“Cha, Trương Viễn đâm cho bà ta một châm kia không phải mấy ngày là khỏi sao, sao bây giờ bà ta lại bị bại liệt luôn rồi!” Hứa Khả Nhân trong lòng tràn đầy khó hiểu.
“A, nguyên nhân còn có thể là gì nữa, hai cô con dâu bề ngoài ngoan ngoãn nghe lời nhưng thực ra không ai là không muốn giết chết bà ta, đột nhiên lại mắc bệnh này, này không làm cho hai cô con dâu có cơ hội trút giận, ai ngờ không để ý liền thành ra như thế này!”
Chú Đổng buông tay, vẻ mặt đồng tình, nếu bỏ qua sự hả hê m trong giọng nói của ông ấy, thì sẽ có sức thuyết phục hơn!
Quả nhiên, con người vẫn không thể làm quá nhiều chuyện xấu, nếu không, quả báo sẽ đến!
Đây chỉ là một tình tiết nhỏ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của bọn họ. Sáng sớm hôm sau, vừa rạng sáng, Hứa Khả Nhân và Trương Viễn còn đang ngủ thì bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.
Cùng với tiếng đập cửa là một giọng nói lớn có chút quen thuộc. “Em gái, em rể có ở nhà không, mau mở cửa đi! Anh cả của em tới thăm em đây này!”
Hai người theo tiếng la mà cùng nhau ngồi dậy, sâu ngủ đều bị doạ chạy, vội vàng mặc quần áo đứng dậy, Trương Viễn đi ra trước mở cửa.
Ngay khi cổng vừa mở ra, anh đã bị một người đàn ông cao lớn ôm vào lòng. “Em rể, tôi rất nhớ cậu!” Trương Viễn sửng sốt, nhất thời dở khóc dở cười.
“Anh trai, anh đi lái xe về rồi à!” Người đến không ai khác chính là Hứa Bưu, người trước đây đã giúp bọn họ ở tiệm cơm quốc doanh và nhất quyết nhận Hứa Khả Nhân làm anh em.
Hứa Bưu nghe vậy mới buông Trương Viễn ra, cười rạng rỡ nói: “Đúng vậy, lần này tôi chạy hơi xa, đêm qua đến nửa đêm mới về, này không muốn vội vàng đến nhà cậu thăm vợ chồng cậu, nhưng nhà cậu cũng quá khó tìm rồi, tôi đã phải hỏi thăm mấy người mới có thể tìm ra nơi này!”
Trương Viễn cũng nhìn ra, mái tóc do với ổ gà không hề thua kém gì nhau, quầng thâm quanh mắt kia đều có thể so sánh với gấu trúc!
“Anh đi đường cũng đã mệt mỏi rồi, mau vào nhà đi rồi chúng ta nói chuyện.”
Trương Viễn vừa nói vừa kéo Hứa Bưu vào nhà, “Chờ một chút, xe đạp của tôi vẫn còn ở ngoài.” Hứa Bưu vội vàng ngăn lại, chỉ vào chiếc xe đạp đang dựng ở một góc.
Trương Viễn nhìn theo hướng Hứa Bưu chỉ, anh nhìn thấy một chiếc xe đạp đang đậu ở đó và có một chiếc túi vải lớn được đặt ở ghế sau của xe.
Hứa Bưu bước tới đẩy xe đạp vào trong sân, Trương Viễn theo sau khóa cửa lại.
“Nhìn xem, đây đều là đồ tốt tôi mang về cho cậu và em gái!” Hứa Bưu vỗ vỗ bao tải, cởi bỏ dây thừng, đối Trương Viễn nói.
Trương Viễn nghe vậy mí mắt giựt giựt, nhiều như vậy đồ vật, đã xài hết bao nhiêu tiền, huống chi nếu như anh nhớ không lầm, toàn bộ tài sản của anh ấy đều bị trộm đi mất!
Trong lòng nghĩ như vậy, Trương Viễn vẫn giữ được bình tĩnh, lúc này Hứa Khả Nhân vệ sinh cá nhân xong cũng từ trong phòng đi ra.
Vừa nhìn thấy Hứa Bưu, cô liền cau mày bước lên phía trước, “Đây không phải là anh cả sao. Anh lái xe tải về lúc nào vậy!”
“Chào buổi sáng em gái, mới có một thời gian không gặp, em trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều!” Hứa Bưu cũng rất vui khi nhìn thấy Hứa Khả Nhân. Trong khoảng thời gian Hứa Khả Nhân đã duy trì chế độ dinh dưỡng và điều trị mỗi ngày, cô không còn là cô gái nhỏ gầy gò lúc trước nữa!
Hiện tại làn da trên khuôn mặt của Hứa Khả Nhân đã bắt đầu trở nên mịn màng và trắng sáng, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú cũng đã lộ ra, tuy nhiên gò má vẫn hơi hóp lại và nhô cao, tóc vẫn còn hơi khô vàng.
Nhưng không thể ngăn được vẻ đẹp của cô, tuy không phải là kiểu đẹp lộng lẫy nhưng ra ngoài cũng có thể coi là một cô gái nhỏ xinh đẹp!
“Thật sao, vậy trong khoảng thời gian này bỏ ra công sức chăm sóc bản thân không có uổng phí!” Không có người phụ nữ nào không vui khi có người khen mình đã trở nên xinh đẹp hơn, ngay cả Hứa Khả Nhân cũng không ngoại lệ.