Ngừng lại một chút, Hứa Khả Nhân tiếp tục nói: "Chúng ta cứ ở nhà nghỉ ngơi, đọc sách, đi dạo hay làm việc gì đều được, thừa dịp trước khi khai giảng, bồi bổ cơ thể và phục hồi sức khỏe một chút!”
Hứa Khả Nhân nhìn Trương Viễn lần này ra ngoài xông pha, cơ thể ốm đi một vòng rõ rệt có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Có thể thấy được ở bên ngoài có biết bao nhiêu là khổ cực.
“Được, vậy anh nghe theo vợ, trước tiên sẽ ở nhà nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe!”
Trương Viễn mỉm cười đồng ý không chút do dự, thật ra anh cũng có suy nghĩ của riêng mình về chuyện đó, dự định trước khi khai giảng sẽ đi Hải Thị một chuyến, nghe nói ở đó có nhiều hàng hóa hơn, chênh lệch giá cả cũng không có gì đáng kể!
Chờ đến khi bắt đầu đi học, chỉ sợ chính mình sẽ không có nhiều thời gian rảnh để đi kiếm tiền, đại học chính là một xã hội thu nhỏ, anh không muốn vợ mình bị bắt nạt và muốn cho cô những điều tốt nhất, vì vậy tiền là phần quan trọng nhất!
Hai người tán gẫu một lúc rồi chìm vào giấc ngủ, dù sao họ cũng dậy rất sớm.
Sáng hôm sau, trong bữa sáng chú Đổng nhìn thấy Trương Viễn cũng rất vui, hai cha con ngồi trên bàn ăn cơm nói chuyện phiếm, sau đó chú Đổng vội vàng đi làm.
Trong nháy mắt, đã đến ngày mười tháng tám dương lịch, còn hai mươi mốt ngày nữa sẽ khai giảng, trong khoảng thời gian này, Trương Viễn đúng như lời mà Hứa Khả Nhân nói, cả ngày ở trong nhà, nếu không thì anh sẽ đi ra ngoài và dạo quanh một vòng những danh lam thắng cảnh ở Kinh Thành.
Cuộc sống nho nhỏ rất thoải mái, Hứa Khả Nhân mấy ngày nay cũng không nhàn rỗi, ngoại trừ thỉnh thoảng lấy công thức ra làm đơn thuốc bồi bổ cho ba người bọn họ, còn cùng Trương Viễn đi mua sắm dạo quanh trong Kinh Thành. Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ tình cảm giữa hai người đã phát triển nhanh chóng.
Hứa Khả Nhân cũng có ý muốn tiết lộ không gian cho Trương Viễn, trong khoảng thời gian này, trong lòng cô luôn có cảm giác, có đôi lúc Trương Viễn nhìn cô với ánh mắt rất kỳ lạ, như thể anh đã nghi ngờ về một cái gì đó.
Hai người đã rất thân thiết và thường xuyên ở bên nhau, nên Hứa Khả Nhân khó có thể đảm bảo rằng bí mật của cô có thể được giữ kín với anh.
Hơn nữa, cô không muốn giữ chuyện này mãi trong lòng, vì cô đã xác định được cô sẽ không giấu giếm chuyện gì với người đàn ông này.
Đã hạ quyết tâm, Hứa Khả Nhân cũng không ngượng ngùng, tối hôm đó sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ và nằm xuống giường, Hứa Khả Nhân suy nghĩ không biết nên mở miệng nói như thế nào mới có thể không để anh quá ngạc nhiên.
Trong lúc nhất thời có chút thất thần, mãi đến khi Trương Viễn kéo cô ôm vào trong lòng ngực, hôn một cái, lúc này cô mới bừng tỉnh lại.
Nhìn thấy nụ cười nhếch mép của Trương Viễn, Hứa Khả Nhân không thể kìm lòng được và biến ra một quả táo đỏ, to tròn căng mọng từ trong không gian ra.
Nhìn quả táo nằm ở giữa hai người, ánh mắt Trương Viễn tối sầm lại, “Vợ à, em mới vừa ăn xong vẫn còn cảm thấy đói bụng sao, cầm quả táo lớn như vậy, em có thể ăn hết không?”
“Không cần phải giả vờ, em biết anh đã nhìn thấy nó!” Hứa Khả Nhân nhìn thẳng vào mắt Trương Viễn, không để cho chính mình lùi bước.
Muốn nói cho người khác biết bí mật mà mình che giấu cẩn thận cần rất nhiều dũng khí, nếu như Trương Viễn lộ ra một chút lòng tham, e rằng trên đời này cô thật sự không thể tin tưởng một ai nữa!
“Haizz, cô gái ngốc nghếch!”
Trương Viễn chỉ biết ôm lấy Hứa Khả Nhân vào trong lòng ngực, giọng nói đầy đau khổ tất cả đều là vì cô.
“Vợ à, ai cũng có những bí mật không muốn nói cho người khác biết, cho dù người đó là người thân nhất cũng không được, em phải biết rằng, thất phu vô tội, hoài bích có tội! Đạo lý này cũng không phải tin đồn không có căn cứ!”
**[Thất phu vô tội, hoài bích có tội: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội]
Nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của Hứa Khả Nhân, Trương Viễn lúc này mới nói tiếp, “Hứa với anh, đừng bao giờ nói cho anh biết em là người như thế nào, kể cả khi chúng ta không cùng một giống loài, chúng ta vẫn có thể yêu nhau, sơn linh và quái vật hoang dã thì có sao đâu, chỉ cần không biết thân phận thật của em, em chính là người an toàn! Vì vậy vợ à, tuy rằng em là người mà anh yêu nhất, anh cũng không thể hứa sau khi biết bí mật của em, một ngày nào đó quỷ thần mê hoặc, đột nhiên lại không thích em nữa!”