Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 76

Những tin tức này nói là thật cũng thật, nói giả thì cũng giả, thật thật giả giả trộn lẫn vào nhau, không phân biệt được. Ngay cả thời gian chuẩn xác cũng có, chắc chắn đã giúp những chuyện nghe rợn cả người này tăng thêm mấy phần chân thực.

—— Vạch trần cuộc sống “cô bé lọ lem” suốt hai mươi năm của phu nhân Lục thị!!!

—— Phiên bản thực tế chim sẻ biến thành phượng hoàng vẫn còn tiếp diễn, vì vậy hãy chú ý theo dõi!!!

—— Thân là họ hàng xa của Diệp gia, tôi biết rõ từng li từng tí về hai chị em sinh đôi này từ lúc sinh ra đến nay, tin hay không.

Trên các diễn đàn lớn nhỏ tràn ngập những tin tức có liên quan tới Diệp Trăn. Trong đó còn phải kể đến câu chuyện tình yêu ‘truyền kỳ’ và ‘kinh thiên động địa’ của cô với Lục Bắc Xuyên, tiêu đề vô cùng giật gâm, chuyện cũ cẩu huyết nhưng thu hút người đọc. Tuy nhiên trong những chuyện thật thật giả giả này, phần lớn đều là bịa đặt.

Về phần người bịa đặt, ngoại trừ Tần Tri Âm ra, Diệp Trăn cũng không nghĩ ra ai khác.

Tần Tri Âm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ với chuyện này, lúc chuyện xảy ra phải ngay lập tức chiếm lấy vị trí thượng phong. So với việc bị người khác đồn đại ra những chuyện không có thật, vậy không bằng mình đánh đòn phủ đầu trước, dù sau này có bị hắt nước bẩn thì vẫn có thể đứng vững được.

Chuyện này trên Weibo cũng không phải hot bình thường.

“Tôi là bạn học của bà Lục thời cấp 3, lúc ấy đã cảm thấy Diệp Trăn và Diệp Tình quả thực là người của hai thế giới khác mhau. Cách ăn mặc và ăn nói của Diệp Trăn so ra hoàn toàn kém Diệp Tình, thì ra là vì ở nhà bị phân biệt đối xử.”

“Cả nhà Diệp gia đều là lũ quỷ hút máu. Tôi có bạn làm ở công ty Diệp thị, trước đó có nghe nói qua Diệp gia vì muốn bám bắp đùi Lục gia mà bán cả con gái đó!”

“Trời ạ… Nhìn nhiều chuyện bị vạch trần như vậy, khi còn bé Diệp Trăn quả thực quá đáng thương. Quần áo lại còn toàn là quần áo mà chị không muốn mặc, Diệp gia không thiếu tiền mà, có cần thiết phải đối xử như vậy không? Tại sao lại có loại cha mẹ bất công như thế chứ? Không phải đều là con gái của mình sao?”

“Con gái được tỉ mỉ bồi dưỡng hoạt động trong giới giải trí lâu như vậy mà không nổi được, bây giờ đứa con gái bị mình xem nhẹ được bay lên cành vàng thì lại muốn ôm đùi. Là tôi tôi cũng không cho ôm! Dựa vào cái gì!”

“Đau lòng cho chị gái nhỏ quá à, mau thoát khỏi cái gia đình hút máu này đi!”

“Bây giờ nghĩ lại trước đó Diệp Tình cứ cọ nhiệt Diệp Trăn trên Weibo mãi, buồn nôn thật, làm ra vẻ quá. Thảm nào Diệp Trăn vẫn luôn không đáp lại, cô ta không hot được là đáng đời!”

Những comment này Diệp Trăn đều đọc được, cũng may dư luận được Tần Tri Âm dẫn dắt nên đều theo phe bên này, phần lớn đều là cổ vũ, rất hài hòa.

Không thấy một chút lời lẽ khó coi nào, tâm tình Diệp Trăn rất tốt.

Đương nhiên tâm tình tốt không chỉ bởi vì chuyện này.

Lục Bắc Xuyên đẩy cửa phòng tắm ra, Diệp Trăn cười ném điện thoại sang một bên. Nằm ở trên giường, tay phải chống đỡ đầu, vén chăn về phía Lục Bắc Xuyên.

