Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 94

Sáng sớm hôm sau, Diệp Trăn tỉnh dậy, đầu đau như muốn nứt ra, di chứng say rượu của hôm qua đều ập đến lúc này.

Mơ mơ màng màng vẫn chưa tỉnh táo lắm, cô vươn tay từ trong chăn ra cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, được giữa chừng lại bị một cánh tay chặn lại, thuận thế kéo cô ôm vào trong ngực.

Là Lục Bắc Xuyên.

Diệp Trăn co ro, lấy tư thế mười phần thoải mái rúc vào trong ngực hắn, dựa lưng vào lồng ngực rộng lớn rắn chắc, da thịt nóng bỏng cọ sát vào nhau, Diệp Trăn nhắm mắt lại, lầm bầm hỏi một câu, “Mấy giờ rồi?”

“Vẫn còn sớm, ngủ thêm tí nữa đi.”

Ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ rải vào khiến cả căn phòng trở nên sáng sủa. Diệp Trăn gối lên cánh tay Lục Bắc Xuyên tựa vào lồng ngực của hắn, hài lòng ngáp một cái. Nhưng mà một giây sau, đại não Diệp Trăn giống như chiếc đồng hồ được vặn lại cót, ken két bắt đầu chuyển động.

Cô nhớ rõ trong bữa tiệc chúc mừng ở khách sạn buổi tối hôm qua, mọi người đoàn làm phim đều uống say, náo loạn cả phòng, đương nhiên, cô cũng uống không ít.

Sau đó chuyện gì cũng không nhớ được.

Diệp Trăn cúi đầu nhìn thân thể của mình, trên một mảng da thịt trắng nõn phủ đầy dấu hickey, trong đầu nháy mắt hiện lên một số hình ảnh lẻ tẻ của buổi tối hôm qua. Đầu Diệp Trăn “ông” một tiếng, đau nhức như muốn nổ tung, ký ức tràn vào như thuỷ triều.

“Anh nói đi! Rốt cuộc là tại sao anh lại thích Diệp Tình… Anh còn vì chị ta mà muốn ly hôn với em! Ô ô ô Chúc Chúc đáng thương của tôi, mới bé tí đã không còn cha…”

“Anh có yêu em hay không… Ừm… em cũng yêu anh…”

“Lục Bắc Xuyên, nhìn cho kỹ, hôm nay là em ở trên anh! Anh ngoan ngoãn nằm im cho em!”



Những câu nói này vào lúc tỉnh táo thì dù có bị đánh chết cô cũng sẽ nhất định không nói, vậy mà lúc say rượu lại có thể nói ra hào hùng như thế. Giờ nhớ lại, đúng là xấu hổ muốn chết!

Diệp Trăn thật hận lúc này không thể trở lại đêm qua bóp chết cái người uống say nói sảng kia!

Say rượu hỏng việc, câu này một chút cũng không sai!

Diệp Trăn cảm thấy mình đã không còn mặt mũi nhìn người đời nữa.

Cô nắm lấy chăn trùm lên đỉnh đầu, cả người chui vào trong chăn, ngay cả cái đầu cũng không lộ ra.

Động tĩnh quấy rầy đến Lục Bắc Xuyên, hắn mở mắt ra nhìn Diệp Trăn trùm kín cả đầu, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”

Diệp Trăn buồn bực rúc vào trong chăn không nói gì, gương mặt đỏ bừng.

Cảm thấy vô cùng quẫn bách vì những hành động lời nói đêm qua.

Lục Bắc Xuyên cười nhẹ, không ghẹo cô, hai người đều ăn ý không nhắc lại chuyện xảy ra tối hôm qua.

Diệp Trăn hơi cử động một chút, bởi vì hoạt động quá độ nên các cơ bắp như muốn tạo phản, cảm giác bủn rủn tràn ngập toàn thân, khiến cô không nhịn được than một tiếng.

Lục Bắc Xuyên nhẹ nhàng xoa nắn phần eo của cô, khiến Diệp Trăn cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

Buồn ngủ mông lung, Diệp Trăn ngáp một cái, quá thoải mái làm cô lại muốn ngủ.

Lục Bắc Xuyên thừa cơ kéo cô từ trong chăn lên, thời tiết sáng sớm rất ấm áp. Mỹ nhân nằm trong ngực, đàn ông trẻ tuổi khó nhịn được phản ứng sinh lý, hô hấp Lục Bắc Xuyên dần trở nên nặng nề, xích lại gần bên tai Diệp Trăn, ngửi mùi thơm từ mái tóc của cô, giọng nói hơi khàn, “Hôm nay là thứ bảy, em có bận gì không?”

