Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 8

Nhân vật phản diện chẳng lẽ có đam mê NTR? Thích bị đội nón xanh sao?

Editor:✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰

***

Diệp Trăn biết, mẹ Diệp cũng không thích cô.

Tính cách "Diệp Trăn" nhu nhược chất phác, năng lực bình thường, trầm mặc ít nói. So với Diệp Tình hoạt bát sáng sủa, cá tính mạnh mẽ, lại khôi hài vui vẻ mà nói, không chỉ không được mẹ Diệp thích, mà cả bằng hữu thân thích của Diệp gia cũng không thích.

Nguyên nhân chủ yếu là do Diệp Trăn không biết lấy lòng người.

Những ngày lễ tết Diệp Tình có thể cười tủm tỉm dùng giọng điệu ngọt thấm làm nũng với người lớn trong nhà để đòi hỏi lì xì, nhưng Diệp Trăn lại chỉ có thể đỏ mặt luống cuống đứng ở một bên, ấp úng nửa ngày cũng nói không ra được một lời dễ nghe.

Do vậy, rất nhiều người đề cập tới chuyện hai chị em song bào thai của Diệp gia, đối với Diệp Tình thì liên tục tán dương, mà đối với Diệp Trăn lại chỉ xấu hổ cười cười, khen không ra miệng.

Dưới loại tình huống này, tâm tư của mẹ Diệp đối với hai con gái tự nhiên cũng sẽ không giống nhau. Bà thích năng lực xuất chúng của Diệp Tình, tất cả tinh lực đều đặt ở trên người Diệp Tình. Diệp Tình chính là sự kiêu ngạo của bà. Cứ thế mãi, khó tránh khỏi sẽ nặng bên này nhẹ bên kia.

Có lẽ đối với một người mẹ mà nói, tất cả đều là con gái của mình, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, tại sao lại không thể đối xử công bằng?

Nhưng năm đó lúc mẹ Diệp ở bệnh viện sinh con, Diệp Tình thuận lợi được sinh hạ, mà Diệp Trăn sinh ra lại suýt chút nữa đã lấy mạng mẹ Diệp. Bởi vì chuyện này, từ sau khi Diệp Trăn ra đời mẹ Diệp liền không ôm cô nữa. Mỗi lần trông thấy Diệp Trăn, liền sẽ nhớ tới chính mình ở trên bàn giải phẫu cách Quỷ Môn quan chỉ còn có một bước.

Nếu như còn có thể lựa chọn lại, bà nhất định sẽ một lần nữa chọn liều mạng sinh ra Diệp Trăn, nhưng tương tự, bà cũng sẽ không rót ở trên người Diệp Trăn quá nhiều tình yêu.

Thật giống như 22 năm trước ở trên bàn giải phẫu kia, Diệp Trăn đã tiêu hao tất cả tình thương của mẹ đến mức hầu như không còn nữa.

Mấy người khách khí trò chuyện vài câu, sau đó ở lại dùng qua cơm trưa Diệp gia tỉ mỉ chuẩn bị. Rượu là thứ thiết yếu, nhưng thân thể Lục Bắc Xuyên không được tốt, cả một bình rượu ngược lại toàn bộ chui vào trong bụng của cha Lục, uống đến say khướt vẫn luôn miệng khen con rể tốt, kéo lấy Lục Bắc Xuyên muốn lên thư phòng. Lục Bắc Xuyên ở Diệp gia tính tình rất tốt, không kiêu ngạo không tự ti, mười phần lễ phép.

So sánh ra, thì cha Diệp lại giống như cái nhà giàu mới nổi không có chút nào lễ phép vậy.

Kỳ thật cũng không phải "giống như", Diệp gia đúng là nhà giàu mới nổi. Cha Diệp trước kia kế thừa mỏ than trong nhà, đã kiếm được món tiền đầu tiên, đi vào thành phố phồn vinh lớn chuẩn bị mở ra con đường giàu sang, kết quả quăng hết toàn bộ gia sản đi, mấy năm trôi qua không nóng không lạnh chậm rãi tiêu gia sản đến hết sạch. Lúc Diệp gia sắp phá sản, căn nhà sắp bị thu về nơi đấu giá, Lục lão gia tìm tới cha Diệp, đầu tư rót vào tài chính cứu được Diệp gia một cái mạng.

