, đồng thời lại bất động thanh sắc đánh giá một nhà ba người này.

Trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi. Mặc dù không biết dáng dấp đứa bé ra sao, nhưng cha mẹ đẹp như vậy, sao con có thể kém hơn được?

Gia cảnh giàu có, gia đình hạnh phúc, tình cảm vợ chồng nồng đậm, ba ba một tay ôm con, một tay ôm lấy vợ, một màn này vô cùng ấm áp, thật là khiến người ta phải ghen tị.

Có không ít nhân viên lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ chụp ảnh cho một nhà ba người này, chuẩn bị bí mật đăng lên mạng. Tiếng chụp ảnh xoạt xoạt một tiếng vang lên, ở chỗ đại sảnh không quá ầm ĩ này càng trở nên chói tai hơn.

Lục Bắc Xuyên nhếch lông mày nhìn nhân viên sắc mặt xấu hổ cách đó không xa đang nghĩ cách lén lút giấu điện thoại đi.

Bọn họ không phải minh tinh, cái cách nhìn ngó này, lại có hành vi chụp lén ở trước mặt mọi người nữa, không ai có thể tha thứ, huống chi còn là Lục Bắc Xuyên.

Hắn dừng bước, hai con ngươi hơi trầm xuống, sắc mặt không vui nhìn qua nhân viên kia. Dưới sự áp bách này, cô nhân viên kia hiển nhiên có chút không biết phải làm sao.

Ngay lúc Lục Bắc Xuyên định mở miệng giận dữ mắng mỏ, Diệp Trăn cười nói: "Không sao," Cô nhìn nhân viên kia, giải vây hộ cô ấy: "Xoá ảnh là được rồi."

Nói xong, lại quay sang nói với Lục Bắc Xuyên: "Lục tiên sinh, cơm trưa sắp nguội rồi."

Lục Bắc Xuyên tất nhiên hiểu ý của Diệp Trăn, mặt không biểu tình dẫn cô tiến vào thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, nhân viên kia lúc này mới thở dài một hơi, dường như nghĩ đến gì đó lại thấy sợ, cô ta lôi điện thoại di động ra, xóa bỏ ảnh chụp lén vừa rồi.

"Thì ra bà Lục là người ôn nhu như vậy, không giống mấy lời đồn thổi trước đó."

"Mấy người trên diễn đàn nói mà bà cũng tin, tất cả đều là nói luyên thuyên mà thôi, tôi đã sớm không ưa mấy đám hay nói xấu người khác đấy rồi. Bà chờ xem, chút nữa tôi đi nói chuyện bà Lục đến công ty cho đám ấy nghe, để cho bọn họ trợn to mắt chó của họ lên xem thật kỹ lại luôn!"

"Bọn họ sẽ tin sao?"

Cô quơ điện thoại trên tay, "Vừa rồi tôi có chụp lén một bức bóng lưng của Lục tổng và bà Lục, trên tay của tôi có chứng cứ, mạnh hơn nhiều so với mấy tin đồn thất thiệt mà bọn họ bịa ra ấy chứ."

"Thôi, thang máy tới rồi, chúng ta mau đi làm việc tiếp đi."

***

Sau khi vào thang máy, Diệp Trăn liền đẩy tay Lục Bắc Xuyên ra, thấp giọng nói: "Lục tiên sinh, xem ra anh ở công ty rất không được lòng người nha, những nhân viên kia sao lại sợ anh như vậy?"

Lục Bắc Xuyên không thèm để ý tới thái độ của cô, những người phụ nữ dịu dàng cẩn thận hắn thấy cũng nhiều rồi, đều không phải loại hình mà hắn thích.

"Là kính trọng, không phải sợ."

Diệp Trăn bĩu môi, không nói gì.

"Sao hôm nay em lại nổi hứng mang cơm cho anh? Không giống như chuyện bình thường em sẽ làm. Xảy ra chuyện gì rồi?"

Có một câu nói rất hay: Không có việc gì là không có mục đích. Lục Bắc Xuyên hiểu tính cách của Diệp Trăn. Mang theo đứa bé, còn tới công ty phô trương như vậy, chắc chắn không phải chỉ vì muốn đưa cơm cho hắn.

"Lục tiên sinh, anh thật đúng là không hiểu phong tình mà," Diệp Trăn bất động thanh sắc, "Em là vợ của anh, em mang cơm cho chồng của mình có gì kỳ quái sao?"

Khoé miệng Lục Bắc Xuyên khẽ nhếch, không nói gì.

Cô gái này nhất định là có chuyện gì rồi. Bây giờ thì mạnh miệng, hắn cũng không vội, tí nữa coi như hắn không hỏi thì Diệp Trăn cũng sẽ nói.