Diệp Trăn nắm chặt lấy bàn tay hư hỏng của Lục Bắc Xuyên, quay đầu híp mắt nhìn hắn, “Nói nghe hay nhỉ.”

Có một số người nhìn qua thì giống chính nhân quân tử, nhưng đã là đàn ông, trên bản chất thì đều không khác nhau lắm.

Lục Bắc Xuyên cười nhẹ, hơi thở ấm áp phả vào bên tai Diệp Trăn – nơi cực kì mẫn cảm của cô.

Trên cần cổ trắng nõn vẫn còn dấu vết của mình lưu lại, ánh mắt Lục Bắc Xuyên tối đi, xẹt qua nơi đó.

Mới đầu chỉ là hôn, Diệp Trăn không phản ứng, Lục Bắc Xuyên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, sau đó nhẹ nhàng gặm cắn.

Đột nhiên, ngoài cửa phòng vang lên một loạt tiếng đập cửa, kèm theo tiếng trẻ con thúc giục.

“Cha mẹ ơi! Dậy thôi! Mặt trời đã mọc lên tới mông rồi.”

Là giọng của Chúc Chúc.

Diệp Trăn hổn hển đẩy Lục Bắc Xuyên ra, vươn tay lấy điện thoại ở tủ đầu giường.

Mười giờ đúng.

“Mười giờ rồi, mau dậy đi! Đừng để thằng bé nhìn thấy cảnh này.”

Nhớ lại một màn vừa rồi, Diệp Trăn không nhịn được đỏ mặt, lại trừng Lục Bắc Xuyên một cái.

Giữa ban ngày ban mặt dám ngang nhiên tuyên dâm.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Lục Bắc Xuyên bị Diệp Trăn đẩy ra không chút lưu tình. Hắn nhắm mắt lại, vô cùng bất đắc dĩ thở dài, tựa ở đầu giường, nhìn Diệp Trăn xuống giường mặc quần áo.

Diệp Trăn mặc áo ngủ xong, thấy Lục Bắc Xuyên vẫn tựa ở đầu giường, vội vàng ném áo ngủ lên người hắn, “Tranh thủ mặc quần áo vào đi, nếu để Chúc Chúc nhìn thấy thì còn ra cái thể thống gì nữa!”

Lục Bắc Xuyên lề mà lề mề mặc quần áo vào, lúc này Diệp Trăn mới mở cửa ra.

“Mẹ buổi sáng vui vẻ!” Chúc Chúc thấy Diệp Trăn hai mắt liền tỏa sáng, ôm lấy Diệp Trăn không buông.

“Hôm nay Chúc Chúc ngoan quá, còn biết gọi mẹ dậy nữa.”

“Bởi vì con muốn chơi với các em nha!” Chúc Chúc đứng bên cạnh cô nhìn chung quanh, dường như đang tìm cái gì, cuối cùng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cô, “Mẹ ơi, các em đâu ạ?”

Diệp Trăn chịu đựng cảm giác khó chịu của cơ thể, ánh mắt từ ái nhìn Chúc Chúc, ngồi xổm xuống ôn nhu xoa đầu bé, “Các em nào?”

Chúc Chúc ủy khuất, “Không phải đêm qua mẹ với cha đã cùng nhau tạo ra em gái sao?”

Sắc mặt Diệp Trăn cứng đờ, nhưng vẫn nói: “Trẻ con không được ăn nói linh tinh, làm gì có em gái nào.”

“Không phải gái chẳng lẽ là con trai ạ? Vậy… vậy em trai đâu ạ? Con muốn em trai!”

“Cũng không có em trai nốt!”

Chúc Chúc cảm thấy bị lừa gạt sâu sắc, đặc biệt ủy khuất, lôi kéo tay Diệp Trăn đòi tìm các em, ngửa đầu gào khóc, bộ dạng đó giống như nếu Diệp Trăn không lôi ra một đứa em cho nó thì nó sẽ không nín vậy.

“Mẹ nói dối! Rõ ràng đêm qua có! Con mặc kệ con mặc kệ, con muốn chơi với các em cơ!”