Hiện tại chỉ còn lại một công ty kia, nếu như không có Lục thị ra tay giúp đỡ, Diệp gia coi như sẽ thật sự bị phá sản.

Lục Bắc Xuyên bị cha Diệp kéo vào thư phòng, Diệp Trăn thì bị mẹ Diệp mang vào phòng ngủ.

"Người dựa vào ăn mặc - Phật dựa vào mạ vàng", bây giờ Diệp Trăn so sánh với lúc trước rất khác biệt, một thân mặc quần áo đồ trang sức quý báu, ngẩng đầu ưỡn ngực khí chất bất phàm, nói chuyện xử sự thoải mái, đi bên người Lục Bắc Xuyên còn thật sự có một chút phong thái của bà Lục, từ trong ra ngoài giống như là đã biến thành người khác.

Mẹ Diệp đánh giá Diệp Trăn, rõ ràng con gái trở nên ưu tú thì thân làm mẹ phải nên kiêu ngạo mới đúng, nhưng ở trong mắt mẹ Diệp, lại chướng mắt như vậy.

Nếu như đổi lại là Diệp Tình, cái danh phận bà Lục này sẽ ưu tú hơn. Mẹ Diệp nghĩ.

"Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì vậy?"

Mẹ Diệp dằn xuống chua xót trong lòng, miễn cưỡng cười cười, "Con gả đến Lục gia cũng đã hơn một tháng rồi, mẹ không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi một chút con sống ở Lục gia có tốt hay không thôi."

Diệp Trăn qua loa cho xong, "Tạm được ạ."

"Lục Bắc Xuyên sau khi tỉnh lại lập tức dẫn con đi ra mắt cha mẹ, Lục phu nhân chuẩn bị những cái quà tặng kia mẹ vừa nhìn liền biết là được tỉ mỉ chuẩn bị, có thể thấy được Lục gia đối với con rất coi trọng. Trăn Trăn a, con nhìn xem như này có được hay không? Con nói với Lục Bắc Xuyên một chút, để nó hỗ trợ tìm Diệp Tình đi."

Nói đến Diệp Tình, mẹ Diệp lại thở dài, "Đứa bé kia đã đi hơn một tháng rồi mà một chút tin tức cũng không có, mẹ thấy trong thẻ của nó số tiền một chút cũng không nhúc nhích, đoán chừng chính là không muốn để mẹ tìm tới nó. Có thể nó từ nhỏ đã được nuông chiều từ bé ăn không được một chút đắng, không có tiền làm sao sống? Cha mẹ tìm người quen giúp, đến bây giờ cũng không tìm được người, Lục gia quen biết nhiều người, nói không chừng còn có biện pháp khác."

Diệp Trăn một mực trầm mặc nghe.

"Mẹ hiện tại cái gì cũng không cầu, nó thích gì cũng được, chỉ cần nó trở về, hôn sự của nó với nam hài tử kia mẹ cũng có thể đáp ứng, nhưng bây giờ ngay cả một tin tức cũng không có thì phải làm sao! Trăn trăn, con đợi chút nữa rồi nói với Lục Bắc Xuyên một chút, để nó nghĩ một chút biện pháp, được không?"

Đối với Diệp Trăn mà nói, kỳ thật Diệp Tình trở về so với không trở lại thì cô có lợi hơn nhiều.

Dù sao về sớm thì cô cũng có thể sớm thoát thân, trùm phản diện Lục Bắc Xuyên bây giờ chưa gây chuyện đó là bởi vì chân còn chưa khỏe lại, chờ đến khi hắn chân tốt lên rồi, còn không biết lăn qua lăn lại người thế nào, nhất là người cha mà hắn muốn đối phó kia!

Cô thân là vợ của nhân vật phản diện, chỉ sợ cũng sẽ không được chết tử tế.

