Nhanh chóng mặc quần áo và giày vào, lấy bình nước ở đầu giường đổ ra làm ướt chiếc khăn tay, rồi che miệng và mũi lại, cô có thể nhìn thấy ngọn lửa dày đặc bên ngoài qua khe cửa.
Hứa Khả Nhân hoảng sợ, tại sao trong nhà lại có thể cháy được, hơn nữa, khi nghe kỹ thì có tiếng đập cửa, từ bên ngoài còn có tiếng đang cạy khóa cửa.
Hứa Khả Nhân lấy từ trong khôn gian ra một con dao chặt củi, cầm chặt con dao trong tay và lặng lẽ di chuyển về phía cạnh cửa.
Đúng lúc này, ngoài cửa không có tiếng động, nhưng tiếng gõ cửa bên kia vẫn rất rõ ràng, còn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng kêu “Cháu dâu.”
Hứa Khả Nhân không thèm nghe kỹ giọng nói đó, việc cô phải làm bây giờ là nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.
Đem chiếc khăn tay bỏ vào túi, Hứa Khả Nhân nhanh chóng kéo cánh cửa ra, nhưng không ngờ, cả cánh cửa không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Không xong rồi, vừa nãy cô nghe thấy không phải là tiếng cạy khoá cửa, mà là tiếng cửa bị người khác khóa lại từ bên ngoài.
Vậy phải làm sao bây giờ, thật ra còn có một cách an toàn khác, đó là trốn vào trong không gian, đợi đến khi căn nhà bị cháy hết rồi mới ra ngoài.
Nhưng nếu làm như thế thì quá mạo hiểm, có lẽ bởi vì đã làm mẹ nên bây giờ cô thực sự không dám lộ ra điều gì quá khác người.
Kế hoạch duy nhất bây giờ là đánh cược thử một phen, ánh mắt cô lướt nhanh qua căn phòng, đôi mắt dán chặt vào cửa sổ ở hướng đông, cửa sổ trong nhà bọn họ được làm bằng khung gỗ. Tuy rằng nó rất chắc chắn, nhưng cũng không phải không thể bị phá hỏng.
Con dao chặt củi trong tay cô lúc này cũng thật sự rất hữu ích! Hít một hơi thật sâu, cô giơ cao con dao trong tay lên, Hứa Khả Nhân dùng sức hướng vào khung cửa sổ chính giữa.
Một cái, hai cái, ba cái!
Cuối cùng, hai khúc gỗ ở giữa cũng bị chặt đứt, mà cô thì mệt mỏi thở hổn hển, sờ vào chiếc bụng thoáng có chút đau nhức, dời chiếc ghế dựa đến trước cửa sổ, cô khó khăn trèo ra ngoài cửa sổ.
Cùng lúc đó, cánh cửa ngoài sân cuối cùng cũng được mở ra, và bóng dáng hơi chật vật của Lam Văn Anh lọt vào mắt Hứa Khả Nhân.
Trong lúc nhất thời bốn mắt nhìn nhau, Lam Văn Anh nhìn thấy Hứa Khả Nhân sắp nhảy xuống, trái tim bà cụ suýt chút nữa nhảy lên cổ họng, phải biết rằng cửa sổ cao hơn một mét, nếu lúc bình thương thì không sao cả, nhưng đừng quên, cô bây giờ đang mang thai, nếu như không cẩn thận xảy ra chuyện gì, muốn khóc cũng không tìm được chỗ.
“Cháu dâu, cháu đừng di chuyển, đừng nhảy xuống.” Lam Văn Anh vừa hét lên vừa chạy về phía Hứa Khả Nhân.
Cũng may mấy năm nay bà cụ kiên trì tập thể dục, thân thể cũng không kém gì người trưởng thành, bằng không vừa mới phá cửa lại bị doạ như thế này, chỉ sợ đã sớm ngất đi từ lâu rồi!
Trong toàn bộ ngôi nhà, ngọn lửa lớn nhất là ở sân, mà con đường đi tới cổng lại đang cháy rất lớn, nhưng nếu muốn ra khỏi căn phòng này, con đường này chính là cách nhanh nhất.
Hứa Khả Nhân cứ như vậy ngồi xổm trên cửa sổ, nhìn bà cụ nhặt cây sào cạnh cửa lên, quét sạch ngọn lửa đang thiêu thốn ở trong sân, rồi từ đống khói dày đặc chạy vào không chút do dự.
Trước khi kịp lấy lại hơi thở, bà cụ đã cố gắng hết sức bế Hứa Khả Nhân lên và đem cô ra ngoài cửa.
Một bên còn tự cổ vũ chính mình, “Đừng sợ, có thể ra ngoài ngay!”
Hứa Khả Nhân không thể tưởng tượng được làm thế nào thân hình gầy guộc đó lại có thể bế được cô một người phụ nữ đang mang thai!
Mỗi lần nhìn thấy những sợi tóc tỉ mỉ, có một số bị ngọn lửa cuốn vào làm xoăn và khiến chúng ngả sang màu nâu.
Không còn nhìn thấy dấu vết của sự tao nhã nào nữa, nhưng Hứa Khả Nhân cảm thấy vào lúc này Lam Văn Anh dễ thương nhất!
Lam Văn Anh chỉ tập trung vào việc chạy về phía trước, và không để ý đến Hứa Khả Nhân đang rơi nước mắt trong vòng tay bà, có lẽ ông trời đã phù hộ cho hai người phụ nữ yếu đuối này thoát khỏi biển lửa một cách an toàn.
Ngay khi bước ra khỏi cửa sân và đặt Hứa Khả Nhân xuống đất, Lam Văn Anh đã ngồi bệt xuống đất và thở hổn hển.