Nụ cười trên mặt Diệp Trăn cứng ngắc, sự từ ái trong ánh mắt bị rút đi từng chút một.

“Ai nói con thế?”

“Bà nội ạ!” Chúc Chúc mắt ngấn nước nhìn Diệp Trăn, vừa ngây thơ vừa đơn thuần, “Tối qua bà nội nói, mẹ với cha sẽ sinh cho con em trai em gái!”

Câu này đúng lúc bị Lục Bắc Xuyên nghe thấy, “Lục Tri Phi!”

Giọng nói nghiêm nghị này quả thực có tác dụng, Chúc Chúc ngay lập tức ngậm miệng, rụt rè nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Bắc Xuyên. Theo bản năng che lấy cái mông nhỏ lùi về sau, nhỏ giọng nói: “Cha… không được đánh… cha đã nói sẽ không đánh Chúc Chúc…”

Diệp Trăn kéo nhóc đến trước mặt mình, “Cha không đánh, nhưng… mẹ sẽ đánh!”

Nói xong liền vỗ hai cái vào lưng Chúc Chúc. Chúc Chúc bị dọa, sợ hãi gào to: “Bà ơi bà! Mau tới cứu Chúc Chúc, mẹ muốn đánh Chúc Chúc!”

“Chuyện gì vậy!” Mẹ Lục hấp tấp đi lên tầng, Chúc Chúc nhào vào trong lòng mẹ Lục mách lẻo, “Cha đánh cháu… mẹ… mẹ cũng đánh Chúc Chúc.”

“Vợ chồng các con sao thế? Đánh một lần xong thấy nghiện à? Chúc Chúc mới ba tuổi đã biết cái gì đâu? Đâu cần thiết để cả hai vợ chồng các con đều phải dùng vũ lực!” Mẹ Lục ôm Chúc Chúc vào trong ngực dỗ dành bé, “Chúc Chúc ngoan, không khóc, hôm nay bà dẫn Chúc Chúc đến công viên chơi nhé?”

Chúc Chúc lau nước mắt gật đầu, “Vâng ạ.”

Mẹ Lục trừng Diệp Trăn Lục Bắc Xuyên một cái, dẫn Chúc Chúc xuống lầu.

Diệp Trăn cũng trừng Lục Bắc Xuyên, nhấc cổ áo lên che đi dấu vết trên cổ, thẹn quá hoá giận đi vào toilet rửa mặt.

Trải qua một trận nháo nhào như thế, Lục Bắc Xuyên cũng mất hứng, tựa ở cửa phòng vệ sinh khẽ nói với Diệp Trăn: “Chuyện về bộ phim cũng coi như đã kết thúc, còn việc gì em cứ phân phó cho Tần Tri Âm đi làm, mấy ngày nay em cứ tạm nghỉ ở nhà mấy ngày rồi hẵng đến công ty sau.”

Theo độ hot của bộ phim, độ nhận diện của Diệp Trăn cũng được tăng theo.

Lúc trước cư dân mạng bàn tán bộ phim «Bên bờ sông Tần Hoài» này diễn viên chính và nhà sản xuất phim đều thuộc loại không có danh tiếng, dẫn xuất và bộ phim tuyệt đối không hay. Diệp Trăn mặc kệ những người này làm càn mấy tháng, mấy tháng sau, số người bị vả mặt không phải là ít.

Diệp Trăn gật đầu nhẹ.

So với bên đoàn làm phim «Bên bờ sông Tần Hoài» tổ chức tiệc ăn mừng linh đình, thì đoàn làm phim «Kinh thiên nhất chiến» lại im lặng hơn nhiều.

Mở đầu thì rất suôn sẻ, cuối cùng lại thất bại thảm hại.

Doanh thu 500 triệu quả thực không lỗ, nhưng so với danh tiếng và sức ảnh hưởng của đoàn phim thì lại rất không ổn.

Dù sao diễn viên cũng phải dựa vào tác phẩm, dựa vào giải thưởng để sinh tồn. Lấy Thẩm Vi Nhân làm thí dụ, công ty giải trí và đoàn đội đều trông cậy cô ta có thể dựa vào bộ phim này đi tranh giải Ảnh hậu.

Nhìn khắp giới giải trí, dường như không có ai so sánh được với Thẩm Vi Nhân. Có thể nói giải Ảnh hậu Thẩm Vi Nhân đã nắm chắc trong tay rồi.

