Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ ( Dịch Full )

Chương 221

Chương 221 -
Chương 221 -

Sở dĩ sẽ xin nghỉ, cũng là vì phải đi theo làm đồ án với giáo sư Vu, không có thời gian tham gia các tiết học khác, xin nghỉ cũng là một sự tôn trọng đối với chủ nhiệm lớp.

Tôn sư trọng đạo là truyền thống, chủ nhiệm lớp của Trương Viễn khi biết anh sẽ giúp đỡ giáo sư Vu cũng rất vui mừng đến nỗi cười mãi không khép miệng lại được. Chẳng những rất vui vẻ ký tên vào giấy xin nghỉ của Trương Viễn, lại còn tận tình dặn dò anh một chút, lúc này mới để cho anh rời đi.

Ngày tháng trôi qua không vội vã, chớp mắt đã qua một tháng, Trương Viễn đã ở bên cạnh giáo sư cũng được một tháng. Hôm nay mới vừa về đến nhà, anh liền từ trong túi lấy ra một phong bì và đưa cho Hứa Khả Nhân.

“Cái gì vậy?” Hứa Khả Nhân mở nó ra với vẻ mặt nghi ngờ, những tờ tiền có nhiều màu sắc rực rỡ hiện ra trước mắt cô.

“Giáo sư Vu đã trả lương cho anh đấy.” Trương Viễn nhún vai với vẻ mặt bất cần. Nếu chịu để ý kỹ, liền sẽ phát hiện ra khóe miệng hơi nhếch lên cho thấy tâm trạng của anh đang rất tốt.

Đây là tiền lương đầu tiên mà anh kiếm được, khác hẳn với lúc trước khi ra ngoài kiếm tiền, số tiền tuy không nhiều nhưng trong lòng anh lại vô cùng mãn nguyện.

Từ giờ trở đi, anh cũng là người có thể nộp tiền lương hàng tháng! Giáo sư Vu nói cho anh biết, viện nghiên cứu của bọn họ được nhà nước tài trợ, trong đó có rất nhiều đề án nghiên cứu, mọi người được tuyển dụng vào đó đều thực sự có năng lực, một bên học tập và làm nghiên cứu cả hai đều không hề chậm trễ.

Để giữ chân nhân tài, bên trên quy định mỗi hạt giống tốt được tuyển chọn đều được hưởng lương đãi ngộ, trong những ngày lễ tết sẽ có không ít trợ cấp phúc lợi.

Hứa Khả Nhân đã đếm xong, ở trong đó có tổng cộng ba mươi hai đồng năm xu, cũng như phiếu mua gạo, phiếu thuốc lá, phiếu rượu, phiếu đường, phiếu điểm tâm, phiếu vải, phiếu xà phòng, phiếu bánh than và phiếu công nghiệp.

“Wow, không tệ, có chút tiền này chúng ta không cần dùng đến tiền vốn lúc đầu.” Hứa Khả Nhân cầm chiếc phong bì trong tay lắc chúng trước mặt Trương Viễn, trêu ghẹo nói.

“Vợ à, anh đã đưa hết tiền lương cho em rồi, tiết kiệm lâu như vậy, khi nào mới trả thuế lương đây?” Trương Viễn đột nhiên tiến đến bên tai của Hứa Khả Nhân với giọng điệu mập mờ.

Nghe vậy cả khuôn mặt của Hứa Khả Nhân đều bị thiêu cháy, cô không ngờ rằng một giây trước hai người bọn họ đang nói về tiền lương, giây tiếp theo liền bắt đầu chơi trò lưu manh.

Cô ngẩng đầu hung tợn trừng mắt nhìn người đàn ông chơi trò lưu manh mọi lúc mọi nơi này, nhưng cô không biết rằng ánh mắt hung tợn tự cao tự đại của mình lại làm ngọn lửa trong lòng Trương Viễn bùng cháy lên, đôi mắt ướt át, khuôn mặt trắng trẻo đỏ ửng nhìn qua muốn cắn một miếng.

Mà Trương Viễn cũng thật sự làm điều đó, anh cúi xuống người, dễ dàng chiếm lấy đôi môi của Hứa Khả Nhân, nhẹ nhàng liếm mút.

Mãi đến khi hai mắt người phía dưới mờ mịt, thở hổn hển mềm nhũn trong vòng tay của mình, lúc này Trương Viễn mới rời đi.

Chạm nhẹ lên đôi môi hơi sưng đỏ của cô, thanh âm khàn khàn trầm thấp: “Em nghỉ ngơi một lát đi, hôm nay cho em nếm thử tay nghề người đàn ông của em.”

Nhìn thấy khuôn mặt tự tin của Trương Viễn, Hứa Khả Nhân cũng rất mong chờ đến bữa cơm tối, vì vậy khi Trương Viễn gọi cô ăn cơm, Hứa Khả Nhân đã bước nhanh hơn so với ngày bình thường rất nhiều.

Nhưng ngay khi bước vào bếp và nhìn thấy đồ ăn trên đó, Hứa Khả Nhân đã không nói nên lời.

Hai bát mì bò thơm lừng, tuy nhìn rất bắt mắt nhưng nếu cô nhìn không lầm thì thịt bò trong bát đó hẳn là do cô đặc biệt chuẩn bị cho món mì bò, bởi hiếm khi có người bán thịt bò, Hứa Khả Nhân một hơi đã mua năm ký, chuyên môn làm ra một bát để sáng mai làm mì bò.

Không ngờ người đàn ông này so với cô còn sẽ chơi, lấy đồ cô làm ra lấy lòng cô, Hứa Khả Nhân không biết nên dùng biểu cảm gì để diễn tả tâm trạng hiện tại của mình.

Bình Luận (0)
Comment