Mẹ Diệp người này bất công đến cùng chính là đã khiến Diệp Trăn lạnh tâm.

Lúc trước vì bản thân ích kỷ mới không nói lời gì đưa Diệp Trăn đến Lục gia, cho tới bây giờ cũng không ngẫm lại xem vì con gái của mình, mặc kệ nữ nhi của chính mình ở Lục gia nhận cái đãi ngộ gì, toàn bộ tâm tư đặt hết ở trên người chị gái bỏ trốn cùng người lạ kia. Nếu như trong khoảng thời gian Diệp Trăn gả đến Lục gia này, mẹ Diệp có gọi điện thoại an ủi cho cô một chút, cô cũng sẽ không thất vọng đau khổ như thế.

"Mẹ, mẹ cũng chỉ là nhìn thấy mặt ngoài mà thôi. Trước đó con ở Lục gia... Lục phu nhân bà ấy kỳ thật không quá ưa thích con, cảm thấy môn không đăng hộ không đối, người nhà Lục gia như vậy, làm sao sẽ để con vào mắt?"

Diệp Trăn xảo diệu vận dụng hai chữ "Trước đó".

Mẹ Diệp ngưng lông mày, "Thế nhưng mẹ thấy Lục Bắc Xuyên nó đối với con rất quan tâm, từ lúc vào cửa đã một mực nắm tay của con, còn gắp thức ăn cho con. Hơn một năm trước mẹ đã thấy qua nó một lần rồi, nó đâu có quan tâm nữ nhân bên cạnh nào tỉ mỉ như thế?"

Diệp Trăn thở dài, "Mẹ, mẹ thật sự cảm thấy người như Lục Bắc Xuyên, tỉnh lại không bao lâu liền sẽ thích một người vợ chưa được trải qua sự đồng ý của mình sao?"

Ngây thơ! Quá ngây thơ!

Lục Bắc Xuyên có tâm tư gì cô không biết, nhưng là cô biết, cái trùm phản diện tâm ngoan thủ lạt tê liệt này tuyệt đối đang mượn tay mình mưu đồ chuyện lớn gì đó!

Vợ, quân cờ. Cô chỉ là một con cờ mà thôi.

"Cái này... Vậy con nói lại đi, người Lục gia đến cùng cũng sẽ không nói dăm ba câu cự tuyệt con đâu, tìm người thôi mà..."

"Tìm người thôi mà... Nếu quả thật mẹ cảm thấy tìm một người đơn giản như vậy, vậy tại sao mẹ lại không tìm được? Huống chi chị là cùng một người bỏ trốn, kia là cố ý muốn chạy trốn. Mẹ vụng trộm tìm người như thế, không bằng phát một cái quảng cáo, liền nói mẹ đồng ý hôn sự của chị ấy với nam nhân kia, bọn họ nhìn thấy tin tức sẽ trở lại thôi."

"Không được!" Mẹ Diệp nghiêm nghị nói: "Cái này sao có thể được! Chuyện này nếu để truyền đi, chị con còn làm người như thế nào nữa?"

"Vậy mẹ để cho con ở Lục gia làm người như thế nào?"

Nghe vậy mẹ Diệp hơi im lặng, đứa con gái từ nhỏ trầm mặc ít nói bây giờ miệng lưỡi dẻo quẹo mạnh miệng, không thể tin được, sau đó lửa giận dưới đáy lòng cũng bốc lên.

"Diệp Trăn, mày phải biết, đáng lẽ người được gả vào Lục gia phải là chị của mày. Người mà Lục Bắc Xuyên muốn cưới cũng chính là chị của mày! Tất cả những thứ này đáng lẽ ra đều là của chị mày. Làm sao? Mày bây giờ được gả vào Lục gia, được làm bà Lục liền có thể diễu võ giương oai rồi? Nếu như không phải chị của mày đi mất, mày còn có cơ hội ở trước mặt tao nói như vậy sao?"

Diệp Trăn không có vấn đề chút nào, thậm chí còn buồn bực ngán ngẩm ngáp một cái, "Được a, vậy mẹ gọi chị trở về đi, con sẽ đưa tất cả mọi thứ trả lại cho chị."