Nhưng trong «Bên bờ sông Tần Hoài», hình ảnh Mạnh Tiệp mặc sườn xám rất phong tình vạn chủng, kỹ năng diễn xuất đều được thể hiện qua từng cái nhăn mày nụ cười. Mặc dù bây giờ độ hot đã không bằng Thẩm Vi Nhân, nhưng vẫn khiến Thẩm Vi Nhân cảm thấy có lực uy hiếp cực lớn.

Đoàn đội của Thẩm Vi Nhân phân tích cho cô ta xem tình hình trước mắt, bộ phim này đang hot, lễ trao giải năm sau chắc chắn có cô ta và Mạnh Tiệp, trừ khi «Bên bờ sông Tần Hoài» không tham dự lễ trao giải năm sau.

Nhưng làm sao có thể chứ?

Thẩm Vi Nhân trong tay cầm điếu thuốc, hút hết điếu này sang điếu khác, mấy năm qua sự nghiệp cô ta quá thuận buồm xuôi gió, có rất ít trường hợp khiến cô ta không biết phải làm sao như bây giờ.

Cô ta đã hoạt động ở giới giải trí gần mười năm, cô ta không cam tâm.

Không cam tâm bị bại dưới tay Diệp Trăn.

Do dự hồi lâu, khói cũng đã đốt đến đầu mẩu thuốc lá giữa ngón tay, ánh mắt cô ta hơi trầm xuống, dường như đã đưa ra quyết định gì, hung hăng dí đầu mẩu thuốc lá lên cái gạt tàn, lấy điện thoại bấm một dãy số.

“Tôi muốn lấy được giải Ảnh hậu năm sau.”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói trêu tức của Lục Thiếu Ngôn, “Cô muốn làm Ảnh hậu? Không có vấn đề gì. Như tôi đã nói, cô phải giúp tôi thuyết phục Thẩm lão gia đó.”

Thẩm Vi Nhân trầm mặc không nói gì.

Cô ta hiểu rõ ý của Lục Thiếu Ngôn.

“Trên tay tôi đã nắm giữ chứng cứ phạm tội của Lục Bắc Xuyên, những chứng cớ này đủ để cho Lục Bắc Xuyên không còn gì cả. Chỉ có Lục thị sụp đổ, tôi mới có thể không chút kiêng kỵ gì giúp đỡ cô, đúng không? Nhưng nếu như cô không nỡ làm như vậy với Lục Bắc Xuyên thì coi như tôi chưa nói gì đi.”

Thẩm Vi Nhân bỗng nắm chặt lòng bàn tay.

“Thẩm tiểu thư, tôi rất cần Thẩm lão gia ủng hộ, dù sao thì tôi cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, không có danh tiếng và địa vị của Thẩm lão gia. Ông ấy ra mặt so với tôi càng dễ gây oanh động hơn, đến lúc đó, Lục thị rơi vào tay tôi, Thẩm tiểu thư sợ gì nữa?”

“Thế nhưng… tôi cũng không muốn để Bắc Xuyên…”

“Cô yên tâm, tôi sẽ không thật sự tống nó vào tù. Tôi là chú của nó, làm sao có thể trơ mắt nhìn người nhà ngồi tù được? Tôi chỉ muốn Lục thị mà thôi.”

Yết hầu Thẩm Vi Nhân lên xuống, “Anh nói thật?”

“Tôi lừa cô làm gì?” Lục Thiếu Ngôn thở dài, “Cô suy nghĩ cho Lục Bắc Xuyên như thế, còn nó? Đã từng cho cô nửa ánh mắt chưa?”

Nghĩ đến mấy lần Lục Bắc Xuyên làm mình mất mặt, Thẩm Vi Nhân cắn răng, “Được, tôi đồng ý, chỉ cần anh không làm tổn hại tới Bắc Xuyên, tôi sẽ đi thuyết phục ông.”

“Hợp tác vui vẻ.” Cúp điện thoại, Lâm Trạm nhìn Lục Thiếu Ngôn, nhếch lông mày, “Sao anh lại lừa cô ta.”

Lục Thiếu Ngôn vuốt điện thoại, cười nói: “Lục Bắc Xuyên đi tù, cậu được ôm người đẹp về, không tốt sao?”

Lâm Trạm dời mắt, ánh mắt trên khuôn mặt kiên nghị nặng nề mà thâm thúy, không nói gì.
Bình Luận (0)
Comment