Trương Viễn sở dĩ nói như vậy, cũng có chính mình tính toán, cho dù anh không nói bây giờ, chẳng phải một đoạn thời gian sau Trương Ái Quốc đi học có thể không biết sao. Hơn nữa, hai người bọn họ đã lâu không có thu nhập, lại có tiền tiêu xài, nếu bị người có tâm biết được sẽ rất phiền phức.
Tuy nhiên, Trương Viễn không biết lời nói của mình có tác động lớn như thế nào đối với Trương Quốc Hưng và Dương Quế Hoa.
“Cháu nói là mua hai căn nhà sao!” Trương Quốc Hưng trợn to hai mắt, lắp bắp nói. Vẻ mặt của Dương Quế Hoa cũng không thể tin được mở miệng lớn ra.
“Đúng vậy, bọn cháu sẽ sống trong một căn nhà, căn còn lại chúng cháu dự định sẽ cho thuê và kiếm tiền từ việc cho thuê nhà. Chờ đến khi chú và dì cả đưa Trương Ái Quốc đến trường đi học, hai người hãy đến đó xem thử một chút đi.”
“Tốt tốt tốt! Chú nhất định sẽ đi, cháu của chúng ta mua nhà mới, còn là mua nhà mới ở thành phố hạng nhất, với tư cách là chú sao có thể không đi xem được! Ha ha, Tiểu Viễn cháu là làm tốt lắm!”
Trương Quốc Hưng vỗ vai Trương Viễn, nói liên tiếp ba từ tốt, trên khuôn mặt tang thương tràn đầy tươi cười.
Dương Quế Hoa xúc động khi nghe Trương Viễn nói anh đang cho thuê nhà: “Tiểu Viễn, cháu nói cháu còn có một căn nhà cho thuê, có thể được phép cho thuê sao?”
Trương Viễn nghe vậy ánh mắt hơi lóe lóe, anh cười nói “Dì, có chuyện dì không biết rồi, mấy ngày nay chúng cháu cũng có đặc biệt đi thăm quan, quốc gia đã dần dần cho người dân tự do mua bán rồi, mà Kinh Thành lại là một thành phố cấp một, lại còn là thủ đô, trong thời gian ngắn sẽ có rất nhiều người không phản ứng lại, nhưng thời gian dài, sẽ có rất nhiều người từ bên ngoài nối tiếp nhau dũng mãnh đi đến Kinh Thành, nhiều người như vậy ở đâu mới là vấn đề, thuê nhà chính là lựa chọn duy nhất!”
Nghe đến đây, khoé môi của Dương Quế Hoa run lên, bà ấy muốn nói cái gì đó, cuối cùng ngậm miệng lại, nhưng nhìn ánh mắt hoảng hốt của bà ấy, không ai biết trong lòng bà ấy đang suy tính điều gì!
Hứa Khả Nhân và Trương Viễn từ chối lời mời ở lại ăn cơm của Dương Quế Hoa, đưa cho Dương Quế Hoa quà tặng mà bọn họ mang về từ Kinh Thành, sau đó liền quay trở về nhà.
“Anh Viễn, chúng ta trở về đưa chút lương thực cho nhà dì cả đi!” Hứa Khả Nhân nói.
“Được!” Trương Viễn gật đầu đồng ý.
Vừa nãy lúc thu dọn đồ đạc, cả hai người đều đã thấy trong bếp chỗ để lương thực trống trơn, đến một hạt ngô cũng không còn sót lại!
“Anh nói xem hai người kia thật là không biết tốt xấu, còn đi cướp lương thực của cha mẹ ruột mình, bọn họ có phải con người không vậy, nếu là con của em mà đánh vẫn không chừa, vẫn không thay đổi được, vậy thì đuổi bọn họ mình không rời khỏi nhà!"
Hứa Khả Nhân không khỏi oán trách với Trương Viễn, nghe vậy, hai mắt Trương Viễn lóe lên, dùng bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hứa Khả Nhân, “Em không cần lo, đã có anh ở đây, bọn họ không nghe lời anh sẽ lôi bọn chúng ra đánh gãy chân!”
“Ách!”
Có phải không đúng ở chỗ nào hay không, bọn họ có cha có mẹ quản, thì liên quan gì đến anh!
Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Hứa Khả Nhân, Trương Viễn đặt tay lên môi, ho nhẹ một cái và quay đầu sang một bên, để cho Hứa Khả Nhân không nhìn thấy vẻ mặt đang cười trộm của mình.
Về đến nhà, Hứa Khả Nhân đóng gói hai mươi ký bột ngô và năm ký gạo kê, lấy hai mươi quả trứng và một ký đường đỏ để Trương Viễn mang sang nhà chú cả, lúc này cô mới bắt đầu làm cơm trưa.
Bên này Trương Quốc Hưng và Dương Quế Hoa thấy Trương Viễn lại quay trở lại, bọn họ có chút kinh ngạc, “Tiểu Viễn, làm sao cháu lại quay lại đây, có chuyện gì sao?”
Trương Viễn mỉm cười, chỉ vào thức ăn đặt ở cửa và nói với hai người bọn họ: “Chú dì, Khả Nhân nói cháu đem những thứ này đến đây. Ái Quốc đã chảy nhiều máu như vậy, nó cần được bồi bổ thật tốt.”
Nghe vậy, hai người đồng loạt nhìn về hướng Trương Viễn chỉ, vừa nhìn thấy cái túi thì biết bên trong là lương thực, Trương Quốc Hưng vẻ mặt nghiêm túc vội vàng xua tay.
“Tiểu Viễn, chú cả không thể lấy đồ của cháu được!”