Diệp Trăn mặc một bộ áo ngủ tơ lụa ôm sát cơ thể, phác hoạ ra thân hình hoàn mỹ lung linh tinh tế của cô. Tay trái khoác lên mông ngoắc ngoắc ngón tay với Lục Bắc Xuyên, khoé mắt đuôi lông mày quyến rũ động lòng người, giống như yêu tinh.

Ánh mắt Lục Bắc Xuyên hơi tối, hầu kết vô ý thức nhấp nhô trên dưới.

Một màn này, là đàn ông đều không thể chống đỡ lại được dụ hoặc.

Hắn đi qua, giọng nói hơi khàn, cúi người hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Diệp Trăn lăn một vòng trên giường, dùng ngón chân trắng nõn mượt mà cọ hắn. Lục Bắc Xuyên một tay nắm lấy mắt cá chân cô, nhìn qua có vẻ còn rất tỉnh táo, nhưng lại không thể che dấu dục vọng như muốn nuốt tất cả vào bụng lộ ra dưới đáy mắt.

Ý cười trên mặt Diệp Trăn càng tăng lên.

Lục Bắc Xuyên thô lỗ đẩy Diệp Trăn lên trên giường, hơi thở nóng rực phun lên cổ cô, nhìn có vẻ rất hưng phấn.

Dục vọng dâng trào.

Diệp Trăn thuận thế ôm cổ của hắn, để Lục Bắc Xuyên hôn rồi gặm cắn lên cổ mình một lúc. Sau đó nhẹ giọng cười trầm thấp bên tai Lục Bắc Xuyên, “Lục tiên sinh, em đến tháng.”

Hai người thắm thiết triền miên, thân hình kề sát nhau mười phần mập mờ, Lục Bắc Xuyên đã sớm bị Diệp Trăn trêu chọc đến mức quên hết tất cả chờ được vận động. Câu này của Diệp Trăn giống như một chậu nước lạnh dội từ trên đầu hắn xuống, tưới từ ngoài vào tim hắn.

“Em…” Ánh mắt Lục Bắc Xuyên vẫn còn nóng rực, nhìn Diệp Trăn dưới thân đang cười giảo hoạt, nửa ngày sau mới khàn giọng hỏi: “Thật?”

“Em lừa anh làm gì?” Diệp Trăn ôm cổ Lục Bắc Xuyên, thuận thế hôn một cái lên môi hắn, được một tấc lại muốn tiến một thước, còn cắn lỗ tai Lục Bắc Xuyên một cái.

Thân hình Lục Bắc Xuyên cứng đờ, mắt trần cũng có thể thấy cơ bắp trên cánh tay hắn căng cứng lên, hầu kết khó chịu nhấp nhô.

Đây là đang cố hết sức kiềm chế.

Diệp Trăn vô tội nói, “Xin lỗi, đáng lẽ ra em nên nói cho anh sớm hơn.”

Lục Bắc Xuyên nhìn ý cười dưới đáy mắt cô sau đó nhắm hai mắt lại, một lát sau mới mở ra, giọng nói khàn đến mức không nghe thấy, lại mang theo ý tứ cưng chiều đến bất lực, “Em đó…”

Trong nháy mắt hắn liền hiểu Diệp Trăn là đang cố ý chỉnh hắn.

Nhưng khoảng thời gian gần đây quả thật là mình có chút quá phận.

Nói xong, Lục Bắc Xuyên đứng dậy, sửa sang lại áo ngủ, tiếp tục đi vào phòng tắm.

Nhìn bóng lưng hốt hoảng chật vật của Lục Bắc Xuyên, Diệp Trăn ho khan một tiếng.

Lục Bắc Xuyên dưới giường mặc âu phục chỉnh tề thì là một bộ dáng “người sống chớ lại gần”, rất quân tử, cao lãnh. Nhưng lúc lên giường cởi âu phục xuống lại chính là một tên vô lại ăn tủy mới biết vị ngon!

Hồi tưởng lại buổi tối đầu tiên, Diệp Trăn rất là hối hận, không nên hỏi Lục Bắc Xuyên khi hắn đang bận, “Không được, lần sau rồi nói…”

Đàn ông không thể trêu, đàn ông cấm dục nhiều năm càng không thể chọc.

Bây giờ Diệp Trăn đã có đủ hiểu biết với câu nói này, mà Lục Bắc Xuyên cũng khiến cho Diệp Trăn hoàn toàn hiểu thế nào là ‘Lần sau sẽ nói’.