Cô cầu còn không được.

Vợ của trùm phản diện có cái gì tốt đâu, kết cục xác định là vô cùng thê lương.

"Mày..." Mẹ Diệp tức giận nói không ra lời.

"Mẹ, không có việc gì nữa thì con đi trước đây. "

Không nhìn sắc mặt tức hổn hển của mẹ Diệp, Diệp Trăn kéo cửa phòng ra, Lục Bắc Xuyên ngồi ở trên xe lăn, ngay ở khoảng cách gần trong gang tấc.

Diệp Trăn giật mình, vội vàng đem cửa đóng lại, âm thầm cầu nguyện căn phòng này cách âm tốt.

"Tại sao anh lại ở đây?"

Thư phòng ở tầng hai, đây là tầng ba, Lục Bắc Xuyên làm sao đi lên được?

Còn không đợi Diệp Trăn suy nghĩ nhiều, Lục Bắc Xuyên lạnh giọng, "Cha em uống say ở thư phòng, tôi không biết chăm sóc như nào."

"Tôi bây giờ sẽ đến xem thử," Nói, Diệp Trăn nhịn không được thấp giọng hỏi một câu, "Vừa rồi tôi và mẹ nói chuyện anh nghe được cái gì không?"

Lục Bắc Xuyên nghi hoặc nhìn cô, "Nói gì?"

Vẻ mặt này cũng không giống là ngụy trang, Diệp Trăn dễ dàng cười một tiếng, "Không có gì."

Cha Diệp uống rượu say, nằm ở trên ghế sa lon trong thư phòng ngáy khò khò, Diệp Trăn không chút khách khí lay người tỉnh, muốn ông đến phòng ngủ nằm.

Cha Diệp vừa tỉnh thấy Diệp Trăn liền bắt lấy tay của cô hỏi: "Bắc Xuyên đâu? Con rể tốt của cha đâu?"

Diệp Trăn lườm ông một cái, "Con rể tốt của cha đang ở trên lầu."

Cha Diệp ngồi dậy, vỗ vỗ trán để cho mình thanh tỉnh một chút, gặp bốn bề vắng lặng, lôi kéo Diệp Trăn ngồi trên ghế sa lon, "Trăn Trăn a, con có thể giúp ba ba một chuyện hay không?"

Mùi rượu đầy người, Diệp Trăn yên lặng cách xa ông một chút, "Có chuyện gì ạ?"

"Cha thấy ngày hôm nay Bắc Xuyên đối với con rất tốt, như vậy, sau khi con trở về nói với Bắc Xuyên một chút, để nó tăng vốn đầu tư cho công ty của ba ba đi. Gần đây ba ba đang suy nghĩ một hạng mục mới, tuyệt đối sẽ có lời!"

... Lại nữa.

Diệp Trăn nghĩ nghĩ, cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Thế nhưng cha à, vừa rồi mẹ tìm con, hi vọng con nói với Lục Bắc Xuyên một chút, bảo anh ấy hỗ trợ tìm chị. Cha nói xem, con vừa gả đến Lục gia không lâu, liên tiếp đưa ra yêu cầu cũng không tốt..."

Cha Diệp nghe xong Diệp Trăn nói, gấp gáp, "Con quản mẹ con làm gì? Tìm người ai chẳng biết tìm? Con đừng giúp mẹ con được không? Chị con là bị mẹ con chiều cho hư rồi, hiện tại còn dám rời nhà bỏ trốn với người lạ. Tin tức này mà để truyền đi, mặt mũi này của cha còn cần nữa hay không? Cha nói con nghe, chuyện của công ty ba ba rất quan trọng, con nói với Bắc Xuyên một chút, được không?"

Diệp Trăn một mặt xoắn xuýt, "Thế nhưng mẹ nói..."

"Để cha nói chuyện với mẹ con!" Cha Diệp một mặt bực bội đứng dậy, nam nhân uống say nóng tính táo bạo, "Chị của con đúng là đáng đời, cho làm bà Lục khỏe mạnh thì không làm, một hai phải bỏ trốn cùng một tiểu tử nghèo, mặc kệ nó! Cho nó đi mẹ đi!"

