Vào một ngày quan trọng như vậy, các nhà lãnh đạo cấp cao cũng dẫn theo một vài người canh ở cổng trường để giữ trật tự.
Mặc dù có nhiều người nhưng tốc độ của đội ngũ cũng không chậm, Hứa Khả Nhân đứng trong đám đông và đi theo dòng người đi về phía trước, cô có chút buồn chán đến chết, trong lòng cô đang nghĩ về hai người đó và tự hỏi liệu Trương Viễn có bắt được người đó hay không.
May mắn thay, động tác của Trương Viễn không chậm, anh đã quay lại khi chưa đầy nửa tiếng đồng hồ.
Hứa Khả Nhân lùi lại một chút để anh đứng trước mặt cô, thấy anh đang nhìn xa xăm như vậy, Hứa Khả Nhân có chút lo lắng, nhưng bây giờ có nhiều người như vậy, thật khó cho cô mở miệng để hỏi.
Đợi đăng ký xong thật sự rất là vất vả, học ngoại trú cũng không dễ dàng gì, hai người lên đường trở về nhà, tám giờ sáng mai sẽ chính thức bắt đầu vào lớp học.
Trên đường trở về, Trương Viễn cũng không nói lời nào, mặt mũi ủ rũ đạp xe, về đến nhà thì chào hỏi chú Đổng đang nghỉ ngơi dưới bóng mát ở bên dưới giàn nho trong sân. Hứa Khả Nhân liền kéo Trương Viễn về phòng.
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, hai người lén lút nhìn chúng ta lúc sáng là ai?” Hứa Khả Nhân có trực giác rằng tâm trạng của Trương Viễn khác thường chắc chắn là có liên quan đến hai người lén lút đó.
Trương Viễn không ngờ Hứa Khả Nhân lại có trực giác nhạy bén như vậy, một chút liền lập tức đoán ra mấu chốt của vấn đề, anh khẽ thở dài, đỡ Hứa Khả Nhân ngồi xuống ghế, mặc dù anh đang rối rắm nhưng cũng không quên cơ thể hiện tại của cô đang trong trạng thái đặc thù.
Sau khi đỡ vợ của mình ngồi xuống, Trương Viễn cũng lấy ra một chiếc ghế đẩu đến ngồi bên cạnh Hứa Khả Nhân, sau đó mới nói về những gì đã xảy ra.
Hóa ra sự tình quả thật có liên quan đến hai người đột nhiên xuất hiện vào ngày hôm nay, hai người đó không phải đến báo thù, bọn họ là nghe theo lời bà Trương đi đến Đại học Kinh Thành để theo dõi Trương Viễn.
Theo lời kể của hai người đó, bà Trương đã đưa cho họ một trăm đồng tiền để giúp bà ấy tìm ra tung tích của đứa con trai ruột của mình đã bị người khác thay thế, chỉ cần tìm ra được nơi ở hiện tại của Trương Viễn.
Lý do khiến bọn họ chắc chắn rằng Trương Viễn không sống trong trường học là vì bọn họ đã tình cờ gặp được Trương Viễn ở Cung Tiêu Xã.
Hứa Khả Nhân sửng sốt khi nghe câu đó: “Hóa ra bà của đứa trẻ suýt chút nữa đụng phải em ngày hôm đó chính là mẹ ruột của anh!”
Trong đầu không khỏi nghĩ đến người phụ nữ đó. Tuy nhiên, vì bà ấy là mẹ ruột của Trương Viễn, nên vừa gặp đã nhận ra con trai của mình ngay, vậy không phải cứ trực tiếp đi lên nhận người sao? Tại sao phải lén lút điều tra bọn họ làm cái gì.
Hứa Khả Nhân liền cảm thấy rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, đương nhiên Trương Viễn cũng nhận thấy có điều gì đó không hợp lý.
Anh cau mày lại, Trương Viễn có chút khó chịu, trước đây anh còn không có nghĩ rằng cô vợ của mình đang mang thai, nhưng bây giờ anh nghĩ về hành động của đứa trẻ kia, nếu vợ mình thực sự có thai, lại không tránh được cú va chạm với đứa trẻ kia, vậy hậu quả sẽ ra sao!
Nhắm mắt lại, Trương Viễn nhanh chóng xóa sạch những hình ảnh trong đầu. Tuy nhiên, trong lòng anh những ấn tượng về người mẹ già mà anh chưa từng gặp bao giờ đã chạm xuống đáy cốc.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Trương Viễn đã lấy lại thăng bằng, anh và người đó trước đây căn bản là chưa từng gặp nhau, rõ ràng đây là lần đầu tiên nhìn thấy trong tình huống đó. Mặc dù có chút đột ngột không kịp đề phòng, nhưng cũng là đường tắt tốt nhất để thấy rõ một người!
Không ai biết trong đầu Trương Viễn đang nghĩ gì, thấy anh có vẻ trầm ngâm, Hứa Khả Nhân sợ anh buồn nên nhẹ giọng an ủi anh một lúc lâu.
Đột nhiên nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng của vợ mình khi đang an ủi mình, trong lòng Trương Viễn mừng rỡ, nhưng trên mặt không lộ bất cứ thứ gì, còn giả bộ như rất đau lòng, thật sự nghẹn đến khó chịu. Trương Viễn chính là đang vui vẻ tận hưởng những cảm giác như vậy, cho dù mỗi ngày đến một lần, anh cũng không cảm thấy quá nhiều.
Hai người bên này ấm áp ngọt ngào, nhưng bên kia lại là một bầu không khí nặng nề.