Cho nên trong mấy ngày qua, Diệp Trăn đối mặt với Lục Bắc Xuyên đều là một bộ dạng lão đại không vui.

Bốn ngày qua luôn chịu uỷ khuất, bây giờ rốt cuộc đã được chiếm thế thượng phong, tâm tình Diệp Trăn rất là thoải mái.

Tiếng nước tí tách rơi trong phòng tắm truyền đến, Diệp Trăn ngán ngẩm cầm điện thoại tiếp tục lướt đọc tin báo trên mạng, Diệp Trăn đã xem hết, những vẫn chưa thấy Lục Bắc Xuyên đi ra.

Diệp Trăn ngáp một cái, buông điện thoại xuống, mắt nhìn đồng hồ trên tường, nhớ tới biểu cảm ẩn nhẫn vừa rồi của Lục Bắc Xuyên ở trước mặt mình, bắp thịt cánh tay và bụng dưới vô cùng rắn chắc, đột nhiên một cảm giác khô nóng lan tràn khắp toàn thân, dần dần khiến Diệp Trăn cũng thấy khó chịu.

Cửa phòng tắm mở ra, Lục Bắc Xuyên chỉ lấy khăn tắm vây quanh ở bên hông, những giọt nước đọng trên người còn chưa lau sạch sẽ. Giọt nước trượt xuống dọc theo đường cong phần bụng rắn chắc, ẩn vào trong khăn tắm.

Diệp Trăn không hề chớp mắt nhìn Lục Bắc Xuyên trần truồng đi ra, thính tai nóng lên.

Lục Bắc Xuyên lại không có chút ý ngượng ngùng nào, nhìn qua hơi thở đã ổn định hơn rất nhiều, thản nhiên thay áo ngủ bên cạnh Diệp Trăn. Sau đó tắt đèn, kéo Diệp Trăn dựa ở đầu vai mình, hôn lên đỉnh đầu Diệp Trăn, “Hai ngày này cơ thể không khoẻ thì đừng có đến công ty, cho em hai ngày ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Ngủ thôi.”

Một bàn tay rắn chắc cường ngạnh kéo cô vào lòng, Diệp Trăn dường như còn có thể cảm nhận được trên người Lục Bắc Xuyên tản ra hơi nóng, hô hấp nhẹ nhàng phả vào tai Diệp Trăn, giống như chỉ là lơ đãng.

Đó là một nơi cực kì mẫn cảm, Diệp Trăn khó chịu cọ xát, thoát khỏi sự ôm ấp của Lục Bắc Xuyên, lăn sang phía bên kia che kín chăn mền đi ngủ.

Cũng may ổ chăn này mát, có thể làm nguội bớt dục vọng nóng bỏng vừa mới dâng lên của Diệp Trăn.

Cuối cùng là ai trừng phạt ai đây!

Diệp Trăn cắn góc chăn khóc không ra nước mắt, nội tâm rất muốn thét lên.

Tên vô lại này chính là không chịu ăn một chút thua thiệt nào!

Cô lật qua lật lại ngủ không được, Lục Bắc Xuyên bên cạnh lại ngủ rất ngon giấc, Diệp Trăn thật muốn một cước đạp phăng hắn xuống giường.

Mơ mơ màng màng, Diệp Trăn cũng không nhớ rõ mình đã ngủ bao giờ. Trên giường đột nhiên có động tĩnh, trực tiếp đánh thức Diệp Trăn đang thiu thiu ngủ.

Cô xoa xoa con mắt vì buồn ngủ mà trở nên mông lung, đang muốn hỏi thăm, lại nhìn thấy bóng lưng Lục Bắc Xuyên biến mất ở cửa.

Diệp Trăn nhìn đồng hồ trên tường, từ lúc cô lên giường ngủ đến giờ đã qua hai tiếng rồi.

Cô vén chăn lên đứng dậy, rón rén mở cửa, thấy cửa phòng Chúc Chúc bị mở ra, bên trong truyền ra ánh đèn yếu ớt và tiếng dỗ nhỏ của Lục Bắc Xuyên.

Mấy ngày qua Chúc Chúc vẫn đang cai sữa, nhưng Diệp Trăn và mẹ Lục lại không nỡ, chỉ cần Chúc Chúc vừa khóc vừa nháo không ăn cơm, hai người liền thỏa hiệp. Được một lần lại có lần hai, thế là chuyện cai sữa liền thành chuyện khó khăn xa vời.