Giọng nói ồn ào truyền lên tầng ba.

Về phần cuối cùng cha Diệp nói thế nào với mẹ Diệp thì Diệp Trăn cũng không rõ lắm, chỉ biết cuối cùng lúc ăn cơm tối hai mắt mẹ Diệp đều sưng đỏ, cha Diệp bộ dáng sợ đầu sợ đuôi không dám nói chuyện lớn tiếng.

Trên bàn cơm Lục Bắc Xuyên ngẫu nhiên nói một câu, "Nghe Diệp Tình nói em ấy còn có một đứa em gái, tên là Diệp Trăn sao? Tại sao không thấy Diệp Trăn ở nhà?"

Người một nhà lập tức cảnh giác lên.

"Nó... Xuất ngoại rồi... Được rồi, ai, trời sinh chính là cái tính tình ham chơi, mặc kệ nó đi."

Lục Bắc Xuyên nhìn Diệp Trăn, kẹp một đũa thịt bò cho cô, "Tính tình ham chơi? Chị em song bào thai tính cách khác biệt vẫn còn rất lớn."

Diệp Trăn ngượng ngùng tiếp nhận thịt bò của Lục Bắc Xuyên, nhai kỹ nuốt chậm.

Đáng lẽ trước đó Lục Bắc Xuyên dự định sẽ qua đêm ở Diệp gia, nhưng mẹ Diệp hiển nhiên không muốn để cho Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn ngủ ở phòng Diệp Tình. Phòng của Diệp Trăn tựa hồ cũng không mở ra được, chỉ phải lần nữa sắp xếp một phòng khách ra để cho hai người nằm ngủ.

Diệp Trăn ở trong phòng vệ sinh chuẩn bị nước ấm cho Lục thiếu gia tắm rửa, Lục Bắc Xuyên di chuyển xe lăn đứng ở cửa phòng vệ sinh thình lình hỏi một câu, "Lâm Trạm không thích em sao? Tại sao lại bỏ trốn cùng em của em?"

Diệp Trăn khom người đo đạc nhiệt độ nước, lưng bỗng cứng ngắc, miễn cưỡng sắp xếp lại xong tâm tình của mình rồi mới quay người, ra vẻ kinh ngạc nói: "Anh điều tra tôi!"

"Sau khi tỉnh lại tôi có thêm một người vợ, tôi đương nhiên phải điều tra rõ ràng, huống chi loại sự tình này cũng không phải bí mật gì."

Diệp Trăn giận dữ, tựa hồ là bị chọc tức nói, "Vậy anh cũng không thể đi điều tra chuyện riêng của tôi, anh muốn biết cái gì có thể trực tiếp hỏi tôi!"

"Vậy thì tốt, tôu hỏi em," Lục Bắc Xuyên tựa ở trên xe lăn nhàn nhã nhìn cô, "Lâm Trạm thích em, em cũng thích anh ta, vậy tại sao lại bỏ trốn với em của em?"

Diệp Trăn trầm mặc nhìn hắn.

Câu hỏi mất mạng! Đây là một câu hỏi mất mạng!

Như này làm sao đáp?

Cô hiện tại là Diệp Tình, còn Diệp Tình chân chính đã bỏ trốn cùng Lâm Trạm rồi. Diệp gia vụng trộm tìm người đều là dùng danh nghĩa của Diệp Trăn và Lâm Trạm bỏ trốn để đi tìm, nhưng chỉ cần tùy ý hỏi một chút bạn của Diệp Tình đều sẽ biết, Diệp Tình và Lâm Trạm hai người kia là yêu đến chết đi sống lại.

Người chị gái yêu tha thiết cuối cùng lại bỏ trốn với em gái, việc này phải nói thế nào?

Hơn nữa nhìn điệu bộ này của Lục Bắc Xuyên, sợ là đánh vỡ nồi đất cũng phải hỏi đến tột cùng.

