Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ ( Dịch Full )

Chương 177

Chương 177 -
Chương 177 -

Đúng vậy, ở chợ đen Hứa Khả Nhân đã dùng tên giả là Hắc Tam Nương, nghe đồn rằng Hắc Tam Nương có rất nhiều đồ trong tay, vốn tưởng rằng Hắc Tam Nương chỉ có lương thực và trứng gà, nhưng không ngờ rằng ngay cả trái cây và rau xanh cũng có bán.

Không chỉ có như vậy, Hứa Khả Nhân còn lợi dụng kẽ hở này để gom giống cây ăn quả về trồng ở trong không gian, hiện tại ở trong không gian hiện đã có mười mấy loại cây ăn quả.

Động thái của Hứa Khả Nhân hơi lớn, nhưng may mắn thay, sau khi bán vài lần, cô đã trực tiếp giao những thứ trong tay mình cho những người đứng đầu thị trường chợ đen xử lý, nếu không thời gian dài thậy khó mà nói hết, không biết những người đứng đầu của thị trường chợ đen có liên hợp lại với nhau đối phó Hứa Khả Nhân không.

Đêm hôm đó, Hứa Khả Nhân vui vẻ đem tất cả số tiền đã kiếm được trong mấy ngày nay lấy ra đếm một lần, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, Hứa Khả Nhân đã kiếm được một ngàn một trăm đồng tiền, còn có vài miếng ngọc thạch cổ.

Đây không phải là điều khiến Hứa Khả Nhân hài lòng nhất, ánh mắt cô chuyển sang quyển sách nhỏ mà cô đã đặt ở một bên, Hứa Khả Nhân cẩn thận cầm nó trên tay rồi mở ra.

Chỉ thấy cuốn sách này hơi mỏng phía trên mặt được dán đầy tem, tất cả đều được được bảo quản rất tốt, bên trong đó có ba câu “Đất nước một mảnh đỏ”.

Nói đến tem, Hứa Khả Nhân vẫn còn nhớ rõ rằng, ở kiếp trước tem khỉ dường như được đem bán trong hai năm này, nhưng cô tự hỏi liệu thời gian và không gian mà cô đang ở hiện tại có được bán giống như ở kiếp trước hay không, chỉ vì một cánh bươm bướm liền đem nó xoá sổ.

Kia chính là một con tem có thể đổi được một căn nhà, quả thật đúng là một chuyện tốt, cô làm sao có thể bỏ lỡ được!

Lại lần nữa cẩn thận đặt những đồ vật vào trong không gian, Hứa Khả Nhân lúc này mới ngáp một cái rồi chuẩn bị đi ngủ, ngày mốt chính là Tết Đoan Ngọ, ngày mai cô phải lên kế hoạch một chút!

Trong lòng nghĩ ngợi điều gì đó, Hứa Khả Nhân lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, lúc cô sắp chìm vào giấc ngủ thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng động làm cho Hứa Khả Nhân giật mình tỉnh giấc!

Cảnh giác ngồi dậy, Hứa Khả Nhân vẫn luôn cầm cây gậy gộc đặt ở cạnh mép giường, bước nhẹ đi về phía cánh cửa.

Nhẹ nhàng kéo cửa ra một khe hở, Hứa Khả Nhân vừa định xem bên ngoài xảy ra chuyện gì, ai ngờ cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra!

Hứa Khả Nhân giật mình, nhưng may mắn thay, cô đã phản ứng nhanh chóng và nhanh nhẹn né sang một bên, cùng lúc đó, cây gậy gộc ở trong tay cô hướng về phía người đó.

Hứa Khả Nhân nghĩ rằng, lợi dụng người đó chưa kịp chuẩn bị, cô có thể dạy cho tên trộm này một bài học, nhưng đáng tiếc cô đánh giá quá thấp sức chiến đấu của tên trộm này.

Sau vài lần né tránh một cách nhẹ nhàng, người đó đã chộp được cây gậy gộc trong tay cô! Lúc này Hứa Khả Nhân mới thực sự giật mình, dùng sức túm lại cây gậy nhưng chẳng những không rút lại được, mà ngược lại còn bị người đó ôm vào trong lòng.

Ngay khi Hứa Khả Nhân định vùng vẫy, liền nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng cười trầm thấp, động tác của Hứa Khả Nhân lập tức dừng lại, tiếng cười ấy...

“Trương Viễn!”

“Vợ, em có nhớ anh không?” Đã hơn nửa tháng không gặp, điều mà Trương Viễn quan tâm nhất chính là vợ của mình, trước đây mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau nên không có cảm xúc gì nhiều, lần này thực sự nhận ra ý nghĩa của câu nói một ngày không gặp nhau như cách ba năm!

“Tại sao anh lại trở về vào lúc này, anh có đói bụng không, em đi nấu cho anh một bát mì nhé!”

Nói xong, Hứa Khả Nhân định tránh thoát ra khỏi vòng tay của Trương Viễn và đi nấu ăn, cô thực sự sợ Trương Viễn sẽ đói, ở bên ngoài thời gian dài như vậy, màn trời chiếu đất, cô còn không biết anh đối xử với bản thân mình thế nào!

“Không cần đâu vợ, anh ăn no rồi mới trở về đây, à đúng rồi, em cũng không cần giúp anh đun nước tắm, anh đã tắm xong rồi!”

Bình Luận (0)
Comment