Đến tầng 33.

Trước khi thang máy mở ra một giây, Diệp Trăn lại thân mật ôm cánh tay Lục Bắc Xuyên, nghiêng đầu dựa vào vai hắn, không nhìn mấy nhân viên đang kinh ngạc xung quanh, cười đi vào văn phòng của Lục Bắc Xuyên.

Đây là lần đầu tiên Diệp Trăn tới cao ốc Lục thị, cũng là lần đầu tiên cô đến văn phòng của Lục Bắc Xuyên.

Lục Bắc Xuyên bế Chúc Chúc đang ngủ lên giường trong phòng nghỉ, quay lại thì phát hiện cô vợ nhỏ của mình đã mở hộp cơm ra đặt lên bàn, đưa cho hắn một đôi đũa.

Mùi hương rất thơm, tất cả đều là món hắn thích.

"Dì Nguyệt làm sao?"

"Đương nhiên." Diệp Trăn cười cười, "Nếu như anh muốn ăn đồ ăn em làm thì cũng được, nhưng em lo em dám làm anh lại không dám ăn."

"Chỉ cần là em làm, anh đều sẽ ăn."

Lục Bắc Xuyên nhận lấy đôi đũa Diệp Trăn đưa tới, ngồi ở trước bàn ăn cơm trưa.

Hiện tại đã sớm qua giờ cơm, Lục Bắc Xuyên sau khi làm việc vất vả liên tục xong cảm thấy dạ dày rỗng tuếch kêu to. Diệp Trăn ngồi ở trước mặt Lục Bắc Xuyên, đặt khuỷu tay trên bàn, chống cằm nhìn hắn ăn cơm.

"Lục tiên sinh, gần đây có phải anh rất bận hay không?"

Lục Bắc Xuyên nhìn cô một cái, "Có chuyện gì sao?"

"Đương nhiên là có." Diệp Trăn dựa vào phía sau một chút, miễn cưỡng nhìn qua hắn, "Lục tổng, gần đây em có nghe thấy một vài tin đồn, không biết anh đã biết hay chưa."

Lục Bắc Xuyên cầm đũa, nghe thấy giọng điệu không được bình thường của Diệp Trăn, nuốt xuống đồ ăn trong miệng. Hắn để đũa xuống, ung dung nhìn qua Diệp Trăn.

"Tin đồn gì?"

Một bộ dáng trận địa đã sẵn sàng tiếp nhận tra khảo.

"Lục tiên sinh, anh khẩn trương như vậy làm gì? Em chỉ sợ anh ăn cơm sẽ thấy nhàm chán mới tùy tiện tâm sự với anh mà thôi. Mau ăn đi, đồ ăn nguội mất rồi."

Ánh mắt Lục Bắc Xuyên hơi trầm xuống, không quá tin tưởng câu nói hời hợt này của Diệp Trăn, nhưng bị Diệp Trăn thúc giục, hắn vẫn cầm đũa lên.

"Anh ăn nhiều rau xanh một chút đi, rất tốt cho cơ thể... Thịt cũng phải ăn nhiều, cho dinh dưỡng cân đối... Uống chút canh đi," Diệp Trăn múc cho hắn một chén canh nhỏ, đặt ở trước mặt hắn.

Lục Bắc Xuyên cầm thìa uống, lại nghe thấy Diệp Trăn thở ngắn thở dài, "Lục tiên sinh, hôm nay em nghe được một chút tin tức, cũng không biết có phải là sự thật hay không nữa."

"Tin gì?"

"Là như vậy. Có rất nhiều giới truyền thông nói anh và Thẩm Vi Nhân là thanh mai trúc mã, là một đôi tình nhân cực kỳ yêu nhau, lúc nhỏ còn từng thề non hẹn biển với nhau nữa. Bởi vì Thẩm Vi Nhân quyết chí muốn lăn lộn trong giới giải trí, nói không lấy được danh hiệu Ảnh hậu thì sẽ không bỏ cuộc, anh si tâm chờ đợi cô ấy ròng rã nhiều năm, rốt cục chờ được tới lúc sự nghiệp của Thẩm Vi Nhân có chỗ khởi sắc. Nhưng lúc sắp nhận được danh hiệu Ảnh hậu thì anh lại bị một cô gái nhà giàu mới nổi mê hoặc," Diệp Trăn chỉ mình, "Cô gái nhà giàu mới nổi này, chính là em."

Lục Bắc Xuyên bị mấy tin tức này làm cho sốc, không kịp chuẩn bị liền bị sặc nước canh. Hắn thấp giọng liên tục ho khan, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Bình Luận (0)
Comment