Khả năng cất giấu đồ vật của vợ mình thật sự là không nói để nói gì, chỉ cần lấy đồ của mình giao vào tay cô ấy, chắc chắn sẽ không ai có thể tìm ra được.
“Em đang tính toán lại xem trong nhà còn lại bao nhiêu tiền!” Hứa Khả Nhân cũng không giấu giếm gì, đẩy thùng tiền đến trước mặt Trương Viễn, “Đây, toàn bộ tài sản của chúng ta đều ở đây.”
“Vợ à, em không cần lo lắng, vấn đề tiền bạc anh sẽ nghĩ cách, việc của em bây giờ là giữ gìn sức khỏe, muốn ăn gì thì nói cho anh biết, anh sẽ làm cho em!”
Trương Viễn nghĩ rằng trong nhà không có tiền, sợ rằng Hứa Khả Nhân sẽ lo lắng về vấn đề tiền bạc.
Hứa Khả Nhân trừng mắt nhìn Trương Viễn, “Anh nghĩ cách gì, mang về bao nhiêu tiền cũng không biết, thật đúng là coi em như một người sài tiền phung phí vậy!”
“Ha ha, có lẽ là do anh sốt ruột quá nên quên mất, tục ngữ có câu, có tiền trong tay trong lòng không lo lắng, vợ mình có thể nhẹ nhàng mà yên tâm dưỡng thai.” Trương Viễn có chút ngượng ngùng, anh cũng nghĩ tới chuyện này. Hai lần đi lấy hàng và bán đi quả thật kiếm được tiền lời không ít, ít nhất mấy năm nay chính mình không phải lo lắng về tiền bạc. Cũng không biết tại sao, chỉ cần gặp phải chuyện gì liên quan đến vợ mình, thì chỉ số thông minh “IQ” của anh sẽ giảm mạnh, nhưng cũng không thể trách anh được, anh ghét nhất là quản lý tiền bạc, mỗi ngày bình thường chỉ cần có cơm ăn nước uống là được. Anh căn bản là không quan tâm một chút nào, giống như từ trước đến giờ anh không biết nhà mình rõ ràng là có bao nhiêu tiền tiết kiệm, kiếm được tiền lời thì liền đem chúng đưa hết cho vợ, khi nào cần dùng tiền, anh có thể nói với vợ mình một tiếng là được.
“Được rồi, tại sao anh lại ngu ngốc như vậy, em sẽ cho anh thấy số tiền tiết kiệm của gia đình chúng ta, chắc chắn sẽ khiến anh vui vẻ.”
Nhìn thấy Trương Viễn thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn vào hộp tiền, Hứa Khả Nhân cũng muốn chia sẻ nó một chút với Trương Viễn.
Cầm lấy cuốn sổ tiết kiệm mới toanh lên và mở ra, Trương Viễn theo bản năng liếc mắt nhìn vào nó, năm chữ số sáng chói trên đó cũng khiến anh có một chút kinh ngạc.
Anh biết Hứa Khả Nhân đi làm sổ tiết kiệm, vì hôm đó anh có việc nên không đi cùng, chỉ bảo cô dùng tên của chính mình đi làm sổ tiết kiệm đó là được.
Nhưng lại không ngờ tới vợ mình lại không phát ra động tĩnh nào tiết kiệm được số tiền này, phải biết rằng cuộc sống hàng ngày của nhà bọn họ rất xa xỉ, anh còn nghĩ ở trong nhà nhiều nhất chỉ có thể tiết kiệm được bảy hay tám ngàn đồng tiền là tốt lắm rồi.
Có vẻ như anh vẫn đánh giá thấp khả năng tiết kiệm tiền của vợ mình rồi.
“Vợ à, có thể cưới được em quả thật là hạnh phúc lớn nhất của đời anh đấy!” Trương Viễn nhịn không được mà cảm thán một câu, trong lòng anh thật sự cũng nghĩ như vậy.
Hứa Khả Nhân không khỏi trừng mắt nhìn Trương Viễn khi nghe câu nói đó: “Sao anh lại luôn miệng ăn nói lung tung như vậy, em biết em là người như thế nào, em không cần anh nịnh nọt đâu!”
Nếu không nhìn vào hai gò má vốn đã đỏ bừng của cô, Trương Viễn có thể tin ngay lập tức, khuôn mặt ngượng ngùng của Hứa Khả Nhân thật sự rất đẹp, Trương Viễn không khỏi nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Vợ à, em thật xinh đẹp!” Lúc này, sắc hồng trên mặt Hứa Khả Nhân càng đậm hơn một chút! Có chút thẹn quá thành giận, cô liền cầm lấy một quả táo trên tủ đầu giường nhét vào trong lòng ngực của Trương Viễn, “Đi đi, mau đi rửa táo cho em.”
Biết rõ vợ mình đang thẹn thùng, Trương Viễn khẽ cười một tiếng, “Được, được rồi!” Anh liền đồng ý một tiếng, vừa đứng dậy vội vàng hôn lên môi Hứa Khả Nhân một cái, rồi cầm quả táo chạy nhanh rời khỏi cô.
Sau khi Trương Viễn đi ra khỏi cửa, Hứa Khả Nhân sờ sờ vào môi thấp giọng mắng: “Đồ lưu manh!”
Đem hộp tiền cất vào trong không gian, Hứa Khả Nhân lại nhìn qua những thứ được cất giữ trong không gian, nghĩ đến chính mình dành chút thời gian lấy cớ để lấy ra một số thứ bồi bổ cơ thể.
Mặc dù rất muốn có đứa trẻ trong bụng.