Diệp Trăn càng nghĩ không có biện pháp, đập nồi dìm thuyền, cắn môi, cực kỳ bi thương ẩn nhẫn, thấp giọng nói: "Tôi... Quan hệ giữa tôi và em gái tôi kỳ thật không được tốt. Từ nhỏ đến lớn em gái em mặc dù không nói ra, thế nhưng vẫn luôn yêu thích cướp đồ vật của tôi. Tôi và Lâm Trạm là thật tâm yêu nhau, thế nhưng là... Thế nhưng là em gái tôi nó cũng thích, lại nhiều lần chen chân giữa tôi và Lâm Trạm. Cuối cùng... cuối cùng..."

Mấy câu nói ngắn ngủi Diệp Trăn chính là khóc không thành tiếng.

"Tô thật sự rất yêu Lâm Trạm, thế nhưng Diệp Trăn là em gái tôi, tôi không thể làm tổn thương nó. Nếu nó cũng thích Lâm Trạm, vậy tôi chỉ có thể buông tay, tác thành cho bọn họ. Thế nhưng để tôi không nghĩ tới chính là, em gái tôi dĩ nhiên yêu Lâm Trạm như vậy, cha mẹ không đồng ý rồi bổ trốn với Lâm Trạm," Đáy mắt Diệp Trăn chứa đầy lệ nóng, nhìn qua Lục Bắc Xuyên, "Vừa rồi tôi với mẹ đã nói chuyện, bọn họ nguyện ý thành toàn cho em gái tôi và Lâm Trạm, anh có thể giúp tôi tìm Diệp Trăn trở về không?"

"Em gái đoạt người trong lòng của em, em còn muốn giúp đỡ tìm người?"

Diệp Trăn thấp giọng sầu bi, "Dù nói thế nào, nó cũng là em gái ruột thịt cùng một mẹ sinh ra của tôi a. Vô luận xảy ra chuyện gì, tôi cũng nên tha thứ cho nó không phải sao?"

Một câu hai ý nghĩa a.

Diệp Trăn tự cảm thấy chính mình vô cùng cơ trí.

Đã đeo nón xanh cho Lục Bắc Xuyên, lại tự gièm pha mình nâng lên Diệp Tình, còn vì chính mình tìm đường lui!

Đồng thời, cô nói cũng hính là sự thật, "Diệp Trăn" đích thật là thích Lâm Trạm.

Lục Bắc Xuyên ngồi ở trên xe lăn nhìn cô, mặc dù là ngồi ở trên xe lăn, thấp hơn Diệp Trăn một nửa, những khí thế vẫn không giảm. Đôi lông mày đen đặc bình thẳng, hai mắt nhắm lại, khóe miệng nửa câu nửa cười khiến người nhìn sợ hãi dựng tóc gáy, bộ dáng kia quả thực giống như là đang xem kịch.

"Thích Lâm Trạm như vậy?"

Diệp Trăn cắn răng gật đầu, thêm một mồi lửa nữa bên trên, "Thích. Cả đời này tôi mãi mãi cũng không có cách nào quên anh ấy!"

Một nam nhân bình thường bị vợ ở trước mặt đội cho nón xanh thành dạng này còn có thể ngồi vững được sao?

Việc này liên quan đến tôn nghiêm cùng mặt mũi, xem như ngay cả Ninja rùa cũng nhịn không nổi nữa a?

Huống chi còn là trùm phản diện thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, người thừa kế của Lục gia.

Lục Bắc Xuyên cười cười, cởi một chiếc cúc áo sơ mi, "Trước tiên bỏ qua người trong lòng của em, qua đây giúp chồng em cởi quần áo tắm rửa đã."

"?" Nhân vật phản diện chẳng lẽ có đam mê NTR (*)? Thích bị đội nón xanh sao?

(*) NTR: Hay còn được gọi là NTR Anime, được xuất phát từ Nhật Bản. Đây là một tên gọi dành cho một nhân vật chính là người phụ nữ hay người là người vợ, người yêu bị chiếm đoạt bởi người khác.
Bình Luận (0)
Comment