Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ ( Dịch Full )

Chương 192

Chương 192 -
Chương 192 -

“Vừa rồi mọi người có nhìn thấy không. Cô gái đó đang cầm huy chương đặc biệt do nhà nước trao tặng cho những người có công đấy!”

Trong đám người một ông cụ không nhịn được mà mở miệng hỏi thăm người bên cạnh, vừa rồi khoảng cách có chút hơi xa mà ông cụ đó lại bị cận thị, Hứa Khả Nhân lấy huy chương ra với thời gian quá ngắn, nên ông ta cũng không nhìn thấy rõ!

Ông cụ đó vừa dứt lời, một người đàn ông khác trên ngực có cắm cây bút máy liếc nhìn đôi nam nữ đang nằm giả chết trên mặt đất kia một cái, lúc này mới lộ vẻ mặt ghen tị.

“Không sai, đó chính là huy chương hạng hai, xem ra lai lịch của bọn họ cũng không nhỏ, căn bản không phải là đi theo chủ nghĩa khoái lạc, hiện tại hai vợ chồng ông Triệu này đã đá đến tấm sắt!”

Nghe vậy, đám người đối với hai người này rất đồng tình, cũng có người vui sướng khi có người gặp hoạ, nhưng lại không phải chuyện của bọn họ, sự việc không xảy ra trên người bọn họ, bọn họ cũng chỉ đem chuyện này làm thành chuyện vui mà thôi!

Nhưng cũng không ai trong số bọn họ phát hiện ra rằng, trong phòng khám có hai người giờ phút này đang nấp sau bức tường với sắc mặt nhợt nhạt đang theo dõi tất cả diễn biến này!

Bên này, ba người nhanh chóng trở về nhà, Hứa Khả Nhân vào nhà lấy hộp thuốc ra nhờ Trương Viễn giúp chú Đổng xử lý miệng vết thương, sau đó đổ một chút nước ấm rồi đặt sang một bên.

Ngay khi vừa ngước mắt lên nhìn, liền bắt gặp gương mặt sưng đỏ của ông ấy, Hứa Khả Nhân phải hít một hơi thật sâu, kiềm nén lại cơn giận sắp bùng phát ở trong lòng, giọng điệu cô bình tĩnh nói.

“Cha, cha nghỉ ngơi trước đi, con xuống bếp luộc cho cha hai quả trứng gà.” Nói xong, cô vội vàng đi vào phòng bếp.

Ngồi trước nồi và bếp, nhìn ngọn lửa đang cháy với đôi mắt đờ đẫn, nỗi uất ức kia ở trong lòng khiến Hứa Khả Nhân cảm thấy buồn bực đến khó chịu!

Sở dĩ vừa rồi lại để như vậy, chính là bởi vì đây không phải là lúc để hoàn toàn thả lỏng, cho dù có báo cho cảnh sát thì mấy người cảnh sát đó cũng chỉ giáo huấn vài câu rồi thôi và thả cho bọn họ đi về nhà.

Do những năm gần đây có quá nhiều người bị FPD, cái gì cũng đều phải có lý do của nó, cảnh sát không thể kiểm soát được, sự việc hôm nay chỉ là một trong hàng ngàn những lý do đó mà thôi! Nếu muốn hoàn toàn loại bỏ tình hình này, còn sẽ phải mất một thời gian nữa!

Tuy nhiên, ngoài mặt thì bọn họ cứ tính là mặc kệ, nhưng cô sẽ không bỏ qua cho người đã làm tổn thương đến chú Đổng, chờ đến khi tìm đủ được người, cùng nhau giải quyết một thể, sẵn tiện báo thù cho chú Đổng.

Trong lòng miên man suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô cũng nghĩ ra một ý tưởng rất hay!

Sáng sớm, mọi thứ xung quanh còn rất yên tĩnh, đột nhiên từ trong sân của một ngôi nhà bước ra hai bóng người cùng với một chiếc xe đạp. Một người có thân hình mảnh khảnh một người thì lại cao lớn, làm cho người ta rất dễ dàng nhận ra là một nam một nữ.

Mà hai người này không phải ai khác, chính là Hứa Khả Nhân và Trương Viễn, vốn dĩ Hứa Khả Nhân định chuẩn bị lẻn ra ngoài khi hai người bọn họ đang ngủ và đi đến chợ đen tìm người để điều tra chi tiết về hai người kia.

Thật không ngờ, Trương Viễn lại quá cảnh giác, dù cô có hành động nhẹ nhàng đến mấy, vẫn để cho anh phát hiện ra, vốn dĩ Hứa Khả Nhân cũng không định đưa Trương Viễn đi cùng, nhưng lời nói của anh đã khiến cô hủy bỏ kế hoạch mà cô đã chuẩn bị sẵn.

Hóa ra khi Trương Viễn đánh người đã hành hung chú Đổng một cách thô bạo kia, anh đã rắc bột theo dõi lên người anh ta mà không bị một ai phát hiện ra.

Lúc đó anh nghĩ muốn ở nơi không có người, trả thù lại cho chú Đổng, khi đã tìm được kẻ đứng sau chuyện này, ý tưởng của anh vừa lúc trùng hợp với Hứa Khả Nhân, điều khác biệt chính là Trương Viễn đã có kế hoạch, còn cô vẫn đang trên đường tìm ra danh tính của hai người đó!

Ban đầu Hứa Khả Nhân còn có chút không phục, nhưng sau khi thấy anh dễ dàng tìm được anh ta chỉ với một cọng cỏ gãy, trong mắt Hứa Khả Nhân chỉ còn lại sự nể phục!

Hứa Khả Nhân đới với phương diện y thuật còn chưa thuần thục cho lắm, cho tới bây giờ, cô cũng chỉ mới học được vài món ăn mà thôi.

Cô ấy cũng đã sớm đưa cho Trương Viễn bộ công cụ châm cứu để nghiên cứu!

Bình Luận (0)
Comment