Nhưng Lục Bắc Xuyên lại không mềm lòng, nói cai sữa là phải cai sữa, mỗi bữa tối đều về đúng giờ để cho Chúc Chúc ăn những món mà dì Nguyệt đã chuẩn bị.

Ở trước mặt người cha nghiêm khắc này, bộ dáng làm nũng khóc rống của Chúc Chúc trước mặt mẹ Lục và Diệp Trăn hoàn toàn không có tác dụng, nếu làm ồn Lục Bắc Xuyên sẽ còn đánh hai cái không nặng không nhẹ lên tay bé, thành công chấn chỉnh lại nhóc.

Dưới cách dạy dỗ này, Chúc Chúc nào còn dám phản kháng cha nó.

Bình thường vừa thấy Lục Bắc Xuyên sẽ giống như con chuột thấy mèo, ngoan đến mức chịu không nổi, bảo há mồm ăn cơm liền há mồm ăn cơm, Lục Bắc Xuyên nói không được khóc thì thật sự không khóc. Cách dạy dỗ này so với cách của Diệp Trăn và mẹ Lục, cầm đồ chơi dụ dỗ, còn có tác dụng hơn nhiều.

Nhưng Diệp Trăn cũng lo lắng, phương pháp dạy con cái của Lục Bắc Xuyên như vậy, nhỡ lúc con trai lớn rồi lại không chịu thân mật với hắn thì sao?

Diệp Trăn dựa vào cửa, nhìn Lục Bắc Xuyên bế Chúc Chúc tựa ở đầu vai hắn rồi cẩn thận dỗ dành bên trong. Hắn đưa bình sữa đưa tới bên miệng Chúc Chúc, Chúc Chúc đang ngủ mơ mơ màng màng ghé vào đầu vai Lục Bắc Xuyên, có lẽ là bởi vì ánh đèn quá mờ, Chúc Chúc cũng không có chú ý tới người đang bế nhóc dỗ dành chính là người cha đáng sợ của nhóc, lúc này còn cực kì an tâm mà ôm cổ Lục Bắc Xuyên, vừa cắn núm bình sữa vừa nhỏ giọng sụt sùi, hiển nhiên là mới vừa khóc.

Lục Bắc Xuyên ôm Chúc Chúc, sờ lên trên trán bé, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên lưng dỗ bé đi ngủ, giọng điệu dịu dàng, hoàn toàn khác so với bộ dáng người cha nghiêm khắc vào ban ngày.

Dỗ một hồi lâu, Chúc Chúc mới dần dần ngừng khóc nức nở, nằm ở đầu vai cha, mơ màng ngủ thiếp đi.

Thấy Chúc Chúc đã ngủ, lúc này Lục Bắc Xuyên mới đặt bé xuống cái nôi rồi đắp kín chăn, hôn một cái lên trán của bé.

Diệp Trăn nhón chân đi vào phòng, nhìn Chúc Chúc đang ngủ say, trên lông mày và lông mi dài rậm còn đọng chút nước mắt, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Lục Bắc Xuyên thuận thế ôm vợ mình, hôn lên đỉnh đầu cô, thấp giọng nói, “Không có gì, vừa nãy nghe thấy nó khóc, có lẽ là đói bụng nên anh pha cho nó chút sữa bột, em đi ngủ trước đi.”

Dưới ánh đèn mông lung, bầu không khí rất ấm cúng.

Diệp Trăn cũng nắm chặt lấy khuôn mặt Lục Bắc Xuyên hôn trả lại một cái, “Bình thường nghiêm khắc với con như vậy, em còn tưởng rằng anh không thích nó.”

“Em và mẹ đều sủng con lên trời, anh đương nhiên phải nghiêm khắc hơn một chút,” Lục Bắc Xuyên chê cười cô, “Lúc trước cũng không biết là ai nói muốn làm một người mẹ nghiêm khắc, không thể chiều con hư, bây giờ thì cứ đau lòng sủng ái nuông chiều nó, còn không cho anh quản?”

Lại lấy chuyện này để chê cười cô.

Diệp Trăn bĩu môi, “Không cho anh quản lúc nào, con của anh, anh muốn quản sao thì quản. Nhưng anh cũng phải chú ý một chút, con sợ anh như thế, lớn lên lại xa cách thì sao.”

“Yên tâm, trong lòng anh tự biết rõ.”
Bình Luận (0)
Comment